Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng

Chương 16: Đá Kê Chân

Trước Sau
Nam Cung Mộ Vân quyết định tìm Diệp Khanh Oản đàm phán một chút, một người biết tình tiết tiểu thuyết, quả thực lợi hại hơn thần tiên biết trước tương lai.

Nếu có thể thu nhận cô để mình dùng, vậy nghiệp lớn của hắn ta…

Nhưng người đi vào thông báo nhanh chóng đi ra: “Rất xin lỗi vị công tử này, Diệp công tử đã nằm ngủ.”

Nam Cung Mộ Vân suýt nữa hộc máu, nhìn trên lầu đèn đuốc sáng trưng, thường truyền ra tiếng trêu đùa mỏng manh, hắn ta cố nén lửa giận:

“Nàng bảo ngươi nói như vậy sao?”

“Đúng vậy… A không phải, là tiểu nhân nhìn thấy Diệp công tử đã ngủ.”

Hắn ta liếc mắt nhìn đối phương một cái, vung ống tay áo phẫn nộ rời đi.

Chân trước vừa mới rời đi, Diệp Khanh Oản lập tức lén lút ló đầu ra, nhỏ giọng nói với người dưới lầu:

“Đi rồi sao?”

“Đã rời đi.”



Đi thì tốt.

Diệp Khanh Oản tiếp tục chơi đùa, Nam Cung Mộ Vân này hơn nửa đêm không khanh khanh ta ta, tình chàng ý thiếp với Hạ tiểu thư của hắn ta, chạy tới chỗ cô làm gì?

Thời gian tan làm, thứ cho cô không chiêu đãi!

Nhưng mà cô không biết Nam Cung Mộ Vân vốn không đưa Hạ Tuyết Kiến trở về, Hạ Tuyết Kiến là tự mình khóc đủ, được thị vệ của cửu vương gia là Hữu Vi đưa trở về.

Về đến nhà Hạ Tuyết Kiến đang nghĩ lại cửu vương gia lạnh nhạt với nàng ta, đôi mắt không nhịn được đỏ lên.

Nhưng vào lúc này, cửa sổ bị người ta mở ra từ bên ngoài.

“Tuyết Kiến muội muội.”

Một nam tử mặc trường bào màu xám nhảy từ bên ngoài vào.

“Hạ ca ca, sao huynh lại tới đây?”

Hạ Vũ, đại nhi tử của viện phán thái y viện, lịch sự nhã nhặn, tinh thông y thuật.

Là hàng xóm với Hạ gia, thuở nhỏ đặc biệt chiếu cố Hạ Tuyết Kiến, đối xử với nàng ta còn tốt hơn muội muội ruột.



“Ta mới thấy muội trở về từ cửa sau, trên người đều là vết thương nên mang chút thuốc tới, còn có đồ ăn.”

Sau khi nói xong thì lấy một lọ thuốc và bánh bao được gói trong túi giấy dầu ra.

Hắn ta vừa bôi thuốc cho nàng ta, vừa hỏi: “Hôm nay muội tìm được cửu vương gia rồi hả?”

Hạ Tuyết Kiến mới cắn một miếng bánh bao, bị hắn ta hỏi như vậy thì sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu:

“Ừm, sao huynh biết được?”

“Nghe nói.”

“Hôm nay đến Ngọc Thanh Quán, khi trở về bị ngựa dọa sợ, là cửu vương gia đã cứu ta.”

Nghe được ba chữ Ngọc Thanh Quán, Hạ Vũ đang bôi thuốc dừng tay một lát: “Muội đến Ngọc Thanh Quán, tra được gì sao?”

“Không có, người năm đó đều đã mất.”

“Ừm.” Hạ Vũ không biết vì sao, vậy mà thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy muội còn điều tra nữa không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau