Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 61: Xin lỗi, có quyền thực sự là có thể muốn làm gì thì làm

Trước Sau
Toàn trường rộ lên! Tướng mạo quân vương thiếu niên rất mềm mại đáng yêu, thân thể cũng không cứng rắn, cử động này thật sự là kinh thế hãi tục.

Nhiếp Nhị cũng há hốc mồm, hắn hổn hển nửa buổi, do do dự dự mà nói: “Hoàng thượng… … đây… … vi thần không dám a, đây… …”

“Đừng lo lắng, ngươi đem ta coi như một người bình thường.” Tiêu Dư An vài bước đến gần.

Nhiếp Nhị nhìn cánh tay và chân nhỏ nhắn Tiêu Dư An, chỉ cảm thấy mình tùy ý một chạm, đều có thể đem thân thể nhỏ nhắn của quân vương đụng vỡ, chỉ có thể ú ú ớ ớ mà nói: “Không phải, hoàng thượng, ta sợ ta một động tay, lỡ như làm bị thương người, không tốt a… …”

Tiêu Dư An mỉm cười, đột nhiên đưa tay, bẻ lấy cánh tay trái Nhiếp Nhị đem hắn hung hăng mà lật ngã ở trên đất.

Toàn trường rầm rộ lên thêm lần nữa, Nhiếp Nhị ngã đến lờ đờ trên đất, đợi hắn hồi qua thần lại, trên cánh tay trái dần dần truyền lại cơn đau ray rứt, đáy lòng hắn một gấp, lấp tức giảy thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Dư An, lật người mà dậy.

Trên mặt Tiêu Dư An cười nhẹ, trong lòng lại ngầm nói: Thân thể quân vương Bắc quốc cũng quá nhược rồi a! Một cánh tay cũng bẻ không được! Hiểu không hiểu bình thường không có chuyện gì rèn luyện nhiều trên giường càng kéo dài a?!

Tuy nói đã chịu nhục, nhưng mà Nhiếp Nhị nào dám cùng hoàng thượng so chiêu, vội vàng chấp đấm nói: “Hoàng thượng thật là thân thủ tuyệt vời, vi thần so không lại, nhận thua nhận thua.” Vừa nói Nhiếp Nhị tranh thủ chuồn xuống võ đài, sợ rằng kỵ hổ lưỡng nan*.

(*Sợ làm khó hai bên)

Không có ý nghĩa, Tiêu Dư An cảm thấy không hả giận, lại không thể lộ rõ ở trên mặt, nén ở trong lòng nhảy xuống võ đài, một cánh tay vững vững chắc chắc mà đỡ lấy hắn, hắn ngẩng đầu lên đối diện là con ngươi sáng ngời của Án Hà Thanh, Án Hà Thanh nhìn hắn, vạn gia đăng hỏa, vạn sao dày đặc ngưng động lại ở trong con mắt đó, Án Hà Thanh nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Tiêu Dư An đột nhiên đã không còn dồn nén như vậy nữa.

-

Đôi lời dịch giả: Truyện này mình dịch chỉ up lên mê đọc truyện thôi và không up truyên những web khác, nên nếu thấy truyện mình ở trên những trang web khác thì đó điều là sự ăn cắp mà không xin phép, và mình mong bạn reup ngưng ngay hành động reup truyện dịch của người khác lại.

-

Võ đài bên này qua nhà nhà dường như làm ồn, võ đài bên đó thật đánh thật sự đấm đấm tới thịt.

Tạ Thuần Quy chiêu nào chiêu nấy dùng toàn lực, nhưng cũng chống đỡ không lại nắm đấm của của Lý Vô Định.

Bên dưới có người nhỏ tiếng rì rào: “Hai người này tại sao đều đánh đến hung hăng như vậy?”

“Haiz, ngươi không biết sao?”

“Biết cái gì?”

“Lý Vô Định đối với con út Tạ gia nói, nếu như đánh thắng hắn, thì để hắn làm phó tướng của chình mình.”



“Con út Tạ gia ưu tú như vậy, Lý tướng quân tại sao cũng không thả thả lỏng.”

“Trước kia Lý tướng quân có thả qua một lần rồi, kết quả làm Tạ Thuần Quy giận đến không được, sống chết không thừa nhận thắng thua lần đó, cho nên sau này Lý tướng quân luôn dùng toàn lực để so chiêu với hắn.”

“Thì ra là như vậy.”

Trong lúc nói chuyện, Tạ Thuần Quy đã bại hạ trận đánh.

Tạ Thuần Quy nửa quỳ ở trên đất, mạnh mẽ nắm chặt đấm, dường như không cam lòng, trên đầu đột nhiên được một cái xoa nhẹ, Lý Vô Định vỗ vỗ đầu hắn: “Có tiến bộ.”

Tạ Thuần Quy cắn răng nói: “Ta như cũ thắng không được ngươi.”

Lý Vô Định khóe miệng hơi cười: “Sẽ thắng thôi.”

Tạ Thuần Quy ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng, ngữ khí kiên định: “Nhất định sẽ thắng.”

Lý Vô Định đưa tay đem Tạ Thuần Quy kéo dậy, đôi mắt trông về hắn, vẫn là ý cười cởi mở đó: “Ừm, ta đợi ngày đó.”

Tỉ võ trong dự định từ từ hạ màng xuống, ngày thứ hai, Tiêu Dư An trằn trọc qua lại cả một đêm, cuối cùng vẫn là đem vị trí đại tướng quân giao cho Lý Vô Định.

Một là không muốn đi trên con đường giống như nguyên tác, hai là bởi vì tuy rằng Lý Vô Định có thể phản quốc, nhưng mà hắn là thân tín của Tôn lão tướng quân, nhất định sẽ không giống trong nguyên tác, truyền ra vụ tai tiếng binh sĩ ức hiếp bá tánh.

Lý Vô Định đã nhận thanh chỉ sau đó, quỳ lạy trên đất, cổ họng nghẹn nửa buổi, mới có thể nói ra một câu tạ hoàng thượng.

Chuyện đại sự công thành danh toại như vậy, Lý Vô Định đáng ra phải ở phủ đệ nhà mình đãi tiệc, nhưng hắn kiêng dè Tôn lão tướng quân bệnh nặng, làm hỷ sự không vừa lúc, chỉ mời một vài người huynh đệ cùng mình chinh chiến sa trường nói là rượu ít trợ hứng.

Tuy rằng chưa từng cùng Lý Vô Định kề vai chiến đấu, nhưng Tạ Thuần Quy nhận được lời mời.

Tạ Thuần Quy lần đầu tiên tham gia tiệc ăn mừng, cực kỳ xem trọng, hắn trịnh trong chuyện này cùng gia mẫu gia phụ thương lượng tốt quà ăn mừng, sau đó ngồi xe ngựa, một thân cẩm y hoa phục đi đến Lý phủ.

Tuy nói Lý tướng quân sớm đã chiến công hiển hách, uy danh vang xa, nhưng mà phủ đệ lại khó coi đến nổi khiến cho người kéo xe ngựa xém chút nữa tưởng mình đi nhầm nơi.

Không có thị vệ, không có nô bộc, trước cửa gỗ đỏ chật hẹp có dán bức họa môn thần nền đỏ, Tạ Thuần Quy lên trước gõ cửa hai tiếng, lại thấy của không khóa, hắn do dự nửa buổi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một vườn nhỏ đơn giản, ghế đã lều gỗ, cửa giếng dây nho.

Tạ Thuần Quy vẫn đang ngẩn người, nhìn thấy trong bếp lác đác khói lửa đi ra một người.

Lý Vô Định tay trái một con gà tay phải một con vịt, nhìn rồi nhìn Tạ Thuần Quy một thân tơ lụa đủ loại, rồi lại nhìn một cái bảo vật quý hiếm làm quà ăn mừng trong tay hắn, sau đó cúi đầu nhìn quần áo vải bố thô sơ của mình: “Eh… … cái này… … cái kia… … súp vịt hầm uống không?”

Vừa nói Lý Vô Định đưa lên trong tay một con vịt lông trắng bị bóp cổ, con vịt không khuất phục với sự tàn khốc của vận mệnh, cố gắng dựa vào đấu tranh vùng vẩy phản kháng xiềng xích bị người cấu xé, vài cọng lông vịt dính bùn đất thoáng đung đưa mà rụng xuống, rơi lên minh châu ngọc lụa mà Tạ Thuần Quy cầm trong tay.



Lý Vô Định im lặng mà đem con vịt nhét ra đằng sau.

“Ngài… … ngài… …” Tạ Thuần Quy lắp lắp bắp bắp, dọa đến kinh ngữ đều xuất ra hết rồi, “Ngài tự mình nấu cơm sao?”

Lý Vô Định cười gật gật đầu: “Trước đó không có nói rõ với ngươi, không phải là đãi tiệc, chỉ là các huynh đệ cùng nhau ăn bữa cơm, hại ngươi bỏ ra khổ tâm chuẩn bị, thất lễ rồi.”

“Là ta… … là ta không hiểu ý.” Tạ Thuần Quy ngượng ngùng cúi đầu, lời vừa dứt, có người một cáu đẩy cửa đi vào, là những tướng sĩ khác, một đám đại hán quai hàm có râu giọng nói vang dội, trung khí đầy đủ, đi vào là gọi: “Ồ!! Lý Vô Định a! Ai yay a bây giờ là phải gọi ngươi Lý đại tướng quân rồi a đúng không! Rượu chuẩn bị xong rồi chứ? Ai yo! Đây là ai vậy, tại sao ăn mặt bộ dạng như vậy!? Eh, đây không phải là con út Tạ gia chứ? Ha ha ha người đây là đến xem mắt cô nương sao? Đáng tiếc nơi đây chỉ có các lão gia thô ráp a!”

Tạ Thuần Quy cúi đầu, lúng túng nói không ra lời, sắc mặt khốn đốn.

Lý Vô Định dùng vai đem tướng sĩ râu quai nón đụng ra: “Làm sao? Nói chuyện chua như vậy, nhìn không quen thiếu niên nhà người ta dáng vẻ đường đường sao?”

“Khục! Ta đây không phải vì hắn mà đáng tiếc sao? Nhìn nhìn cái bộ dạng dụng tâm của con út Tạ giạ vì ngươi chúc mừng, ngươi cứ như vậy mà tiếp đãi người ta.” Râu quai nón khí thế không thua, ha ha cười lớn đến sặc người.

Lý Vô Định cười theo, sau đó đối với Tạ Thuần Quy nhẹ giọng nói: “Ngươi trước tiên đem quà để ở trong gian phòng, nếu như không phiền thì, có thể thay quần áo của ta, đợi chút những người này uống say rượu, lỡ như làm loạn lên nhiễm lên người ngươi cả thân mùi rượu tanh hôi.”

“Được.” Tạ Thuần Quy gật gật đầu.

Lý Vô Định cao giọng cười một tiếng, xách theo gà vịt đi vào nhà bếp.

-

Phiên ngoại:

Liên quan đến giá trị vũ lực của tổng tài, hắn có lời muốn nói.

Tiêu tổng tài: Nếu là thân thể kiếp trước của ta, đừng nói Nhiếp Nhị gì đó, Nhiếp Tam Tứ Ngủ Lục Thất, Án ca ta cũng đám cương

Án Hà Thanh: Hửm?

Tiêu Dư An: Ách… … Không có gì không có gì, ngươi nghe nhầm rồi.

Án Hà Thanh: Không sao, đến thử thử.

Tiêu Dư An: Thử thì thử! Đợi đợi đợi đợi! Ngươi đè lên đây làm gì!

Án Hà Thanh: Thử trên giường.

Tiêu Dư An: Án ca! Ngươi tỉnh táo một chút! Tình tiết vẫn chưa phát triển đến bước đó, vẫn chưa!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau