Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Chương 32: Thử
Những tên giặc cỏ đó là bàn đạp nữ chính theo đuổi điều tra ra chân tướng, mà giặc cỏ không thoát khỏi liên quan tới Liễu Thịnh, cho nên quan hệ giữa hai người vẫn rất vi diệu.
“Hôm nay ra khỏi thành, gặp được Hạ Tuyết Kiến.”
“Ồ, đúng là trùng hợp.”
Diệp Khanh Oản làm bộ như không có chuyện gì, Liễu Thịnh thấy thế thì trợn tròn mắt, biết diễn như vậy, sao không đến gánh hát Nam Khúc hát tuồng đi.
“Suýt nữa bị ta giết.”
“Phụt.”
Diệp Khanh Oản sợ tới mức phun trà trong miệng ra xa 3 mét:
“Ngươi…”
Ngươi giết nàng ta?
Ngươi điên rồi sao?
Nàng ta là nữ chính đấy?
Liễu Thịnh thấy cô có phản ứng lớn như vậy, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Quả nhiên, nữ chính là không thể chết được.
Lúc ấy hắn ở phía xa dùng đá tập kích Hạ Tuyết Kiến, cố ý hại nàng ta bị lộ, thực ra là muốn mượn tay giặc cỏ giải quyết nàng ta.
Nhưng hiện giờ xem ra, dường như không thể làm như vậy.
Nếu còn muốn thế giới này tiếp tục vận hành, nữ chính cần phải tồn tại.
Nhưng mà hắn có chút tò mò, nếu nữ chính chết đi hay cốt truyện không dựa theo tiểu thuyết gốc phát triển tiếp xuống, thế giới này sẽ thế nào?
Sẽ sụp đổ?
Hay là trực tiếp làm lại từ đầu?
“Không chết, được cửu vương gia cứu.”
Nghe thấy thế, lúc này Diệp Khanh Oản mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại mà sờ ngồi bệt dưới đất.
Gặp nạn ở ngoài thành, cửu vương gia cứu giúp.
Cũng may cốt truyện không sụp đổ, vẫn dựa theo nguyên tác.
Nhưng mà lão thái phó này bị làm sao thế?
Vậy mà hắn suýt nữa giết chết nữ chính?
Lúc này hắn không nên có hảo cảm với nữ chính sao?
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?
Là ai đang đảo loạn phát triển của cốt truyện?
Cút ra đây, bổn tiểu thư sẽ không để ngươi yên!
“Cửu vương gia anh hùng cứu mỹ nhân cứu Hạ Tuyết Kiến, ngươi không tức giận sao?”
Diệp Khanh Oản sửng sốt, chỉ trong nháy mắt kịp phản ứng:
“Tức giận chứ, sao ta không tức được. Buồn cười, nữ nhân không biết xấu hổ này, nhất định là nàng ta cố ý sắp xếp.”
“Xem ra ngươi thật sự rất thích cửu vương gia.”
“Đương nhiên là thích, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ phụ thân ta, mọi người đối xử tốt với ta đều có mục đích. Vì quyền thế hay vì phú quý, chỉ có Mộ Vân ca ca không cố tình lấy lòng, là một đại anh hào chính nghĩa.”
Đôi mắt lạnh lùng của Liễu Thịnh nhìn cô khen cửu vương gia, rất muốn đánh sau gáy cô một cái.
Ngươi cứ trợn mắt nói dối đi, người chướng mắt hắn ta nhất chính là ngươi.
“Hôm nay ra khỏi thành, gặp được Hạ Tuyết Kiến.”
“Ồ, đúng là trùng hợp.”
Diệp Khanh Oản làm bộ như không có chuyện gì, Liễu Thịnh thấy thế thì trợn tròn mắt, biết diễn như vậy, sao không đến gánh hát Nam Khúc hát tuồng đi.
“Suýt nữa bị ta giết.”
“Phụt.”
Diệp Khanh Oản sợ tới mức phun trà trong miệng ra xa 3 mét:
“Ngươi…”
Ngươi giết nàng ta?
Ngươi điên rồi sao?
Nàng ta là nữ chính đấy?
Liễu Thịnh thấy cô có phản ứng lớn như vậy, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Quả nhiên, nữ chính là không thể chết được.
Lúc ấy hắn ở phía xa dùng đá tập kích Hạ Tuyết Kiến, cố ý hại nàng ta bị lộ, thực ra là muốn mượn tay giặc cỏ giải quyết nàng ta.
Nhưng hiện giờ xem ra, dường như không thể làm như vậy.
Nếu còn muốn thế giới này tiếp tục vận hành, nữ chính cần phải tồn tại.
Nhưng mà hắn có chút tò mò, nếu nữ chính chết đi hay cốt truyện không dựa theo tiểu thuyết gốc phát triển tiếp xuống, thế giới này sẽ thế nào?
Sẽ sụp đổ?
Hay là trực tiếp làm lại từ đầu?
“Không chết, được cửu vương gia cứu.”
Nghe thấy thế, lúc này Diệp Khanh Oản mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại mà sờ ngồi bệt dưới đất.
Gặp nạn ở ngoài thành, cửu vương gia cứu giúp.
Cũng may cốt truyện không sụp đổ, vẫn dựa theo nguyên tác.
Nhưng mà lão thái phó này bị làm sao thế?
Vậy mà hắn suýt nữa giết chết nữ chính?
Lúc này hắn không nên có hảo cảm với nữ chính sao?
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?
Là ai đang đảo loạn phát triển của cốt truyện?
Cút ra đây, bổn tiểu thư sẽ không để ngươi yên!
“Cửu vương gia anh hùng cứu mỹ nhân cứu Hạ Tuyết Kiến, ngươi không tức giận sao?”
Diệp Khanh Oản sửng sốt, chỉ trong nháy mắt kịp phản ứng:
“Tức giận chứ, sao ta không tức được. Buồn cười, nữ nhân không biết xấu hổ này, nhất định là nàng ta cố ý sắp xếp.”
“Xem ra ngươi thật sự rất thích cửu vương gia.”
“Đương nhiên là thích, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ phụ thân ta, mọi người đối xử tốt với ta đều có mục đích. Vì quyền thế hay vì phú quý, chỉ có Mộ Vân ca ca không cố tình lấy lòng, là một đại anh hào chính nghĩa.”
Đôi mắt lạnh lùng của Liễu Thịnh nhìn cô khen cửu vương gia, rất muốn đánh sau gáy cô một cái.
Ngươi cứ trợn mắt nói dối đi, người chướng mắt hắn ta nhất chính là ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất