Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng

Chương 29: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân

Trước Sau
Không biết cẳng chân bị cái gì đánh trúng một cái, đau đến mức nàng ta kêu “a” một tiếng.

Tiếng vang kinh động người phía trước, Hạ Tuyết Kiến biết được không hay, lập tức muốn chạy trốn nhưng bị hai tráng hán một trước một sau chặn đường.

“Ngươi là ai?”

Lúc này Hạ Tuyết Kiến mới biết được không ổn, muốn che giấu cho qua, nói mình đi ra ngoài du ngoạn, bị lạc đường.

Nhưng hai người liếc nhau, rõ ràng là không tin.

“Cô nương đúng là biết chọn nơi lạc đường, từ bãi tha ma lạc tới tận đây.”

Gương mặt Hạ Tuyết Kiến trắng bệch, sợ hãi lùi lại cho đến khi sau lưng dán sát vào vách đá, không thể lùi được nữa:

“Các ngươi muốn làm gì?”

Hai người thấy nàng như vậy, bỗng nhiên hưng phấn hơn, xoa cằm với vẻ đáng khinh, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

“Không nghĩ tới, ở vùng hoang vu hẻo lánh này còn có thể gặp được loại hàng thượng đẳng như vậy.”

“Tiểu muội muội, đừng sợ, để các ca ca yêu thương ngươi.”

“Ngươi đi theo các ca ca lâu như vậy, còn không phải là muốn theo ca ca về nhà làm lão bà sao?”

“Ha ha ha…”

Trong miệng hai người không ngừng nói ra mấy lời xấu xa, Hạ Tuyết Kiến lén gỡ trâm cài đầu trên đầu xuống, bỗng nhiên lao ra đâm cổ một người.



Người nọ lập tức kêu thảm thiết một tiếng, che cổ lại.

Hạ Tuyết Kiến nhân cơ hội lao ra nhưng bị người ta đá mạnh vào eo, ngã rầm thật mạnh.

Lúc này người bị nàng ta đâm bị thương đi tới, cưỡi trên người nàng ta tát một cái.

“Con đàn bà thối, dám khiến ông đây bị thương.”

Hạ Tuyết Kiến bị tát đến đầu óc choáng váng, sớm đã mất đi năng lực phản kháng.

Người nọ kéo y phục của Hạ Tuyết Kiến, vừa hùng hùng hổ hổ vừa cởi quần.

“Xem ông đây thu thập ngươi thế nào.”

Hạ Tuyết Kiến mơ mơ màng màng nhìn thấy động tác của hắn ta, gian nan muốn đẩy hắn ta ra, lại bị hắn ta tát một cái.

Ngay sau đó có đôi tay thô ráp bắt đầu xé y phục của nàng ta, nàng ta muốn kêu nhưng căn bản không kêu được, chỉ có thể bất lực rơi lệ.

Ngay khi nàng ta tuyệt vọng muốn cắn lưỡi tự sát, bỗng nhiên người cưỡi trên người nàng ta kêu thảm thiết một tiếng, ngã văng ra ngoài.

Đợi nàng ta phản ứng lại, hai người đã bị quan binh bắt đi.

Một nam tử trẻ tuổi cao gầy đi về phía nàng ta, cởi áo choàng màu lam nhạt ôm lấy nàng ta y phục hỗn độn.

“Hạ tiểu thư, ngươi không sao chứ?”

“Cửu vương gia…” Đôi mắt của Hạ Tuyết Kiến rưng rưng, ôm chặt cửu vương gia theo bản năng, cơ thể còn hơi phát run.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau