Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm, Cực Phẩm Trị Cực Phẩm
Chương 33: Dạy Nghề
Việc xây phòng tắm mất hai ngày, cuối cùng cũng hoàn thành. Sàn nhà được lót ván gỗ, để tránh mối mọt, Kiều gia còn cẩn thận quét thêm một lớp sơn.
Kiều Đại Sơn dặn dò: "Mấy ngày nữa mới dùng được. Tiểu Hoa, các cháu không được vào chơi lung tung, biết chưa?"
Tiểu Hoa cùng hai đứa nhỏ gật đầu lia lịa: "Dạ, biết rồi, ngoại tổ!"
Chân Nguyệt đứng bên ngoài phòng tắm mới, nhìn ngó xung quanh rồi quay sang nói với Kiều Triều: "Huynh dọn vài thứ vào trong đi, để quần áo với khăn lông vào đó."
Kiều Đại Sơn liền tiếp lời: "Để ta làm cho. Lão đại nhà mình tay chân vụng về, chỉ giỏi chặt cây, chứ mấy việc này không làm được đâu."
Kiều Nhị: "Để ta giúp một tay."
Kiều Triều: ... Rõ ràng hắn bị chê rồi.
Nhưng Kiều Triều không giận, hắn đi đến bên dưới mái hiên, cầm lấy quạt của Chân Nguyệt tự quạt cho mình.
Dù bây giờ hắn chưa thạo mọi việc, nhưng sau này học dần chẳng phải sẽ biết sao? Dù không biết làm, hắn còn có thể đi săn.
Quản lý một quốc gia cần phân chia công việc, thì quản lý một gia đình cũng chẳng khác là mấy.
Nửa tháng sau, khi Kiều Triều lại vào núi, lần này hắn mang về một con dê nhỏ. Chân Nguyệt tiếp tục bảo hắn mang đi bán, "Bán lấy tiền mua thêm nội tạng heo. Nếu có heo con thì mua một con nữa."
Kiều Triều đáp: "Không cần mua, lần tới ta vào núi tìm thử xem có heo con không."
Chân Nguyệt nhìn hắn, "Mua đi, trong núi nguy hiểm lắm." Thật vất vả bản thân nàng lại có trượng phu có thể làm một số việc hữu dụng , nàng không muốn hắn xảy ra chuyện trong núi.
"Đúng rồi, mua thêm cồn i-ốt về nữa. Lần tới mua heo con về chắc cũng phải cắt. Ngươi hẳn là quen rồi." Không thể cứ đi xin trưởng thôn mãi được.
Kiều Triều: ... Quen cái đầu!
Chẳng lẽ sau này hắn phải trở thành một thợ chuyên cắt heo sao?
"Nếu có vịt con thì mua về nuôi, và nhớ hỏi xem giá lừa bao nhiêu tiền." Chân Nguyệt tính toán, sau này có lẽ sẽ phải thường xuyên đi huyện thành hoặc ra chợ, không thể cứ đi bộ mãi được. Nếu nhà họ có xe lừa thì thuận tiện hơn nhiều.
Hôm sau, Kiều Nhị theo Kiều Triều đi bán dê con. Họ lại đến căn nhà hôm trước, Kiều Triều đưa thêm vài quả dại cho gã sai vặt, lần này họ được trả hai lượng bạc. Dù không muốn cắt heo, nhưng khi thấy heo con, Kiều Triều vẫn mua một con.
Sau đó, hắn mua thêm cồn i-ốt, nội tạng heo, gạo, mì, trứng gà đã chi tiêu hơn phân nửa số tiền.
Để lần sau không phải cắt heo nữa, Kiều Triều liếc nhìn Kiều Nhị, "Nhị đệ, lần này ta cắt, ngươi nhìn kỹ vào. Lần sau đến lượt ngươi làm."
Kiều Nhị ngạc nhiên, "Đại ca, chuyện này... không hay đâu."
Kiều Triều đáp: "Có gì mà không hay? Đây cũng coi như một tay nghề, biết đâu sau này còn kiếm ra tiền. Rất đơn giản, làm nhanh là xong."
Kiều Nhị ấp úng, "Vậy... vậy để ta nhìn kỹ."
"Ừ."
Lần này, Kiều Triều làm nhanh gọn hơn nhiều so với lần trước, chẳng mấy chốc đã xong. Chân Nguyệt đứng bên cạnh gật gù, "Không tồi, lần này tốt hơn hẳn. Làm nhanh hơn rồi đấy."
Kiều Triều: ...
Hắn quay sang hỏi Kiều Nhị, "Đệ nhìn rõ rồi chứ?"
Kiều Nhị gãi đầu, "Ờ... thấy rõ rồi, nhưng đại ca, ta cảm giác mình không làm được."
Kiều Triều an ủi, "Không sao, lần sau ta bắt gà rừng cho đệ luyện tay trước." Dù thế nào thì công việc cắt heo này nhất định phải đẩy cho người khác thôi.
Kiều Nhị: …
Phòng tắm rửa cũng đã chuẩn bị xong, Chân Nguyệt cuối cùng không thể nhịn thêm nữa, liền bảo Kiều Triều đun một nồi nước ấm lớn, sau đó mang nước vào phòng tắm để nàng có thể tắm rửa. Bởi vì muốn gội cả đầu nên nàng bắt đầu tắm từ buổi chiều.
Kiều Đại Sơn dặn dò: "Mấy ngày nữa mới dùng được. Tiểu Hoa, các cháu không được vào chơi lung tung, biết chưa?"
Tiểu Hoa cùng hai đứa nhỏ gật đầu lia lịa: "Dạ, biết rồi, ngoại tổ!"
Chân Nguyệt đứng bên ngoài phòng tắm mới, nhìn ngó xung quanh rồi quay sang nói với Kiều Triều: "Huynh dọn vài thứ vào trong đi, để quần áo với khăn lông vào đó."
Kiều Đại Sơn liền tiếp lời: "Để ta làm cho. Lão đại nhà mình tay chân vụng về, chỉ giỏi chặt cây, chứ mấy việc này không làm được đâu."
Kiều Nhị: "Để ta giúp một tay."
Kiều Triều: ... Rõ ràng hắn bị chê rồi.
Nhưng Kiều Triều không giận, hắn đi đến bên dưới mái hiên, cầm lấy quạt của Chân Nguyệt tự quạt cho mình.
Dù bây giờ hắn chưa thạo mọi việc, nhưng sau này học dần chẳng phải sẽ biết sao? Dù không biết làm, hắn còn có thể đi săn.
Quản lý một quốc gia cần phân chia công việc, thì quản lý một gia đình cũng chẳng khác là mấy.
Nửa tháng sau, khi Kiều Triều lại vào núi, lần này hắn mang về một con dê nhỏ. Chân Nguyệt tiếp tục bảo hắn mang đi bán, "Bán lấy tiền mua thêm nội tạng heo. Nếu có heo con thì mua một con nữa."
Kiều Triều đáp: "Không cần mua, lần tới ta vào núi tìm thử xem có heo con không."
Chân Nguyệt nhìn hắn, "Mua đi, trong núi nguy hiểm lắm." Thật vất vả bản thân nàng lại có trượng phu có thể làm một số việc hữu dụng , nàng không muốn hắn xảy ra chuyện trong núi.
"Đúng rồi, mua thêm cồn i-ốt về nữa. Lần tới mua heo con về chắc cũng phải cắt. Ngươi hẳn là quen rồi." Không thể cứ đi xin trưởng thôn mãi được.
Kiều Triều: ... Quen cái đầu!
Chẳng lẽ sau này hắn phải trở thành một thợ chuyên cắt heo sao?
"Nếu có vịt con thì mua về nuôi, và nhớ hỏi xem giá lừa bao nhiêu tiền." Chân Nguyệt tính toán, sau này có lẽ sẽ phải thường xuyên đi huyện thành hoặc ra chợ, không thể cứ đi bộ mãi được. Nếu nhà họ có xe lừa thì thuận tiện hơn nhiều.
Hôm sau, Kiều Nhị theo Kiều Triều đi bán dê con. Họ lại đến căn nhà hôm trước, Kiều Triều đưa thêm vài quả dại cho gã sai vặt, lần này họ được trả hai lượng bạc. Dù không muốn cắt heo, nhưng khi thấy heo con, Kiều Triều vẫn mua một con.
Sau đó, hắn mua thêm cồn i-ốt, nội tạng heo, gạo, mì, trứng gà đã chi tiêu hơn phân nửa số tiền.
Để lần sau không phải cắt heo nữa, Kiều Triều liếc nhìn Kiều Nhị, "Nhị đệ, lần này ta cắt, ngươi nhìn kỹ vào. Lần sau đến lượt ngươi làm."
Kiều Nhị ngạc nhiên, "Đại ca, chuyện này... không hay đâu."
Kiều Triều đáp: "Có gì mà không hay? Đây cũng coi như một tay nghề, biết đâu sau này còn kiếm ra tiền. Rất đơn giản, làm nhanh là xong."
Kiều Nhị ấp úng, "Vậy... vậy để ta nhìn kỹ."
"Ừ."
Lần này, Kiều Triều làm nhanh gọn hơn nhiều so với lần trước, chẳng mấy chốc đã xong. Chân Nguyệt đứng bên cạnh gật gù, "Không tồi, lần này tốt hơn hẳn. Làm nhanh hơn rồi đấy."
Kiều Triều: ...
Hắn quay sang hỏi Kiều Nhị, "Đệ nhìn rõ rồi chứ?"
Kiều Nhị gãi đầu, "Ờ... thấy rõ rồi, nhưng đại ca, ta cảm giác mình không làm được."
Kiều Triều an ủi, "Không sao, lần sau ta bắt gà rừng cho đệ luyện tay trước." Dù thế nào thì công việc cắt heo này nhất định phải đẩy cho người khác thôi.
Kiều Nhị: …
Phòng tắm rửa cũng đã chuẩn bị xong, Chân Nguyệt cuối cùng không thể nhịn thêm nữa, liền bảo Kiều Triều đun một nồi nước ấm lớn, sau đó mang nước vào phòng tắm để nàng có thể tắm rửa. Bởi vì muốn gội cả đầu nên nàng bắt đầu tắm từ buổi chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất