Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Lỗi Thời
Chương 45:
"Đây đúng là giá đỗ nhồi thịt!"
Chú Vương ngạc nhiên cầm lấy đôi đũa từ tay cô, đang định nếm thử thì có một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Nhóc con, cậu lén ăn món mới mà không gọi ông già này hả.”
"Ông Hoàng, ông nói gì vậy chứ?" Chú Vương không cần quay đầu lại cũng nhận ra đó là ai, ông ấy đưa đôi đũa chưa dùng đến trong tay cho người vừa mới tới: “Mời ông thử xem!”
Ông cụ Hoàng là khách quen của Vị Duyên và có mối quan hệ rất tốt với ông nội Tần Cẩn Mặc, chú Vương đương nhiên rất quen thuộc với ông cụ.
“Cháu chào ông ạ.” Thẩm Thanh Thanh tính cách vui vẻ hoạt bát, thấy ông đến thì lên tiếng chào hỏi.
Ông cụ Hoàng vốn dĩ tới đây chỉ vì đồ ăn, ông là một ông cụ phàm ăn, nghe thấy có đồ ăn ngon là không thể dời bước.
Thế nhưng khi ông đến, Thầm Thanh Thanh lên tiếng chào hỏi lại khiến ông chú ý đến, cười khen: “Cô bé nhà ai mà xinh đẹp đáng yêu thế này, nào, qua đây, ông tặng cháu quà gặp mặt.”
Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy ông tìm tòi khắp người, cuối cùng lại tháo chuỗi hạt trên tay đưa cho mình, dở khóc dở cười nói: “Cháu cảm ơn ông, nhưng không cần đâu ạ, sẵn đang còn nóng thì ông thử món giá đỗ nhồi thịt này xem sao."
"Đám trẻ các cháu chắc là không thích mấy đồ như thế này, thôi được, lần sau ông sẽ bù cho cháu thứ khác." Ông cụ Hoàng đeo chuỗi hạt vào tay, thầm nghĩ lần sau nên mang theo một ít ngọc lục bảo gì đó bên mình, tránh lúc mình gặp những đứa trẻ đáng yêu thế này lại không thể tặng gì cho chúng nó.
“Món giá đỗ nhồi thịt này có ý nghĩa gì?” Ông cụ hứng thú đưa mắt nhìn về phía chiếc đĩa..
“Ăn thịt mà không nhìn thấy thịt… Tương truyền có một vị thái hậu tuổi già răng yếu nhưng lại thích ăn thịt gà và giá đỗ, nên đầu bếp trong cung đã nghĩ ra món ăn giá đỗ nhồi thịt này… Nhưng cái trên tay cháu đang cầm không phải được nhồi bằng thịt gà, mà là thịt sốt thanh.”
Thẩm Thanh Thanh lớn lên cùng ông nội, bạn bè của ông nội đều thích cô, thường trêu chọc hoặc mang đồ chơi, đồ ăn ngon đến cho cô.
Vì vậy, cô rất hòa đồng với người lớn tuổi. Thấy ông cụ Hoàng có hứng thú, rất tự nhiên giải thích câu chuyện của món ăn này.
"Câu chuyện mới mẻ, đồ ăn cũng rất có ý nghĩa, hôm nay ông đúng là có lộc ăn." Nói xong, ông Hoàng cầm đũa từ tay chú Vương nếm thử.
Sau khi cẩn thận nếm thử, ông cụ gật đầu khen ngợi: "Không tệ. tay nghề của nhóc Tần không thua kém gì ông ngoại cháu, một thời gian nữa sẽ trò giỏi hơn thầy đấy."
Nếu nói về hương vị, món giá đỗ nhồi thịt này cũng không phải là ngon đến tuyệt vời, cái chính của món ăn này chính là sự khéo léo. Vì vậy, ông cụ Hoàng cũng không tập trung vào hương vị quá nhiều mà trực tiếp khen ngợi con người của Tần Cẩn Mặc.
Sau khi ông cụ nếm thử, chú Vương cũng nếm thử và cảm thấy nó rất ngon và rất đặc biệt.
"Thanh Thanh, cháu có thể bán món ăn này cho thực đơn của nhà hàng bọn chú được không?"
"Công thức làm món này không phải do cháu nghĩ ra, sao có thể mặt dày dùng nó kiếm tiền chứ? Chú Vương, chú muốn thì cứ dùng, dù sao thì món ăn này cũng không khó, chỉ là cách làm hơi phức tạp một chút, cần phải có sự kiên nhẫn."
Ông cụ Hoàng đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, ấn tượng đối với Thẩm Thanh Thanh lại càng tốt hơn.
Vốn dĩ ông cụ chỉ định đến Vị Duyên ăn trưa, khi biết Tần Cẩn Mặc đang ở trong bếp nấu nướng, đương nhiên ông cụ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Khi ba người quay trở lại phòng bếp, bên trong đã tỏa ra mùi hương thơm ngào ngạt.
Thẩm Thanh Thanh không thể mặt dày ngồi xuống chờ đồ ăn nên chạy xuống bếp giúp đỡ Tần Cẩn Mặc.
"Tôi thấy hai đứa trông rất hợp nhau."
Ông Hoàng ngồi bên cạnh vừa ăn giá đỗ nhồi thịt vừa nói..
Chú Vương ngồi bên cạnh mỉm cười gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Chú Vương ngạc nhiên cầm lấy đôi đũa từ tay cô, đang định nếm thử thì có một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Nhóc con, cậu lén ăn món mới mà không gọi ông già này hả.”
"Ông Hoàng, ông nói gì vậy chứ?" Chú Vương không cần quay đầu lại cũng nhận ra đó là ai, ông ấy đưa đôi đũa chưa dùng đến trong tay cho người vừa mới tới: “Mời ông thử xem!”
Ông cụ Hoàng là khách quen của Vị Duyên và có mối quan hệ rất tốt với ông nội Tần Cẩn Mặc, chú Vương đương nhiên rất quen thuộc với ông cụ.
“Cháu chào ông ạ.” Thẩm Thanh Thanh tính cách vui vẻ hoạt bát, thấy ông đến thì lên tiếng chào hỏi.
Ông cụ Hoàng vốn dĩ tới đây chỉ vì đồ ăn, ông là một ông cụ phàm ăn, nghe thấy có đồ ăn ngon là không thể dời bước.
Thế nhưng khi ông đến, Thầm Thanh Thanh lên tiếng chào hỏi lại khiến ông chú ý đến, cười khen: “Cô bé nhà ai mà xinh đẹp đáng yêu thế này, nào, qua đây, ông tặng cháu quà gặp mặt.”
Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy ông tìm tòi khắp người, cuối cùng lại tháo chuỗi hạt trên tay đưa cho mình, dở khóc dở cười nói: “Cháu cảm ơn ông, nhưng không cần đâu ạ, sẵn đang còn nóng thì ông thử món giá đỗ nhồi thịt này xem sao."
"Đám trẻ các cháu chắc là không thích mấy đồ như thế này, thôi được, lần sau ông sẽ bù cho cháu thứ khác." Ông cụ Hoàng đeo chuỗi hạt vào tay, thầm nghĩ lần sau nên mang theo một ít ngọc lục bảo gì đó bên mình, tránh lúc mình gặp những đứa trẻ đáng yêu thế này lại không thể tặng gì cho chúng nó.
“Món giá đỗ nhồi thịt này có ý nghĩa gì?” Ông cụ hứng thú đưa mắt nhìn về phía chiếc đĩa..
“Ăn thịt mà không nhìn thấy thịt… Tương truyền có một vị thái hậu tuổi già răng yếu nhưng lại thích ăn thịt gà và giá đỗ, nên đầu bếp trong cung đã nghĩ ra món ăn giá đỗ nhồi thịt này… Nhưng cái trên tay cháu đang cầm không phải được nhồi bằng thịt gà, mà là thịt sốt thanh.”
Thẩm Thanh Thanh lớn lên cùng ông nội, bạn bè của ông nội đều thích cô, thường trêu chọc hoặc mang đồ chơi, đồ ăn ngon đến cho cô.
Vì vậy, cô rất hòa đồng với người lớn tuổi. Thấy ông cụ Hoàng có hứng thú, rất tự nhiên giải thích câu chuyện của món ăn này.
"Câu chuyện mới mẻ, đồ ăn cũng rất có ý nghĩa, hôm nay ông đúng là có lộc ăn." Nói xong, ông Hoàng cầm đũa từ tay chú Vương nếm thử.
Sau khi cẩn thận nếm thử, ông cụ gật đầu khen ngợi: "Không tệ. tay nghề của nhóc Tần không thua kém gì ông ngoại cháu, một thời gian nữa sẽ trò giỏi hơn thầy đấy."
Nếu nói về hương vị, món giá đỗ nhồi thịt này cũng không phải là ngon đến tuyệt vời, cái chính của món ăn này chính là sự khéo léo. Vì vậy, ông cụ Hoàng cũng không tập trung vào hương vị quá nhiều mà trực tiếp khen ngợi con người của Tần Cẩn Mặc.
Sau khi ông cụ nếm thử, chú Vương cũng nếm thử và cảm thấy nó rất ngon và rất đặc biệt.
"Thanh Thanh, cháu có thể bán món ăn này cho thực đơn của nhà hàng bọn chú được không?"
"Công thức làm món này không phải do cháu nghĩ ra, sao có thể mặt dày dùng nó kiếm tiền chứ? Chú Vương, chú muốn thì cứ dùng, dù sao thì món ăn này cũng không khó, chỉ là cách làm hơi phức tạp một chút, cần phải có sự kiên nhẫn."
Ông cụ Hoàng đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, ấn tượng đối với Thẩm Thanh Thanh lại càng tốt hơn.
Vốn dĩ ông cụ chỉ định đến Vị Duyên ăn trưa, khi biết Tần Cẩn Mặc đang ở trong bếp nấu nướng, đương nhiên ông cụ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Khi ba người quay trở lại phòng bếp, bên trong đã tỏa ra mùi hương thơm ngào ngạt.
Thẩm Thanh Thanh không thể mặt dày ngồi xuống chờ đồ ăn nên chạy xuống bếp giúp đỡ Tần Cẩn Mặc.
"Tôi thấy hai đứa trông rất hợp nhau."
Ông Hoàng ngồi bên cạnh vừa ăn giá đỗ nhồi thịt vừa nói..
Chú Vương ngồi bên cạnh mỉm cười gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất