Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Chương 41: Ta Muốn Sống Tiếp, Ta Còn Chưa Muốn Chết
Tối nay hắn ta muốn theo Diệp Khanh Oản, gạo sống nấu thành cơm chín, làm lộn xộn hết tình tiết tiểu thuyết, xem cô làm sao bây giờ?
Đồng thời hắn ta cũng muốn biết, làm lộn xộn tình tiết sẽ xảy ra chuyện gì, thế giới này sẽ thay đổi thế nào.
…
Bắt đầu yến tiệc, Diệp Khanh Oản tìm kiếm bóng dáng Hạ Tuyết Kiến khắp nơi.
Hạ Tuyết Kiến này làm sao thế, nàng ta là nữ chính mà, là vai diễn chính của vở diễn này, nàng ta không xuất hiện mình diễn cái gì?
Tìm một lúc lâu, mới thấy được Hạ Tuyết Kiến ở cửa phía sau.
Không đúng, trong nguyên tác nàng ta không phải đi vào từ cửa chính sao?
Hơn nữa nàng ta trang điểm kiểu gì thế?
Mặc y phục của hạ nhân, giả dạng thành hạ nhân, tóc còn hơi loạn, trên tay và trên mặt đều có vết thương, nàng ta mới làm trộm trở về sao?
Mới làm trộm xong, không muốn về phủ tĩnh dưỡng, còn vội vàng chạy tới cứu vớt nam chính.
Không hổ là nữ chính, đúng là chuyên nghiệp.
Cho ngươi một like.
Diệp Khanh Oản thích nhất là nữ chính chuyên nghiệp như vậy, không giống đám nam chính kia, người nào cũng y như có bệnh nặng.
Thấy Hạ Tuyết Kiến, Diệp Khanh Oản cố ý làm ra động tác lớn, để Hạ Tuyết Kiến chú ý tới cô, sau đó làm bộ lén lút lẻn vào thư phòng của cửu vương gia.
Sau đó ở trước mặt Hạ Tuyết Kiến, đổ thuốc vào trong nước trà còn đang tỏa ra hơi nóng của cửu vương gia.
A!
Vẫn còn hơi nóng ư?
Như vậy có phải hắn ta còn chưa đi xa hay không?
Diệp Khanh Oản cảm thấy không thích hợp lắm, đang định xoay người muốn chạy, kết quả quay người lại thì thấy Nam Cung Mộ Vân đang nửa dựa vào cạnh cửa, ngửa đầu nhìn cô, khóe miệng hàm chứa ý cười vô cùng xấu xa.
Diệp Khanh Oản lập tức nhếch miệng cười gượng.
Xong đời, hạ dược bị bắt sống ngay tại trận, còn có chuyện gì xấu hổ hơn chuyện này?
Nhưng mà không phải nguyên tác có viết, lúc này Nam Cung Mộ Vân còn đang ở bên ngoài tiếp đón khách nhân sao, sao lại…
Chẳng lẽ là cô nhầm?
Không phải hạ dược trong yến tiệc lần này sao?
Đúng vậy đúng vậy, nhất định là như vậy.
Vậy bây giờ phải làm thế nào đây, hắn ta không giết mình đấy chứ?
Hắn ta tàn nhẫn độc ác như vậy, thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Đóng máy trước tiên, suất diễn dư lại của ta không cần diễn nữa.
Nhiệm vụ lại thất bại.
Ta sẽ bị hệ thống bắt về lò nấu lại.
“Mộ, Mộ Vân ca ca, chuyện đó ta…”
Cứu mạng.
Ta muốn sống tiếp, ta còn chưa muốn chết.
Nam Cung Mộ Vân đi vào, bưng chén trà bị hạ dược lên nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Đồng thời hắn ta cũng muốn biết, làm lộn xộn tình tiết sẽ xảy ra chuyện gì, thế giới này sẽ thay đổi thế nào.
…
Bắt đầu yến tiệc, Diệp Khanh Oản tìm kiếm bóng dáng Hạ Tuyết Kiến khắp nơi.
Hạ Tuyết Kiến này làm sao thế, nàng ta là nữ chính mà, là vai diễn chính của vở diễn này, nàng ta không xuất hiện mình diễn cái gì?
Tìm một lúc lâu, mới thấy được Hạ Tuyết Kiến ở cửa phía sau.
Không đúng, trong nguyên tác nàng ta không phải đi vào từ cửa chính sao?
Hơn nữa nàng ta trang điểm kiểu gì thế?
Mặc y phục của hạ nhân, giả dạng thành hạ nhân, tóc còn hơi loạn, trên tay và trên mặt đều có vết thương, nàng ta mới làm trộm trở về sao?
Mới làm trộm xong, không muốn về phủ tĩnh dưỡng, còn vội vàng chạy tới cứu vớt nam chính.
Không hổ là nữ chính, đúng là chuyên nghiệp.
Cho ngươi một like.
Diệp Khanh Oản thích nhất là nữ chính chuyên nghiệp như vậy, không giống đám nam chính kia, người nào cũng y như có bệnh nặng.
Thấy Hạ Tuyết Kiến, Diệp Khanh Oản cố ý làm ra động tác lớn, để Hạ Tuyết Kiến chú ý tới cô, sau đó làm bộ lén lút lẻn vào thư phòng của cửu vương gia.
Sau đó ở trước mặt Hạ Tuyết Kiến, đổ thuốc vào trong nước trà còn đang tỏa ra hơi nóng của cửu vương gia.
A!
Vẫn còn hơi nóng ư?
Như vậy có phải hắn ta còn chưa đi xa hay không?
Diệp Khanh Oản cảm thấy không thích hợp lắm, đang định xoay người muốn chạy, kết quả quay người lại thì thấy Nam Cung Mộ Vân đang nửa dựa vào cạnh cửa, ngửa đầu nhìn cô, khóe miệng hàm chứa ý cười vô cùng xấu xa.
Diệp Khanh Oản lập tức nhếch miệng cười gượng.
Xong đời, hạ dược bị bắt sống ngay tại trận, còn có chuyện gì xấu hổ hơn chuyện này?
Nhưng mà không phải nguyên tác có viết, lúc này Nam Cung Mộ Vân còn đang ở bên ngoài tiếp đón khách nhân sao, sao lại…
Chẳng lẽ là cô nhầm?
Không phải hạ dược trong yến tiệc lần này sao?
Đúng vậy đúng vậy, nhất định là như vậy.
Vậy bây giờ phải làm thế nào đây, hắn ta không giết mình đấy chứ?
Hắn ta tàn nhẫn độc ác như vậy, thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Đóng máy trước tiên, suất diễn dư lại của ta không cần diễn nữa.
Nhiệm vụ lại thất bại.
Ta sẽ bị hệ thống bắt về lò nấu lại.
“Mộ, Mộ Vân ca ca, chuyện đó ta…”
Cứu mạng.
Ta muốn sống tiếp, ta còn chưa muốn chết.
Nam Cung Mộ Vân đi vào, bưng chén trà bị hạ dược lên nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất