Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Lỗi Thời
Chương 42:
Nghĩ đến ngay cả người lạ cũng mang đến cho mình sự ấm áp tốt bụng như vậy, còn Hàn Thừa Trạch phần lớn thời gian lại mang đến cho mình những cảm xúc tiêu cực, Lâm Ngữ Tĩnh lau nước mắt, cuối cùng cũng buông bỏ chút do dự còn sót lại trong lòng.
Cô ấy bắt taxi rời bệnh viện, trên đường gọi điện cho Thẩm Thanh Thanh.
Thẩm Thanh Thanh còn chưa dậy, vừa nhận được điện thoại nghe thấy giọng cô ấy hơi khàn khàn thì lập tức ngồi dậy, quan tâm hỏi: “Sao thế?”
“Không sao, chỉ muốn nói với cậu một tiếng tớ chuẩn bị về nhà, không đến tìm cậu nữa.”
Thẩm Thanh Thanh nghe vậy lập tức đoán ra, cảm thấy cô ấy về nhà cũng tốt, phân tâm một chút sẽ không còn khó chịu nữa.
Cô không đề cập đến bệnh viện hay Hàn Thừa Trạch mà hỏi vé xe mấy giờ.
“Xe mười giờ hơn.”
“Vẫn còn sớm, cậu ăn sáng trước đi, sáng nay tớ định ăn mì xào, cậu không biết ăn gì thì cũng có thể ăn món này…”
Thẩm Thanh Thanh trò chuyện với cô ý một lúc, cảm thấy tâm trạng cô ấy tốt hơn mới cúp máy.
Cúp máy xong cô cũng không muốn ngủ nữa, thế là dứt khoát duỗi người một cái rồi dậy.
Vừa rồi nói chuyện với Lâm Ngữ Tĩnh về bữa sáng khiến cô cảm thấy có chút thèm ăn, rửa mặt xong liền ra ngoài ăn sáng.
Trong khu phố có một quán ăn sáng khá ngon, hôm trước Thẩm Thanh Thanh đã ăn ở đó một lần, cũng phát hiện ra món mì xào nhà bọn họ rất ngon nên cứ nhớ mãi.
Vào mùa này, mới đầu ăn mì sẽ hơi nóng, nhưng sợi mì xào dai mềm, sốt thịt đậm đà cùng các món ăn kèm nhẹ nhàng sảng khoái thì không gì sánh.
Thẩm Thanh Thanh ăn uống no say tâm trạng rất tốt, đi dạo quanh khu phố mua một ít trái cây rồi mới về nhà.
Về đến nhà nghỉ ngơi một lúc, cô chuẩn bị bắt đầu vẽ tranh, không ngờ lại nhận được một cuộc gọi lạ.
Thấy là số địa phương, sợ có người gọi mình có chuyện gì nên Thẩm Thanh Thanh ấn trả lời, vừa nghe máy liền hối hận.
“Muốn tôi chia tay với Lâm Ngữ Tĩnh thì cứ nói, sao phải vòng vo như vậy, bây giờ giữa chúng ta không còn trở ngại…”
Người ở đầu bên kia điện thoại không ai khác chính là Hàn Thừa Trạch.
Lúc Lâm Ngữ Tĩnh vừa rời đi, anh ta nghĩ mình bị phụ nữ bỏ nên tức giận đến mức suýt phá hủy phòng bệnh. Nhưng sau khi phát tiết xong bình tĩnh lại, anh ta nhanh chóng nhớ tới giọng nói trong điện thoại của Lâm Ngữ Tĩnh tối qua, nên nghĩ đến Thẩm Thanh Thanh.
Lúc đầu Hàn Thừa Trạch còn hận cô xen vào chuyện của người khác, nhưng mà nghĩ lại, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, có phải cô cố ý chia rẽ mình và Lâm Ngữ Tĩnh để thừa lúc vắng mà vào hay không.
Công tử đào hoa chính là công tử đào hoa, vừa nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ và làn da trắng ngần thanh tú hơn ngọc dương chi của Thẩm Thanh Thanh, anh ta lập tức bớt tức giận hẳn.
Thẩm Thanh Thanh cảm thấy 80% là anh ta mắc bệnh nặng, nếu không sao có thể nói ra những lời ghê tởm như vậy.
“Đầu óc không tốt thì thử đi thêm vài bệnh viện nữa đi, đừng mơ mộng ảo tưởng nữa.”
Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại, chặn anh ta, làm một mạch động tác.
Dù vậy, Thẩm Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy có chút tức giận, không khỏi chửi một câu “thần kinh ” rồi mới đi vẽ tranh để di chuyển sự chú ý.
Hàn Thừa Trạch bị tắt máy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận đến mức ném điện thoại đi.
Anh ta nằm ngoài sự quan tâm của Thẩm Thanh Thanh, thậm chí như biết rồi cũng chỉ vỗ tay khen hay.
Vẽ tranh cả buổi sáng, Thẩm Thanh Thanh đã quên mất cuộc gọi buồn nôn kia, thay quần áo ra ngoài tìm đồ ăn.
Buổi sáng ăn khá no nên không đói lắm, buổi trưa cô chỉ ăn chút đồ ngọt qua loa.
Đang chuẩn bị về nhà, cô bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Tần Cẩn Mặc, thấy ngày mai anh định thử làm giá đỗ nhồi thịt, hỏi cô có muốn qua không, cô đã bắt đầu mong chờ.
Cô ấy bắt taxi rời bệnh viện, trên đường gọi điện cho Thẩm Thanh Thanh.
Thẩm Thanh Thanh còn chưa dậy, vừa nhận được điện thoại nghe thấy giọng cô ấy hơi khàn khàn thì lập tức ngồi dậy, quan tâm hỏi: “Sao thế?”
“Không sao, chỉ muốn nói với cậu một tiếng tớ chuẩn bị về nhà, không đến tìm cậu nữa.”
Thẩm Thanh Thanh nghe vậy lập tức đoán ra, cảm thấy cô ấy về nhà cũng tốt, phân tâm một chút sẽ không còn khó chịu nữa.
Cô không đề cập đến bệnh viện hay Hàn Thừa Trạch mà hỏi vé xe mấy giờ.
“Xe mười giờ hơn.”
“Vẫn còn sớm, cậu ăn sáng trước đi, sáng nay tớ định ăn mì xào, cậu không biết ăn gì thì cũng có thể ăn món này…”
Thẩm Thanh Thanh trò chuyện với cô ý một lúc, cảm thấy tâm trạng cô ấy tốt hơn mới cúp máy.
Cúp máy xong cô cũng không muốn ngủ nữa, thế là dứt khoát duỗi người một cái rồi dậy.
Vừa rồi nói chuyện với Lâm Ngữ Tĩnh về bữa sáng khiến cô cảm thấy có chút thèm ăn, rửa mặt xong liền ra ngoài ăn sáng.
Trong khu phố có một quán ăn sáng khá ngon, hôm trước Thẩm Thanh Thanh đã ăn ở đó một lần, cũng phát hiện ra món mì xào nhà bọn họ rất ngon nên cứ nhớ mãi.
Vào mùa này, mới đầu ăn mì sẽ hơi nóng, nhưng sợi mì xào dai mềm, sốt thịt đậm đà cùng các món ăn kèm nhẹ nhàng sảng khoái thì không gì sánh.
Thẩm Thanh Thanh ăn uống no say tâm trạng rất tốt, đi dạo quanh khu phố mua một ít trái cây rồi mới về nhà.
Về đến nhà nghỉ ngơi một lúc, cô chuẩn bị bắt đầu vẽ tranh, không ngờ lại nhận được một cuộc gọi lạ.
Thấy là số địa phương, sợ có người gọi mình có chuyện gì nên Thẩm Thanh Thanh ấn trả lời, vừa nghe máy liền hối hận.
“Muốn tôi chia tay với Lâm Ngữ Tĩnh thì cứ nói, sao phải vòng vo như vậy, bây giờ giữa chúng ta không còn trở ngại…”
Người ở đầu bên kia điện thoại không ai khác chính là Hàn Thừa Trạch.
Lúc Lâm Ngữ Tĩnh vừa rời đi, anh ta nghĩ mình bị phụ nữ bỏ nên tức giận đến mức suýt phá hủy phòng bệnh. Nhưng sau khi phát tiết xong bình tĩnh lại, anh ta nhanh chóng nhớ tới giọng nói trong điện thoại của Lâm Ngữ Tĩnh tối qua, nên nghĩ đến Thẩm Thanh Thanh.
Lúc đầu Hàn Thừa Trạch còn hận cô xen vào chuyện của người khác, nhưng mà nghĩ lại, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, có phải cô cố ý chia rẽ mình và Lâm Ngữ Tĩnh để thừa lúc vắng mà vào hay không.
Công tử đào hoa chính là công tử đào hoa, vừa nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ và làn da trắng ngần thanh tú hơn ngọc dương chi của Thẩm Thanh Thanh, anh ta lập tức bớt tức giận hẳn.
Thẩm Thanh Thanh cảm thấy 80% là anh ta mắc bệnh nặng, nếu không sao có thể nói ra những lời ghê tởm như vậy.
“Đầu óc không tốt thì thử đi thêm vài bệnh viện nữa đi, đừng mơ mộng ảo tưởng nữa.”
Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại, chặn anh ta, làm một mạch động tác.
Dù vậy, Thẩm Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy có chút tức giận, không khỏi chửi một câu “thần kinh ” rồi mới đi vẽ tranh để di chuyển sự chú ý.
Hàn Thừa Trạch bị tắt máy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận đến mức ném điện thoại đi.
Anh ta nằm ngoài sự quan tâm của Thẩm Thanh Thanh, thậm chí như biết rồi cũng chỉ vỗ tay khen hay.
Vẽ tranh cả buổi sáng, Thẩm Thanh Thanh đã quên mất cuộc gọi buồn nôn kia, thay quần áo ra ngoài tìm đồ ăn.
Buổi sáng ăn khá no nên không đói lắm, buổi trưa cô chỉ ăn chút đồ ngọt qua loa.
Đang chuẩn bị về nhà, cô bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Tần Cẩn Mặc, thấy ngày mai anh định thử làm giá đỗ nhồi thịt, hỏi cô có muốn qua không, cô đã bắt đầu mong chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất