Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng

Chương 43: Sao Ta Rơi Vào Khó Xử Như Thế!

Trước Sau
Ngươi vẫn không nhúc nhích như vậy, ta cũng không biết nên diễn như thế nào.

Nam chính như ngươi quá sụp đổ, vừa sụp đổ vừa nát vụn.

Trường hợp này khiến Hạ Tuyết Kiến vẫn luôn tránh ở ngoài cửa, đều có chút không biết ra tay như thế nào.

Cửu vương gia người ta đều không từ chối, nàng ta cứ chạy vào như vậy thì tính là gì?

Cứu người ư?

Giống sao?

Không chỉ không giống, trái lại càng giống như đang phá hỏng chuyện tốt của người ta!

Giằng co một lúc lâu, cuối cùng Nam Cung Mộ Vân cũng có chút phản ứng, nhẹ nhàng kéo cô ra.

“Ngươi thích ta?”

“Thích, thích vô cùng, đời này tâm nguyện lớn nhất của ta chính là gả cho Mộ Vân ca ca. Mộ Vân ca ca, huynh đừng rời đi có được không?”

Sau khi nói xong, một tay của Diệp Khanh Oản nắm lấy cổ áo hắn ta, kéo hắn ta về phía người mình, vừa kéo vừa tiến lên muốn hôn hắn ta.

Tuy lời kịch hơi lệch đi, nhưng cuối cùng hành động cũng đúng.



Hôn hắn ta trước, sau đó một tay của hắn ta đẩy ngã mình lên mặt đất, nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn ra ngoài cửa, sau đó cô đuổi theo ra…

Không sai, cứ như vậy.

“Được, ta không đi.”

Bỗng nhiên Nam Cung Mộ Vân mở miệng, ngay sau đó cúi đầu môi ấm áp dán sát lên, rất phù hợp.

Diệp Khanh Oản: ???

Trong đầu cô “ong” một tiếng, giống y như bị sét đánh lập tức chết máy.

Sau đó…

Tát một cái theo bản năng.

Sau khi tát xong, Nam Cung Mộ Vân trợn tròn mắt, bản thân cô cũng trợn tròn mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí vô cùng xấu hổ lần nữa.

Đợi khi cô lấy lại tinh thần, cả người đều sắp hỏng mất.

Ngươi có bệnh à, ngươi hôn ta làm gì?

Ngươi nên đẩy mạnh ta ra mới đúng.



Bình thường lúc này Nam Cung Mộ Vân ước gì có thể giết ta, sao có thể hôn ta, ngươi có hành động thường ngày của một nam chính có được không?

Thông thường không phải là ngươi muốn ta đi chết sao?

Đây là cốt truyện ngốc nghếch gì thế này, nghiêng thành như vậy, kế tiếp phải làm sao bây giờ?

Hắn ta hôn ta, vậy ta còn tiếp tục ra tay hay không?

Nhỡ đâu ta ra tay, tự hắn ta nằm yên thì làm sao bây giờ?

Nhìn dáng vẻ vừa rồi của hắn ta, thật sự có loại khả năng này, vậy không phải là ta sẽ mệt chết ư.

Không được, không thể như vậy.

Nhưng không như vậy, nữ chính ra sân thế nào?

Nhưng nếu hắn ta thật sự nằm yên mà nói, nữ chính lao vào là tính cứu hắn ta, hay là cứu ta?

Sao ta rơi vào khó xử như thế!

Há hốc miệng giống như bọn họ, còn có Hạ Tuyết Kiến vẫn luôn đợi cơ hội lao vào.

Chuyện này…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau