Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh
Chương 24:
***
Viện tử to như vậy trong nháy mắt liền yên tĩnh.
Bốn nha hoàn Trân Châu cảm thấy chết không luyến tiếc, cả mặt đầy tuyệt vọng.
Một khi những lời này bị truyền ra ngoài, tiểu thư còn có thể gả ra ngoài được sao??
Mấy nàng thật sự rất muốn cạy đầu của tiểu thư ra nhìn xem rốt cuộc bên trong đó chứa gì.
Tiểu thư có thể giày vò đến mức này, mấy nàng chỉ cảm thấy tương lai vô cùng tăm tối, không thấy một chút ánh sáng hi vọng nào.
Lão đại phu không cẩn thận giật đứt mấy cọng râu, đau đớn đến nỗi da mặt quắn quéo lại, lão mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm bộ cái gì cơ? Ai? Làm gì? Lão không nghe thấy gì hết!
Đường Hâm trợn mắt há mồm, Đường Trừng thật sự là đang đi một đường thẳng đến chỗ chết, ánh mắt nàng nhìn Đường Trừng ẩn ẩn mang theo chút mừng thầm và chờ mong.
Nàng âm thầm cầu nguyện trong lòng Ôn thế tử có thể thuận theo vụ việc này mà lui hôn với Đường Trừng.
Đường Trừng không xứng đáng với nam thần Ôn thế tử của nàng ta!
Trương thị một mặt bình tĩnh, tỏ vẻ sống chết mặc bay, không liên quan gì đến thị, có Hầu gia ở đây thì thị chỉ cần giữ im lặng là được rồi.
Đường Trừng cảm thấy phản ứng của mọi người thật kỳ quái nha? Giống như nàng vừa làm chuyện ác tày trời gì vậy!
Cha đứa nhỏ đã không muốn dùng cường thể dược tề để cải thiện cái thể chất yếu đuối kia thì nàng liền chọn một người khác càng tốt hơn để gả, đây không phải rất bình thường sao?
Khôn sống mống chết, người đế quốc từ trước đến nay đều sùng bái cường giả.
Bây giờ, nàng có thể chất dễ mang thai, là bánh trái thơm ngọt mà người người tranh đoạt, nếu không phải do cha ruột đứa nhỏ Ôn Hoài An này có dáng người thẳng tắp, dung mạo như ngọc lọt vào mắt nàng thì Đường trừng nàng cũng sẽ không vì đứa nhỏ mà gả cho hắn đâu!
Lúc này Đường Trừng hiển nhiên đã quên thời đại hiện tại mà nàng đang sống là thời đại của sự phong kiến, truyền thống, nam tôn nữ ti, đối xử với nam tử thì khoan dung còn đối với nữ tử thì hà khắc.
Ôn Hoài An nhìn bộ dáng không quan tâm của Đường Trừng, một hơi nghẹn lại trước ngực, vừa bực vừa tức.
"Đường Trừng, ta không có đam mê nhuộm xanh cho mũ của mình đâu!"*
*đội mũ xanh = bị cắm sừng ^^
"Ngươi không muốn giải trừ hôn sự sao?" Đường Trừng hoang mang nhìn Ôn Hoài An.
"Không sai."
Ôn Hoài An đen mặt, bày ra mấy chuyện tùy hứng, không coi hắn ra gì, rồi còn muốn tìm cho con của hắn một người cha tốt, cho dù hắn tu dưỡng tốt thì cũng không nhịn nổi!
Ở trước mặt Đường Trừng, tu dưỡng của hắn, phong độ quân tử của hắn, lễ nghi lịch sự tất cả mọi thứ đều không cánh mà bay đi hết.
Nàng ấy như có ma lực vậy.
Thật là tức chết người mà!
Nhưng sâu trong tiềm thức của Ôn Hoài An lại chưa bao giờ nghĩ đến việc giải trừ hôn ước cùng Đường Trừng, điều này đến chính hắn cũng không phát hiện ra.
Đường Trừng cong cong mắt, tâm tình có chút vui vẻ.
Nhìn đi, nàng liền biết hiện tại mình là bánh trái thơm ngon mà, đến cả vị hôn phu cắn chết cũng không muốn nhả nàng ra, sầu chết người nha.
Nếu như cha đứa nhỏ đã không muốn giải trừ hôn ước như vậy thì chứng tỏ Ôn Hoài An nguyện ý ngâm tắm cường thể dược tề nha.
Đường Trừng cảm thấy như vậy cũng tốt.
Đứa nhỏ sống cùng cha ruột bao giờ chả hơn cha dượng.
"Đợi chút rồi ngươi đi ngâm cương thể dược tề đi, ngươi thật sự quá yếu rồi."
Lại một lần nữa bị nói thân thể yếu ớt, Ôn Hoài An khóe miệng giật giật, đành bất đắc dĩ mà đồng ý.
Đến nhạc phụ tương lai còn tự mình thử nghiệm hiệu quả dược tề cho Đường Trừng, hắn cũng chả có lý gì mà từ chối cả.
Đường Trừng có chút hài lòng đối với sự thức thời của vị hôn phu nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn tràn đầy ghét bỏ.
"Vòng đi vòng lại thì vẫn phải ngâm dược tề, thật không biết ngươi đang trêu đùa cái gì nữa."
Mọi người: '..."
Cái gì gọi là lý sự? Đây chính là lý sự! Từ đầu tới đuôi một mình Đường trừng tự biên tự diễn rồi lại không ngừng thêm kịch rồi đến giờ dỗi luôn cả Ôn thế tử
Cả đám người có chút đồng tình với vị thế tử bị tai bay vạ gió này.
Một cái nồi đen sì đột nhiên rơi xuống trên đầu, Ôn Hoài An không biết nói gì bèn sử dụng châm ngôn im lặng là vàng.
Đường Hâm một mặt khó tin nhìn Ôn thế tử thỏa hiệp với Đường Trừng, rõ ràng, trong sách không viết như vậy mà?
Sau khi xuyên đến, nàng một mực điệu thấp, không hề can thiệp đến bất kỳ sự phát triển nào của kịch bản chứ đừng nói đến hiệu ứng hồ điệp.
Nhưng, Đường Trừng lại quỷ dị không có sẩy thai, nha hoàn độc ác phản chủ San Hô thì bị Hầu gia làm cho biến mất.
Mấy kịch bản liên quan đến Đường Trừng đều sập, sập toàn bộ!
Hướng đi tương lai của Đường Trừng là một ẩn số, khả năng rất lớn là nàng ta sẽ cùng Ôn thế tử trói buộc chung một chỗ.
Đường Hâm khó mà tiếp nhận kết quả như vậy, nàng khẽ rũ mắt, nghĩ đến hôn sự mà mẫu thân an bài cho nàng bèn thu lại mấy phần không cam lòng trong mắt.
Viện tử to như vậy trong nháy mắt liền yên tĩnh.
Bốn nha hoàn Trân Châu cảm thấy chết không luyến tiếc, cả mặt đầy tuyệt vọng.
Một khi những lời này bị truyền ra ngoài, tiểu thư còn có thể gả ra ngoài được sao??
Mấy nàng thật sự rất muốn cạy đầu của tiểu thư ra nhìn xem rốt cuộc bên trong đó chứa gì.
Tiểu thư có thể giày vò đến mức này, mấy nàng chỉ cảm thấy tương lai vô cùng tăm tối, không thấy một chút ánh sáng hi vọng nào.
Lão đại phu không cẩn thận giật đứt mấy cọng râu, đau đớn đến nỗi da mặt quắn quéo lại, lão mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm bộ cái gì cơ? Ai? Làm gì? Lão không nghe thấy gì hết!
Đường Hâm trợn mắt há mồm, Đường Trừng thật sự là đang đi một đường thẳng đến chỗ chết, ánh mắt nàng nhìn Đường Trừng ẩn ẩn mang theo chút mừng thầm và chờ mong.
Nàng âm thầm cầu nguyện trong lòng Ôn thế tử có thể thuận theo vụ việc này mà lui hôn với Đường Trừng.
Đường Trừng không xứng đáng với nam thần Ôn thế tử của nàng ta!
Trương thị một mặt bình tĩnh, tỏ vẻ sống chết mặc bay, không liên quan gì đến thị, có Hầu gia ở đây thì thị chỉ cần giữ im lặng là được rồi.
Đường Trừng cảm thấy phản ứng của mọi người thật kỳ quái nha? Giống như nàng vừa làm chuyện ác tày trời gì vậy!
Cha đứa nhỏ đã không muốn dùng cường thể dược tề để cải thiện cái thể chất yếu đuối kia thì nàng liền chọn một người khác càng tốt hơn để gả, đây không phải rất bình thường sao?
Khôn sống mống chết, người đế quốc từ trước đến nay đều sùng bái cường giả.
Bây giờ, nàng có thể chất dễ mang thai, là bánh trái thơm ngọt mà người người tranh đoạt, nếu không phải do cha ruột đứa nhỏ Ôn Hoài An này có dáng người thẳng tắp, dung mạo như ngọc lọt vào mắt nàng thì Đường trừng nàng cũng sẽ không vì đứa nhỏ mà gả cho hắn đâu!
Lúc này Đường Trừng hiển nhiên đã quên thời đại hiện tại mà nàng đang sống là thời đại của sự phong kiến, truyền thống, nam tôn nữ ti, đối xử với nam tử thì khoan dung còn đối với nữ tử thì hà khắc.
Ôn Hoài An nhìn bộ dáng không quan tâm của Đường Trừng, một hơi nghẹn lại trước ngực, vừa bực vừa tức.
"Đường Trừng, ta không có đam mê nhuộm xanh cho mũ của mình đâu!"*
*đội mũ xanh = bị cắm sừng ^^
"Ngươi không muốn giải trừ hôn sự sao?" Đường Trừng hoang mang nhìn Ôn Hoài An.
"Không sai."
Ôn Hoài An đen mặt, bày ra mấy chuyện tùy hứng, không coi hắn ra gì, rồi còn muốn tìm cho con của hắn một người cha tốt, cho dù hắn tu dưỡng tốt thì cũng không nhịn nổi!
Ở trước mặt Đường Trừng, tu dưỡng của hắn, phong độ quân tử của hắn, lễ nghi lịch sự tất cả mọi thứ đều không cánh mà bay đi hết.
Nàng ấy như có ma lực vậy.
Thật là tức chết người mà!
Nhưng sâu trong tiềm thức của Ôn Hoài An lại chưa bao giờ nghĩ đến việc giải trừ hôn ước cùng Đường Trừng, điều này đến chính hắn cũng không phát hiện ra.
Đường Trừng cong cong mắt, tâm tình có chút vui vẻ.
Nhìn đi, nàng liền biết hiện tại mình là bánh trái thơm ngon mà, đến cả vị hôn phu cắn chết cũng không muốn nhả nàng ra, sầu chết người nha.
Nếu như cha đứa nhỏ đã không muốn giải trừ hôn ước như vậy thì chứng tỏ Ôn Hoài An nguyện ý ngâm tắm cường thể dược tề nha.
Đường Trừng cảm thấy như vậy cũng tốt.
Đứa nhỏ sống cùng cha ruột bao giờ chả hơn cha dượng.
"Đợi chút rồi ngươi đi ngâm cương thể dược tề đi, ngươi thật sự quá yếu rồi."
Lại một lần nữa bị nói thân thể yếu ớt, Ôn Hoài An khóe miệng giật giật, đành bất đắc dĩ mà đồng ý.
Đến nhạc phụ tương lai còn tự mình thử nghiệm hiệu quả dược tề cho Đường Trừng, hắn cũng chả có lý gì mà từ chối cả.
Đường Trừng có chút hài lòng đối với sự thức thời của vị hôn phu nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn tràn đầy ghét bỏ.
"Vòng đi vòng lại thì vẫn phải ngâm dược tề, thật không biết ngươi đang trêu đùa cái gì nữa."
Mọi người: '..."
Cái gì gọi là lý sự? Đây chính là lý sự! Từ đầu tới đuôi một mình Đường trừng tự biên tự diễn rồi lại không ngừng thêm kịch rồi đến giờ dỗi luôn cả Ôn thế tử
Cả đám người có chút đồng tình với vị thế tử bị tai bay vạ gió này.
Một cái nồi đen sì đột nhiên rơi xuống trên đầu, Ôn Hoài An không biết nói gì bèn sử dụng châm ngôn im lặng là vàng.
Đường Hâm một mặt khó tin nhìn Ôn thế tử thỏa hiệp với Đường Trừng, rõ ràng, trong sách không viết như vậy mà?
Sau khi xuyên đến, nàng một mực điệu thấp, không hề can thiệp đến bất kỳ sự phát triển nào của kịch bản chứ đừng nói đến hiệu ứng hồ điệp.
Nhưng, Đường Trừng lại quỷ dị không có sẩy thai, nha hoàn độc ác phản chủ San Hô thì bị Hầu gia làm cho biến mất.
Mấy kịch bản liên quan đến Đường Trừng đều sập, sập toàn bộ!
Hướng đi tương lai của Đường Trừng là một ẩn số, khả năng rất lớn là nàng ta sẽ cùng Ôn thế tử trói buộc chung một chỗ.
Đường Hâm khó mà tiếp nhận kết quả như vậy, nàng khẽ rũ mắt, nghĩ đến hôn sự mà mẫu thân an bài cho nàng bèn thu lại mấy phần không cam lòng trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất