Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 19: Tài khoản bị hack

Trước Sau
Số lượng fan vẫn đang tăng lên một cách chóng mặt, mỗi khi Diệp Lí tải lại trang lại xuất hiện một con số mới đáng sợ hơn.

Anh ta bấm vào bài đăng duy nhất trên weibo, tự hỏi tại sao mà chỉ qua một đêm mà lượng fan tăng đột biến đến vậy.

Các bình luận trên weibo đều là mấy câu khen ngợi quá khích hoặc đòi chết tập thể bởi sự xinh đẹp này. (CT: bản gốc QT câu này là “các loại hoa thức cầu vồng thí cộng thêm a vĩ bãi tha ma.” Mình không biết nên edit chỗ này thế nào, bạn nào biết thì góp ý mình với nhé!)

[Cái này là thật à? Đây là người thật sao? Sao lại có người đẹp đến vậy chứ!]

[Tôi có thể tôi có thể tôi có thể.] (CT: đã trình edit gà nhưng gặp tác giả thích chơi ngôn ngữ mạng, theo tui tìm hiểu thì đây là một bài hát bên trung quốc tên “Tôi có thể” dùng để bày tỏ tình cảm của mình, nên chắc đây là câu nói thay cho câu “Em yêu anh” bên Trung. “Em có thể đưa anh đi ngắm sao. Không cần giải thích dài dòng. Em chỉ muốn được bên anh thôi...”

Link nghe: https://www.youtube.com/watch?v=RLHL-1au8Yg)

[Ố là la, chính là anh giai này , mãi mới tìm thấy, thế mà lại đầu quân cho Tinh Diệu.]

[Sao trên Weibo chỉ có một bài đăng dẫy? Công ty có chuyện rồi à, gì mà giấu kĩ thế, hay đúng lúc hết miếng ăn à? Mau mau đăng thêm bài đi aaaaa!]

[Thân cao mét 8, bằng đại học top 1, nhà có 6 dãy phòng. Theo họ bạn, tiền lương đưa hết, chỉ đâu hướng đó không cãi lời.]

[Hứ, đang mơ à? Thật không biết ngại, 1m8? Hứ, nam thần của tôi còn cao hơn nửa cái đầu đấy.]

[Kỳ thực tôi cũng không phải không thể nằm dưới…]

[ATSM à! Tỉnh lại đi bạn ơi, của mị, của mị hết]

Diệp Lí thoát ra khỏi phần bình luận, liếc nhìn lại hotsearch rồi nhìn qua top 1.

#Tạ_Lục_Dữ_Gameshow#

Top 2.

#Cố_Thanh_Trì#

Mấy cái kế tiếp cũng na ná vậy.

#Tạ_Lục_Dữ__Nấu_Ăn#

#Punk_Đi_Về_Miền_Quê# (CT: Punk rock (hay gọi ngắn là punk) là thể loại nhạc rock đã phát triển từ năm 1974 đến 1976 tại Hoa Kỳ, Anh, và Úc.)

Còn một cái hashtag khác hẳn mấy cái kia.

#Tạ_Lục_Dữ_Bỏ_Áo_Khoác_Ra_Coi#

Tạ Lục Dữ và fan của hắn luôn trong trạng thái yêu ghét lẫn lộn nên cái phong cách kiểu này đã quá quen thuộc.

Nhưng Diệp Lí luôn cảm thấy có gì đó không ổn, anh do dự một lúc nhưng vẫn quyết định ấn vào.

***

Bên này chàng trai trendy Tạ Lục Dữ cũng đang ngồi trên sô pha cầm điện thoại lướt weibo.

Vừa lướt vừa cảm thán.

“Quả nhiên hot rồi…”

Hắn lần lượt mở từ trên xuống dưới, đọc bình luận của từng người một không sót cái nào.

Cái thứ nhất là hashtag của Thanh Trì.

“Cái này ổn phết, đơn giản mà lại đúng trọng tâm.”

Ở bên trong, ai đó đã làm một bộ sưu tập, tập hợp các hình ảnh và video.

Hắn đã tải về từng cái một, và đặt chúng vào một thư mục đặc biệt. Sau đó lưu vào mục yêu thích.

Cố Thanh Trì trong chiếc áo sơ mi, cổ đeo nơ ở nhà hàng Tây-Âu, hoàn thành.

Những đoạn clip ngắn đã qua chỉnh sửa của Thanh trì trong chương trình, hoàn thành.

Sau đó thì không thấy nữa.

Tạ Lục Dữ có chút nghi ngờ.

“Sao lại có một tí thế này, quá ít rồi.”

Vừa nói vừa vào weibo tìm thêm.

Lướt từ đầu đến cuối.

Nhắm vào một cái hashtag hot search.

#Tạ_Lục_Dữ_Bỏ_Áo_Khoác_Ra_Coi#

“Ái chà, vẫn còn cái của mình này.”

Từ trước đến giờ ngày nào hắn cũng lên hotsearch, thế nên đã chẳng thèm quan tâm, tốt xấu gì thì cứ xem như thêm phần xôn xao cho thiên hạ.

Vì vậy mà không bận tâm gì ấn vào.

Cái đầu tiên là một đoạn video.

Mở đầu đoạn phim là cảnh một đoạn hành lang, vị trí góc quay này khá khuất, một lúc sau, Tạ Lục Dữ mới nhận ra đó là gì.

Là đêm đó, hắn vẫn có thể nhớ lại tình huống ngày hôm đó.

Tất cả các chi tiết đều rõ ràng.

Cố Thanh Trì đang đứng trước mặt hắn, cả người vẫn còn dính chút nước.

Nước ở phần đuôi tóc vẫn đang nhỏ giọt.

Quần tây đen, sơ mi trắng một nửa có thể nhìn xuyên thấu, mở hết cúc, cà vạt đã cởi quàng nhẹ qua cổ.



Cạp quần hơi lỏng để lộ phần cơ bụng ở dưới vô cùng tuyệt mỹ.

Tạ Lục Dữ bấm xem tiếp video.

Thanh điều chỉnh đang từ từ chạy.

Cố Thanh Trì đi tới, nãy còn mờ ảo giờ thì đã rõ hơn một chút.

Video rất rõ, tuy không sắc nét do quay từ xa nhưng vẫn có thể cảm nhận vẻ đẹp tuyệt trần qua màn hình.

Cuốn quá mà không tự chủ được bắt đầu mong chờ, phóng to ra đến mức nhìn thấy cả từng sợi tóc.

Nhưng tới đó là hết rồi.

Lúc này, Tạ Lục Dữ đẩy cửa bước ra ban công, hai người tình cờ gặp nhau.

Sau đó Cố Thanh Trì dừng lại ở đó.

Tạ Lục Dữ càng lúc càng gần, cong khóe miệng cười trông rất đểu, giống như tên côn đồ khí phách đầy mình.

Hắn ở gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá của hắn.

Sau đó, hắn mỉm cười trước ống kính, và khi mọi người hơi sững sờ vì nụ cười ấy thì hắn lấy áo khoác che máy quay lại mà không chút do dự.

Đoạn phim kết thúc đột ngột ở đó.

Cái gì mà người đẹp cái gì mà mới bước ra khỏi bồn tắm đều không có.

Bình luận trong đó đều là câu “Tạ Lục Dữ, bỏ cái áo khoác ra coi!”

Nhưng trên thực tế thì hầu hết họ đều là fan của Tạ lục Dữ.

Đoạn video này Cố Thanh Trì chỉ xuất hiện mười mấy giây, lại còn ở khoảng cách xa như vậy nên cũng chưa có nhiều người hâm mộ.

Việc nó có thể lên hotsearch là nhờ sự xuất hiện của Tạ Lục Dữ trong chốc lát.

Fan của hắn vô cùng hùng hậu, có thể chia làm hai thành phần, một là fan lâu năm, tính tình ôn hòa, điềm đạm.

Hai là những tấm chiếu mới, hầu hết là nhỏ tuổi, sức chiến đấu không thể bàn cãi, hơi toxic, nếu không vừa ý thì họ sẽ đi gây war ngay lập tức.

Nhưng không ai dám mắng Tạ Lục Dữ, hắn không cần chửi tục cũng có thể giảng đạo lý cho bạn cả ngày.

Thường thì họ sẽ bị Tạ Lục Dữ chặn đứng lại ngay từ khi mới bắt đầu nên rất biết điều.

Hai thành phần này có mối liên hệ với nhau.

Những người hâm mộ mới đó sau sẽ trở thành những người hâm mộ lâu năm khi ở một thời gian dài, và tất cả họ sẽ đều gia nhập hội những con người điềm tĩnh.

Bọn họ sẽ ha ha ha khi Tạ Lục Dữ bị đồn có scandal, hoặc khi hắn bị gán ghép với ai.

Mặc kệ báo lá cải có đưa tin gì thì họ đều cười, riết rồi người qua đường nhìn vào bình luận chả ai nghĩ đó là fan cả.

Chỉ có vài fan trung thành phá vỡ những bình luận linh tinh.

[Anh Tạ mà đồng ý tham gia gameshow á, nói xem hôm nay mặt trời mọc đằng nào vậy mọi người?]

[A A, anh Tạ không phải quá đẹp trai ư?]

[Anh Tạ của tôi vẫn là anh Tạ thôi, hôm nay vẫn là không thể nào làm người tốt đâu.]

Mặc dù có rất nhiều người chạy theo xu hướng nhưng chung quy lại vẫn kêu Tạ Lục Dữ bỏ áo khoác ra.

Sau khi hắn nhìn thấy mấy bình luận này, lướt xuống, cảm thấy bản thân mình quả là ngầu khi lúc đó tùy cơ ứng biến.

Vừa thở dài vừa tự mãn.

“Ở đây toàn là lưu manh, này đều nhờ cả vào sự thông minh của tôi, nếu không thì đám lưu manh các người đã có thể chiếm tiện nghi rồi.”

Hắn có chút đắc ý, thổi thổi tóc mái mặc dù không để mái.

“Định chơi ông anh đây sao, em còn non lắm.”

***

Bên kia Diệp Lí cũng đã xem đoạn phim.

Làm một người đại diện theo bản năng phản ứng đầu tiên là sốt sắng.

Nhưng anh ta nhanh chóng bác bỏ ý kiến này, fan của Tạ Lục Dữ mặc dù thường tỏ ra vui vẻ, vô công rồi nghề, hết mê muội thần tượng rồi lại đi gây sự với fan nhà khác.

Nhưng những lúc quan trọng lại vô cùng đoàn kết, chỉ cần hắn nói một tiếng thì dù là ở đâu thì họ vẫn có thể nhanh chóng xông đến đó.

Hiện tại nền móng của Cố Thanh Trì đang rất ổn, thậm trí mới giai đoạn đầu mà đã có một lượng người hâm mộ tương đối, tuy rằng có thể là vì nhan sắc, nhưng đều là các tài khoản mạng xã hội hoạt động vô cùng sôi nổi.

Không cần phải tự thân đi gây ầm ĩ nữa.

Hơn nữa lần này Cố Thanh Trì cũng 6 phần dựa hơi Tạ Lục Dữ.

Bóng mát từ cây đại thụ này thật tốt, lần đầu có thể nói là Tạ Lục Dữ chủ động, nhưng lần hai lại đăng lên thì thật quá khó coi.

Vẫn nên biết điều mà quý trọng “cọng lông chim” này. (CT: Tui nghĩ câu này ở đây là nên biết điều mà giải quyết mọi việc cho thỏa đáng)

Diệp Lí suy nghĩ cẩn thận xong liền gọi cho Cố Thanh Trì.

Kinh nghiệm trước đây mách bảo cho anh ta rằng cần Cố Thanh Trì xác định, thống nhất với anh ta về mặt này.

“Cậu và Tạ Lục Dữ có gì không vậy?”

Cố Thanh Trì có vẻ như mới thức dậy, dạ một tiếng rồi chậm rãi nói.

“Không có gì cả.”



“Vậy thì tốt rồi, hắn và cậu phát triển trên hai con đường khác nhau, tuy rằng có dựa một chút nhưng vẫn là từng bước xây dựng bản thân thì hơn.”

Diệp Lí như đang ám chỉ gì đó.

Cố Thanh Trì ậm ừ sau đó nói một cách nghiêm túc.

"Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì, tôi có cùng ai chứ cũng không cùng Tạ Lục Dữ có quan hệ gì đâu.”

Diệp Lí liền cười.

“Tôi biết cậu hiểu ý tôi. Nếu có tình cảm, trước tiên phải báo cho tôi, tuy rằng tôi đề nghị là không nên có.”

Diệp Lí chỉ đơn giản là cái gì cũng mở lời với cậu.

“Cũng không phải nhắm vào cậu, tôi thực sự lo lắng, vì cậu mới vào nghề, mà cái bầu không khí này cũng một mực chưa dừng lại.”

Diệp Lí không nói chi tiết cho Cố Thanh Trì, kim chủ chim hoàng yến gì đó (*), mấy loại chuyện này không thiếu gì.

(CT: Chim hoàng yến để chỉ những người được bao nuôi, ở Trung Quốc có kim chủ – chim hoàng yến thì Việt Nam có đại gia – kiều nữ. Nhưng kiều nữ là từ dành cho nữ giới nên mình mạn phép để là “kiều nam”. Còn trai bao lại là trường hợp phạm pháp, không thích hợp trong tình huống này. Mình cũng đã nghĩ đến từ tình nhân, có điều vẫn còn khá lấn cấn.)

“Cậu xem Tạ Lục Dữ đi, người ta là ảnh đế, trong giới là lão đại, trẻ tuổi đầy triển vọng, ngoại hình xuất chúng, dính lên anh ta một lần liền có thể có nhiều lưu lượng (*) như vậy, dễ dàng làm sao, không ít người nếm được vị ngon ngọt, nhưng cũng không ít người bị loại chuyện này cám dỗ.”

(*)Lưu lượng: dùng để chỉ lượng người truy cập một địa chỉ mạng nào đó trong một thời lượng nhất định hoặc là số liệu di động của máy điện thoại di động, ngoài ra nó cũng thường chỉ số xe cộ hay người đi qua một điểm trong một thời hạn nào đó.

Anh ta tận tình khuyên bảo, Cố Thanh Trì là hạt giống tốt, anh ta không muốn phá hủy nó.

“Nhưng sau bao năm, Tạ Lục Dữ vẫn ổn, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác dội vào rồi cũng mất tăm, phải nói anh ta không dễ chọc, tốt nhất là nên tránh ra một chút.”

Sau khi cậu cẩn thận lắng nghe, ừ một tiếng ngầm đồng ý, ngay cả khi Diệp Lí không thấy vẫn gật đầu.

“Cách xa một chút.”

Trông bộ dạng cậu rất ngoan ngoãn.

Diệp Lí rất hài lòng, có một nghệ sĩ không cần phải lo lắng nhiều như vậy thật may mắn.

Cúp điện thoại, sau đó anh ta tiếp tục lướt weibo, lâu lâu lại liếc nhìn lượng người theo dõi, chúng vẫn không ngừng tăng làm người ta cảm thấy rất mãn nguyện.

Lướt qua lướt lại cảm thấy không ổn, anh ta xem kỹ các bình luận và phát hiện ra Tạ Lục Dữ đang theo dõi Thanh Trì, hơn nữa còn đăng một bài kèm caption ngắn ngọn.

Đứa trẻ rất ngoan và lễ phép @Cố Thanh Trì.

Bên dưới có rất nhiều bình luận.

[Xin lỗi, tôi muốn nɠɵạı ŧìиɦ]

Bình luận kiểu như này lên đến hàng trăm cái, toàn bộ đều là fan của Tạ Lục Dữ bình luận, gần như là cả fandom đều bình luận giống như thế, bọn họ rõ ràng là fan sống bình thường nhưng lại bình luận giống kiểu bình luận ảo đã bị mua chuộc.

Lướt xuống mãi mới thấy vài cái khác.

[Hôm nay anh Tạ thật hào phóng.]

[Thế mà lại có ngày anh Tạ ra ngoài kiếm ăn à?]

[Anh Tạ nếu bị ức hiếp thì hãy chớp mắt đi.]

[A anh Tạ nói cho tôi biết đi, anh là người bao hay người ta bao anh?]

[Tôi giúp các bạn xem thử, anh Tạ là người bao, đừng hỏi nữa, hỏi thì chính là nhìn mặt rồi, ngoài ra tôi muốn nói một điều, anh Tạ Lục Dữ rất có tài đức! Ha Ha Ha mệt quá.]

Diệp Lí đặt weibo xuống, có chút bối rối.

Anh đã quyết định đi đường vòng mà hóa ra lưu lượng lớn như vậy lại chủ động va vào?

Nâng đỡ người mới cùng công ty không phải chưa từng có nhưng trông Tạ Lục Dữ có chút không bình thường.

Sau đó anh ta bắt đầu suy nghĩ xem hắn muốn làm gì, nghĩ tới nghĩ lui, hắn làm cái gì đều có vẻ kỳ quái.

Đối với việc cư dân mạng nói đùa rằng Tạ Lục Dữ thấy sắc mà nổi lòng tham, độ chân thực không cao, DiệpLí ngay lập tức phủ nhận khả năng này.

Khả năng cao là Phan Tiểu Thành thấy là người cùng công ty có tiềm năng nên cố ý kết thân.

Nhưng vẫn rất kì lạ, Tiểu Thành làm gì cũng thỏa đáng, nhưng chuyện hôm nay lại thật không cần thiết.

Quên đi, dù sao trước mắt cái hướng đi này khá ổn, Diệp Lí tải lại trang lần nữa, lượng fan lên tới 450,000 người.

Cái tốc độ này thật đáng kinh ngạc.

***

Phan Tiểu Thành cũng lên weibo, người trong giới giải trí ít nhiều cũng sẽ có tật này, anh cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên thì Tạ Lục Dữ một thiếu niên nghiện internet cũng ít thấy.

Lướt lướt bỗng chú ý vào một cái bài đăng weibo.

Tim Phan Tiểu Thành như đập thêm hai nhịp nữa.

Anh đặc biệt chú ý đến chỉ có Tạ Lục Dữ.

Nói chung, Weibo của hắn do nhóm quản lý, đăng cái gì anh ta đều là người xem trước.

Tạ Lục Dữ đã bị tước quyền đăng Weibo vì gây ra quá nhiều tội.

Trừ khi hắn bí mật đổi lại mật khẩu một lần nữa.

Anh rùng mình ấn mở, sau khi xem xong kiểu

?

Bị hack rồi à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau