Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng

Chương 47: Sao Ta Có Cảm Giác Hai Người Các Ngươi Mới Là Một Đôi Như Vậy?

Trước Sau
Mắng một lát, bỗng nhiên cô dừng lại, nhớ tới lời lão thái phó nói hôm qua, không phải là Hạ Tuyết Kiến cho rằng người ám toán nàng ta ở vùng ngoại ô, khiến nàng ta bị bại lộ hôm qua là ta đấy chứ?

Chua xót!

Làm vai phụ đúng là thảm, nồi gì cũng phải gánh.

Nhưng vì cốt truyện yêu cầu, cô vẫn nhận chuyện này, chỉ cần ngươi chịu ra tay đánh ta, cho dù ngươi nói ta giết cả nhà ngươi ta đều nhận.

“Đúng vậy, chính là ta tìm người theo dõi ngươi, còn dùng đá đánh ngươi khiến ngươi bị lộ.”

Hạ Tuyết Kiến không nghĩ tới cô thừa nhận dứt khoát như vậy, nhất thời có chút nghẹn lời.

Như vậy đã thừa nhận?

Chắc chắn không giảo biện một lát sao?

“Ngươi thừa nhận?”

“Đúng vậy, thừa nhận, thế nào, ngươi còn muốn đánh ta ư?”

“Ngươi cho rằng ta không dám sao?” Giọng nói của Hạ Tuyết Kiến tăng cao.

“Vậy ngươi đánh thật đi.”

Diệp Khanh Oản đã sắp quỳ xuống với nàng ta, đừng chỉ nói mà không làm chứ, ngươi nhanh chóng ra tay đi, ngươi lại không ra tay dược hiệu của Nam Cung Mộ Vân sẽ mất tác dụng.

Nam Cung Mộ Vân bị vắng vẻ ở một bên vô cùng bất đắc dĩ, hai người chắc chắn là tới đoạt ta chứ?



Sao ta có cảm giác hai người các ngươi mới là một đôi như vậy?



Hạ Tuyết Kiến chỉ mở miệng nói mấy lời tàn nhẫn, căn bản không có ý định ra tay.

Một người có thể dùng đầu khiến nghiên mực vỡ làm đôi, nàng ta thực sự đánh thắng được sao?

Nếu một quyền này đánh xuống, tay bị phế luôn ấy chứ?

Nàng ta suy nghĩ cẩn thận, chẳng trách Diệp Khanh Oản vẫn luôn khiêu khích nàng ta, vẫn luôn muốn nàng ta ra tay, hóa ra là đánh chủ ý này, muốn tay nàng ta bị đánh phế.

Quá độc ác.

Diệp Khanh Oản thật sự bị oan, vẫn luôn đợi nàng ta ra tay đánh mình, nhưng đối phương vẫn luôn không có hành động.

Cứ tiếp tục như vậy dược hiệu của Nam Cung Mộ Vân sẽ mất đi, lúc này sẽ không thể diễn nữa.

Vì thế dứt khoát nghiến răng một cái dậm chân, đứng dậy muốn lao về phía Hạ Tuyết Kiến.

“A, ta giết ngươi.”

Hạ Tuyết Kiến luống cuống, không nghĩ tới cô sẽ hạ thủ vi cường, nhắm mắt lại theo bản năng đôi tay đẩy về trước, muốn đẩy Diệp Khanh Oản đang lao tới ra.

Nhưng mà tay mới chạm vào Diệp Khanh Oản, lập tức có cự lực truyền tới, khiến nàng ta lung lay một lát, chỉ trong nháy mắt lùi lại mấy bước, hai tay hơi tê dại xương cốt đều mơ hồ đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau