Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Nguy Hiểm
Chương 7: Tỷ thí kết thúc
Mấy trận tỷ thí sau Mộ Quân Niên không có lên sàn, Họa Khanh Nhan xem đến đần độn vô vị. Lần tiếp theo Mộ Quân Niên lên sàn còn phải chờ đến buổi chiều, Họa Khanh Nhan chán muốn chết liền dứt khoát rời đi, đi hóng gió hít thở không khí mát mẻ.
Nơi này tiếng người ồn ào, người xem tụ tập, làm hắn có chút thở không nổi.
Họa Khanh Nhan tùy ý tìm một chỗ im lặng, rời xa quảng trường ồn ào ầm ĩ, ngồi ở dưới tán cây cổ thụ thật lớn.
Ánh nắng mùa xuân chiếu vào cơ thể ấm áp dễ chịu, các đệ tử xem đấu cực kỳ nhiệt tình, trợ uy hò hét thấm ra một thân mồ hôi. Họa Khanh Nhan ở dưới bóng cây mát lạnh nhìn bộ dáng đám thiếu niên tinh thần phấn chấn bồng bột, trong lòng cười nói: [Tuổi trẻ thực tốt, rất có sức sống.]
Cách biển người tầng tầng, Họa Khanh Nhan mong rằng sẽ thấy hình bóng quen thuộc kia, hắn hơi giật mình, ngay sau đó lại cong mặt mày.
Mộ Quân Niên trong đám người tựa đúng lúc có cảm giác, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, liền đối mắt cùng Họa Khanh Nhan. Cách biển người tấp nập, bỏ qua ồn ào náo động quanh mình, thiếu niên hơi hơi gật đầu, hướng Tiên Tôn dưới bóng râm nói một tiếng chào.
*
Tỷ thí vẫn còn diễn ra, Họa Khanh Nhan nhàn hạ ngồi dưới cây cổ thụ cả buổi trưa. Rồi sau đó hắn thật sự nhàn rỗi đến chán nản, liền xuống tay vẽ bùa giết thời gian.
Đến phiên Mộ Quân Niên lên sân, đã là hồi tỷ thí cuối cùng. Năm nào cũng có nhiều thiên tài tham gia khảo hạch, có thể một đường thắng lợi so đến cuối, nhất định là có thực lực. Suy nghĩ một chút trong trận quyết đấu cuối cùng, hai đối thủ sức lực ngang nhau, có thể không có đề tài để bàn tán sao? Trừ bỏ trên đài đánh giá, người người dưới đài cũng sẽ âm thầm đánh đố, sôi nổi cược bên nào sẽ thắng, trận tỷ thí tất nhiên làm người xem nhiệt huyết trào dâng.
Nhưng trận quyết đấu cuối cùng năm nay, tựa hồ cũng không có người nào muốn 'Bắt đầu ván cược'. Thiên phú Mộ Quân Niên khiến người kinh ngạc, thực lực đối thủ so với y kém quá lớn, nào còn có cái gì trì hoãn đáng nói?
Đệ tử cùng Mộ Quân Niên tỷ thí tên là Túc Vạn Phong, hắn sớm đã chờ ở trên đài, nghe mọi người nghị luận dưới đài, cơ hồ không ai xem trọng hắn. Liên tưởng tới mấy tháng qua, khắp chốn Minh Kiếm, hắn đều bị Mộ Quân Niên áp đảo......
Tay Túc Vạn Phong nắm chuôi kiếm không khỏi khẩn trương, gân xanh nổi trên mu bàn tay, mấy tháng tích góp ghen ghét phẫn uất cùng không cam lòng, đang ở trong lòng không ngừng trào lên.
Một tiếng "Tỷ thí bắt đầu" vừa dứt, mắt Túc Vạn Phong liền đỏ ngầu, cầm kiếm hướng Mộ Quân Niên đánh tới.
Muốn chứng minh chính mình có thể thắng lợi, đành phải cường thế công kích không ngừng ——
Chỉ thấy nhất kiếm này khí thế nghiêm nghị, tuyệt đối là tích góp mười phần khí lực, mũi kiếm hướng thẳng mệnh môn Mộ Quân Niên, quả thực muốn lấy đi tính mạng y! Tốc độ kia cực nhanh, dù là đệ tử kim đan kỳ cũng khó có thể tránh đòn! Huống chi, tỷ thí vừa mới bắt đầu, Mộ Quân Niên ngay cả thân thể cũng chưa khởi động! Làm sao y có thể tránh đi sát chiêu trong tình huống nguy hiểm này?!
Đệ tử dưới đài ồ lên, hút một ngụm khí lạnh. Có người thậm chí theo bản năng mà gắt gao nhắm lại hai mắt, nhưng cảnh tượng huyết tinh trong tưởng tượng không có xuất hiện, cũng không nghe thấy tiếng hàn kiếm đâm vào huyết nhục.
Những đệ tử kia mở to mắt, liền nhìn thấy một đạo bạch quang mạnh mẽ thẳng hướng bốn phía oanh tán, Túc Vạn Phong đang cầm kiếm công kích bị động đất hung hăng hất bay ra ngoài.
Chỉ thấy Mộ Quân Niên phát ra bạch quang mãnh liệt sừng sững đứng vững tại chỗ, mặc kệ quanh thân mình náo loạn, y vẫn bất động.
Người xem thi đấu chấn kinh, nếu bọn họ không nhìn lầm, chiêu thức vừa rồi Mộ Quân Niên sử dụng, là 'Biển xanh triều sinh'?!
Tu chân giới có một loại kiếm pháp, lúc người sử dụng kiếm, rót khí vào thân kiếm trong tay từ hoãn đẩy mạnh, nhanh dần. Mà linh lực lúc đó đạt tới đỉnh cao, kiếm khí sở huy, nuốt núi nuốt biển —— là 'Biển xanh triều sinh'.
Minh Kiếm phái giảng dạy loại kiếm pháp này, yêu cầu đệ tử ít nhất đạt tới Kim Đan kỳ mới có thể bắt đầu tiếp xúc? Mà Mộ Quân Niên nhập môn chưa đến một tháng, đã luyện đến tận trình độ này?! Đến tột cùng là chính y tự học? Hay là có cao nhân khác truyền thụ?!
Nhưng mặc kệ là loại nào, thực lực của Mộ Quân Niên, đã đủ khiến tất cả mọi người ở đây cả kinh.
Kết quả tỷ thí không hề trì hoãn, một kiếm Mộ Quân Niên trực tiếp chém ra, kiếm khí như khí thế thủy triều nuốt núi sông, đem đối thủ hung hăng đánh bay ra ngoài!
Thậm chí mọi người còn chưa kịp phản ứng, thi đấu đã kết thúc. Trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường thí luyện đều hoan hô nhảy nhót! Ồn ào náo động cùng ầm ĩ không ngừng bên tai.
Tâm Họa Khanh Nhan xưa nay bình tĩnh cũng bị bầu không khí nhiệt liệt trào dâng này ảnh hưởng, không khỏi nhíu mày nhìn lại. Chỉ thấy trong đám người nháo loạn, trên lôi đài nặc đại, thiếu niên thân như thanh tùng đứng thẳng, đáy mắt không gợn sóng, phảng phất tự mình ngăn cách với trần thế ồn ào bên ngoài.
Thiếu niên tựa hồ cảm nhận được, vừa nhấc mắt, cách tầng tầng náo động, đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng liền vọng vào đáy mắt hắn.
Họa Khanh Nhan hơi sửng sốt, linh lực đang phát ra mất không chế, còn chưa chế thành lá bùa đã 'Phốc' một tiếng, hỏng rồi.
*
Khảo hạch tỷ thí, dùng thực lực để đua. Hai bên quyết đấu luôn có thắng bại thương tổn gì đó, một chiêu kia của Mộ Quân Niên tuy nhìn dọa người, nhưng cũng may y lưu lại vài phần đường sống cho đối thủ, ổn định linh lực, vẫn chưa thật sự đả thương người ta.
Đệ tử kia ngay từ đầu đã có y muốn dồn người vào chỗ chết, tâm tư đơn giản như vậy làm thế nào có thể giấu được chư vị trưởng lão trên đài quan sát. Phải giải quyết ra sao, việc đó giao cho người chủ trì đợt môn phái chiêu sinh này.
Mặt trời từ từ ngả về tây, ánh kim màu cam trải đều. Khảo hạch đã kết thúc, trưởng lão chủ trì từ phía trên tòa cao đứng lên, biểu tình trên mặt tuy uy nghiêm nhưng cũng hàm chứa vài phần thưởng thức: "Chúc mừng đệ tử Mộ Quân Niên, lần này đạt được vị trí khôi thủ."
Mọi người đều biết, đạt được ba vị trí đầu sẽ có một cơ hội chọn người mình muốn bái sư, mà đại điển chọn sư ngày mai chính thức cử hành.
Thái dương hoàn toàn trốn sau núi, đệ tử trên quảng trường lục tục giải tán.
Họa Khanh Nhan chờ đám người tan đi, mới đẩy ra lá cây cổ thụ xanh tươi bốn mùa phi thân xuống.
Tầm mắt hắn vừa lệch, liền tìm thấy Mộ Quân Niên cách đó không xa. Bên cạnh thiếu niên có một người, là Ngô Thai phong phong chủ Lâm Hư trưởng lão. Họa Khanh Nhan hơi hơi nheo mắt lại.
Lâm Hư trưởng lão đang cùng Mộ Quân Niên nói cái gì? Như thế nào còn đối đáp vài câu?!
Hắn muốn làm sao? Thọc gậy bánh xe?
Thần sắc trên mặtHọa Khanh Nhan nháy mắt trở nên có chút khó coi. Hắn lén lút mà nhìn chằm chằm cái ót người kia, cau mày không nói một lời. Lâm Hư trưởng lão cảm giác phía sau có ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn. Trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ, quay người vừa vặn cùng Họa Khanh Nhan nhìn nhau.
Nhớ đến vài lời đồn đãi mấy tháng qua hắn đã nghe, lại trực tiếp đối diện với ánh mắt lạnh căm này của Thanh Phong tiên tôn. Lâm Hư trưởng lão lập tức chứng thực được suy đoán trong lòng, cười khan vài tiếng, hướng Thanh Phong tiên tôn gật đầu một cái chào hỏi, liền từ biệt rời đi.
**
Lâm Hư trưởng lão vừa đi, Mộ Quân Niên liền thấy được thân ảnh Họa Khanh Nhan cách đó không xa. Ngay sau đó mắt y sáng lên, vội đi ra phía trước, "Tiên Tôn, người vẫn chưa về."
"Mới vừa rồi," Họa Khanh Nhan hỏi: "Ngô Thai phong phong chủ Lâm Hư trưởng lão cùng ngươi nói cái gì?"
"Dò hỏi ta việc chọn sư tôn." Mộ Quân Niên trả lời đúng sự thật.
Họa Khanh Nhan thầm nghĩ: Quả nhiên......
Một đám đều nghĩ đến đào chân tường hắn.
"Ngày mai là chọn sư đại điển, ngươi thiên phú cực tốt, rất nhiều trưởng lão trong môn phái tất nhiên là muốn cướp ngươi về tay." Vẻ mặt Họa Khanh Nhan nghiêm túc, đáy mắt lại tiết lộ vài phần cảm xúc nho nhỏ: "Chẳng qua quyền lựa chọn ở trong tay ngươi, muốn chọn ai vẫn phải xem ý nguyện ngươi."
Hắn cũng giống họ không thể ngang ngược can thiệp, đổi chiều ý muốn của đệ tử.
Mộ Quân Niên giống như nhìn ra đáy lòng Thanh Phong tiên tôn biệt nữu, cười cười, trong mắt có thêm mấy phần tinh quang. Ở chung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên y ở trước mặt Thanh Phong tiên tôn lộ ra một mặt thuộc về thiếu niên, ý cười nhợt nhạt, nhưng lại cực kỳ tươi đẹp và lóa mắt.
"Ta từ đầu đến cuối muốn lựa chọn, chỉ có duy nhất Thanh Phong tiên tôn."
Nơi này tiếng người ồn ào, người xem tụ tập, làm hắn có chút thở không nổi.
Họa Khanh Nhan tùy ý tìm một chỗ im lặng, rời xa quảng trường ồn ào ầm ĩ, ngồi ở dưới tán cây cổ thụ thật lớn.
Ánh nắng mùa xuân chiếu vào cơ thể ấm áp dễ chịu, các đệ tử xem đấu cực kỳ nhiệt tình, trợ uy hò hét thấm ra một thân mồ hôi. Họa Khanh Nhan ở dưới bóng cây mát lạnh nhìn bộ dáng đám thiếu niên tinh thần phấn chấn bồng bột, trong lòng cười nói: [Tuổi trẻ thực tốt, rất có sức sống.]
Cách biển người tầng tầng, Họa Khanh Nhan mong rằng sẽ thấy hình bóng quen thuộc kia, hắn hơi giật mình, ngay sau đó lại cong mặt mày.
Mộ Quân Niên trong đám người tựa đúng lúc có cảm giác, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, liền đối mắt cùng Họa Khanh Nhan. Cách biển người tấp nập, bỏ qua ồn ào náo động quanh mình, thiếu niên hơi hơi gật đầu, hướng Tiên Tôn dưới bóng râm nói một tiếng chào.
*
Tỷ thí vẫn còn diễn ra, Họa Khanh Nhan nhàn hạ ngồi dưới cây cổ thụ cả buổi trưa. Rồi sau đó hắn thật sự nhàn rỗi đến chán nản, liền xuống tay vẽ bùa giết thời gian.
Đến phiên Mộ Quân Niên lên sân, đã là hồi tỷ thí cuối cùng. Năm nào cũng có nhiều thiên tài tham gia khảo hạch, có thể một đường thắng lợi so đến cuối, nhất định là có thực lực. Suy nghĩ một chút trong trận quyết đấu cuối cùng, hai đối thủ sức lực ngang nhau, có thể không có đề tài để bàn tán sao? Trừ bỏ trên đài đánh giá, người người dưới đài cũng sẽ âm thầm đánh đố, sôi nổi cược bên nào sẽ thắng, trận tỷ thí tất nhiên làm người xem nhiệt huyết trào dâng.
Nhưng trận quyết đấu cuối cùng năm nay, tựa hồ cũng không có người nào muốn 'Bắt đầu ván cược'. Thiên phú Mộ Quân Niên khiến người kinh ngạc, thực lực đối thủ so với y kém quá lớn, nào còn có cái gì trì hoãn đáng nói?
Đệ tử cùng Mộ Quân Niên tỷ thí tên là Túc Vạn Phong, hắn sớm đã chờ ở trên đài, nghe mọi người nghị luận dưới đài, cơ hồ không ai xem trọng hắn. Liên tưởng tới mấy tháng qua, khắp chốn Minh Kiếm, hắn đều bị Mộ Quân Niên áp đảo......
Tay Túc Vạn Phong nắm chuôi kiếm không khỏi khẩn trương, gân xanh nổi trên mu bàn tay, mấy tháng tích góp ghen ghét phẫn uất cùng không cam lòng, đang ở trong lòng không ngừng trào lên.
Một tiếng "Tỷ thí bắt đầu" vừa dứt, mắt Túc Vạn Phong liền đỏ ngầu, cầm kiếm hướng Mộ Quân Niên đánh tới.
Muốn chứng minh chính mình có thể thắng lợi, đành phải cường thế công kích không ngừng ——
Chỉ thấy nhất kiếm này khí thế nghiêm nghị, tuyệt đối là tích góp mười phần khí lực, mũi kiếm hướng thẳng mệnh môn Mộ Quân Niên, quả thực muốn lấy đi tính mạng y! Tốc độ kia cực nhanh, dù là đệ tử kim đan kỳ cũng khó có thể tránh đòn! Huống chi, tỷ thí vừa mới bắt đầu, Mộ Quân Niên ngay cả thân thể cũng chưa khởi động! Làm sao y có thể tránh đi sát chiêu trong tình huống nguy hiểm này?!
Đệ tử dưới đài ồ lên, hút một ngụm khí lạnh. Có người thậm chí theo bản năng mà gắt gao nhắm lại hai mắt, nhưng cảnh tượng huyết tinh trong tưởng tượng không có xuất hiện, cũng không nghe thấy tiếng hàn kiếm đâm vào huyết nhục.
Những đệ tử kia mở to mắt, liền nhìn thấy một đạo bạch quang mạnh mẽ thẳng hướng bốn phía oanh tán, Túc Vạn Phong đang cầm kiếm công kích bị động đất hung hăng hất bay ra ngoài.
Chỉ thấy Mộ Quân Niên phát ra bạch quang mãnh liệt sừng sững đứng vững tại chỗ, mặc kệ quanh thân mình náo loạn, y vẫn bất động.
Người xem thi đấu chấn kinh, nếu bọn họ không nhìn lầm, chiêu thức vừa rồi Mộ Quân Niên sử dụng, là 'Biển xanh triều sinh'?!
Tu chân giới có một loại kiếm pháp, lúc người sử dụng kiếm, rót khí vào thân kiếm trong tay từ hoãn đẩy mạnh, nhanh dần. Mà linh lực lúc đó đạt tới đỉnh cao, kiếm khí sở huy, nuốt núi nuốt biển —— là 'Biển xanh triều sinh'.
Minh Kiếm phái giảng dạy loại kiếm pháp này, yêu cầu đệ tử ít nhất đạt tới Kim Đan kỳ mới có thể bắt đầu tiếp xúc? Mà Mộ Quân Niên nhập môn chưa đến một tháng, đã luyện đến tận trình độ này?! Đến tột cùng là chính y tự học? Hay là có cao nhân khác truyền thụ?!
Nhưng mặc kệ là loại nào, thực lực của Mộ Quân Niên, đã đủ khiến tất cả mọi người ở đây cả kinh.
Kết quả tỷ thí không hề trì hoãn, một kiếm Mộ Quân Niên trực tiếp chém ra, kiếm khí như khí thế thủy triều nuốt núi sông, đem đối thủ hung hăng đánh bay ra ngoài!
Thậm chí mọi người còn chưa kịp phản ứng, thi đấu đã kết thúc. Trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường thí luyện đều hoan hô nhảy nhót! Ồn ào náo động cùng ầm ĩ không ngừng bên tai.
Tâm Họa Khanh Nhan xưa nay bình tĩnh cũng bị bầu không khí nhiệt liệt trào dâng này ảnh hưởng, không khỏi nhíu mày nhìn lại. Chỉ thấy trong đám người nháo loạn, trên lôi đài nặc đại, thiếu niên thân như thanh tùng đứng thẳng, đáy mắt không gợn sóng, phảng phất tự mình ngăn cách với trần thế ồn ào bên ngoài.
Thiếu niên tựa hồ cảm nhận được, vừa nhấc mắt, cách tầng tầng náo động, đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng liền vọng vào đáy mắt hắn.
Họa Khanh Nhan hơi sửng sốt, linh lực đang phát ra mất không chế, còn chưa chế thành lá bùa đã 'Phốc' một tiếng, hỏng rồi.
*
Khảo hạch tỷ thí, dùng thực lực để đua. Hai bên quyết đấu luôn có thắng bại thương tổn gì đó, một chiêu kia của Mộ Quân Niên tuy nhìn dọa người, nhưng cũng may y lưu lại vài phần đường sống cho đối thủ, ổn định linh lực, vẫn chưa thật sự đả thương người ta.
Đệ tử kia ngay từ đầu đã có y muốn dồn người vào chỗ chết, tâm tư đơn giản như vậy làm thế nào có thể giấu được chư vị trưởng lão trên đài quan sát. Phải giải quyết ra sao, việc đó giao cho người chủ trì đợt môn phái chiêu sinh này.
Mặt trời từ từ ngả về tây, ánh kim màu cam trải đều. Khảo hạch đã kết thúc, trưởng lão chủ trì từ phía trên tòa cao đứng lên, biểu tình trên mặt tuy uy nghiêm nhưng cũng hàm chứa vài phần thưởng thức: "Chúc mừng đệ tử Mộ Quân Niên, lần này đạt được vị trí khôi thủ."
Mọi người đều biết, đạt được ba vị trí đầu sẽ có một cơ hội chọn người mình muốn bái sư, mà đại điển chọn sư ngày mai chính thức cử hành.
Thái dương hoàn toàn trốn sau núi, đệ tử trên quảng trường lục tục giải tán.
Họa Khanh Nhan chờ đám người tan đi, mới đẩy ra lá cây cổ thụ xanh tươi bốn mùa phi thân xuống.
Tầm mắt hắn vừa lệch, liền tìm thấy Mộ Quân Niên cách đó không xa. Bên cạnh thiếu niên có một người, là Ngô Thai phong phong chủ Lâm Hư trưởng lão. Họa Khanh Nhan hơi hơi nheo mắt lại.
Lâm Hư trưởng lão đang cùng Mộ Quân Niên nói cái gì? Như thế nào còn đối đáp vài câu?!
Hắn muốn làm sao? Thọc gậy bánh xe?
Thần sắc trên mặtHọa Khanh Nhan nháy mắt trở nên có chút khó coi. Hắn lén lút mà nhìn chằm chằm cái ót người kia, cau mày không nói một lời. Lâm Hư trưởng lão cảm giác phía sau có ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn. Trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ, quay người vừa vặn cùng Họa Khanh Nhan nhìn nhau.
Nhớ đến vài lời đồn đãi mấy tháng qua hắn đã nghe, lại trực tiếp đối diện với ánh mắt lạnh căm này của Thanh Phong tiên tôn. Lâm Hư trưởng lão lập tức chứng thực được suy đoán trong lòng, cười khan vài tiếng, hướng Thanh Phong tiên tôn gật đầu một cái chào hỏi, liền từ biệt rời đi.
**
Lâm Hư trưởng lão vừa đi, Mộ Quân Niên liền thấy được thân ảnh Họa Khanh Nhan cách đó không xa. Ngay sau đó mắt y sáng lên, vội đi ra phía trước, "Tiên Tôn, người vẫn chưa về."
"Mới vừa rồi," Họa Khanh Nhan hỏi: "Ngô Thai phong phong chủ Lâm Hư trưởng lão cùng ngươi nói cái gì?"
"Dò hỏi ta việc chọn sư tôn." Mộ Quân Niên trả lời đúng sự thật.
Họa Khanh Nhan thầm nghĩ: Quả nhiên......
Một đám đều nghĩ đến đào chân tường hắn.
"Ngày mai là chọn sư đại điển, ngươi thiên phú cực tốt, rất nhiều trưởng lão trong môn phái tất nhiên là muốn cướp ngươi về tay." Vẻ mặt Họa Khanh Nhan nghiêm túc, đáy mắt lại tiết lộ vài phần cảm xúc nho nhỏ: "Chẳng qua quyền lựa chọn ở trong tay ngươi, muốn chọn ai vẫn phải xem ý nguyện ngươi."
Hắn cũng giống họ không thể ngang ngược can thiệp, đổi chiều ý muốn của đệ tử.
Mộ Quân Niên giống như nhìn ra đáy lòng Thanh Phong tiên tôn biệt nữu, cười cười, trong mắt có thêm mấy phần tinh quang. Ở chung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên y ở trước mặt Thanh Phong tiên tôn lộ ra một mặt thuộc về thiếu niên, ý cười nhợt nhạt, nhưng lại cực kỳ tươi đẹp và lóa mắt.
"Ta từ đầu đến cuối muốn lựa chọn, chỉ có duy nhất Thanh Phong tiên tôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất