Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 99: Dương danh? An bài lên rồi
Tiêu Dư An đang giã thuốc, vừa giã thuốc và đờ ra.
Các bạn ơi, nữ nhất và nữ nhị của xung mã văn cũng đã ở cùng nhau rồi, còn có cái gì là không thể nữa cơ chứ?!
Nhân sinh! Thật là nơi nơi tràn đầy kinh hỷ và kinh hãi a!
Nhưng mà loại tình hình hiện giờ, Tiêu Bình Dương sẽ còn lên ngôi chứ? Nếu như là có, Án Hà Thanh lại phải làm sao thống nhất thiên hạ?
Tiêu Dư An tư tưởng không tập trung mà đang giã thuốc, đột nhiên ập đến một cái đầu: “Tiêu Dư An, nghe nói ngươi phải đi Tây Thục quốc?”
Tiêu Dư An cười nói: “Trương Bạch Thuật, tin tức này của ngươi cũng quá linh thông rồi a.”
Trương Bạch Thuật dương dương đắc ý mà nói: “Đương nhiên, sáng nay đụng phải dì Ba, cùng bà tán gẫu hai câu, ôi! Ngươi lúc nào mới đi a? Lại lúc nào mới về? Ngươi đi Tây Thục quốc làm cái gì vậy? Nghe nói cô nương của Tây Thục quốc đều rất đẹp, có phải thật không? Ngươi có quen biết với cô nương của Tây Thục quốc không? Nếu như có thích hợp, giúp ta làm mai một cái đi?”
“Trương Bạch Thuật ngươi hỏi nhiều như vậy, ta trả lời cái nào?” Tiêu Dư An đem thuốc đã giã xong bỏ vào trong bao vải, bỏ vào trong tủ thuốc, cười nhìn Trương Bạch Thuật.
Trương Bạch Thuật tay một đỡ, ngồi lên trên quầy hàng bên cạnh tủ thuốc, tướng ngồi như không ngồi mà vòng tay rung chân: “Trả lời hai cái cuối cùng đi, nếu như người có quen biết, nhớ nói cho các cô nương biết, ta là một chàng trai tốt có triển vọng a! Không biết các cô nương có nguyện ý gả xa a? Ngươi nói cái kiệu nên là tám người khiêng hay sáu người khiêng mới tốt, ngươi nói hôn lễ là nên toàn bộ đơn giản hay là náo náo nhiệt nhiệt mới tốt?”
“Dừng lại dừng lại.” Tiêu Dư An dụi dụi lỗ tai, “Quen biết thì có quen biết một người, hơn nữa tướng mạo cực đẹp.”
Đôi mắt Trương Bạch Thuật sáng lên: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật!” Tiêu Dư An vô cùng chắc chắn mà gật gật đầu, sau đó đối với Trương Bạch Thuật đầy mong chờ cười xấu một cái, “Ta lần này đi Tây Thục quốc, chính là bởi vì nàng phải thành thân rồi.”
Trương Bạch Thuật: “… … Vậy ngươi hỏi thử cô nương đó có tỷ muội nào khác không a! Không có tỷ muội ruột, họ hàng xa cũng được a! Không có họ hàng xa, bạn thân cũng được a! Nếu như bạn thân cũng đã thành gia làm vợ người, vậy tỷ muội của bạn thân cũng được a! Nếu như bạn thân không có tỷ muội, bạn thân của bạn thân cũng được a! Quả thật không được, vẫn còn tỷ muội của bạn thân của bạn thân a! Tiêu Dư An, nói thật đó! Đem một cô nương về đi mà!”
“Ta là đi thăm người thân, không phải đi buôn bán lừa gạt.”
“Viện cớ! Đều là viện cớ! Ủa, đợi đã, ngươi đi thăm người thân, ngươi thì ra là người Tây Thục quốc? Thật vậy sao? Nghe nói Tây Thục quốc núi sông hiểm trở, thật hay giả vậy? Ta còn nghe nói Tây Thục quốc… …”
Nhưng câu nói luyên thuyên của Trương Bạch Thuật bị tiếng gọi ở phòng trong truyền đến cắt đứt: “Tiêu Dư An, người ngươi cứu đã tỉnh rồi!!”
Hai người nhìn nhau một cái, vội vàng hướng phòng trong đi tới.
Trương Trường Tùng vuốt lấy râu trắng, đứng ở bên cạnh giường kiểm tra vết thương của tướng sĩ Đông Ngô quốc đó, thấy Tiêu Dư An và Trương Bạch Thuật đi tới, chỉ chỉ Tiêu Dư An: “Chính là hắn đem ngươi cõng đến đây.”
Tướng sĩ Đông Ngô quốc ngọ ngoạy liền muốn xuống giường quỳ lạy: “Ân công!”
“Ấy ấy ấy! đừng động đừng động, vết thương của ngươi vẫn chưa lành, chút nữa nứt ra thì phiền phức rồi.” Tiêu Dư An vội vàng đem tiểu tướng sĩ ấn lại về giường.
“Xin hỏi ân công tôn tính đại danh (tên gì)!” Tiểu tướng sĩ nói.
Tiêu Dư An nói xong họ tên, mắt của tiểu tướng sĩ bỗng nhiên trợn lớn: “Tiêu Dư An? Chính, chính, chính là Tiêu Dư An đó?”
Đó, đó đó nào a? Đây còn có mấy người Tiêu Dư An a?
Tiêu Dư An trượng nhị mò không rõ đầu óc, nghe thấy Trương Bạch Thuật trợn lớn con mắt nói với mình: “Ngươi xong rồi, ngươi xem người này quen biết ngươi, ngươi khẳng định trước đó kẻ thù gì đó rồi, nếu không thì là phạm phải tội rồi, cho nên bây giờ bị người ta nhận ra rồi, ngươi có phải sắp sửa chạy trốn rồi không? Ngươi muốn chạy đi chỗ nào? Có phải là Tây Thục quốc? Đúng rồi, muội tử của Tây Thục quốc thật sự xinh đẹp sao?”
Trương Trường Tùng không thể nhịn được nữa mà mãnh liệt ho một cái, Trương Bạch Thuật lập tức ngậm miệng, tiểu tướng sĩ đây mới có thể tiếp tục đem lời nói cho xong: “Doanh trại chúng ta có rất nhiều người đều là do ngươi cứu!”
Trương Bạch Thuật: “Ồ hố.”
Tiêu Dư An: “Ồ hố.”
Trương Bạch Thuật: “Tiêu Dư An ngươi vẫn nổi tiếng rồi a?”
Tiêu Dư An: “Hết cách, thân là người qua đường A, lòng nhớ đất diển của nhân vật chính a.”
Trương Bạch Thuật: “Tiêu huynh nói chuyện vẫn là cao thâm khó hiểu như vậy, nghe không hiểu nghe không hiểu, bội phục bội phục, vậy cái gì đó, cô nương Tây Thục quốc… …”
Trương Trường Tùng: “… … Đều ngậm miệng!! Có thể để cho vị tiểu huynh đệ này nói được không! Các người tiếp tục lải nhải thêm nữa là trời cũng tối rồi!!”
Hai người ngoan ngoãn ngậm miệng, đem anh mắt hoà nhã dễ gần hướng về tiểu tướng sĩ.
Tiểu tướng sĩ đột nhiên biến thành tâm điểm, nhất thời căng thẳng đến không nói lên lời: “Eh… … eh… … ta… … ngươi… … ta ta ta…. …”
Tiêu Dư An nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Tiểu tướng sĩ lắp lắp bắp bắp: “Bào, Bào Nhân Tâm.”
Trương Bạch Thuật vui vẻ nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi tại sao lại lấy một cái tên của nữ tử a!”
Bào Nhân Tâm đỏ mặt, thấp giọng trả lời: “Lúc nhỏ cứ luôn sinh bệnh, cha nương cảm thấy lấy tên của một cô nương dể nuôi sống.”
Tiêu Dư An nói: “Ta thấy ngươi hành động không có vấn đề gì rồi, ngươi đợi lát nữa chuyển đến chỗ ta dưỡng thương đi, y quán sư phụ ta nhỏ, không có chỗ cho ngươi ở.”
Nào ngờ Bào Nhân Tâm mãnh liệt lắc đầu: “Đa tạ ân công, nhưng mà chiến sự tiền tuyến vô cùng nóng ruột, ta phải nhanh chóng quay về doanh trại rồi, đợi chúng ta đánh thắng trận, ta nhất định quay về cảm ơn ân công cho tốt!”
Nói rồi Bào Nhân Tâm liền muốn đứng dậy xuống giường.
Trương Trường Tùng ấn lại hắn, thổi râu trừng mắt: “Gấp cái gì? Ngươi đây vừa mới có thể di chuyển, hơn nữa cái bộ dạng này của ngươi đi đến tiền tuyến có thể làm được cái gì?”
Bào Nhân Tâm vội nói: “Cảm ơn ý tốt của lão tiên sinh, nhưng mà huynh đệ của ta đều đang lấy máu lấy mạng ra liều, ta làm sao có thể trốn ở nơi đây mà tiếp tục sống tạm!!”
Trương Trường Tùng khuyên không được người, giận đến nắm chặt râu, Trương Bạch Thuật lấy cánh tay đụng đụng Tiêu Dư An: “Ngươi không nói chút gì đi?”
Tiêu Dư An nghĩ rồi nghĩ, lên trước kéo lấy Trương Trường Tùng, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, để hắn đi đi, khuyên không được đâu.”
Trương Trường Tùng ngây người, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp mà nhìn Tiêu Dư An một cái, rồi sau đó một vung tay: “Được, được, khuyên không được, không khuyên nữa.”
Nói xong, Trương Trường Tùng không phản ứng thêm nữa, đứng dậy liền hướng phòng khách đi tới, Tiêu Dư An bắt vài loại thuốc đắp trị ngoại thương cho Bào Nhân Tâm: “Ra khỏi tiểu trấn hướng đông mà đi.”
Bào Nhân Tâm một lần nữa lạy tạ: “Tạ ân công!! Ơn một giọt nước, đáng phải báo đáp bằng một dòng sông! Đợi ta Đông Ngô quốc dành được toàn thắng sau đó, ta nhất định đem theo số tiền lớn đến đây báo đáp ân công!”
Tiêu Dư An ngập ngừng nửa buổi, không nói ra lời, chỉ là đưa cho một động tác tay đi đi.
Các bạn ơi, nữ nhất và nữ nhị của xung mã văn cũng đã ở cùng nhau rồi, còn có cái gì là không thể nữa cơ chứ?!
Nhân sinh! Thật là nơi nơi tràn đầy kinh hỷ và kinh hãi a!
Nhưng mà loại tình hình hiện giờ, Tiêu Bình Dương sẽ còn lên ngôi chứ? Nếu như là có, Án Hà Thanh lại phải làm sao thống nhất thiên hạ?
Tiêu Dư An tư tưởng không tập trung mà đang giã thuốc, đột nhiên ập đến một cái đầu: “Tiêu Dư An, nghe nói ngươi phải đi Tây Thục quốc?”
Tiêu Dư An cười nói: “Trương Bạch Thuật, tin tức này của ngươi cũng quá linh thông rồi a.”
Trương Bạch Thuật dương dương đắc ý mà nói: “Đương nhiên, sáng nay đụng phải dì Ba, cùng bà tán gẫu hai câu, ôi! Ngươi lúc nào mới đi a? Lại lúc nào mới về? Ngươi đi Tây Thục quốc làm cái gì vậy? Nghe nói cô nương của Tây Thục quốc đều rất đẹp, có phải thật không? Ngươi có quen biết với cô nương của Tây Thục quốc không? Nếu như có thích hợp, giúp ta làm mai một cái đi?”
“Trương Bạch Thuật ngươi hỏi nhiều như vậy, ta trả lời cái nào?” Tiêu Dư An đem thuốc đã giã xong bỏ vào trong bao vải, bỏ vào trong tủ thuốc, cười nhìn Trương Bạch Thuật.
Trương Bạch Thuật tay một đỡ, ngồi lên trên quầy hàng bên cạnh tủ thuốc, tướng ngồi như không ngồi mà vòng tay rung chân: “Trả lời hai cái cuối cùng đi, nếu như người có quen biết, nhớ nói cho các cô nương biết, ta là một chàng trai tốt có triển vọng a! Không biết các cô nương có nguyện ý gả xa a? Ngươi nói cái kiệu nên là tám người khiêng hay sáu người khiêng mới tốt, ngươi nói hôn lễ là nên toàn bộ đơn giản hay là náo náo nhiệt nhiệt mới tốt?”
“Dừng lại dừng lại.” Tiêu Dư An dụi dụi lỗ tai, “Quen biết thì có quen biết một người, hơn nữa tướng mạo cực đẹp.”
Đôi mắt Trương Bạch Thuật sáng lên: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật!” Tiêu Dư An vô cùng chắc chắn mà gật gật đầu, sau đó đối với Trương Bạch Thuật đầy mong chờ cười xấu một cái, “Ta lần này đi Tây Thục quốc, chính là bởi vì nàng phải thành thân rồi.”
Trương Bạch Thuật: “… … Vậy ngươi hỏi thử cô nương đó có tỷ muội nào khác không a! Không có tỷ muội ruột, họ hàng xa cũng được a! Không có họ hàng xa, bạn thân cũng được a! Nếu như bạn thân cũng đã thành gia làm vợ người, vậy tỷ muội của bạn thân cũng được a! Nếu như bạn thân không có tỷ muội, bạn thân của bạn thân cũng được a! Quả thật không được, vẫn còn tỷ muội của bạn thân của bạn thân a! Tiêu Dư An, nói thật đó! Đem một cô nương về đi mà!”
“Ta là đi thăm người thân, không phải đi buôn bán lừa gạt.”
“Viện cớ! Đều là viện cớ! Ủa, đợi đã, ngươi đi thăm người thân, ngươi thì ra là người Tây Thục quốc? Thật vậy sao? Nghe nói Tây Thục quốc núi sông hiểm trở, thật hay giả vậy? Ta còn nghe nói Tây Thục quốc… …”
Nhưng câu nói luyên thuyên của Trương Bạch Thuật bị tiếng gọi ở phòng trong truyền đến cắt đứt: “Tiêu Dư An, người ngươi cứu đã tỉnh rồi!!”
Hai người nhìn nhau một cái, vội vàng hướng phòng trong đi tới.
Trương Trường Tùng vuốt lấy râu trắng, đứng ở bên cạnh giường kiểm tra vết thương của tướng sĩ Đông Ngô quốc đó, thấy Tiêu Dư An và Trương Bạch Thuật đi tới, chỉ chỉ Tiêu Dư An: “Chính là hắn đem ngươi cõng đến đây.”
Tướng sĩ Đông Ngô quốc ngọ ngoạy liền muốn xuống giường quỳ lạy: “Ân công!”
“Ấy ấy ấy! đừng động đừng động, vết thương của ngươi vẫn chưa lành, chút nữa nứt ra thì phiền phức rồi.” Tiêu Dư An vội vàng đem tiểu tướng sĩ ấn lại về giường.
“Xin hỏi ân công tôn tính đại danh (tên gì)!” Tiểu tướng sĩ nói.
Tiêu Dư An nói xong họ tên, mắt của tiểu tướng sĩ bỗng nhiên trợn lớn: “Tiêu Dư An? Chính, chính, chính là Tiêu Dư An đó?”
Đó, đó đó nào a? Đây còn có mấy người Tiêu Dư An a?
Tiêu Dư An trượng nhị mò không rõ đầu óc, nghe thấy Trương Bạch Thuật trợn lớn con mắt nói với mình: “Ngươi xong rồi, ngươi xem người này quen biết ngươi, ngươi khẳng định trước đó kẻ thù gì đó rồi, nếu không thì là phạm phải tội rồi, cho nên bây giờ bị người ta nhận ra rồi, ngươi có phải sắp sửa chạy trốn rồi không? Ngươi muốn chạy đi chỗ nào? Có phải là Tây Thục quốc? Đúng rồi, muội tử của Tây Thục quốc thật sự xinh đẹp sao?”
Trương Trường Tùng không thể nhịn được nữa mà mãnh liệt ho một cái, Trương Bạch Thuật lập tức ngậm miệng, tiểu tướng sĩ đây mới có thể tiếp tục đem lời nói cho xong: “Doanh trại chúng ta có rất nhiều người đều là do ngươi cứu!”
Trương Bạch Thuật: “Ồ hố.”
Tiêu Dư An: “Ồ hố.”
Trương Bạch Thuật: “Tiêu Dư An ngươi vẫn nổi tiếng rồi a?”
Tiêu Dư An: “Hết cách, thân là người qua đường A, lòng nhớ đất diển của nhân vật chính a.”
Trương Bạch Thuật: “Tiêu huynh nói chuyện vẫn là cao thâm khó hiểu như vậy, nghe không hiểu nghe không hiểu, bội phục bội phục, vậy cái gì đó, cô nương Tây Thục quốc… …”
Trương Trường Tùng: “… … Đều ngậm miệng!! Có thể để cho vị tiểu huynh đệ này nói được không! Các người tiếp tục lải nhải thêm nữa là trời cũng tối rồi!!”
Hai người ngoan ngoãn ngậm miệng, đem anh mắt hoà nhã dễ gần hướng về tiểu tướng sĩ.
Tiểu tướng sĩ đột nhiên biến thành tâm điểm, nhất thời căng thẳng đến không nói lên lời: “Eh… … eh… … ta… … ngươi… … ta ta ta…. …”
Tiêu Dư An nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Tiểu tướng sĩ lắp lắp bắp bắp: “Bào, Bào Nhân Tâm.”
Trương Bạch Thuật vui vẻ nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi tại sao lại lấy một cái tên của nữ tử a!”
Bào Nhân Tâm đỏ mặt, thấp giọng trả lời: “Lúc nhỏ cứ luôn sinh bệnh, cha nương cảm thấy lấy tên của một cô nương dể nuôi sống.”
Tiêu Dư An nói: “Ta thấy ngươi hành động không có vấn đề gì rồi, ngươi đợi lát nữa chuyển đến chỗ ta dưỡng thương đi, y quán sư phụ ta nhỏ, không có chỗ cho ngươi ở.”
Nào ngờ Bào Nhân Tâm mãnh liệt lắc đầu: “Đa tạ ân công, nhưng mà chiến sự tiền tuyến vô cùng nóng ruột, ta phải nhanh chóng quay về doanh trại rồi, đợi chúng ta đánh thắng trận, ta nhất định quay về cảm ơn ân công cho tốt!”
Nói rồi Bào Nhân Tâm liền muốn đứng dậy xuống giường.
Trương Trường Tùng ấn lại hắn, thổi râu trừng mắt: “Gấp cái gì? Ngươi đây vừa mới có thể di chuyển, hơn nữa cái bộ dạng này của ngươi đi đến tiền tuyến có thể làm được cái gì?”
Bào Nhân Tâm vội nói: “Cảm ơn ý tốt của lão tiên sinh, nhưng mà huynh đệ của ta đều đang lấy máu lấy mạng ra liều, ta làm sao có thể trốn ở nơi đây mà tiếp tục sống tạm!!”
Trương Trường Tùng khuyên không được người, giận đến nắm chặt râu, Trương Bạch Thuật lấy cánh tay đụng đụng Tiêu Dư An: “Ngươi không nói chút gì đi?”
Tiêu Dư An nghĩ rồi nghĩ, lên trước kéo lấy Trương Trường Tùng, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, để hắn đi đi, khuyên không được đâu.”
Trương Trường Tùng ngây người, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp mà nhìn Tiêu Dư An một cái, rồi sau đó một vung tay: “Được, được, khuyên không được, không khuyên nữa.”
Nói xong, Trương Trường Tùng không phản ứng thêm nữa, đứng dậy liền hướng phòng khách đi tới, Tiêu Dư An bắt vài loại thuốc đắp trị ngoại thương cho Bào Nhân Tâm: “Ra khỏi tiểu trấn hướng đông mà đi.”
Bào Nhân Tâm một lần nữa lạy tạ: “Tạ ân công!! Ơn một giọt nước, đáng phải báo đáp bằng một dòng sông! Đợi ta Đông Ngô quốc dành được toàn thắng sau đó, ta nhất định đem theo số tiền lớn đến đây báo đáp ân công!”
Tiêu Dư An ngập ngừng nửa buổi, không nói ra lời, chỉ là đưa cho một động tác tay đi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất