Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng

Chương 20: Liễu Thịnh, Ông Nội Ngươi!

Trước Sau
“Vậy có khả năng là ta bị bệnh, khứu giác xảy ra vấn đề, cháo cá này không có việc gì.”

Diệp Khanh Oản nghe thấy thế, vô cùng hài lòng gật đầu: “Đúng vậy, ta đã nói cháo cá này…”

Còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên bụng kêu “ùng ục” mấy tiếng.

Chuyện này…

Cô cúi đầu nhìn cháo cá bị mình nếm một miếng, suýt chút nữa chửi má nó.

Liễu Thịnh, ông nội ngươi!

“Diệp tiểu thư, ngươi làm sao vậy, sao lại ôm bụng, không thoải mái sao?” Liễu Thịnh kìm nén ý cười, giả mù sa mưa nói, trên mặt tràn ngập tính toán.

Diệp Khanh Oản nâng cục đá đập chân mình, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể cố nở nụ cười nói:

“Thái phó, chuyện đó, ta, có khả năng là buổi sáng ta ăn phải đồ thiu, muốn, muốn đi nhà xí!”

Sau khi nói xong không đợi Liễu Thịnh nói chuyện, ôm bụng chạy vội đi, chạy đến nhà xí xả lũ.

Xả xong còn không quên điều phối chút thuốc cho mình, lúc này mới có mệnh còn sống ra khỏi nhà xí.

Lão thái phó lòng dạ hiểm độc này, quả nhiên đã sớm phát hiện cháo bị bỏ thuốc…



Đợi cô run rẩy chân từ nhà xí trở về, Liễu Thịnh đã thay y phục đợi cô ở cửa.

“Thái phó muốn đi ra ngoài sao?”

“Đúng vậy, đi thôi.”

“Ta cũng đi ư?”

“Ừm.”

Diệp Khanh Oản: …

Không được, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian tới đáp lễ với hắn, buổi chiều không muốn đi cùng với hắn.

“Chuyện đó thái phó, ta còn có việc…”

“Ta thấy bát cháo cá kia thật sự rất tươi, bây giờ ta đi đưa cho tướng gia.”

“Ta không sao thái phó, cả ngày hôm nay ta đều rất rảnh.”

Lúc này Liễu Thịnh mới hài lòng đi ra ngoài.

Diệp Khanh Oản cố gắng nở nụ cười, hắn vừa quay người lại gương mặt lập tức suy sụp.



Oa hu hu…

Cắn chết ngươi.

Suốt đường đi không nói chuyện, mãi đến khi lên xe ngựa dừng trước cửa Cẩm Y Vệ.

Đương sai Cẩm Y Vệ nhìn thấy bọn họ tới, lập tức di chuyển ghế lên xuống, đỡ bọn họ đi xuống.

Sau đó có người dẫn bọn họ đi qua cửa Cẩm Y Vệ, đình viện, sau đó đến nhà giam, cuối cùng đi qua một hành lang dài ẩm ướt âm u, đi tới một căn phòng không có cửa sổ.

Cửa vừa mới mở ra, mùi nấm mốc kèm theo mùi máu tươi xông vào mũi, hun đến cô lập tức bịt mũi.

“Thái phó…”

“Đi vào trước.”

Cho dù Diệp Khanh Oản không tình nguyện lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào, trong phòng đặt một chiếc giường gỗ, trên giường có một thi thể nữ, dùng vải trắng che.

Đã chết lại sống, sống lại chết nhiều lần như vậy, cô sớm đã vô cảm, nhìn thấy thi thể cũng không có bất cứ cảm giác gì.

Cho dù có chút không hiểu nổi, hắn dẫn mình tới nơi này làm gì?

Không phải là hắn muốn giết người diệt khẩu đấy chứ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau