Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Niên Đại Văn [Thập Niên 70]
Chương 45:
Editor: TulaBachu1316
Tạ Bạch Lộ mắt sáng lên: “Thật sao?”
Đường Tự Lập rất vui vẻ, Tạ Bạch Lộ thích ăn thịt là chuyện tốt, điều kiện nhà anh, vài cái phiếu thịt vẫn là dễ dàng.
Tiễn xong Đường Tự Lập, Tạ Bạch Lộ lúc này mới phát hiện trong cái túi kia có bánh quy và kẹo, mặt liền đỏ lên, trong lòng nghĩ: “Người này sẽ không…sẽ không là phát hiện bản chất tham ăn của mình chứ…”
Tối đó, Phùng Bảo Trân và Phạm Bảo Mộc dò hỏi tình hình cô tiếp xúc với Đường Tự Lập, Tạ Bạch Lộ nói qua loa một chút, Phùng Bảo Trân liền vui mừng đứng dậy.
“Lão Phạm! Tôi thấy phía tiểu Đường là chắc chắn rồi, chúng ta mau chóng tìm một người đáng tin cậy đến nhà họ Đường nói chuyện, xem xem cách nói chuyện hôn sự nhà họ thế nào.” Phùng Bảo Trân nói: “Nhà bọn họ nếu thích trên tổ chức nói chuyện này, vậy thì mời nhà họ Đường tìm người giới thiệu, đến lúc đó đón chị lên thành phố gặp mặt.”
Tạ Bạch Lộ kéo Phùng Bảo Trân, nói: “Mợ 3, cháu biết mợ thương cháu nhất, nhưng, cha bạn học Đường là sư trưởng, cháu là người dưới quê…”
“Nhà cháu thành phần tốt! Cháu lại xinh đẹp!” Phùng Bảo Trân nói: “3 anh trai của cháu đều giỏi giang, đến lúc đó nhà mẹ đẻ còn có thể trợ cấp cho cháu, nhà họ Đường có thể bằng được sao? Mợ nghe cậu cháu nói rồi, có phải cháu lo lắng chuyện cháu chỉ học cấp 2 sao? Cái này dễ giải quyết, cháu học tiếp lên cấp 3 là được rồi?”
Tạ Bạch Lộ nén chặt da môi khỏi giật, đều không thể giảm bớt tâm trạng kích động của Phùng Bảo Trân và Phạm Bảo Mộc, chỉ có thể tùy theo bọn họ.
Sáng hôm sau, cô vẫn là đến đại viện khu quân đội sớm, chiến sĩ gác cổng lại đưa cho cô một bức thư, nói là Đường Tự Lập để chìa khóa lại cho cô, để cô từ mở cửa vào nhà, đừng đứng ngoài hứng gió lạnh.
Tạ Bạch Lộ không phải loại người không có phép tắc, cô nhận lấy bức thư, vẫn là đứng trước cổng đợi.
Tiểu Thạch Đầu hôm qua được cô đút cho ăn, đại khái cảm thấy là người nhà, vừa nhìn thấy Tạ Bạch Lộ đến, liền chạy ra hàng rào tìm cô: “Chị”
Tạ Bạch Lộ móc một viên kẹo trong túi ra, bóc vỏ kẹo rồi bỏ vào miệng Tiểu Thạch Đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay có người ở nhà không?”
Tiểu Thạch Đầu lắc lắc đầu, Tạ Bạch Lộ lại nói: “Vậy lát nữa lại đến nhà anh Đường ăn cơm, được không?”
“Được.” Tiểu Thạch Đầu ngậm kẹo, cười mơ màng.
Đường Tự Lập hôm nay về sớm hơn hôm qua, cả buổi anh đều nóng lòng về nhà, cho nên vừa tan học liền đạp xe chạy về như bay.
“Sao không vào? Không lấy được chìa khóa sao?” Đường Tự Lập vội hỏi.
“Lấy được rồi.” Tạ Bạch Lộ đưa bức thư cho anh, nói: “Tôi ở cổng nói chuyện với Tiểu Thạch Đầu, là anh về rồi.”
Tạ Bạch Lộ mắt sáng lên: “Thật sao?”
Đường Tự Lập rất vui vẻ, Tạ Bạch Lộ thích ăn thịt là chuyện tốt, điều kiện nhà anh, vài cái phiếu thịt vẫn là dễ dàng.
Tiễn xong Đường Tự Lập, Tạ Bạch Lộ lúc này mới phát hiện trong cái túi kia có bánh quy và kẹo, mặt liền đỏ lên, trong lòng nghĩ: “Người này sẽ không…sẽ không là phát hiện bản chất tham ăn của mình chứ…”
Tối đó, Phùng Bảo Trân và Phạm Bảo Mộc dò hỏi tình hình cô tiếp xúc với Đường Tự Lập, Tạ Bạch Lộ nói qua loa một chút, Phùng Bảo Trân liền vui mừng đứng dậy.
“Lão Phạm! Tôi thấy phía tiểu Đường là chắc chắn rồi, chúng ta mau chóng tìm một người đáng tin cậy đến nhà họ Đường nói chuyện, xem xem cách nói chuyện hôn sự nhà họ thế nào.” Phùng Bảo Trân nói: “Nhà bọn họ nếu thích trên tổ chức nói chuyện này, vậy thì mời nhà họ Đường tìm người giới thiệu, đến lúc đó đón chị lên thành phố gặp mặt.”
Tạ Bạch Lộ kéo Phùng Bảo Trân, nói: “Mợ 3, cháu biết mợ thương cháu nhất, nhưng, cha bạn học Đường là sư trưởng, cháu là người dưới quê…”
“Nhà cháu thành phần tốt! Cháu lại xinh đẹp!” Phùng Bảo Trân nói: “3 anh trai của cháu đều giỏi giang, đến lúc đó nhà mẹ đẻ còn có thể trợ cấp cho cháu, nhà họ Đường có thể bằng được sao? Mợ nghe cậu cháu nói rồi, có phải cháu lo lắng chuyện cháu chỉ học cấp 2 sao? Cái này dễ giải quyết, cháu học tiếp lên cấp 3 là được rồi?”
Tạ Bạch Lộ nén chặt da môi khỏi giật, đều không thể giảm bớt tâm trạng kích động của Phùng Bảo Trân và Phạm Bảo Mộc, chỉ có thể tùy theo bọn họ.
Sáng hôm sau, cô vẫn là đến đại viện khu quân đội sớm, chiến sĩ gác cổng lại đưa cho cô một bức thư, nói là Đường Tự Lập để chìa khóa lại cho cô, để cô từ mở cửa vào nhà, đừng đứng ngoài hứng gió lạnh.
Tạ Bạch Lộ không phải loại người không có phép tắc, cô nhận lấy bức thư, vẫn là đứng trước cổng đợi.
Tiểu Thạch Đầu hôm qua được cô đút cho ăn, đại khái cảm thấy là người nhà, vừa nhìn thấy Tạ Bạch Lộ đến, liền chạy ra hàng rào tìm cô: “Chị”
Tạ Bạch Lộ móc một viên kẹo trong túi ra, bóc vỏ kẹo rồi bỏ vào miệng Tiểu Thạch Đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay có người ở nhà không?”
Tiểu Thạch Đầu lắc lắc đầu, Tạ Bạch Lộ lại nói: “Vậy lát nữa lại đến nhà anh Đường ăn cơm, được không?”
“Được.” Tiểu Thạch Đầu ngậm kẹo, cười mơ màng.
Đường Tự Lập hôm nay về sớm hơn hôm qua, cả buổi anh đều nóng lòng về nhà, cho nên vừa tan học liền đạp xe chạy về như bay.
“Sao không vào? Không lấy được chìa khóa sao?” Đường Tự Lập vội hỏi.
“Lấy được rồi.” Tạ Bạch Lộ đưa bức thư cho anh, nói: “Tôi ở cổng nói chuyện với Tiểu Thạch Đầu, là anh về rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất