Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 144: Ngươi cứ việc làm, có thể tạo phản thành công coi n
Lúc Hoàng Việt tướng quân vén màng khom lưng đi vào trong quân lều, thấy Án Hà Thanh trịnh trọng trang nghiêm mà ngồi ngay ngắn ở trước bàn thấp, một tên nam tử đeo mặt nạ màu bạc cúi đầu tay bưng chậu đi ra ngoài.
Hoàng Việt nhịn không được quan sát hắn vài cái: “Oh? Ngài chính là Tiêu đại phu?”
Tiêu Dư An ngẩng đầu lên: “Hửm? Là ta?”
“Có nghe nói sơ qua, gần đây tình hình trận chuyến vô cùng nóng ruột, ngươi cực khổ rồi, chỉ là tại sao phải đeo mặt nạ? Chẳng lẽ là bộ dạng không thể cho người khác thấy?” Tuy rằng là lần đầu gặp mặt, nhưng ngữ khí chất vấn của Hoàng Việt là không nửa điểm che đậy.
Tiêu Dư An vẫn chưa đáp lời, Án Hà Thanh lạnh như băng mà mở miệng: “Hoàng tướng quân, đến báo chuyện gì?”
Hoàng Việt không làm khó Tiêu Dư An thêm nữa, vội vàng lên trước hướng Án Hà Thanh bẩm báo chiến sự, Tiêu Dư An tận dụng khoảng trống, bưng theo chậu đã đi ra ngoài.
Đợi đem nước trong chậu hắt sạch sẽ sau đó, Tiêu Dư An bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, lẩm bẩm vài tiếng Hoàng tướng quân, quay đầu hỏi tướng sĩ làm hộ vệ ở ngoài cửa quân lều: “Tiểu ca, cho hỏi một chút, cái vị tướng quân lúc nãy đi vào, là Hoàng Việt tướng quân đúng chứ?”
Sau khi có được hồi đáp khẳng định, lông mày của Tiêu Dư An hơi hơi cau lại.
Ở trong nguyên tác, Hoàng Việt là một vị tướng quân tự cho rằng không đắc chí, thân là một trong các vị tướng quân của Nam Yến quốc, hắn cậy tài khinh người, tự cao tự đại, luôn cảm thấy mình là nhân tài đắc lực nhất bên cạnh hoàng thượng, nào ngờ giữa đường bay ra một tên Lý Vô Định.
Tướng sĩ đã từng của địch quốc đột nhiên đè lên đầu mình, Hoàng Việt ngoài mặt không có nói gì, nhưng ở sau lưng lại đang lén lút mà câu kết vây cánh chuẩn bị mưu quyền soái vị.
Kết cục đương nhiên là bị Án Hà Thanh một kiếm chém đầu, theo thất bại mà kết thúc.
Cái vị đại huynh đệ này lấy sức của một mình đem tình tiết nửa phần sau của cái quyển xung mã văn này lại hơi hơi kéo về con đường phát triển đúng đắn của tiểu thuyết lịch sử, tuy rằng hắn chết vô cùng không có não, nhưng mà cái dạng hiến dâng tinh thần hy sinh chính mình, nâng cao cảnh giới, vẫn là hết sức đáng tôn kính a!
Cho nên các bạn độc giả bởi vì biểu đạt sự tôn kính đối với vị pháo khôi này, ở trong khu bình luận đã soạn suốt ba trang ‘ha ha ha ha’.
Tiêu Dư An ôm lấy cái chậu, suy nghĩ bây giờ Lý Vô Định không còn, Hoàng Việt ấm ức ủy khuất như vậy, chí ít sẽ không tác quái thêm nữa chăng?
Giờ đây trong quân lều, Hoàng Việt đang cùng Án Hà Thanh phân tích thế cuộc trước mắt: “Hoàng thượng, tuy rằng lần này đại hoạch toàn thắng, nhưng mà chủ tướng của quân địch lại chưa có bắt được, ta cho rằng nên thừa thắng truy kích, làm một trận diệt sạch.”
Án Hà Thanh cau mày: “Lần này chiến thắng có chút quá dễ dàng, ta lo lắng có bẫy.”
“Hoàng thượng, vạn lần không nên do dự a!” Hoàng Việt khuyên.
Án Hà Thanh dụi dụi giữa trán: “Ta suy nghĩ thêm.”
Hoàng Việt hết cách, chỉ đành cáo từ, hắn đi ra khỏi quân lều, phó tướng chờ đợi đã lâu lên trước nghênh đón: “Tướng quân thế nào rồi? Hoàng thượng muốn truy đuổi lính trốn chạy không?”
“Hứ.” Lỗ mũi Hoàng Việt thở ra khí, đầy mặt bộ dạng kinh thường, “Hoàng thượng thật là do dự không quyết đoán, nhổ cỏ không tận gốc, nhất định sau này có hậu hoạn, đúng rồi, ngươi để ý một chút cái tên đại phu mới đến trong doanh trại, ta cứ cảm thấy thân hình hắn và phế đế Bắc quốc có chút giống, hơn nữa còn mang theo mặt nạ, một bộ đạng không thể cho người khác thấy, nhất định là có vấn đề.”
“Cái gì? Nhưng mà nếu như hắn phế đế Bắc quốc, hoàng thượng làm sao có thể nhận không ra?” Phó tướng trợn lớn đôi mắt.
Hoàng Việt hai tay đặt ở sau lưng, cố ý kéo dài ngữ điệu, ý vị sâu xa mà nói: “Sợ chính là nhận ra rồi mới lưu lại ở bên cạnh, trước đó hoàng thượng chính là… … khục, nói chung ngươi chú ý một chút, vạn lần không thể để hắn quấy nhiễu tâm tư của hoàng thượng, nếu thật sự là phế đế Bắc quốc, ẩn núp ở đây, chỉ vì thừa cơ báo thù, vậy thì xác thực là đại sự không hay rồi.”
Phó tướng chấp đấm biểu thị mình đã hiểu rồi.
Hoàng Việt xua xua tay: “Trông coi hắn nhiều một chút, được rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Phó tướng đáp lại một tiếng, quay người hướng quân lều của mình mà đi, trăng tối gió cao, trong doanh trại lính canh không nhiều, phó tướng đột nhiên nhìn ngó xung quanh, thấy không có người sau đó, im hơi lặng tiếng mà chạy nhanh ra ngoài doanh trại, ước chừng đã chạy một khắc giờ tìm thấy một cây cổ thụ cao chọc trời, phó tướng đó từ trong ngực moi ra một miếng vải, cắn rách ngón tay dùng máu gấp gáp viết gì đó, sau đó chôn ở dưới cây, là đứng dậy ngựa không dừng vó mà chạy về doanh trại.
Hoàng Việt nhịn không được quan sát hắn vài cái: “Oh? Ngài chính là Tiêu đại phu?”
Tiêu Dư An ngẩng đầu lên: “Hửm? Là ta?”
“Có nghe nói sơ qua, gần đây tình hình trận chuyến vô cùng nóng ruột, ngươi cực khổ rồi, chỉ là tại sao phải đeo mặt nạ? Chẳng lẽ là bộ dạng không thể cho người khác thấy?” Tuy rằng là lần đầu gặp mặt, nhưng ngữ khí chất vấn của Hoàng Việt là không nửa điểm che đậy.
Tiêu Dư An vẫn chưa đáp lời, Án Hà Thanh lạnh như băng mà mở miệng: “Hoàng tướng quân, đến báo chuyện gì?”
Hoàng Việt không làm khó Tiêu Dư An thêm nữa, vội vàng lên trước hướng Án Hà Thanh bẩm báo chiến sự, Tiêu Dư An tận dụng khoảng trống, bưng theo chậu đã đi ra ngoài.
Đợi đem nước trong chậu hắt sạch sẽ sau đó, Tiêu Dư An bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, lẩm bẩm vài tiếng Hoàng tướng quân, quay đầu hỏi tướng sĩ làm hộ vệ ở ngoài cửa quân lều: “Tiểu ca, cho hỏi một chút, cái vị tướng quân lúc nãy đi vào, là Hoàng Việt tướng quân đúng chứ?”
Sau khi có được hồi đáp khẳng định, lông mày của Tiêu Dư An hơi hơi cau lại.
Ở trong nguyên tác, Hoàng Việt là một vị tướng quân tự cho rằng không đắc chí, thân là một trong các vị tướng quân của Nam Yến quốc, hắn cậy tài khinh người, tự cao tự đại, luôn cảm thấy mình là nhân tài đắc lực nhất bên cạnh hoàng thượng, nào ngờ giữa đường bay ra một tên Lý Vô Định.
Tướng sĩ đã từng của địch quốc đột nhiên đè lên đầu mình, Hoàng Việt ngoài mặt không có nói gì, nhưng ở sau lưng lại đang lén lút mà câu kết vây cánh chuẩn bị mưu quyền soái vị.
Kết cục đương nhiên là bị Án Hà Thanh một kiếm chém đầu, theo thất bại mà kết thúc.
Cái vị đại huynh đệ này lấy sức của một mình đem tình tiết nửa phần sau của cái quyển xung mã văn này lại hơi hơi kéo về con đường phát triển đúng đắn của tiểu thuyết lịch sử, tuy rằng hắn chết vô cùng không có não, nhưng mà cái dạng hiến dâng tinh thần hy sinh chính mình, nâng cao cảnh giới, vẫn là hết sức đáng tôn kính a!
Cho nên các bạn độc giả bởi vì biểu đạt sự tôn kính đối với vị pháo khôi này, ở trong khu bình luận đã soạn suốt ba trang ‘ha ha ha ha’.
Tiêu Dư An ôm lấy cái chậu, suy nghĩ bây giờ Lý Vô Định không còn, Hoàng Việt ấm ức ủy khuất như vậy, chí ít sẽ không tác quái thêm nữa chăng?
Giờ đây trong quân lều, Hoàng Việt đang cùng Án Hà Thanh phân tích thế cuộc trước mắt: “Hoàng thượng, tuy rằng lần này đại hoạch toàn thắng, nhưng mà chủ tướng của quân địch lại chưa có bắt được, ta cho rằng nên thừa thắng truy kích, làm một trận diệt sạch.”
Án Hà Thanh cau mày: “Lần này chiến thắng có chút quá dễ dàng, ta lo lắng có bẫy.”
“Hoàng thượng, vạn lần không nên do dự a!” Hoàng Việt khuyên.
Án Hà Thanh dụi dụi giữa trán: “Ta suy nghĩ thêm.”
Hoàng Việt hết cách, chỉ đành cáo từ, hắn đi ra khỏi quân lều, phó tướng chờ đợi đã lâu lên trước nghênh đón: “Tướng quân thế nào rồi? Hoàng thượng muốn truy đuổi lính trốn chạy không?”
“Hứ.” Lỗ mũi Hoàng Việt thở ra khí, đầy mặt bộ dạng kinh thường, “Hoàng thượng thật là do dự không quyết đoán, nhổ cỏ không tận gốc, nhất định sau này có hậu hoạn, đúng rồi, ngươi để ý một chút cái tên đại phu mới đến trong doanh trại, ta cứ cảm thấy thân hình hắn và phế đế Bắc quốc có chút giống, hơn nữa còn mang theo mặt nạ, một bộ đạng không thể cho người khác thấy, nhất định là có vấn đề.”
“Cái gì? Nhưng mà nếu như hắn phế đế Bắc quốc, hoàng thượng làm sao có thể nhận không ra?” Phó tướng trợn lớn đôi mắt.
Hoàng Việt hai tay đặt ở sau lưng, cố ý kéo dài ngữ điệu, ý vị sâu xa mà nói: “Sợ chính là nhận ra rồi mới lưu lại ở bên cạnh, trước đó hoàng thượng chính là… … khục, nói chung ngươi chú ý một chút, vạn lần không thể để hắn quấy nhiễu tâm tư của hoàng thượng, nếu thật sự là phế đế Bắc quốc, ẩn núp ở đây, chỉ vì thừa cơ báo thù, vậy thì xác thực là đại sự không hay rồi.”
Phó tướng chấp đấm biểu thị mình đã hiểu rồi.
Hoàng Việt xua xua tay: “Trông coi hắn nhiều một chút, được rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Phó tướng đáp lại một tiếng, quay người hướng quân lều của mình mà đi, trăng tối gió cao, trong doanh trại lính canh không nhiều, phó tướng đột nhiên nhìn ngó xung quanh, thấy không có người sau đó, im hơi lặng tiếng mà chạy nhanh ra ngoài doanh trại, ước chừng đã chạy một khắc giờ tìm thấy một cây cổ thụ cao chọc trời, phó tướng đó từ trong ngực moi ra một miếng vải, cắn rách ngón tay dùng máu gấp gáp viết gì đó, sau đó chôn ở dưới cây, là đứng dậy ngựa không dừng vó mà chạy về doanh trại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất