Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Lỗi Thời

Chương 16:

Trước Sau
Nếu như trước đây Hàn Thừa Trạch chỉ có chút hứng thú với Thẩm Thanh Thanh, càng muốn tát vào mặt Lâm Ngữ Tĩnh khiến cô ấy mất mặt, vậy thì giờ phút này anh ta đã thành thật hơn mấy phần.

Trong lúc Ngô Hoan và Dư Duyệt còn đang xem thực đơn, Lâm Ngữ Tĩnh đứng dậy đi vệ sinh thì Hàn Thừa Trạch thong thả đi tới, ngồi vào chiếc ghế vốn dĩ thuộc về Lâm Ngữ Tĩnh.

Anh ta ngắm nhìn góc nghiêng của Thẩm Thanh Thanh trong khoảng cách gần một lúc, phát hiện làn da của cô còn trắng trẻo thanh tú hơn những người đã trang điểm nhiều, ánh mắt cũng sáng hơn một chút.

"Có phải phong cảnh ở đây rất đẹp không? Hay để tôi chụp cho cô một tấm nhé."

Thẩm Thanh Thanh nghe thấy giọng nói này thì vô thức cau mày, quay đầu lại phát hiện chẳng biết Hàn Thừa Trạch đã ngồi bên cạnh mình từ bao giờ.

Phản ứng đầu tiên của cô là đứng dậy bỏ đi, nhưng lại bị Hàn Thừa Trạch nhanh chóng nắm lấy cổ tay.

"Xin lỗi, thực ra tôi không có ý gì khác. Lúc trước là có chút mâu thuẫn với Ngữ Tĩnh nên cố ý chọc giận cô ấy, hôm nay mời mọi người ăn cơm, thuận tiện nói lời xin lỗi với cô."

Hàn Thừa Trạch có lẽ đã nhận ra cô không phải loại phụ nữ bình thường dễ tán tỉnh, nên đã thay đổi thái độ.

Suy cho cùng, anh ta cũng là một thiếu gia được nuôi dưỡng bởi một gia đình giàu có, khi sẵn sàng thể hiện mặt tốt của mình, anh ta có vẻ khá nhẹ nhàng. Đặc biệt là giây phút anh ta nắm chặt tay Thẩm Thanh Thanh, rõ ràng có chút không nỡ buông cổ tay trắng mềm mại kia ra, nhưng cũng không làm bất kỳ động tác dư thừa nào mà lập tức buông ra sau khi ngăn cản cô rời đi.

So với dáng vẻ qua loa tối hôm đó, lúc này Hàn Thừa Trạch đang mặc trang phục trang trọng, phù hợp với không khí của nhà hàng Tây, trông giống hệt hình tượng cao phú soái trong phim truyền hình.

Con người đều nhìn mặt đánh giá, Ngô Hoan và Dư Duyệt nhìn thái độ áy náy của anh ta thì vô thức hơi tin tưởng.

Đương nhiên không đến nỗi cả tin vì bọn họ đã sống cùng ký túc xá mấy năm, bây giờ lại sắp tốt nghiệp, bọn họ thực sự không muốn người trong ký túc xá nghỉ chơi vì đàn ông.

Chính vì vậy, bọn họ tự nhiên càng muốn nghĩ theo hướng tích cực hơn, cho rằng Lâm Ngữ Tĩnh sẽ không đến mức thật sự tìm một người bạn trai tồi tệ như vậy.



"Thanh Thanh, cậu tới ngồi cạnh tớ đi."

Dư Duyệt nghĩ nếu thực sự là hiểu lầm do đôi tình nhân trẻ cãi nhau thì tốt hơn là nên giải thích rõ ràng, thế là đứng dậy kéo Thẩm Thanh Thanh đến bên mình.

Bọn họ ngồi bàn sáu chỗ, vừa vặn bên cạnh chỗ cô ấy và Ngô Hoan đang ngồi còn có một chiếc ghế trống.

Sở dĩ Thẩm Thanh Thanh không rời đi ngay lập tức không phải vì cô tin lời nói dối của Hàn Thừa Trạch, mà là vì cái hệ thống nào đó xuất hiện nhắc nhở cô nắm bắt cơ hội công lược nam chính.

Khi hệ thống trực tuyến, cô chỉ có thể cố gắng lừa dối nó, nhưng không dám tỏ ra quá rõ ràng là từ chối hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời thầm mong đợi hệ thống sẽ vĩnh viễn ngoại tuyến.

Lâm Ngữ Tĩnh từ nhà vệ sinh trở về nghe được lời của Hàn Thừa Trạch, trên mặt có chút kinh ngạc vui mừng.

"Thừa Trạch…" Cô ấy cảm động gọi lên cái tên trước giờ chỉ dám giữ trong lòng.

Hàn Thừa Trạch cảm thấy có chút buồn bực, anh ta cảm thấy cô ấy cũng không khác gì những người phụ nữ mình từng hẹn hò trước đó, không hiểu tại sao bà nội mình lại thích cô ấy đến vậy.

Tuy nhiên dư quang quét đến khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của Thẩm Thanh Thanh, anh ta miễn cưỡng kiên nhẫn phong độ đứng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnh ra hiệu cho Lâm Ngữ Tĩnh ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, khuôn mặt Lâm Ngữ Tĩnh đỏ bừng vì vui mừng.

Cô ấy nghĩ cuối cùng mình cũng có thể nhìn thấy ánh trăng sau khi mây tan, vừa vui vẻ vừa không quên nói: "Thanh Thanh, tớ xin lỗi, tớ thay Thừa Trạch xin lỗi cậu, cậu đừng so đo với anh ấy nữa được không?"

Cho dù Thẩm Thanh Thanh biết Hàn Thừa Trạch đang nói dối, nhưng lúc này cũng không thể nói rõ ràng, chỉ có thể tùy ý gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau