Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 87: A Án thật sự rất oan ức

Trước Sau
Cũng không biết đã qua bao lâu, người ở trên giường cuối cùng đã có động tỉnh.

Tiêu Dư An nhịn đau, từ từ mà ăn mặc chỉnh tề chỉnh lý tốt quấn áo, chống đỡ thân thể ngồi tựa lại vào bên giường, vải trắng trên cánh tay thấm hết vào vết thương, giờ đây buộc chặt vào trong máu thịt, máu vừa khô, vải trắng trực tiếp dính liền vào vết thương, Tiêu Dư An tháo ra cũng không được mà không tháo ra cũng không được, dứt khoát không quản không rằng, mắt không thấy tâm không phiền.

Đau, chỗ nào cũng đau, đầu đau tay đau, gan, lá lách, phổi, thận, dạ dày đau, tim cũng đau, đau từng cơn từng cơn.

Tiêu Dư An cuộn tròn thân thể dùng tay không bị thương ôm lấy đầu, muốn suy nghĩ suy nghĩ chuyện của sau này, lần này vừa nghĩ, nhịn không được buột miệng thốt ra một câu chửi tục.

Nghĩ hắn trước khi xuyên việt, tốt xấu gì cũng là một tổng tài bốn tốt phong nhã hào hoa, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, kết quả chưa kịp nhìn thấy xã hội được toàn mặt xây dựng khá giả, chưa kịp nhìn thấy đại kết cục của tiếp sóng tin tức*, chưa kịp nhìn thấy đội bóng quốc gia lấy được quán quân world cup, chưa kịp biết được sự sụp đổ lượng tử* rốt cuộc là chuyện gì, thì đã có bệnh nan y.

(*Tiếp sóng tin tức - Xinwen Lianbo (新闻联播): là một chương trình tin tức hàng ngày được sản xuất bởi Đài truyền hình trung ương Trung Quốc.)

(*sự sụp đổ lượng tử (量子坍塌): cái này mình ko biết giải thích sao các bạn seach google để tìm hiểu nha ┐( ´ д `)┌)

Được rồi, một sớm xuyên sách, tốt xấu gì không trực tiếp hai mắt trợn ngược, việc trước việc sau cái gì cũng không biết.

Rồi sau đó bởi vì muốn sống tiếp, liều mạng tạo quan hệ tốt với nam chính.

Được rồi, giờ đây nam chính thực sự không muốn mạng của hắn nữa.

Nam chính muốn thiến hắn!!!

Tiêu Dư An vốn tưởng rằng bị nam chính đâm chết chính là kết cục thảm nhất trong toàn bộ sách rồi, cho nên chính mình vò đã mẻ lại sứt mà thay đổi tình tiết.

Không ngờ đến lại còn có cái thảm hơn nữa a!!!

Tiêu Dư An đọc qua nguyên tác, hắn biết được Án Hà Thanh có bao nhiêu ẩn nhẫn, cũng biết được Án Hà Thanh đối với Bắc quốc thù hận bao nhiêu, nhưng hắn thất sự không nghĩ đến, Án Hà Thanh trước đây lúc ở bên cạnh hắn, có thể đem thù hận ẩn giấu một cách hoàn mỹ như vậy.



Kỳ thực lúc mình đề ra bảo hắn đến Cảnh dương cung, thì Án Hà Thanh đã đem thù hận chôn ở dưới đáy lòng rồi ư? Cảm thấy mình căn bản là muốn làm nhục hắn, ép hắn trở thành cấm luyến sao?Dự đoán mình sau khi bị thiến, vẫn thật sự có thể lưu lại một mạng, ở trong cung của nam chính hắn làm một tên nô bộc ti tiện, cũng giống như trước đó mình bảo Án Hà Thanh làm thị vệ của mình vậy.

Được rồi, người không hiểu ta thì nói ta đang mong muốn điều gì.

Chưa từng nghĩ rằng ý tốt của mình trước đó toàn bộ đều bị Án Hà Thanh hiểu lầm, cảm giác thất bại quấn lấy Tiêu Dư An, hắn nhịn xuống lòng đáy mắt ánh lên đau xót, cắn chặt răng chống đỡ lấy thân thể đi rót nước cho chính mình uống, kết quả vừa mới châm đầy nửa ly, cửa Tẩm cung đột nhiên bị người đẩy ra, Tiêu Dư An ngẩng đầu nhìn đi, sau đó tay run một cái, ly sứ rơi xuống đất rơi đến vỡ tan.

Thôi, nước của hôm nay, mình là đừng mong được uống nữa.

Tiêu Dư An thu về ánh mắt, chống lấy bàn ngồi xổm người xuống, muốn đi nhặt lên mảnh vỡ của ly sứ, một cái không lưu ý tay bị mảnh vỡ cắt trúng, máu tanh đỏ nhuộm lên mảnh sứ vỡ, cắm vào đầu ngón tay của Tiêu Dư An, cắm đến hắn đau điếng.

Tiếng bước chân người đó đột nhiên gấp rút, Tiêu Dư An giống như không nghe thấy, hắn đứng dậy nhìn đầu ngón tay, ánh mắt rời rạc không có ánh sáng, chỉ cảm thấy u ám dời sông lấp biển hướng hắn đè đến, đè đến hắn không thể hô hấp.

Nhìn nhìn hắn, thật là mất mặt a, hắn không bảo vệ được mẫu thân, chữa không khỏi đệ đệ, giữ không được Bắc quốc, Hồng Tụ bởi vì hắn mà chết, Lý Vô Định bởi vì hắn mà mất mạng, và hắn bất luận liều mình cỡ nào, nỗ lực cỡ nào, như cũ cái gì cũng làm không tốt, ai cũng cứu không được.

Thật vô nghĩa.

Tiêu Dư An đưa tay ra, một bên nhổ đi mảnh vỡ cắm trên tay, một bên đối với Án Hà Thanh nói: “Án Hà Thanh ngươi giết ta đi, như thế này thật sự rất vô nghĩa a.”

Bước chân Án Hà Thanh ngừng lại, dừng lại ở trước gót Tiêu Dư An, cay đắng từ trong miệng lưỡi Án Hà Thanh dần dần tràn vào trong lòng của hắn, Án Hà Thanh quan sát con ngươi của Tiêu Dư An, đôi ngươi vốn dịu dàng mang theo ý cười giờ đây tĩnh mịch, giống như đống lửa cháy tận, lạnh và hiu quạnh.

Án Hà Thanh đã rất lâu rất lâu chưa thấy lại nụ cười của Tiêu Dư An rồi, hắn nhớ đến phát cuồng, khao khát đến phát điên, nhưng hắn bây giờ đến tư cách quỳ dưới đất khẩn cầu một lần nữa nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tiêu Dư An cũng không có.

“Ngươi không cần như vậy… …” Án Hà Thanh rủ mắt khàn giọng nói, “Ngươi có thể tiếp tục sống, ở lại bên cạnh ta, ta… …”

Tiêu Dư An đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười cắt mất lời của Án Hà Thanh, âm điệu cực kỳ châm biếm.

Quả nhiên, hắn không đoán sai, Án Hà Thanh muốn đem sỉ nhục trước kia mình khiến hắn phải làm cấm luyến và thị vệ hoàn trả gấp mười lần.



Tiêu Dư An nói: “Vậy còn không bằng giết chết ta.”

Án Hà Thanh đau khổ mà nhắm mắt lại, Tiêu Dư An thà rằng chết cũng không nguyện lưu lại ở bên cạnh hắn?

Đúng a, hắn không phải sớm đã đoán được rồi sao? Đoán được Tiêu Dư An sẽ đối với mình chán ghét, hận thù, căm ghét, Tiêu Dư An bây giờ không muốn thấy nhất, nhất định là mình.

Đây không phải đều là hắn đáng đời sao?

Trầm mặc rất lâu mà quấn quanh hai người, đây đó trong lòng dường như đều chỉ còn thừa lại một suy nghĩ.

Tại sao có thể biến thành như vậy, tại sao lại biến thành như vậy rồi.

Án Hà Thanh hít sâu một hơi, từ từ mở mắt nói: “Triệu công công chết rồi.”

Bờ vai Tiêu Dư An run một cái.

“Công chúa Vĩnh Ninh bình an vô sự, không cần lo lắng, ta đi… … đi trước đây, ngươi… … nghỉ ngơi cho tốt.”

Ánh mắt Án Hà Thanh lưu luyến ở nơi bị thương trên cánh tay của Tiêu Dư An, gắng hết sức kiềm chế súc động muốn lên trước của mình, quay người rời đi.

Mắt thấy Án Hà Thanh rời đi, Tiêu Dư An run rẩy tay đi rót nước cho mình.

Triệu công công thì ra vẫn là chết, giống như trong nguyên tác vậy, Án Hà Thanh không có bởi vì mình tự tàn mà thủ hạ lưu tình.

Lần này Tiêu Dư An cuối cùng cũng có thể đem ly sứ châm đầy nước lọc đưa đến bên bờ môi.

Nhưng nước này uống vào, lại có vị mặn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau