Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 64: Cảm xúc nhỏ của Hùng Tráng Sơn

Trước Sau
Hai chủ tớ bọn họ, người chủ tên là Vu Phong, người hầu đi theo từ nhỏ là Vu Thành.

Vu Phong cơ hồ là nửa bán nửa cho, nguyên nhân không phải vì Hùng gia có quan hệ với nha môn, mà là hắn bị bệnh có chút nghiêm trọng, nhìn nửa chết nửa sống. Gia đình có thể mua người hầu đều là gia đình giàu có, trong nhà thiếu khuyết sức lao động, chứ không cần đến một thiếu gia biết đọc sách bệnh tật.

Cho nên Vu Thành buộc chặt với Vu Phong thành một đôi, nguyên nhân trong đó có Hùng gia, một nguyên nhân khác là nếu không làm như vậy sẽ nhất định không bán được.

Đem người mua trở về, liền đi thỉnh lang trung trong thôn tới bắt bệnh mua thuốc, Vu Thành đứng ở bên cạnh giường, giống như chi lễ chủ tớ, hầu hạ bên giường.

Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn ngồi ở trên ghế nói:"Hai người các ngươi tạm ở nhà nghỉ dưỡng mấy hôm, khi nào khỏe lại thì đi ra hỗ trợ cho ta." Hiện tại tạm thời an bài hai người ở phòng khách, cạnh nhà bọn họ ở, khi hai người bọn họ ở đây, nếu có xảy ra chuyện gì, hai người cũng có thể giúp đỡ chăm sóc. Nhưng không thể ở lại lâu dài, Hùng Tráng Sơn không chịu nổi có người khác ở trong nhà.

Vu Phong nằm trên giường đất, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, tựa hồ muốn nói câu gì, nhưng nghĩ đến bây giờ mình đã trở thành nô tịch, những lời đó giống như xương cá mắc ở trong cổ họng, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong, còn đâm vào phát đau.

Vẫn là Vu Thành đi theo bên người tâm tư linh động, hắn vội nói:"Đa tạ ân cứu mạng của lang quân cùng phu lang, ta và chủ..... Hai người chúng ta ngày sau nhất định sẽ trung thành trước sau như một, làm tròn bổn phận."

Nghe thấy người hầu trung thành nhất Vu Thành nói như vậy, Vu Phong rốt cuộc nhận mệnh nhắm mắt lại, đến khi đôi mắt đó mở ra lần nữa đã mất đi ánh sáng, thanh âm hắn máy móc nói:"Cảm tạ lang quân cùng phu lang, ta..... Ta, ta.... "

Đường Thọ giơ tay đánh gãy lời hắn nói, cậu là một người đến từ hiện đại, hiểu được một người đang ở trên đỉnh nhân sinh bỗng nhiên ngã xuống từ đám mây trên trời là bi thương cỡ nào, mà triều đại Dục triều lại không phải nơi chú ý quyền bình đẳng. Nhưng lang quân, tiểu nương tử của những nhà giàu có đều cho rằng mình vừa sinh ra đã cao quý, hiện tại đột nhiên biến thành tiện dân, cao ngạo trong lòng làm sao có thể tiếp thu.

Mua bọn họ, cũng không phải vì để làm nhục lòng tự tôn của bọn họ, mà là vì muốn bọn họ chân thành phục vụ cho chính mình cùng Hùng Tráng Sơn.

Cho nên Đường Thọ cũng không làm ra loại chuyện gì mà đánh một gậy lại cho một viên kẹo ngọt, cái hành động đó không thích hợp với tình huống hiện tại, bây giờ bọn họ (2 người họ Vu) cũng đã rơi vào bước đường cùng, muốn bọn họ trung thành thì chỉ cần mở ra cho bọn họ một con đường rộng thênh thang, bọn họ tự nhiên sẽ biết nên đi theo con đường nào là tốt nhất.

"Có mấy lời, ta muốn nói rõ với các ngươi, chúng ta mua hai người các ngươi trở về, chủ yếu là do trong nhà có đồ quan trọng cần bảo mật, không yên tâm khi mướn người làm." Đường Thọ nhàn nhạt nói:"Các ngươi có thể yên tâm, chỉ cần các ngươi trung tâm, không phản bội chúng ta, ta sẽ không bạc đãi hai ngươi."

Vu Thành là một người hầu từ nhỏ, rất biết quy củ của người hầu, vội quỳ trên mặt đất nói:"Thưa lang quân cùng phu lang yên tâm, hai ta dù chết cũng không tiết lộ một lời về bí mật của gia chủ."

Vu Phong không nói lời nào, tuyệt vọng trong mắt ngày càng rõ ràng.

"Đứng lên đi, không cần quỳ nói chuyện." Đường Thọ tiếp tục nói:"Các ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta không phải chủ tử khó hầu hạ, chỉ cần hai ngươi trung thành, chúng ta cũng sẽ tôn trọng các ngươi."

"Tôn trọng?" Vu Phong châm chọc mà lẩm bẩm lại hai từ này, đều đã thành nô bộc rồi còn tôn trọng gì nữa?

"Cảm thấy không có khả năng sao?" Đường Thọ đạm nhiên cười:"Ta nói với ngươi trời không tuyệt đường người. Ta lúc trước đã nói qua với nhà ta, chỉ muốn tìm được người không tiết lộ bí mật của nhà ta. Đổi lại mà nói chình là các ngươi sẽ là người làm công trên danh nghĩa nhà chúng ta, cũng là nô bộc trên danh nghĩa, và Hùng gia ta cũng sẽ cho các ngươi đãi ngộ như người bình thường."

"Lời này giải thích như thế nào?" Vu Phong như thấy được tia hi vọng lấp lóe, đôi mắt nhìn thẳng lăng lăng vào Đường Thọ.

Đường Thọ nhìn lại:"Chính là nói, các ngươi có thể tự mình sinh hoạt, trừ phi các ngươi phản bội chúng ta, nếu không chúng ta tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện của các ngươi, sẽ không đối đãi với các ngươi như nô bộc. Tiền công vẫn sẽ trả đều đặn, các ngươi có tiền rồi muốn ăn gì, uống gì, mua bán cái gì, hay mua sách vở, chúng ta đều không quản."

"Thật sự?" Vu Thành quả thực không thể tin nổi, chủ nhân không nhúng tay vào sinh hoạt của người hầu, đây là điều mà hắn chưa từng nghe thấy, hắn mừng rõ không thôi.

Vu Phong cẩn thận mà nhìn Đường Thọ, không tin thiên hạ lại có chuyện tốt như vậy.



"Chờ ngươi dưỡng tốt thân thể, ngươi cùng Vu Thành đi vào trong thôn tìm một nơi mà ở lại, ban ngày đến nhà ta làm việc, mỗi ngày ba mươi đồng tiền, nếu như làm việc quá thời gian quy định ta sẽ trả thêm tiền. Tiền các ngươi kiếm được các ngươi muốn tiêu gì thì tiêu, nhưng điều kiện tiên quyết là phải trả lại số bạc chúng ta đã bỏ ra mua các ngươi, tiền xem bệnh cùng tiền nhà ở đã ứng trước cho các ngươi.

Nếu như Đường Thọ không nói tới điều kiện ở câu sau, Vu Phong sẽ còn hoài nghi, mà sau khi nghe xong điều kiện đó, không hiểu sao trong lòng Vu Phong lại cảm thấy kiên định.

"Còn về tiện tịch của các ngươi, cái này không cần chúng ta phải nói. Các ngươi cũng biết đây là quy định phán quyết từ phủ thành, cùng nhân khẩu mua bán bình thường không giống nhau, bất cứ ai bị phán như vậy thì nhiều thế hệ sau đều sẽ trở thành nô. Ta chỉ là một người bình thường, không có quyền uy lớn như vậy để khiêu chiến với triều đình. Nhưng ta có thể..... "

Thanh âm Đường Thọ đột nhiên thu nhỏ, gần như không nghe thấy:"Nhưng ta có biện pháp cho hậu thế của ngươi thoát khỏi nô tịch."

"Cái gì?' Vu Phong khó có thể tin được, bọn họ đời này đều không thể thoát khỏi nô tịch, cậu như thế nào có thể khiến cho hậu thế của bọn họ thoát khỏi nô tịch.

Vu Thành đồng dạng cũng trừng lớn đôi mắt, trong mắt đều là hy vọng. Nếu có biện pháp, ai nguyện ý để con cháu mình phải làm nô bộc hầu hạ người khác chứ.

"Hai người các ngươi cứ đón dâu thành gia như người bình thường, đến lúc có hài tử, bảo các tiểu nương tử trong nhà không nên ra khỏi cửa, không để thôn dân biết. Sau khi sinh xong, ta sẽ trộm mang hài tử đi, sau lại mang về nói là trên đường đi ra ngoài nhặt được, đến lúc đó sẽ gửi cho phu thê các ngươi nuôi dưỡng, chờ hài tử lớn lên một chút, các ngươi có thể trộm nói cho hài tử biết thân thế của chúng. Như vậy, hài tử lớn lên ở bên cạnh các ngươi, lại không phải nô tịch, từ nhỏ lớn lên bên mình sẽ không còn xa cách. Chẳng qua có chút vấn đề, đó là hài tử sẽ không ghi vào hộ tịch nhà ta, ta sẽ ở trong thôn giúp hài tử tìm một gia đình mẹ góa con côi nuôi trên danh nghĩa.

Tuy rằng như vậy hài tử sẽ không theo họ mình, nhưng lại có thể thoát hoàn toàn thân phận nô tịch, thiên hạ không có chuyện nhất lao vĩnh dật(*), có cho đi thì mới có nhận lại.

Nhất lao vĩnh dật: Gắng sức một lần để được hưởng thụ mãi mãi, một lần để được yên vui vĩnh viễn.

Trong lòng bọn họ hiểu rõ, trừ bỏ Hùng gia chỉ sợ sẽ không tìm được gia chủ thứ hai nào như vậy, trông mắt nhìn toàn bộ Dục triều, nào có gia chủ nào vì hạ nhân mà nghĩ nhiều tới vậy. Nhà nào cũng chỉ hận không thể khiến bọn họ đời đời kiếp kiếp không thoát khỏi thân phận nô tịch, đời đời con cháu của họ cũng phải hậu hạ con cháu bọn họ đời đời mới tốt.

Đời này bọn họ không có hy vọng, nhưng hài tử bọn họ lại có hy vọng. Dụ hoặc này quá lớn, Vu Phong cũng động tâm.

Còn Vu Thành đã kích động đến hai mắt đều đỏ lên, toàn thân run rẩy.

Sợ bọn họ hoài nghi mình chỉ biết nói mà không làm, Đường Thọ cố ý giải thích:"Chi tiết ta cũng đã nghĩ kĩ rồi, chờ sau khi các ngươi thành thân, ta sẽ an bài một chút sự việc ngoài ý muốn. Tùy tiện là nương tử của ai trong hai người các ngươi là được, chỉ cần không cẩn thận ngã xuống sông, sau đó một người đi xuống cứu, sau khi cứu lên, không cần để ý sự thật ra sao, chỉ nói hai người đều bị nước lạnh làm tổn hại căn cơ, vô pháp sinh dục. Chỉ cần ngày thường đều tránh ở trong nhà không ra, cứ nói là sinh bệnh, thời gian qua đi, thôn dân đều sẽ dần tin. Sau đó hết thảy đều thuận lý thành chương, người trong thôn đều đơn thuần, loại chuyện này chỉ cần truyền ra, ai cũng sẽ không liên tưởng đến phương diện kia. Chờ nương tử các ngươi thật sự dựng dục, khi thai nhỏ thì vẫn cứ đi lại bình thường, sau khi bụng to lên có thể nhìn ra, liền nói có bệnh không thể ra khỏi nhà. Ngược lại trước đây thôn dân đã có ấn tượng là ốm yếu, thôn dân cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Chờ hài tử các ngươi lớn hơn, có bản lĩnh, nếu các ngươi đồng ý, ta liền đem các ngươi bán trao tay lại cho con cái các ngươi, đến lúc đó, có phải hay không là nô tịch đều không sao cả."

Khi đó thân phận tiện tịch ở trong tay chính nhi tử thân sinh của mình, còn có thể tính là tiện tịch sao, bất quá chỉ là không vượt qua được cái họ mà thôi. Đây là biện pháp toàn diện nhất, Vu Phong đối với tương lai tức khắc tràn đầy hy vọng. Lúc này đây hắn thật sự muốn quỳ xuống cảm ơn đại ân đại đức của Đường Thọ.

Còn Đường Thọ, cũng không sợ ngày sau bọn họ sẽ phản bội, lời cậu nói ra đã rõ ràng như vậy, bọn họ đi đâu có thể có điều kiện hậu đãi tốt như vậy. Tự do, vô luận ở triều đại nào muốn tự do cũng phải đánh đổi bằng sinh mệnh.

Nếu so ra, hai người bọn họ mới là người lo lắng bí mật này bị Đường Thọ tiết lộ, nếu đã có thể một đời vô vọng, thì một chút hy vọng cũng sẽ khiến bọn họ một đời sống chết để bảo vệ. Chỉ cần bản thân bọn họ không tham dự tiết lộ bí mật này ra, như vậy dù người ngoài có suy đoán như thế nào cũng chỉ là suy đoán.

Cùng ngày Vu Thành liền đi tới chỗ Đường Thọ làm công, toàn thân đều tràn ngập nhiệt tình, giống như dùng ra sức lực tích cóp của cả đời người.

Đối với loại nhiệt tình này của hắn Đường Thọ rất là vừa lòng, việc xào Du Trà Diện liền rơi xuống người Vu Thành. Lần đầu làm hắn làm, Đường Thọ chỉ cho hắn làm một ít cho quen tay, cho hắn tập khống chế độ lửa và cường độ tay, đồ làm ra không được tốt, lúc thì thiếu nửa, khi thì nửa sống nửa chín, Vu Thành không bỏ hay ném được, đều mang về để bản thân cùng Vu Phong cùng uống. Từ sau lần đó Vu Phong cũng không chấp nhất đòi chết đòi sống, mà khắc sâu nhận thức tình cảnh của mình hiện tại, nguyện ý tích cực đối diện, chờ mong một ngày tự do.

Vu Thành có một tay lực tốt, một mình hắn một ngày có thể xào hơn một trăm cân Du Trà Diện cũng không kêu mệt. Đường Thọ cũng không phải là một gia chủ khắt khe, thường xuyên sẽ thay đổi tay với hắn, đối với chuyện này, Vu Thành vẫn luôn kinh sợ. (Kinh ngạc và sợ hãi)

Nửa tháng sau, thân thể Vu Phong cũng đã tốt lên, việc xào Du Trà Diện rơi xuống người Vu Thành và Vu Phong. Tuy rằng trước đây Vu Phong chưa làm qua lao động chân tay, nhưng may là hắn không giống như Hùng Tráng Sơn, tuy có một tay trù nghệ dùng đao, nhưng lại ngu ngốc. Sau vài lần luyện tập, Du Trà Diện Vu Phong xào ra cũng đạt được yêu cầu thấp nhất của Đường Thọ về Du Trà Diện.

Đã nhiều ngày nay, Đường Thọ cảm thấy cảm xúc của Hùng Tráng Sơn có chút không tốt. Đến buổi tối luôn nghẹn khí mà giày vò cậu, lưng và eo cậu cũng đã không còn cảm giác, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cậu thật sự sẽ chết.



Nhưng năm lần bảy lượt thăm dò, Hùng Tráng Sơn luôn dùng ánh mắt thâm trầm khiến người ta dựng tóc gáy mà nhìn cậu, cũng không nói rõ ra.

Thật không biết Hùng Tráng Sơn khi nào lại mọc thêm ra một tật xấu như vậy, nhưng Đường Thọ cũng không dám đoán, chỉ có thể cố gắng làm sáng tỏ cảm xúc này của Hùng Tráng Sơn, nếu không buổi tối đừng mơ sẽ được yên ổn.

"Nhị Lang, đồ ăn không ngon sao?" Đường Thọ thật cẩn thận hỏi.

Đường Thọ hỏi xong, liền thấy Hùng Tráng Sơn và và mấy miếng, bát cơm thật nhanh đã thấy đáy, xem ra, không phải là do đồ ăn không ngon. Vậy là vì sao?

Tóc trên đầu Đường Thọ cũng muốn trọc, nhưng cảm xúc ngẫu nhiên của hán tử thô lỗ này cũng thật là khó đoán.

Vậy ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

Hùng Tráng Sơn cũng không đáp, mà chỉ dùng ánh mắt ai oán mà nhìn cậu, ánh mắt kia giống như cậu là một tra nam, làm chuyện gì đó khiến y đau lòng.

Nơm nớp lo sợ tới buổi tối, Đường Thọ giống như hoa cúc cô nương gắt gao cuốn chặt chăn, Hùng Tráng Sơn không cần sắm vai, giống như một đại bá hung thần ác sát.

Y trầm khuân mặt không nói lời nào, nghẹn lại một cỗ khí lực tận sức lân lộn người, Đường Thọ bị lăn lộn đến gần chết, Hùng Tráng Sơn rốt cuộc sâu kín mở miệng nói:"Phu lang, ngươi đáp ứng ta, cho hai người kia điều trị thân thể xong liền đuổi người đi, vì cái gì bây giờ bọn họ vẫn còn ở lại nhà chúng ta?"

Nguyên lai là bởi vì chuyện này, Đường Thọ buồn bực gần chết, sớm biết cậu đã sớm đuổi bọn họ đi, quản bọn họ ngủ đầu đường hay ống cống, tổng thể không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình.

Vì thế ngày hôm sau, sáng sớm Đường Thọ liền cho gọi Vu Phong cùng Vu Thành tới nói:"Ta đã nói qua với lý chính chuyện mua đất, bảo hắn làm giấy tờ cho, cách nơi này của ta không xa, chỉ mất nửa chén trà, qua lại cũng tiện. Nhiều ngày nay thôn dân cũng đang giúp đỡ kiến thiết, mấy ngày nay các ngươi ở tạm trong nhà dân đi, ta sẽ liên hệ trước hộ các ngươi."

Vu Thành vội nói:"Phu lang không cần làm như vậy, ta rất tin tưởng nhân phẩm của ngài, mấy ngày nay ở đây rất tốt."

Đường Thọ nghĩ thầm 'các ngươi vẫn là nên đi đi, mông ta đã nở hoa rồi, nếu còn tiếp tục sẽ trở thành bông hoa cúc máu mất'.

Trên mặt lại nghiêm túc nói:"Không được, đây là chuyện ta đáp ứng các ngươi từ trước, đã nói là phải làm."

Tuy rằng hai người họ Vu cảm thấy không cần thiết, nhưng điều này cũng nói rõ, Đường Thọ đáp ứng điều kiện của bọn họ là thật, cho nên hai người vẫn rất là cao hứng.

Đường Thọ đem chăn, giường trong nhà trước đây khi Hùng Tráng Sơn sống một mình cho bọn họ, Vu Thành vui vẻ tiếp nhận, nói lời cảm tạ rồi rời đi.

Đường Thọ quay đầu liếc nhìn Hùng Tráng Sơn:"Như thế vừa lòng?"

Hùng Tráng Sơn nghiêm trang gật đầu, nghiêm túc đáp:"Tạm được."

Hùng Tráng Sơn rốt cuộc thoải mái, nhưng Đường Thọ lại không dễ chịu. Cậu bị con gấu đại dốt nát này lăn lộn mấy ngày liền, mông sưng lên, ngay cả ngồi cũng đau, khi đi nhà xí giống như là đi chịu cực hình, khi lau chùi còn xen lẫn tơ máu.

Đường Thọ tức giận nắm tay dùng sức đánh Hùng Tráng Sơn, nhưng con gấu lớn này da dày thịt béo, không đau không ngứa, còn tưởng rằng cậu muốn cùng y làm nũng, đứng cho Đường Thọ đánh thêm mấy quyền, khiến Đường Thọ tức chết.

"Ta muốn giấy vệ sinh chùi đít, không chịu được xí trù, tê tê, đau mông quá..... "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau