Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Chương 28: Đuổi Theo
Trong kinh nhiều quan to giàu có như vậy, có rất nhiều tiền, nhu cầu cũng cao, hiệu thuốc to như thế mỗi ngày hốt bạc cũng không quá.
Quả thực còn kiếm được tiền hơn Di Hồng Lâu.
Diệp Khanh Oản không nghĩ ngợi đồng ý luôn, rất nhanh đạt thành nhất trí, hai người vui vẻ tách ra.
Trở lại phòng, cô vui tươi hớn hở mở giao diện.
“Không hổ là phủ Bá Tước Vĩnh Xương, đúng là hào phóng, bàn tay vung lên khiến ta kiếm được khoản lớn, sau này ngồi cũng có thể tiền không ngừng chảy tới.”
“Cũng may ta biết cốt truyện, không xen lẫn với họ Lương kia.”
“Nói đến họ Lương, hiện giờ nữ chính hẳn là tra được trên người giặc cỏ liên quan tới Lương gia?”
“Nữ chính đúng là nữ chính, lá gan quá lớn, vậy mà dám một mình theo dõi giặc cỏ, suýt nữa thì bị cái đó…”
Giặc cỏ liên quan tới Lương gia sao?
Liễu Thịnh đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhảy bật dậy chạy như bay ra ngoài.
“Thạch Hộc, đi theo ta.”
Liễu Thịnh tìm tới chỗ Cẩm Y Vệ trong kinh thành, biết được sáng nay Hạ Tuyết Kiến vào Ngọc Thanh Quan thì không ra ngoài, lông mày nhíu chặt hơn.
“Chuyện xấu rồi.”
“Công tử?” Thạch Hộc không rõ nguyên do: “Công tử đang lo lắng cho Hạ tiểu thư sao?”
“Ta lo lắng nàng ta không chết được.”
Chỉ là thứ nữ của một quan ngũ phẩm, vậy mà tra được đến trên đầu ta, chán sống.
Trong mắt Liễu Thịnh hiện lên sát ý dày đặc.
Khóe miệng Thạch Hộc giật giật một lát, sao hắn ta có cảm giác có chút không thích hợp nhỉ?
Trước đây công tử nhà mình không phải có ấn tượng không tệ với Hạ tiểu thư ư, vì sao đột nhiên lại…
Liễu Thịnh không giải thích với hắn ta, lập tức ra khỏi thành.
Dựa theo lời Diệp Khanh Oản nói, Hạ Tuyết Kiến sẽ theo dõi đám giặc cỏ ra khỏi thành, hắn phải tìm được Hạ Tuyết Kiến trước khi nàng ta đi theo giặc cỏ đến hang ổ.
Sương phòng ở hậu viện Ngọc Thanh Quan có một mật đạo, nối thẳng tới bãi tha ma ở bên ngoài.
Liễu Thịnh dẫn theo Thạch Hộc và một số ám vệ, ra roi thúc ngựa đi vào bãi tha ma.
Vừa vặn gặp Hạ Tuyết Kiến mới ra khỏi mật đạo, đang chậm rãi đi theo hai tráng hán râu ria xồm xoàm ở phía trước.
Ám vệ dò hỏi có cần giải quyết không, Liễu Thịnh lắc đầu xuống ngựa lặng lẽ đi theo.
Hắn rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là Hạ Tuyết Kiến muốn làm gì.
Hạ Tuyết Kiến cẩn thận đi theo sau hai người phía trước, không cảm nhận được phía sau mình còn có người.
Mãi đến khi ra khỏi rừng cây nhỏ, đi tới trước một vách đá vô cùng xa lạ.
Hạ Tuyết Kiến biết hang ổ của bọn họ hẳn là ở gần đây, vốn không định tiếp tục đi theo.
Quả thực còn kiếm được tiền hơn Di Hồng Lâu.
Diệp Khanh Oản không nghĩ ngợi đồng ý luôn, rất nhanh đạt thành nhất trí, hai người vui vẻ tách ra.
Trở lại phòng, cô vui tươi hớn hở mở giao diện.
“Không hổ là phủ Bá Tước Vĩnh Xương, đúng là hào phóng, bàn tay vung lên khiến ta kiếm được khoản lớn, sau này ngồi cũng có thể tiền không ngừng chảy tới.”
“Cũng may ta biết cốt truyện, không xen lẫn với họ Lương kia.”
“Nói đến họ Lương, hiện giờ nữ chính hẳn là tra được trên người giặc cỏ liên quan tới Lương gia?”
“Nữ chính đúng là nữ chính, lá gan quá lớn, vậy mà dám một mình theo dõi giặc cỏ, suýt nữa thì bị cái đó…”
Giặc cỏ liên quan tới Lương gia sao?
Liễu Thịnh đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhảy bật dậy chạy như bay ra ngoài.
“Thạch Hộc, đi theo ta.”
Liễu Thịnh tìm tới chỗ Cẩm Y Vệ trong kinh thành, biết được sáng nay Hạ Tuyết Kiến vào Ngọc Thanh Quan thì không ra ngoài, lông mày nhíu chặt hơn.
“Chuyện xấu rồi.”
“Công tử?” Thạch Hộc không rõ nguyên do: “Công tử đang lo lắng cho Hạ tiểu thư sao?”
“Ta lo lắng nàng ta không chết được.”
Chỉ là thứ nữ của một quan ngũ phẩm, vậy mà tra được đến trên đầu ta, chán sống.
Trong mắt Liễu Thịnh hiện lên sát ý dày đặc.
Khóe miệng Thạch Hộc giật giật một lát, sao hắn ta có cảm giác có chút không thích hợp nhỉ?
Trước đây công tử nhà mình không phải có ấn tượng không tệ với Hạ tiểu thư ư, vì sao đột nhiên lại…
Liễu Thịnh không giải thích với hắn ta, lập tức ra khỏi thành.
Dựa theo lời Diệp Khanh Oản nói, Hạ Tuyết Kiến sẽ theo dõi đám giặc cỏ ra khỏi thành, hắn phải tìm được Hạ Tuyết Kiến trước khi nàng ta đi theo giặc cỏ đến hang ổ.
Sương phòng ở hậu viện Ngọc Thanh Quan có một mật đạo, nối thẳng tới bãi tha ma ở bên ngoài.
Liễu Thịnh dẫn theo Thạch Hộc và một số ám vệ, ra roi thúc ngựa đi vào bãi tha ma.
Vừa vặn gặp Hạ Tuyết Kiến mới ra khỏi mật đạo, đang chậm rãi đi theo hai tráng hán râu ria xồm xoàm ở phía trước.
Ám vệ dò hỏi có cần giải quyết không, Liễu Thịnh lắc đầu xuống ngựa lặng lẽ đi theo.
Hắn rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là Hạ Tuyết Kiến muốn làm gì.
Hạ Tuyết Kiến cẩn thận đi theo sau hai người phía trước, không cảm nhận được phía sau mình còn có người.
Mãi đến khi ra khỏi rừng cây nhỏ, đi tới trước một vách đá vô cùng xa lạ.
Hạ Tuyết Kiến biết hang ổ của bọn họ hẳn là ở gần đây, vốn không định tiếp tục đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất