Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Chương 46: Ngươi Bị Bệnh Tâm Thần Đúng Không?
“Ngươi nói linh tinh, ta giết ngươi.” Sau khi Diệp Khanh Oản nói xong muốn tiến lên đánh nàng ta.
Kết quả bị Hạ Tuyết Kiến đẩy ngã xuống đất dễ như trở bàn tay, sau đó trơ mắt nhìn Hạ Tuyết Kiến cầm lấy nghiên mực vừa rồi đập về phía trán cô.
Chậc chậc!
Ngươi đúng là giỏi nhặt, nhặt cái cứng nhất.
Nhưng Diệp Khanh Oản không tính toán đánh trả, vì trận diễn này có thể thuận lợi đóng máy, chút khổ này cô chịu được.
Nhưng mà giây tiếp theo chỉ nghe “loảng xoảng” một tiếng, nghiên mực gãy làm đôi trên trán cô, trên người cô còn bao phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt.
Diệp Khanh Oản: …
Hạ Tuyết Kiến: …
Nam Cung Mộ Vân mới tỉnh lại: …
Quả nhiên là có kim chung tráo bảo vệ cơ thể.
Diệp Khanh Oản hóa thân thành bé trai cười gượng, nữ chính này đúng là phế vật, ngồi để ngươi đánh còn không đánh chết ta.
Ngươi nói nghe một chút xem, ngươi còn có thể làm được gì?
Ngay khi Diệp Khanh Oản đang suy nghĩ có nên đưa cho nàng ta một nghiên mực mới hay không, sau đó nói với nàng ta: Hay là ngươi thử thêm lần nữa?
Lúc này Nam Cung Mộ Vân đột nhiên mở miệng.
“Hạ tiểu thư, đây là chuyện của ta và Diệp Khanh Oản, ngươi không có việc gì thì trở về đi.”
Nam Cung Mộ Vân nhìn trên mặt trên người nàng ta tràn ngập vết thương, trong lòng buồn bực muốn chết.
Đã bị thương thành ra như vậy, về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được, mù quáng đến xem náo nhiệt làm gì.
Hữu Vi được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, bảo hắn ta nghĩ cách đừng để Hạ Tuyết Kiến tham gia yến tiệc, chút việc nhỏ này cũng không làm xong.
Nhưng mà Hạ Tuyết Kiến không lý giải được ý của hắn ta, còn dang hai tay chắn trước người hắn ta, ánh mắt như hổ rình mồi trừng Diệp Khanh Oản.
“Cửu vương gia ngươi đừng sợ, ta tận mắt nhìn thấy chuyện này, cho dù ầm ĩ đến trước mặt hoàng thượng, ta cũng làm chứng cho vương gia.”
Gương mặt Nam Cung Mộ Vân đen lại, bổn vương không cần ngươi làm chứng, ta cảm ơn ngươi.
“Cuộc đời này ta ghét nhất là loại người đê tiện vô liêm sỉ dơ bẩn, chỉ biết dùng tên bắn lén đả thương người ta.”
Hả?
Diệp Khanh Oản chỉ mình, vẻ mặt mơ hồ: “Ta bắn lén đả thương ngươi? Ta sao?”
“Đúng vậy, chính là ngươi, ngươi đừng tưởng rằng ngươi không lộ mặt thì ta không biết là ngươi.”
Hả?
Đang nói cái quái gì thế, ta bắn lén đả thương ngươi khi nào?
Ngươi bị bệnh tâm thần đúng không?
Nữ chính ghê gớm thật, nữ chính thì có thể không phân rõ trắng đen đổ oan cho người ta sao?
Để mặc ngươi sắp xếp tội danh cho ta à?
Ta ngay cả mũi tên còn không biết sử dụng, sao ta ám toán ngươi được?
Ta…
Kết quả bị Hạ Tuyết Kiến đẩy ngã xuống đất dễ như trở bàn tay, sau đó trơ mắt nhìn Hạ Tuyết Kiến cầm lấy nghiên mực vừa rồi đập về phía trán cô.
Chậc chậc!
Ngươi đúng là giỏi nhặt, nhặt cái cứng nhất.
Nhưng Diệp Khanh Oản không tính toán đánh trả, vì trận diễn này có thể thuận lợi đóng máy, chút khổ này cô chịu được.
Nhưng mà giây tiếp theo chỉ nghe “loảng xoảng” một tiếng, nghiên mực gãy làm đôi trên trán cô, trên người cô còn bao phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt.
Diệp Khanh Oản: …
Hạ Tuyết Kiến: …
Nam Cung Mộ Vân mới tỉnh lại: …
Quả nhiên là có kim chung tráo bảo vệ cơ thể.
Diệp Khanh Oản hóa thân thành bé trai cười gượng, nữ chính này đúng là phế vật, ngồi để ngươi đánh còn không đánh chết ta.
Ngươi nói nghe một chút xem, ngươi còn có thể làm được gì?
Ngay khi Diệp Khanh Oản đang suy nghĩ có nên đưa cho nàng ta một nghiên mực mới hay không, sau đó nói với nàng ta: Hay là ngươi thử thêm lần nữa?
Lúc này Nam Cung Mộ Vân đột nhiên mở miệng.
“Hạ tiểu thư, đây là chuyện của ta và Diệp Khanh Oản, ngươi không có việc gì thì trở về đi.”
Nam Cung Mộ Vân nhìn trên mặt trên người nàng ta tràn ngập vết thương, trong lòng buồn bực muốn chết.
Đã bị thương thành ra như vậy, về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được, mù quáng đến xem náo nhiệt làm gì.
Hữu Vi được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, bảo hắn ta nghĩ cách đừng để Hạ Tuyết Kiến tham gia yến tiệc, chút việc nhỏ này cũng không làm xong.
Nhưng mà Hạ Tuyết Kiến không lý giải được ý của hắn ta, còn dang hai tay chắn trước người hắn ta, ánh mắt như hổ rình mồi trừng Diệp Khanh Oản.
“Cửu vương gia ngươi đừng sợ, ta tận mắt nhìn thấy chuyện này, cho dù ầm ĩ đến trước mặt hoàng thượng, ta cũng làm chứng cho vương gia.”
Gương mặt Nam Cung Mộ Vân đen lại, bổn vương không cần ngươi làm chứng, ta cảm ơn ngươi.
“Cuộc đời này ta ghét nhất là loại người đê tiện vô liêm sỉ dơ bẩn, chỉ biết dùng tên bắn lén đả thương người ta.”
Hả?
Diệp Khanh Oản chỉ mình, vẻ mặt mơ hồ: “Ta bắn lén đả thương ngươi? Ta sao?”
“Đúng vậy, chính là ngươi, ngươi đừng tưởng rằng ngươi không lộ mặt thì ta không biết là ngươi.”
Hả?
Đang nói cái quái gì thế, ta bắn lén đả thương ngươi khi nào?
Ngươi bị bệnh tâm thần đúng không?
Nữ chính ghê gớm thật, nữ chính thì có thể không phân rõ trắng đen đổ oan cho người ta sao?
Để mặc ngươi sắp xếp tội danh cho ta à?
Ta ngay cả mũi tên còn không biết sử dụng, sao ta ám toán ngươi được?
Ta…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất