Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Chương 14: Hồng Di Nhanh Rót Rượu Cho Ta
Hắn ta muốn đi cứu theo bản năng, nhưng nghĩ tới lời Diệp Khanh Oản nói, chỉ trong nháy mắt dừng lại.
Trái lại hắn ta muốn nhìn xem, mình không cứu nàng ta có trốn được hay không.
“Tiểu thư…”
Bên kia nha hoàn hắng giọng gào rống, nhưng vẫn không nhúc nhích, không có ý định cứu người.
Hắn ta càng thêm nhận định lời Diệp Khanh Oản nói là thật, vì thế dứt khoát giơ tay.
Ngay khi con ngựa điên sắp đâm vào người nàng ta, Hạ Tuyết Kiến lập tức nhào sang một bên, chỉ trong nháy mắt lăn đi.
Nam Cung Mộ Vân thấy thế, khóe miệng không nhịn được giật giật một lát.
Quả nhiên… Nàng ta lẩn mất thật nhanh!
Lúc này Hạ Tuyết Kiến té ngã trên đất, trên người đều là trầy da, nha hoàn và người đi ngang qua thân thiết vây quanh nàng ta, mà nàng ta cũng biểu hiện rất đau nhưng vẫn kiên cường.
Hắn ta thờ ơ nhìn Hạ Tuyết Kiến đáng thương tội nghiệp ngồi dưới đất, có đau lòng hay không thì không biết, nhưng hiện giờ hắn ta rất muốn vạch trần người phụ nữ này:
“Hạ tiểu thư, đừng diễn nữa, chúng ta đều là nhân vật dưới ngòi bút của người ta mà thôi.”
Nhưng những lời nói ra khỏi miệng, lại biến thành: “Hạ tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Nam Cung Mộ Vân: ?
Những lời vừa tới miệng vậy mà thay đổi, ánh mắt Nam Cung Mộ Vân phức tạp, xem tới đây là chuyện thế giới tiểu thuyết tám chín phần mười là thật, cũng vì là thật, cho nên mới được thiết lập như vậy, việc này không thể nói ra bên ngoài.
Hắn ta thở dài một tiếng rất nhỏ không thể nghe thấy, trước mắt lại xuất hiện dòng chữ.
“Cửu vương gia, có phải là ta rất vô dụng hay không? Ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, chỉ biết khóc lóc, chẳng trách tất cả mọi người không thích ta, ngay cả phụ thân cũng cảm thấy ta là phiền phức.”
“Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều chê ta vô dụng, không ai nguyện ý làm bằng hữu với ta, chỉ có cửu vương gia không chê ta…”
“Nôn…”
“Muốn ói, Hồng di nhanh rót rượu cho ta.”
Hồng di?
Nam Cung Mộ Vân nhíu mày, Hồng di gì cơ?
Hơn nữa chuyện này liên quan gì tới Hồng di?
Không đợi hắn ta nghĩ tiếp, vậy mà Hạ Tuyết Kiến thuật lại toàn bộ những lời hắn ta mới đọc được…
Nam Cung Mộ Vân nhìn dáng vẻ chân thành tình thâm của nàng ta, không biết có phải chịu trào phúng của Diệp Khanh Oản ảnh hưởng hay không, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút buồn nôn…
Chẳng lẽ ở trong tiểu thuyết, hắn ta thật sự thích một nữ tử yếu ớt vô dụng, chỉ biết khóc như vậy sao?
Suy nghĩ tới dáng vẻ nàng ta nhào vào trong lòng mình lệ rơi đầy mặt tỏ tình, Nam Cung Mộ Vân không nhịn được sợ run cả người.
Trái lại hắn ta muốn nhìn xem, mình không cứu nàng ta có trốn được hay không.
“Tiểu thư…”
Bên kia nha hoàn hắng giọng gào rống, nhưng vẫn không nhúc nhích, không có ý định cứu người.
Hắn ta càng thêm nhận định lời Diệp Khanh Oản nói là thật, vì thế dứt khoát giơ tay.
Ngay khi con ngựa điên sắp đâm vào người nàng ta, Hạ Tuyết Kiến lập tức nhào sang một bên, chỉ trong nháy mắt lăn đi.
Nam Cung Mộ Vân thấy thế, khóe miệng không nhịn được giật giật một lát.
Quả nhiên… Nàng ta lẩn mất thật nhanh!
Lúc này Hạ Tuyết Kiến té ngã trên đất, trên người đều là trầy da, nha hoàn và người đi ngang qua thân thiết vây quanh nàng ta, mà nàng ta cũng biểu hiện rất đau nhưng vẫn kiên cường.
Hắn ta thờ ơ nhìn Hạ Tuyết Kiến đáng thương tội nghiệp ngồi dưới đất, có đau lòng hay không thì không biết, nhưng hiện giờ hắn ta rất muốn vạch trần người phụ nữ này:
“Hạ tiểu thư, đừng diễn nữa, chúng ta đều là nhân vật dưới ngòi bút của người ta mà thôi.”
Nhưng những lời nói ra khỏi miệng, lại biến thành: “Hạ tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Nam Cung Mộ Vân: ?
Những lời vừa tới miệng vậy mà thay đổi, ánh mắt Nam Cung Mộ Vân phức tạp, xem tới đây là chuyện thế giới tiểu thuyết tám chín phần mười là thật, cũng vì là thật, cho nên mới được thiết lập như vậy, việc này không thể nói ra bên ngoài.
Hắn ta thở dài một tiếng rất nhỏ không thể nghe thấy, trước mắt lại xuất hiện dòng chữ.
“Cửu vương gia, có phải là ta rất vô dụng hay không? Ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, chỉ biết khóc lóc, chẳng trách tất cả mọi người không thích ta, ngay cả phụ thân cũng cảm thấy ta là phiền phức.”
“Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều chê ta vô dụng, không ai nguyện ý làm bằng hữu với ta, chỉ có cửu vương gia không chê ta…”
“Nôn…”
“Muốn ói, Hồng di nhanh rót rượu cho ta.”
Hồng di?
Nam Cung Mộ Vân nhíu mày, Hồng di gì cơ?
Hơn nữa chuyện này liên quan gì tới Hồng di?
Không đợi hắn ta nghĩ tiếp, vậy mà Hạ Tuyết Kiến thuật lại toàn bộ những lời hắn ta mới đọc được…
Nam Cung Mộ Vân nhìn dáng vẻ chân thành tình thâm của nàng ta, không biết có phải chịu trào phúng của Diệp Khanh Oản ảnh hưởng hay không, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút buồn nôn…
Chẳng lẽ ở trong tiểu thuyết, hắn ta thật sự thích một nữ tử yếu ớt vô dụng, chỉ biết khóc như vậy sao?
Suy nghĩ tới dáng vẻ nàng ta nhào vào trong lòng mình lệ rơi đầy mặt tỏ tình, Nam Cung Mộ Vân không nhịn được sợ run cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất