Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80: Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 34: Ý Tưởng Mới
"Cái gì? Giá thành áo bông rẻ thế sao? Mấy năm trước bà tự mua vải về may thì chi phí cũng đã hơn mười đồng rồi đấy." Bà nội Tống không đồng tình với lời của Tống Ngọc Lan: "Nấm linh chi kiếm được hơn một vạn đồng đã là trời ban ơn rồi. Bây giờ có bao nhiêu nhà kiếm được 1 vạn đâu chứ, ngay cả nhà trưởng thôn cũng chỉ có vài nghìn đồng là cùng."
"Nhưng nếu chúng ta chỉ dựa vào số tiền đó thì miệng ăn núi lở, sớm muộn cũng hết sạch thôi." Tống Ngọc Lan kéo tay áo mình lên, chỉ vào các đường kim mũi chỉ rồi nói với bà nội: "Bà xem, may tay một cái áo bông thế này mất bao lâu ạ?"
"Mất cả ngày chứ ít gì." Bà nội Tống đứng dậy chuẩn bị bột làm món bánh canh.
Tống Ngọc Lan đi theo sát bà nội: "Bà biết dùng máy may thì mất bao lâu không? Tối đa là 3 phút, người thạo nghề chỉ cần 1 phút là làm xong."
"Nhà trưởng thôn có máy may, bà thấy rồi, nhưng không nhanh như cháu nói đâu."
"Bà ơi, cái máy may nhà trưởng thôn từ bao nhiêu năm rồi? Bây giờ thế giới bên ngoài đã khác rồi. Cháu không giấu gì bà, bước tiếp theo của cháu là thu hoạch hết nấm linh chi, có vốn rồi thì cháu sẽ xuống miền Nam lấy hàng." Nói xong, Tống Ngọc Lan lo lắng nhìn bà nội, sợ bà không hiểu được kế hoạch của mình.
Bà nội chỉ nhìn cô một lúc rồi cười: "Cháu muốn làm ăn gì khác phải không? Bà có bao giờ cản cháu đâu, từ nhỏ đến lớn bà chưa từng ngăn cháu làm gì cả."
Tống Ngọc Lan ngạc nhiên: "Bà không thấy cháu đang mạo hiểm à? Lại còn mang theo nhiều tiền nữa."
"Tránh ra, để bà phi hành đã." Bà nội đẩy Tống Ngọc Lan ra xa khỏi nồi rồi thêm nửa thìa mỡ heo, tiếp tục nói: "Cháu kiếm được số tiền đó, dù có là tiền của cả gia đình thì bà cũng tin cháu. Cháu có mệnh phượng hoàng, làm gì cũng sẽ thành công."
Tống Ngọc Lan cảm động ôm lấy lưng bà, khiến bà phải xua tay: "Đi đi, dầu mỡ đầy ra, ra mà xem bố mẹ cháu về chưa."
Tống Ngọc Lan nghĩ mình sẽ phải nói nhiều lắm mới thuyết phục được bà nội, không ngờ bà nội lại yêu thương và tin tưởng cô đến vậy.
Cô sẽ không để bà phải thất vọng.
Lúc này, làm ăn gì cũng dễ hơn nhiều so với sau này, vì bây giờ mọi thứ đều đang ở giai đoạn ban đầu.
Ban đầu, cô chỉ nghĩ còn hai tháng nữa là tết, định bán nấm linh chi là xong.
Nhưng hôm nay, sau khi đi dạo một vòng ở cửa hàng bách hóa, cô nhận ra một cơ hội kinh doanh bền vững.
Trong ‘ăn, mặc, đi lại, ở’ thì mặc được xếp hàng đầu.
Giờ đây, các hộ gia đình đã không còn cảnh thiếu ăn như thập niên 70.
Nông dân dù ăn uống không ngon, nhưng vấn đề cơm no áo ấm đã được giải quyết.
Có tiền từ việc bán nấm linh chi, Tống Ngọc Lan quyết định sẽ xuống miền Nam lấy một lô hàng về, thử bán vào dịp tết trước. Nếu phản hồi tốt thì cô sẽ mở cửa hàng, dù có thể không kiếm được nhiều tiền, nhưng sẽ ổn định.
"Nhưng nếu chúng ta chỉ dựa vào số tiền đó thì miệng ăn núi lở, sớm muộn cũng hết sạch thôi." Tống Ngọc Lan kéo tay áo mình lên, chỉ vào các đường kim mũi chỉ rồi nói với bà nội: "Bà xem, may tay một cái áo bông thế này mất bao lâu ạ?"
"Mất cả ngày chứ ít gì." Bà nội Tống đứng dậy chuẩn bị bột làm món bánh canh.
Tống Ngọc Lan đi theo sát bà nội: "Bà biết dùng máy may thì mất bao lâu không? Tối đa là 3 phút, người thạo nghề chỉ cần 1 phút là làm xong."
"Nhà trưởng thôn có máy may, bà thấy rồi, nhưng không nhanh như cháu nói đâu."
"Bà ơi, cái máy may nhà trưởng thôn từ bao nhiêu năm rồi? Bây giờ thế giới bên ngoài đã khác rồi. Cháu không giấu gì bà, bước tiếp theo của cháu là thu hoạch hết nấm linh chi, có vốn rồi thì cháu sẽ xuống miền Nam lấy hàng." Nói xong, Tống Ngọc Lan lo lắng nhìn bà nội, sợ bà không hiểu được kế hoạch của mình.
Bà nội chỉ nhìn cô một lúc rồi cười: "Cháu muốn làm ăn gì khác phải không? Bà có bao giờ cản cháu đâu, từ nhỏ đến lớn bà chưa từng ngăn cháu làm gì cả."
Tống Ngọc Lan ngạc nhiên: "Bà không thấy cháu đang mạo hiểm à? Lại còn mang theo nhiều tiền nữa."
"Tránh ra, để bà phi hành đã." Bà nội đẩy Tống Ngọc Lan ra xa khỏi nồi rồi thêm nửa thìa mỡ heo, tiếp tục nói: "Cháu kiếm được số tiền đó, dù có là tiền của cả gia đình thì bà cũng tin cháu. Cháu có mệnh phượng hoàng, làm gì cũng sẽ thành công."
Tống Ngọc Lan cảm động ôm lấy lưng bà, khiến bà phải xua tay: "Đi đi, dầu mỡ đầy ra, ra mà xem bố mẹ cháu về chưa."
Tống Ngọc Lan nghĩ mình sẽ phải nói nhiều lắm mới thuyết phục được bà nội, không ngờ bà nội lại yêu thương và tin tưởng cô đến vậy.
Cô sẽ không để bà phải thất vọng.
Lúc này, làm ăn gì cũng dễ hơn nhiều so với sau này, vì bây giờ mọi thứ đều đang ở giai đoạn ban đầu.
Ban đầu, cô chỉ nghĩ còn hai tháng nữa là tết, định bán nấm linh chi là xong.
Nhưng hôm nay, sau khi đi dạo một vòng ở cửa hàng bách hóa, cô nhận ra một cơ hội kinh doanh bền vững.
Trong ‘ăn, mặc, đi lại, ở’ thì mặc được xếp hàng đầu.
Giờ đây, các hộ gia đình đã không còn cảnh thiếu ăn như thập niên 70.
Nông dân dù ăn uống không ngon, nhưng vấn đề cơm no áo ấm đã được giải quyết.
Có tiền từ việc bán nấm linh chi, Tống Ngọc Lan quyết định sẽ xuống miền Nam lấy một lô hàng về, thử bán vào dịp tết trước. Nếu phản hồi tốt thì cô sẽ mở cửa hàng, dù có thể không kiếm được nhiều tiền, nhưng sẽ ổn định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất