Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Tán Tỉnh Quân Gia Trong Niên Đại Văn

Chương 37:

Trước Sau
Đừng hỏi cô tại sao, hỏi thì cô sẽ nói là do đồng hồ sinh học quen thuộc và có quy luật ở kiếp trước của cô.

Sinh hoạt thường ngày ở bệnh viện, y tá đi thăm bệnh, bác sĩ đi thăm bệnh, làm xét nghiệm, cái gì cũng phải dậy sớm.

Đồng hồ sinh học của Ninh Hòa cũng được hình thành từ đó.

Chưa đến sáu giờ, cô đã tỉnh.

Không có việc gì làm, cô dậy định làm bữa sáng cho Hạ Thiệu Xuyên và Khiêm Lâm.

Sủi cảo gói tối qua đã ăn hết, ăn sủi cảo mãi cũng dễ ngán.

Ninh Hòa suy nghĩ một chút, đã có chủ ý.

Cô có thể dùng tóp mỡ để gói bánh bao, bánh bao to bình thường không dễ chín.

Ninh Hòa định làm bánh bao nhỏ bằng ngón tay cái.

Cho tóp mỡ vào chưa đủ, cô lại thái một đoạn thịt lợn nạc, băm nhỏ thịt nạc và tóp mỡ thành thịt băm, cho muối, hành lá, nước tương vào trộn đều.

Sau đó chia nước gừng hành thành ba lần đổ vào thịt băm đã trộn, vừa đổ vừa khuấy.



Cuối cùng cán vỏ bánh, cho nhân thịt vào, nặn thành hình bánh bao nhỏ.

Bắc nồi lên bếp, Ninh Hòa học theo các bước nhóm lửa của Khiêm Lâm, loay hoay mãi mới nhóm được lửa.

Cô múc một thìa mỡ lợn đã thắng từ hôm qua, cho những chiếc bánh bao đã gói vào nồi, rán khoảng năm sáu phút.

Sau đó đổ nửa bát bột mì đã pha loãng vào nồi, đậy nắp nồi lại, rán cho đến khi đáy bánh bao vàng ươm thì rắc hành lá và mè trắng lên là có thể nhấc ra.

Khiêm Lâm bị mùi thơm này đánh thức.

Cậu bé mơ màng đi theo mùi thơm đến cửa bếp.

"Mẹ, mẹ đang nấu gì vậy? Thơm quá!" Khiêm Lâm dụi mắt.

Ninh Hòa bưng hai đĩa bánh bao ra, cô cười đưa đĩa đến trước mặt Khiêm Lâm.

Cậu bé mở mắt nhìn thoáng qua, liền không rời mắt được nữa.

Trong đĩa bày những chiếc bánh bao nhỏ, đáy bánh vàng ươm giòn tan, trên mặt bánh rắc hành lá và mè, trông rất hấp dẫn.

Khiêm Lâm hỏi: "Mẹ ơi, đây là bánh bao sao? Con hình như chưa từng thấy bánh bao nhỏ như vậy."

Ninh Hòa cười nói với cậu bé: "Đây là bánh bao nhỏ, một lần ăn một cái, rất tiện, mau đi đánh răng rồi ăn sáng nào con."



Khiêm Lâm đáp một tiếng, quay người định đi đánh răng thì đụng phải một vật cứng ngắc.

Cậu bé đau đớn ôm trán, ngẩng đầu nhìn người trước mặt: "Ba, sao ba đi không có tiếng động vậy?"

Hạ Thiệu Xuyên đã rửa mặt xong từ lâu.

Anh đứng sau Khiêm Lâm, ánh mắt xuyên qua Khiêm Lâm nhìn về phía Ninh Hòa.

Hôm nay Ninh Hòa thay một chiếc váy hoa màu xanh lá nhạt, trên tay bưng hai đĩa bánh bao, còn bốc hơi nghi ngút.

Đây là lần đầu tiên Hạ Thiệu Xuyên ngủ dậy muộn.

Thật kỳ lạ, trước đây anh ngủ rất kém, rất khó ngủ, chỉ cần một chút động tĩnh là thức, thậm chí mỗi ngày đều dậy trước khi tiếng kèn vang lên.

Nhưng hôm nay anh lại bị tiếng kèn đánh thức.

Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên anh phá lệ.

Hạ Thiệu Xuyên đương nhiên biết là vì lý do gì.

Anh nhìn Ninh Hòa đang đứng ở cửa bếp, giọng điệu tự nhiên hỏi cô: "Em làm gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau