Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Chương 5: Đã tan học rồi, không cần dạy quá giờ
Diệp Khanh Oản mờ mịt, nhưng may mà chính thức vào học xong, tất cả mọi người nhanh chóng khôi phục bình thường.
Không dễ dàng gì mới tan học, cô đầu tàu gương mẫu chạy ra ngoài, cô lập tức cản cửu vương gia trước cửa cung, tỏ tình trước mặt mọi người.
Trận diễn này vô cùng quan trọng, là lần đầu tiên nam nữ chính tiếp xúc, cũng là điểm mấu chốt xem cô có thể thuận lợi trở về hay không, cô cần diễn thật tốt.
Đợi rất lâu, vương tử công chúa khác đã đi gần hết, cửu vương gia chết tiệt kia mới chậm rãi đi tới, quả thật là phong tư trác tuyệt, vừa đi vừa lãnh giáo gì đó với lão thái phó.
Diệp Khanh Oản trợn tròn mắt, giả vờ làm học sinh ba tốt gì chứ, thường ngày là hắn ta chạy nhanh nhất.
Thái phó Liễu Thịnh và cửu vương gia đang nói chuyện hăng say, nhìn thấy Diệp Khanh Oản gương mặt đen lại gọi cô qua.
Diệp Khanh Oản: ?
Làm gì thế?
Đã tan học rồi, không cần dạy quá giờ.
Hơn nữa ngươi như vậy sẽ cản trở ta bị cửu vương gia đạp.
Cô im lặng lấy đại đao bốn mươi mét của mình ra…
Liễu Thịnh đột nhiên hỏi cô: “Diệp Khanh Oản, ngươi không có gì muốn khai báo với bản quan sao?”
Diệp Khanh Oản nghe vẻ mặt mơ hồ, khai báo gì cơ?
Ta nhìn lén ngươi tắm rửa sao?
Sau đó nghĩ một lát, cẩn thận nói: “Thái phó, bài tập hôm qua ta đã làm xong.”
Liễu Thịnh nhíu mày, còn giả vờ ư?
Dứt khoát trực tiếp vạch trần cô: Vậy ngươi nói với bản quan xem tiểu thuyết là có ý gì?
Nhưng mà những lời nói ra miệng, lại biến thành: “Ừm, coi như chịu khó, trẻ con dễ dạy.”
Những lời này vừa nói ra miệng, Liễu Thịnh sợ ngây người.
Rõ ràng là hắn không định nói câu này…
Chẳng lẽ…
Chuyện này còn không thể nói ra ngoài?
Cho nên thật sự không phải đùa giỡn, thật sự là thế giới tiểu thuyết sao?
Vậy vì sao hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của Diệp Khanh Oản?
Ngũ quan của Liễu Thịnh gần như nhăn nhó lại, dáng vẻ như khổ vì thù hận sâu, Diệp Khanh Oản nhìn mà hết hồn, lão thái phó này làm sao thế, hôm nay uống nhầm thuốc à?
Thôi, không để ý tới hắn, vẫn nên tỏ tình quan trọng hơn.
Thấy cửu vương gia muốn lên xe ngựa rời đi, Diệp Khanh Oản trực tiếp bỏ lại lão thái phó chạy vội qua.
“Mộ Vân ca ca, huynh đợi ta với.”
Ai biết cửu vương gia nghe thấy giọng nói của cô, lập tức nói với thập gia bên cạnh:
“Đi mau đi mau.”
Thập gia là em trai của cửu vương gia, cùng mẹ, tình cảm của hai người sâu đậm.
“Cửu ca, Diệp tiểu thư gọi huynh mà? Huynh nên ứng phó nàng một chút đi, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật Tổ, sau này chúng ta muốn thành việc, còn phải mượn thế lực của tể tướng.”
Thập gia là em trai của cửu gia, đương nhiên mọi việc đều thu xếp vì hắn ta, tận tâm tận lực, tính tình cũng khéo léo đưa đẩy.
Dù sao đương kim hoàng đế có mười mấy con trai, cửu vương gia chỉ là một đứa không đáng để mắt trong đó, trên có đích trưởng tử con vợ cả, dưới có con của phi tần lục cung được sủng ái.
Chương 6: Chặn đường
Cửu vương gia chỉ là con trai của người đã không được sủng ái, còn xuất thân từ cung nữ.
Trên không dựa vào được phụ hoàng, dưới không dựa vào được nhà mẫu thân, mọi việc chỉ có thể dựa vào bản thân.
Cho nên hắn ta muốn thắng trong cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế gió tanh mưa máu, chỉ có thể mượn thế lực của người ngoài, ví dụ như tể tướng đương triều.
Nhưng cửu vương gia đâu chịu nghe, lên xe ngựa muốn rời đi, may mà Diệp Khanh Oản chạy nhanh túm chặt lấy góc áo hắn ta.
“Mộ Vân ca ca, huynh đợi ta với, ta ngồi cùng xe ngựa với huynh trở về.”
Cảnh tượng này bị người đi qua đường và đám vương tử công chúa chưa rời đi nhìn thấy, nhao nhao liếc mắt nhìn, đều không vội rời đi.
“Diệp Khanh Oản này đúng là không có một chút rụt rè, rõ ràng cửu ca đã không thích nàng, nàng còn quấn quýt làm phiền, có xấu hổ hay không.”
“Đúng vậy, đường đường là thiên kim của tướng phủ, ngay cả hoàng hậu cũng có thể làm được, cần gì phải hạ thấp bản thân như vậy?”
Mọi người bàn tán xôn xao, bọn họ càng bàn tán, Diệp Khanh Oản càng hưng phấn, đây đều là thủy quân miễn phí đấy.
“Hôm nay bổn vương còn có việc.”
Sau khi nói xong chui vào trong xe ngựa.
Đương nhiên là Diệp Khanh Oản không có khả năng để hắn ta đi như vậy, ta sẽ không chậm trễ ngươi lâu, ngươi đá ta một cái là được.
Nói đến là đến, vén rèm lên nhà vào, còn lớn tiếng kêu lên: “Mộ Vân ca ca, ta thích huynh, huynh muốn ta đi.”
…
Những lời lớn mật hào phòng còn vô liêm sỉ như vậy, vang vọng cả cửa cung, không chỉ người qua đường ăn dưa sợ ngây người, ngay cả cửu vương gia cũng sợ ngây người.
Ngay cả Liễu Thịnh, nếu không phải mới nghe được trào phúng của cô sẽ bị cô lừa gạt.
Nhưng cho dù biết cô đang diễn, Liễu Thịnh cũng không nhịn được cảm thán trong lòng một câu: Thực phóng khoáng, những lời như vậy cũng có thể nói ra được miệng, co được dãn được, là nhân vật lớn.
Liễu Thịnh đứng phía xa nhìn cô diễn, khóe miệng lộ ra nụ cười không có ý tốt.
Lúc này cửu vương gia Nam Cung Mộ Vân, có lẽ còn tưởng Diệp Khanh Oản ái mộ hắn ta ấy chứ.
Nhưng mà rốt cuộc Diệp Khanh Oản này muốn làm gì?
Rõ ràng trong lòng không thích Nam Cung Mộ Vân, nhưng phải biểu hiện ngoài hắn ta ra thì không gả, còn ầm ĩ đến mọi người đều biết?
Ở bên đường kêu to mấy lời cởi mở như “muốn ta đi” này, rốt cuộc bản thân sống trong thế giới tiểu thuyết như thế nào, hắn đóng nhân vật gì trong tiểu thuyết này?
Thế lực triều đình to như vậy, còn phát triển thế nào.
Thực sự khiến người ta tò mò.
Hiện giờ hắn không muốn vạch trần Diệp Khanh Oản, mà giống như quần chúng trông mong ngóng chờ Diệp Khanh Oản cập nhật tình tiết của tiểu thuyết.
Đối mặt với Diệp Khanh Oản chủ động hiến thân trước mặt mọi người, đám Nam Cung Mộ Vân u mê, khẩn trương rời khỏi cái ôm của cô ôm lấy hai chân mình:
“Ngươi làm càn.”
Giọng điệu kèm theo răn dạy.
Chương 7: Nữ chính xuất hiện
Diệp Khanh Oản nhìn biểu cảm trinh tiết ngọc nữ của hắn ta, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nhìn mà xem đây mới là vai nam chính, lạnh lùng kiêu ngạo, anh tuấn, có chứng ghét phụ nữ, ngoại trừ nữ chính ra thì dị ứng với bất cứ người phụ nữ nào.
Phải là trạng thái như vậy, nên duy trì.
Diệp Khanh Oản cổ vũ hắn ta trong lòng.
“Mộ Vân ca ca, Oản Nhi thật lòng thích huynh, cầu xin huynh…”
Sau khi nói xong bắt đầu cởi áo ngoài, vừa cởi còn vừa nói thầm, sao nữ chính còn chưa tới?
Y phục của ta đã cởi, lại không tới ta không có cách nào xong việc mà?
Ngay khi cô đang đau khổ suy nghĩ, một tiếng chuông bạc thanh thúy truyền từ bên ngoài đến.
“Vương gia, có phải tiểu nữ tử tới muộn hay không?”
Một nữ tử mặc y phục giản dị vén rèm đi đến, giản dị còn không bằng nữ sử nhị đẳng của tướng phủ, nhưng khó che đi mỹ mạo của nàng ta, trên mặt là nhút nhát, giống y như con mèo nhỏ bị vứt bỏ vừa nhìn là thương.
Diệp Khanh Oản nhìn nàng ta, nhất thời giống như thấy được Quan Thế Âm Bồ Tát, vui sướng đến mức suýt nữa khóc ra.
Nữ chính, cuối cùng ngươi cũng tới, lại không tới y phục của ta đều bị cởi sạch không còn.
Nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ như chuyện tốt bị phá hỏng, thẹn quá hóa giận nói.
“Ngươi là ai, vì sao lên xe ngựa của Mộ Vân ca ca ta?”
“Tam tiểu thư Hạ gia Hạ Tuyết Kiến, vương phi tương lai của bổn vương.”
Vương phi?
Bởi vì rèm xe ngựa được vén lên, cho nên mọi người thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Một người hai người đưa mắt nhìn nhau, nhao nhao nghiêng đầu nhìn về phía tướng gia mới hạ triều.
Thậm chí ngay cả mấy người đi theo tướng gia cũng không nhịn được lén lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với tướng gia.
Diệp Khanh Oản là nữ nhi duy nhất của tướng gia, mọi người biết tướng gia có ý gả nữ nhi cho cửu vương gia, hiện giờ cửu vương gia làm như thế, không phải là khiến tướng gia mất mặt sao?
Chỉ có Liễu Thịnh lấy một nắm hạt đậu trong túi ra, nếu có chút rượu thì quá tốt.
Xuất hiện thêm một cửu vương phi ư?
Cửu vương gia đây là tuyên bố muốn đối nghịch với tướng gia, một vương gia không quyền không thế khiến tể tướng mất mặt trước mặt mọi người sao?
Thú vị.
Quả nhiên khóe miệng tướng gia giật giật, ba phần buồn cười, ba phần lạnh lùng, bốn phần châm chọc nhìn Nam Cung Mộ Vân, âm lượng cất cao.
“Cửu vương gia, khí phách quá.”
Nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống đến 0 độ, thập gia sợ tới mức gương mặt trắng bệch, cuống quýt tạ lỗi.
“Tướng gia, Diệp tiểu thư, đừng quá tức giận, trong chuyện này có hiểu lầm gì đó.”
Diệp Khanh Oản ấm ức nhìn về phía phụ thân cô, y phục không chỉnh tề, tóc tai bù xù khóc rống:
“Phụ thân, ngài hãy phân xử giúp nữ nhi.”
Tướng gia đau lòng nhìn nữ nhi bảo bối của mình, nhanh chóng đi qua trấn an cô:
“Oản Nhi đừng sợ, phụ thân làm chủ cho con, con đi xuống trước.”
Diệp Khanh Oản: …
Chương 8: Diễn xuất nhập tâm
Làm chủ là được rồi, đi xuống thì coi như hết, ta còn đợi cửu vương gia đá ta mà.
Tướng gia thấy cô không cử động, cho dù có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng vẫn nhắm mục tiêu về những người khác, hung ác quay đầu nhìn chằm chằm thập gia:
“Hiểu lầm? Vậy thập gia nói nghe xem, có gì hiểu lầm?”
Thập gia há miệng muốn giải thích, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, hắn ta cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nháy mắt với cửu ca của mình, cũng nhỏ giọng nói.
“Cửu ca, còn thất thần làm gì, nhanh giải thích đi.”
Nhưng Nam Cung Mộ Vân chỉ lạnh nhạt liếc hắn ta một cái, vẫn lạnh lùng đứng đó, không mở miệng.
Trái lại Hạ Tuyết Kiến đứng dậy, không nói hai lời quỳ trên đất: “Tướng gia thứ tội, tướng gia thứ tội, việc này không liên quan tới cửu vương gia, đều là lỗi của tiểu nữ tử.”
Vừa nói vừa nức nở, nước mắt lập tức chảy ra.
Khóc đến đáng thương như thế, người không biết còn tưởng nàng ta mới là người bị từ hôn.
Diễn xuất này của nàng ta, trái lại tướng gia như bị người ta nâng lên, tiến lùi không được.
Nếu vẫn còn hỏi trách, khó đảm bảo nàng ta không đâm đầu chết trước cửa cung, đến lúc đó truyền ra, không phải là tướng gia bọn họ ỷ thế hiếp người, bắt nạt một tiểu thứ nữ của quan ngũ phẩm?
Nếu không hỏi trách, vậy nữ nhi bảo bối của hắn ta phải nhận lấy ấm ức sao?
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, Diệp Khanh Oản ở mặt ngoài cúi đầu khóc, thực ra đang rung chân xem náo nhiệt.
Đợi bọn họ náo nhiệt đủ, lúc này mới nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, một giây thu hồi dáng vẻ của mình, nhảy dựng lên chỉ vào Hạ Tuyết Kiến chửi ầm lên.
“Hạ Tuyết Kiến ngươi đừng ở đây giả vờ đáng thương, chỉ là tiểu thứ nữ của quan ngũ phẩm cũng dám lỗ mãng trước mặt bản tiểu thư? Ta thấy Hạ gia các ngươi không muốn sống nữa rồi.”
Sau khi nói xong nắm lấy ống tay áo của cửu vương gia chất vấn:
“Mộ Vân ca ca, mấy ngày qua huynh vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với ta là vì Hạ Tuyết Kiến đúng không?”
“Ta đường đường là thiên kim con vợ cả của tướng phủ, luận về gia thế, tướng mạo, tài nghệ, có chỗ nào kém một tiểu thứ nữ của quan ngũ phẩm?”
Thấy vẻ mặt Nam Cung Mộ Vân không đổi, nàng lại bắt đầu giả vờ đáng thương:
“Mộ Vân ca ca, thuở nhỏ ta đã thích huynh, vẫn luôn suy nghĩ mọi việc vì huynh, có phải huynh chê ta làm không tốt điểm nào hay không? Huynh cứ nói ra, ta sẽ thay đổi, Mộ Vân ca ca…”
Sau khi nói xong còn véo mạnh bụng mình một cái, đau đến nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc đến thương tâm muốn chết, vô cùng đau khổ.
Tướng gia nhìn nữ nhi của mình tự hạ giá trị của bản thân như vậy, chà chân, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhưng lại vô cùng đau lòng.
Nữ nhi bảo bối của hắn ta, thuở nhỏ còn không nỡ để cô chảy một giọt nước mắt.
Nam Cung Mộ Vân…
Buồn cười, một vương gia do cung nữ sinh ra, nếu không phải nữ nhi của hắn ta quyết một lòng, cửu vương gia này ngay cả cửa tướng phủ cũng không vào được, mình càng không muốn nâng đỡ hắn ta làm thái tử.
Nam Cung Mộ Vân cúi đầu nhìn Diệp Khanh Oản kéo tay áo mình khóc rống, ánh mắt phức tạp:
“Ta cũng không nói ngươi không tốt.”
Chương 9: Cầm kiếm đâm nam chính
“Vậy huynh thích ta sao?”
“Tạm thời… Không thích.”
Nói còn chưa nói xong, Diệp Khanh Oản lại khóc to hơn: “Như vậy vẫn là ta không tốt, ta không xứng với Mộ Vân ca ca…”
Khắc họa hình tượng liếm cẩu ra thật chân thật.
(Liếm cẩu: Là thuật ngữ mạng chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán vào mông lạnh.)
Khóe miệng Liễu Thịnh giật giật một lát, cho dù biết rõ tình tiết tiểu thuyết trước, hắn còn suýt nữa bị dáng vẻ thâm tình của cô cảm động.
Nữ nhân này…
Đúng là giỏi diễn!
Hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh, đám oanh oanh yến yến bên cạnh mình cũng là diễn hay không?
Diệp Khanh Oản vẫn luôn khóc, chỉ đợi cửu vương gia đá cô xuống xe, sau đó mang theo Hạ Tuyết Kiến nghênh ngang mà đi, sau đó đẩy mạnh tình tiết tiểu thuyết.
Nhưng cô chờ mòn chờ mỏi, cửu vương gia chết tiệt kia vẫn không nhúc nhích.
Ngươi cử động đi chứ.
Diệp Khanh Oản nổi giận.
“Diệp tiểu thư, đều là ta không tốt, nếu không vì ta, ngươi và cửu vương gia đã không cãi nhau, bây giờ ta sẽ đi.”
Bỗng nhiên Hạ Tuyết Kiến mở miệng.
Diệp Khanh Oản nghe thấy thế, lập tức tỉnh táo.
Hạ tiểu thư không hổ là nữ chính, đúng lúc thôi động tình tiết tiểu thuyết.
Quả nhiên đàn ông đều không đáng tin.
Diệp Khanh Oản hung dữ lườm nàng ta một cái: “Hạ Tuyết Kiến ngươi nói không sai, đều là tại ngươi, Mộ Vân ca ca mới không thích ta, ta giết ngươi.”
Dứt lời, cô rút bội kiếm của cửu vương gia ra đâm tới.
Diệp Khanh Oản nhắm ngay ngực Hạ Tuyết Kiến, một kiếm đâm tới.
Đồng thời theo đan điền vận khởi nội lực, một tầng ánh sáng màu vàng mắt thường không thể thấy được bao phủ trên người cô, Kim Chung Tráo.
Đề phòng một khi xung đột xảy ra, mình bị đả thương.
Tuy chỉ là diễn trò, nhưng đau đớn là chân thật.
Dựa theo tình tiết của tiểu thuyết, khi Diệp Khanh Oản muốn giết nàng ta, là cửu vương gia đúng lúc cứu được nàng ta, thậm chí vì nàng ta mà làm Diệp Khanh Oản bị thương.
Quả nhiên cô mới rút kiếm, cửu vương gia đã lanh tay lẹ mắt ngăn cô lại, hơn nữa một chưởng đánh lên vai cô.
Sao ngươi lại dùng tay chứ?
Ngươi phải dùng chân đá cơ mà?
Đừng sợ ta đau, tới đi, đá ta đi!
Thôi, dù sao chỉ cần bị ngã ra ngoài là được đúng không?
Lấy tay hay là dùng chân có quan hệ gì?
Không có vấn đề gì!
Hơn nữa hắn ta thích dùng tay, không thích dùng chân, chuyện này có thể trách ta được ư?
Đương nhiên không thể.
Chương 10: Nam chính bị ta đánh bay
Diệp Khanh Oản đã hạ thấp nhu cầu, nhắm mắt lại, cũng đợi một chưởng của hắn ta đánh bay mình ra ngoài.
Cảnh tượng bay ra ngoài như trong dự đoán không xuất hiện, trái lại cơ thể cửu vương gia lắc lư một cái đặt mông ngồi trở lại xe ngựa.
“…”
Thời gian giống như dừng lại vào giây phút này.
Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều dùng ánh mắt khó mà tin nhìn đối phương.
Khóe mắt Diệp Khanh Oản thì giật giật một lát.
Xấu hổ quá…
Hắn ta không đánh lại mình!
Làm sao bây giờ?
Đôi mắt Diệp Khanh Oản khẽ đảo, thấy diễn trò sắp bị diễn bể, cô hạ quyết tâm nắm lấy chân hắn ta, cố chấp ấn lên bụng mình.
Sau đó phối với nội lực, rồi ngã xuống…
Chỉ trong nháy mắt ngã xuống xe ngựa, lăn mấy vòng ngay tại chỗ, lại té ngã đến bên cạnh xe ngựa, vừa khóc vừa kêu to Mộ Vân ca ca đừng vứt bỏ cô, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Có lẽ đám người chưa từng thấy cảnh quấn quýt làm phiền như vậy, ngay cả thanh danh mặt mũi của nữ tử đều không cần, nhất thời đều choáng váng, thổn thức không thôi.
Có lẽ là lúc này trong lòng đều suy nghĩ, không nghĩ tới không nghĩ tới, đường đường là thiên kim con vợ cả của tể tướng đại nhân, vậy mà không có lòng tự trọng như thế, vậy mà thiếu tự trọng như thế.
Tướng gia thông minh cả đời, lại dạy dỗ ra nữ nhi không biết xấu hổ như vậy, quả thực là sỉ nhục cả đời không ném đi được.
Diệp Khanh Oản nghiêng tai nghe đám người chỉ trỏ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Diễn đúng là khó, còn sợ nhân vật chính không đánh lại cô.
Hiện giờ chỉ đợi cửu vương gia dẫn theo Hạ Tuyết Kiến nghênh ngang rời đi, vở diễn này mới chào cảm ơn.
Nhưng vào lúc này, Nam Cung Mộ Vân nhảy xuống xe ngựa: “Diệp tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Diệp Khanh Oản được hắn ta nâng dậy, toàn bộ hành trình lờ mờ theo dõi hắn ta, ngay cả khóc đều đã quên.
“Diệp tiểu thư, rất xin lỗi, ta không nên nói mấy lời khiến ngươi khó xử trước mặt mọi người. Tuy bây giờ ta còn chưa thích ngươi, nhưng ta và Hạ tiểu thư cũng không có quan hệ sâu đậm, chỉ là trên đường tới ngựa xe của nàng ta bị hoảng sợ, ta cứu nàng ta mà thôi.”
“Hạ tiểu thư nghe xong cảnh ngộ ta gặp phải, nên đồng ý giúp ta giả làm vương phi tương lai của ta.”
“Nếu không còn chuyện gì, ta tiễn Hạ tiểu thư về trước.”
Dứt lời giao Diệp Khanh Oản “bị thương” cho nha hoàn, dẫn theo Hạ Tuyết Kiến rời đi.
Diệp Khanh Oản nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Vì sao… Hắn ta phải giải thích với mình?’
Không dễ dàng gì mới tan học, cô đầu tàu gương mẫu chạy ra ngoài, cô lập tức cản cửu vương gia trước cửa cung, tỏ tình trước mặt mọi người.
Trận diễn này vô cùng quan trọng, là lần đầu tiên nam nữ chính tiếp xúc, cũng là điểm mấu chốt xem cô có thể thuận lợi trở về hay không, cô cần diễn thật tốt.
Đợi rất lâu, vương tử công chúa khác đã đi gần hết, cửu vương gia chết tiệt kia mới chậm rãi đi tới, quả thật là phong tư trác tuyệt, vừa đi vừa lãnh giáo gì đó với lão thái phó.
Diệp Khanh Oản trợn tròn mắt, giả vờ làm học sinh ba tốt gì chứ, thường ngày là hắn ta chạy nhanh nhất.
Thái phó Liễu Thịnh và cửu vương gia đang nói chuyện hăng say, nhìn thấy Diệp Khanh Oản gương mặt đen lại gọi cô qua.
Diệp Khanh Oản: ?
Làm gì thế?
Đã tan học rồi, không cần dạy quá giờ.
Hơn nữa ngươi như vậy sẽ cản trở ta bị cửu vương gia đạp.
Cô im lặng lấy đại đao bốn mươi mét của mình ra…
Liễu Thịnh đột nhiên hỏi cô: “Diệp Khanh Oản, ngươi không có gì muốn khai báo với bản quan sao?”
Diệp Khanh Oản nghe vẻ mặt mơ hồ, khai báo gì cơ?
Ta nhìn lén ngươi tắm rửa sao?
Sau đó nghĩ một lát, cẩn thận nói: “Thái phó, bài tập hôm qua ta đã làm xong.”
Liễu Thịnh nhíu mày, còn giả vờ ư?
Dứt khoát trực tiếp vạch trần cô: Vậy ngươi nói với bản quan xem tiểu thuyết là có ý gì?
Nhưng mà những lời nói ra miệng, lại biến thành: “Ừm, coi như chịu khó, trẻ con dễ dạy.”
Những lời này vừa nói ra miệng, Liễu Thịnh sợ ngây người.
Rõ ràng là hắn không định nói câu này…
Chẳng lẽ…
Chuyện này còn không thể nói ra ngoài?
Cho nên thật sự không phải đùa giỡn, thật sự là thế giới tiểu thuyết sao?
Vậy vì sao hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của Diệp Khanh Oản?
Ngũ quan của Liễu Thịnh gần như nhăn nhó lại, dáng vẻ như khổ vì thù hận sâu, Diệp Khanh Oản nhìn mà hết hồn, lão thái phó này làm sao thế, hôm nay uống nhầm thuốc à?
Thôi, không để ý tới hắn, vẫn nên tỏ tình quan trọng hơn.
Thấy cửu vương gia muốn lên xe ngựa rời đi, Diệp Khanh Oản trực tiếp bỏ lại lão thái phó chạy vội qua.
“Mộ Vân ca ca, huynh đợi ta với.”
Ai biết cửu vương gia nghe thấy giọng nói của cô, lập tức nói với thập gia bên cạnh:
“Đi mau đi mau.”
Thập gia là em trai của cửu vương gia, cùng mẹ, tình cảm của hai người sâu đậm.
“Cửu ca, Diệp tiểu thư gọi huynh mà? Huynh nên ứng phó nàng một chút đi, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật Tổ, sau này chúng ta muốn thành việc, còn phải mượn thế lực của tể tướng.”
Thập gia là em trai của cửu gia, đương nhiên mọi việc đều thu xếp vì hắn ta, tận tâm tận lực, tính tình cũng khéo léo đưa đẩy.
Dù sao đương kim hoàng đế có mười mấy con trai, cửu vương gia chỉ là một đứa không đáng để mắt trong đó, trên có đích trưởng tử con vợ cả, dưới có con của phi tần lục cung được sủng ái.
Chương 6: Chặn đường
Cửu vương gia chỉ là con trai của người đã không được sủng ái, còn xuất thân từ cung nữ.
Trên không dựa vào được phụ hoàng, dưới không dựa vào được nhà mẫu thân, mọi việc chỉ có thể dựa vào bản thân.
Cho nên hắn ta muốn thắng trong cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế gió tanh mưa máu, chỉ có thể mượn thế lực của người ngoài, ví dụ như tể tướng đương triều.
Nhưng cửu vương gia đâu chịu nghe, lên xe ngựa muốn rời đi, may mà Diệp Khanh Oản chạy nhanh túm chặt lấy góc áo hắn ta.
“Mộ Vân ca ca, huynh đợi ta với, ta ngồi cùng xe ngựa với huynh trở về.”
Cảnh tượng này bị người đi qua đường và đám vương tử công chúa chưa rời đi nhìn thấy, nhao nhao liếc mắt nhìn, đều không vội rời đi.
“Diệp Khanh Oản này đúng là không có một chút rụt rè, rõ ràng cửu ca đã không thích nàng, nàng còn quấn quýt làm phiền, có xấu hổ hay không.”
“Đúng vậy, đường đường là thiên kim của tướng phủ, ngay cả hoàng hậu cũng có thể làm được, cần gì phải hạ thấp bản thân như vậy?”
Mọi người bàn tán xôn xao, bọn họ càng bàn tán, Diệp Khanh Oản càng hưng phấn, đây đều là thủy quân miễn phí đấy.
“Hôm nay bổn vương còn có việc.”
Sau khi nói xong chui vào trong xe ngựa.
Đương nhiên là Diệp Khanh Oản không có khả năng để hắn ta đi như vậy, ta sẽ không chậm trễ ngươi lâu, ngươi đá ta một cái là được.
Nói đến là đến, vén rèm lên nhà vào, còn lớn tiếng kêu lên: “Mộ Vân ca ca, ta thích huynh, huynh muốn ta đi.”
…
Những lời lớn mật hào phòng còn vô liêm sỉ như vậy, vang vọng cả cửa cung, không chỉ người qua đường ăn dưa sợ ngây người, ngay cả cửu vương gia cũng sợ ngây người.
Ngay cả Liễu Thịnh, nếu không phải mới nghe được trào phúng của cô sẽ bị cô lừa gạt.
Nhưng cho dù biết cô đang diễn, Liễu Thịnh cũng không nhịn được cảm thán trong lòng một câu: Thực phóng khoáng, những lời như vậy cũng có thể nói ra được miệng, co được dãn được, là nhân vật lớn.
Liễu Thịnh đứng phía xa nhìn cô diễn, khóe miệng lộ ra nụ cười không có ý tốt.
Lúc này cửu vương gia Nam Cung Mộ Vân, có lẽ còn tưởng Diệp Khanh Oản ái mộ hắn ta ấy chứ.
Nhưng mà rốt cuộc Diệp Khanh Oản này muốn làm gì?
Rõ ràng trong lòng không thích Nam Cung Mộ Vân, nhưng phải biểu hiện ngoài hắn ta ra thì không gả, còn ầm ĩ đến mọi người đều biết?
Ở bên đường kêu to mấy lời cởi mở như “muốn ta đi” này, rốt cuộc bản thân sống trong thế giới tiểu thuyết như thế nào, hắn đóng nhân vật gì trong tiểu thuyết này?
Thế lực triều đình to như vậy, còn phát triển thế nào.
Thực sự khiến người ta tò mò.
Hiện giờ hắn không muốn vạch trần Diệp Khanh Oản, mà giống như quần chúng trông mong ngóng chờ Diệp Khanh Oản cập nhật tình tiết của tiểu thuyết.
Đối mặt với Diệp Khanh Oản chủ động hiến thân trước mặt mọi người, đám Nam Cung Mộ Vân u mê, khẩn trương rời khỏi cái ôm của cô ôm lấy hai chân mình:
“Ngươi làm càn.”
Giọng điệu kèm theo răn dạy.
Chương 7: Nữ chính xuất hiện
Diệp Khanh Oản nhìn biểu cảm trinh tiết ngọc nữ của hắn ta, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nhìn mà xem đây mới là vai nam chính, lạnh lùng kiêu ngạo, anh tuấn, có chứng ghét phụ nữ, ngoại trừ nữ chính ra thì dị ứng với bất cứ người phụ nữ nào.
Phải là trạng thái như vậy, nên duy trì.
Diệp Khanh Oản cổ vũ hắn ta trong lòng.
“Mộ Vân ca ca, Oản Nhi thật lòng thích huynh, cầu xin huynh…”
Sau khi nói xong bắt đầu cởi áo ngoài, vừa cởi còn vừa nói thầm, sao nữ chính còn chưa tới?
Y phục của ta đã cởi, lại không tới ta không có cách nào xong việc mà?
Ngay khi cô đang đau khổ suy nghĩ, một tiếng chuông bạc thanh thúy truyền từ bên ngoài đến.
“Vương gia, có phải tiểu nữ tử tới muộn hay không?”
Một nữ tử mặc y phục giản dị vén rèm đi đến, giản dị còn không bằng nữ sử nhị đẳng của tướng phủ, nhưng khó che đi mỹ mạo của nàng ta, trên mặt là nhút nhát, giống y như con mèo nhỏ bị vứt bỏ vừa nhìn là thương.
Diệp Khanh Oản nhìn nàng ta, nhất thời giống như thấy được Quan Thế Âm Bồ Tát, vui sướng đến mức suýt nữa khóc ra.
Nữ chính, cuối cùng ngươi cũng tới, lại không tới y phục của ta đều bị cởi sạch không còn.
Nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ như chuyện tốt bị phá hỏng, thẹn quá hóa giận nói.
“Ngươi là ai, vì sao lên xe ngựa của Mộ Vân ca ca ta?”
“Tam tiểu thư Hạ gia Hạ Tuyết Kiến, vương phi tương lai của bổn vương.”
Vương phi?
Bởi vì rèm xe ngựa được vén lên, cho nên mọi người thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Một người hai người đưa mắt nhìn nhau, nhao nhao nghiêng đầu nhìn về phía tướng gia mới hạ triều.
Thậm chí ngay cả mấy người đi theo tướng gia cũng không nhịn được lén lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với tướng gia.
Diệp Khanh Oản là nữ nhi duy nhất của tướng gia, mọi người biết tướng gia có ý gả nữ nhi cho cửu vương gia, hiện giờ cửu vương gia làm như thế, không phải là khiến tướng gia mất mặt sao?
Chỉ có Liễu Thịnh lấy một nắm hạt đậu trong túi ra, nếu có chút rượu thì quá tốt.
Xuất hiện thêm một cửu vương phi ư?
Cửu vương gia đây là tuyên bố muốn đối nghịch với tướng gia, một vương gia không quyền không thế khiến tể tướng mất mặt trước mặt mọi người sao?
Thú vị.
Quả nhiên khóe miệng tướng gia giật giật, ba phần buồn cười, ba phần lạnh lùng, bốn phần châm chọc nhìn Nam Cung Mộ Vân, âm lượng cất cao.
“Cửu vương gia, khí phách quá.”
Nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống đến 0 độ, thập gia sợ tới mức gương mặt trắng bệch, cuống quýt tạ lỗi.
“Tướng gia, Diệp tiểu thư, đừng quá tức giận, trong chuyện này có hiểu lầm gì đó.”
Diệp Khanh Oản ấm ức nhìn về phía phụ thân cô, y phục không chỉnh tề, tóc tai bù xù khóc rống:
“Phụ thân, ngài hãy phân xử giúp nữ nhi.”
Tướng gia đau lòng nhìn nữ nhi bảo bối của mình, nhanh chóng đi qua trấn an cô:
“Oản Nhi đừng sợ, phụ thân làm chủ cho con, con đi xuống trước.”
Diệp Khanh Oản: …
Chương 8: Diễn xuất nhập tâm
Làm chủ là được rồi, đi xuống thì coi như hết, ta còn đợi cửu vương gia đá ta mà.
Tướng gia thấy cô không cử động, cho dù có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng vẫn nhắm mục tiêu về những người khác, hung ác quay đầu nhìn chằm chằm thập gia:
“Hiểu lầm? Vậy thập gia nói nghe xem, có gì hiểu lầm?”
Thập gia há miệng muốn giải thích, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, hắn ta cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nháy mắt với cửu ca của mình, cũng nhỏ giọng nói.
“Cửu ca, còn thất thần làm gì, nhanh giải thích đi.”
Nhưng Nam Cung Mộ Vân chỉ lạnh nhạt liếc hắn ta một cái, vẫn lạnh lùng đứng đó, không mở miệng.
Trái lại Hạ Tuyết Kiến đứng dậy, không nói hai lời quỳ trên đất: “Tướng gia thứ tội, tướng gia thứ tội, việc này không liên quan tới cửu vương gia, đều là lỗi của tiểu nữ tử.”
Vừa nói vừa nức nở, nước mắt lập tức chảy ra.
Khóc đến đáng thương như thế, người không biết còn tưởng nàng ta mới là người bị từ hôn.
Diễn xuất này của nàng ta, trái lại tướng gia như bị người ta nâng lên, tiến lùi không được.
Nếu vẫn còn hỏi trách, khó đảm bảo nàng ta không đâm đầu chết trước cửa cung, đến lúc đó truyền ra, không phải là tướng gia bọn họ ỷ thế hiếp người, bắt nạt một tiểu thứ nữ của quan ngũ phẩm?
Nếu không hỏi trách, vậy nữ nhi bảo bối của hắn ta phải nhận lấy ấm ức sao?
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, Diệp Khanh Oản ở mặt ngoài cúi đầu khóc, thực ra đang rung chân xem náo nhiệt.
Đợi bọn họ náo nhiệt đủ, lúc này mới nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, một giây thu hồi dáng vẻ của mình, nhảy dựng lên chỉ vào Hạ Tuyết Kiến chửi ầm lên.
“Hạ Tuyết Kiến ngươi đừng ở đây giả vờ đáng thương, chỉ là tiểu thứ nữ của quan ngũ phẩm cũng dám lỗ mãng trước mặt bản tiểu thư? Ta thấy Hạ gia các ngươi không muốn sống nữa rồi.”
Sau khi nói xong nắm lấy ống tay áo của cửu vương gia chất vấn:
“Mộ Vân ca ca, mấy ngày qua huynh vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với ta là vì Hạ Tuyết Kiến đúng không?”
“Ta đường đường là thiên kim con vợ cả của tướng phủ, luận về gia thế, tướng mạo, tài nghệ, có chỗ nào kém một tiểu thứ nữ của quan ngũ phẩm?”
Thấy vẻ mặt Nam Cung Mộ Vân không đổi, nàng lại bắt đầu giả vờ đáng thương:
“Mộ Vân ca ca, thuở nhỏ ta đã thích huynh, vẫn luôn suy nghĩ mọi việc vì huynh, có phải huynh chê ta làm không tốt điểm nào hay không? Huynh cứ nói ra, ta sẽ thay đổi, Mộ Vân ca ca…”
Sau khi nói xong còn véo mạnh bụng mình một cái, đau đến nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc đến thương tâm muốn chết, vô cùng đau khổ.
Tướng gia nhìn nữ nhi của mình tự hạ giá trị của bản thân như vậy, chà chân, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhưng lại vô cùng đau lòng.
Nữ nhi bảo bối của hắn ta, thuở nhỏ còn không nỡ để cô chảy một giọt nước mắt.
Nam Cung Mộ Vân…
Buồn cười, một vương gia do cung nữ sinh ra, nếu không phải nữ nhi của hắn ta quyết một lòng, cửu vương gia này ngay cả cửa tướng phủ cũng không vào được, mình càng không muốn nâng đỡ hắn ta làm thái tử.
Nam Cung Mộ Vân cúi đầu nhìn Diệp Khanh Oản kéo tay áo mình khóc rống, ánh mắt phức tạp:
“Ta cũng không nói ngươi không tốt.”
Chương 9: Cầm kiếm đâm nam chính
“Vậy huynh thích ta sao?”
“Tạm thời… Không thích.”
Nói còn chưa nói xong, Diệp Khanh Oản lại khóc to hơn: “Như vậy vẫn là ta không tốt, ta không xứng với Mộ Vân ca ca…”
Khắc họa hình tượng liếm cẩu ra thật chân thật.
(Liếm cẩu: Là thuật ngữ mạng chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán vào mông lạnh.)
Khóe miệng Liễu Thịnh giật giật một lát, cho dù biết rõ tình tiết tiểu thuyết trước, hắn còn suýt nữa bị dáng vẻ thâm tình của cô cảm động.
Nữ nhân này…
Đúng là giỏi diễn!
Hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh, đám oanh oanh yến yến bên cạnh mình cũng là diễn hay không?
Diệp Khanh Oản vẫn luôn khóc, chỉ đợi cửu vương gia đá cô xuống xe, sau đó mang theo Hạ Tuyết Kiến nghênh ngang mà đi, sau đó đẩy mạnh tình tiết tiểu thuyết.
Nhưng cô chờ mòn chờ mỏi, cửu vương gia chết tiệt kia vẫn không nhúc nhích.
Ngươi cử động đi chứ.
Diệp Khanh Oản nổi giận.
“Diệp tiểu thư, đều là ta không tốt, nếu không vì ta, ngươi và cửu vương gia đã không cãi nhau, bây giờ ta sẽ đi.”
Bỗng nhiên Hạ Tuyết Kiến mở miệng.
Diệp Khanh Oản nghe thấy thế, lập tức tỉnh táo.
Hạ tiểu thư không hổ là nữ chính, đúng lúc thôi động tình tiết tiểu thuyết.
Quả nhiên đàn ông đều không đáng tin.
Diệp Khanh Oản hung dữ lườm nàng ta một cái: “Hạ Tuyết Kiến ngươi nói không sai, đều là tại ngươi, Mộ Vân ca ca mới không thích ta, ta giết ngươi.”
Dứt lời, cô rút bội kiếm của cửu vương gia ra đâm tới.
Diệp Khanh Oản nhắm ngay ngực Hạ Tuyết Kiến, một kiếm đâm tới.
Đồng thời theo đan điền vận khởi nội lực, một tầng ánh sáng màu vàng mắt thường không thể thấy được bao phủ trên người cô, Kim Chung Tráo.
Đề phòng một khi xung đột xảy ra, mình bị đả thương.
Tuy chỉ là diễn trò, nhưng đau đớn là chân thật.
Dựa theo tình tiết của tiểu thuyết, khi Diệp Khanh Oản muốn giết nàng ta, là cửu vương gia đúng lúc cứu được nàng ta, thậm chí vì nàng ta mà làm Diệp Khanh Oản bị thương.
Quả nhiên cô mới rút kiếm, cửu vương gia đã lanh tay lẹ mắt ngăn cô lại, hơn nữa một chưởng đánh lên vai cô.
Sao ngươi lại dùng tay chứ?
Ngươi phải dùng chân đá cơ mà?
Đừng sợ ta đau, tới đi, đá ta đi!
Thôi, dù sao chỉ cần bị ngã ra ngoài là được đúng không?
Lấy tay hay là dùng chân có quan hệ gì?
Không có vấn đề gì!
Hơn nữa hắn ta thích dùng tay, không thích dùng chân, chuyện này có thể trách ta được ư?
Đương nhiên không thể.
Chương 10: Nam chính bị ta đánh bay
Diệp Khanh Oản đã hạ thấp nhu cầu, nhắm mắt lại, cũng đợi một chưởng của hắn ta đánh bay mình ra ngoài.
Cảnh tượng bay ra ngoài như trong dự đoán không xuất hiện, trái lại cơ thể cửu vương gia lắc lư một cái đặt mông ngồi trở lại xe ngựa.
“…”
Thời gian giống như dừng lại vào giây phút này.
Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều dùng ánh mắt khó mà tin nhìn đối phương.
Khóe mắt Diệp Khanh Oản thì giật giật một lát.
Xấu hổ quá…
Hắn ta không đánh lại mình!
Làm sao bây giờ?
Đôi mắt Diệp Khanh Oản khẽ đảo, thấy diễn trò sắp bị diễn bể, cô hạ quyết tâm nắm lấy chân hắn ta, cố chấp ấn lên bụng mình.
Sau đó phối với nội lực, rồi ngã xuống…
Chỉ trong nháy mắt ngã xuống xe ngựa, lăn mấy vòng ngay tại chỗ, lại té ngã đến bên cạnh xe ngựa, vừa khóc vừa kêu to Mộ Vân ca ca đừng vứt bỏ cô, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Có lẽ đám người chưa từng thấy cảnh quấn quýt làm phiền như vậy, ngay cả thanh danh mặt mũi của nữ tử đều không cần, nhất thời đều choáng váng, thổn thức không thôi.
Có lẽ là lúc này trong lòng đều suy nghĩ, không nghĩ tới không nghĩ tới, đường đường là thiên kim con vợ cả của tể tướng đại nhân, vậy mà không có lòng tự trọng như thế, vậy mà thiếu tự trọng như thế.
Tướng gia thông minh cả đời, lại dạy dỗ ra nữ nhi không biết xấu hổ như vậy, quả thực là sỉ nhục cả đời không ném đi được.
Diệp Khanh Oản nghiêng tai nghe đám người chỉ trỏ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Diễn đúng là khó, còn sợ nhân vật chính không đánh lại cô.
Hiện giờ chỉ đợi cửu vương gia dẫn theo Hạ Tuyết Kiến nghênh ngang rời đi, vở diễn này mới chào cảm ơn.
Nhưng vào lúc này, Nam Cung Mộ Vân nhảy xuống xe ngựa: “Diệp tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Diệp Khanh Oản được hắn ta nâng dậy, toàn bộ hành trình lờ mờ theo dõi hắn ta, ngay cả khóc đều đã quên.
“Diệp tiểu thư, rất xin lỗi, ta không nên nói mấy lời khiến ngươi khó xử trước mặt mọi người. Tuy bây giờ ta còn chưa thích ngươi, nhưng ta và Hạ tiểu thư cũng không có quan hệ sâu đậm, chỉ là trên đường tới ngựa xe của nàng ta bị hoảng sợ, ta cứu nàng ta mà thôi.”
“Hạ tiểu thư nghe xong cảnh ngộ ta gặp phải, nên đồng ý giúp ta giả làm vương phi tương lai của ta.”
“Nếu không còn chuyện gì, ta tiễn Hạ tiểu thư về trước.”
Dứt lời giao Diệp Khanh Oản “bị thương” cho nha hoàn, dẫn theo Hạ Tuyết Kiến rời đi.
Diệp Khanh Oản nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Vì sao… Hắn ta phải giải thích với mình?’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất