Xuyên Thành Sư Tôn Của Nam Chính
Chương 17
Trong nửa tháng đầu tiên bế quan, mỗi ngày Phù Diêu sẽ mang theo Tuyết Ngân Thảo tới để giúp hắn loại trừ ma khí, cũng như chữa trị kinh mạch đan phủ bị hao tổn. Chờ đến khi hoàn toàn bình phục, Ngụy Lăng cảm thấy linh lực trong cơ thể dường như kém đi rất nhiều.
Có lẽ như Phù Diêu đã nói, bị thương lặp đi lặp lại đã ảnh hưởng đến tu vi của hắn. Thời gian ba tháng bế quan trong nháy mắt trôi qua, sau khi Ngụy Lăng lưu chuyển linh lực trong cơ thể được một vòng, hắn mới chậm rãi nhắm mắt mở mắt.
Tuy chỉ mới ba tháng, nhưng tâm cảnh của Ngụy Lăng đã rất khác so với trước đây. Hắn trời sinh không có bao nhiêu sở cầu, cũng không giống nguyên chủ có nhiều chấp niệm, mà tâm pháp Tọa Vong Phong cùng tâm cảnh của hắn không hẹn mà nên, lần này bế quan trực tiếp đột phá tầng thứ bảy trung kỳ, tiến vào tầng thứ bảy hậu kỳ. Ngoài ra, hắn vô thức bắt đầu tu tập Âm Sát Môn vô thượng tâm pháp Thái Âm Dục Hỏa Quyết, cho nên tu vi của hắn dường như không có tiến bộ bao nhiêu, nhưng trên thực tế, linh lực của hắn càng thêm cô đọng, linh lực công kích đã không thể so sánh với ngày hôm qua.
Môn phái đại bỉ đến gần, Phỉ Nhạc cùng Lục Vô Trần xuất quan trước so với hắn, lúc này đang ở bên ngoài động phủ chờ hắn.
Ngụy Lăng hai mắt sáng ngời, ý niệm vừa động, tất cả lưu quang xung quanh đều hội tụ vào trong cơ thể hắn.
Nhàn nhã bước xuống giường đá, Ngụy Lăng duỗi tay chân, lại xoa xoa mặt chính mình, xác định sẽ không mất đi biểu tình băng lãnh của mình, lúc này mới sửa sang lại quần áo rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, đâm vào mắt người làm đau, Ngụy Lăng nheo mắt lại, nhìn thấy Phỉ Nhạc đi tới vẻ mặt vui mừng, lập tức vươn tay sờ sờ đầu của hắn nói: "Dung khiếu hậu kỳ? Không tồi." Xem ra để cho bọn chúng bế quan là một lựa chọn không tồi.
Phỉ Nhạc hehe cười nói: "Sư tôn người không biết sao, trước đây ta và các sư huynh sư tỷ bị nhốt trong địa lao của Âm Sát Môn, nơi đó có rất nhiều độc vật, chúng ta ngày đêm tự dùng linh lực để đề phòng độc vật tiếp cận, bất tri bất giác tu vi đã tiến bộ rất nhiều, sau lần bế quan này, đệ tử có chút cố gắng đã đột phá!"
Ngụy Lăng gõ trán hắn nói: "Một lũ ngốc, ngày thường ngươi đã ăn hết mấy trận pháp phòng ngự mà vi sư đã dạy cho ngươi rồi sao?"
Phi Nhạc sửng sốt một chút, sau đó vỗ đùi nói: "Ta thế nào sao không nhớ ra!"
Một khi triển khai trận pháp phòng ngự sẽ tự động hấp thu linh khí phụ cận để duy trì vận hành, có thể tiết kiệm rất nhiều linh lực. Tuy nhiên, việc Phỉ Nhạc sử dụng linh lực quá độ lại có thể tăng tiến tu vi, coi như là nhân họa đắc phúc.
Ngụy Lăng khẽ lắc đầu, ánh mắt vô tình bắt gặp Lục Vô Trần đang đứng yên tại chỗ.
Ngụy Lăng cau mày nói: “Lại đây."
Lục Vô Trần chậm rãi bước tới, đứng ở trước mặt Ngụy Lăng thi lễ: "Sư tôn."
Ngụy Lăng thấy Lục Vô Trần tu vi tinh tiến, khí chất xuất chúng, trong lòng hơi vui mừng nói: “Ngươi cũng không tệ, ít nhất có đủ tư cách tham gia đại bỉ.” Môn phái đại bỉ ngạch cửa là Dung Khiếu trở lên Hồn Động trở xuống, ai vượt quá ngưỡng sẽ không được tham dự.
Tu vi chân chính của Lục Vô Trần được chiếc nhẫn ngọc giúp hắn che giấu, cho nên Ngụy Lăng hiện tại không thể nhìn ra hắn rốt cuộc là tu vi gì. Chỉ có thể phỏng đoán đại khái vẫn chưa tới Kim Đan kỳ. Dù sao trước kia hắn đã bị người móc đan phủ, cho dù Thẩm Nhượng thủ đoạn lợi hại đến đâu, cũng không thể chữa khỏi tất cả thương thế cùng hậu hoạn của hắn chỉ trong vòng một tháng.
“Thương thế của sư tôn thế nào?” Lục Vô Trần ngẩng đầu nhìn Ngụy Lăng, vẻ lo lắng trong mắt dường như không có chút nào là giả.
Ngụy Lăng gật đầu: “Không sao.” Ngụy Lăng nói xong liền lướt qua Lục Vô Trần hướng phía trước đi, Phỉ Nhạc cùng Lục Vô Trần vội vàng đuổi theo, thầy trò ba người một đường không nói gì.
Đến khán đài Thông Tiên Phong, Ngụy Lăng nhìn xung quanh nói: “Các môn phái đã đến đông đủ chưa?” Ở đây linh khí bắt đầu khởi động, trong không khí có rất nhiều linh tức của đệ tử môn phái khác, Ngụy Lăng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Phỉ Nhạc vui vẻ nói: "Chỉ có Phương Trượng và những người của sa vực còn chưa tới, tất cả đệ tử của Vô Tình Cốc đều đã đến đông đủ!"
Ngụy Lăng "Ồ" một tiếng, không rõ tiểu tử này hưng phấn cái gì.
Đúng lúc này, một con vẹt to béo trắng nõn nhanh chóng bay tới trước mặt Ngụy Lăng nói: "Vệ sư huynh! Vệ sư huynh!"
Ngụy Lăng nắm lấy cánh vẹt vừa ngu xuẩn vừa vụng về, khẽ cau mày nói: “Lại ầm ĩ liền nhổ sạch lông của ngươi!"
Phỉ Nhạc không đành lòng nhìn thẳng khóe miệng giật một cái, trong khi biểu tình của Lục Vô Trần vẫn không thay đổi.
Con chim béo sợ đến mức không ngừng bay tán loạn, nhất thời lông bay tứ phía, Ngụy Lăng vươn tay sờ lên đầu nó, con vẹt béo cuối cùng cũng bình tĩnh lại nói: "Chưởng môn sư huynh yêu cầu ngươi đến chủ điện một chuyến! Mau tới nha! Mau tới nha! Vệ sư huynh!"
Ngụy Lăng nhìn hai người Phỉ Nhạc một cái: “Các ngươi trước đi tìm đệ tử Chiến Kiếm Phong bái danh, không cần chờ ta." Phỉ Nhạc cùng Lục Vô Trần hành lễ đáp ứng. Ngay khi linh kiếm của Nụy Lăng xuất hiện, lập tức ngự kiếm đi về hướng chủ điện Thông Tiên Phong.
Thông Tiên Phong đứng đầu trong thất phong, giống như đầu của một con cự long đang vươn cao. Chính giữa được dựng lên một tòa cung điện, cung điện hùng vĩ, mây mù bao quanh, thỉnh thoảng có mấy tiên hạc bay qua, thanh linh tĩnh lặng, phảng phất tiên cảnh.
Ngụy Lăng ngự kiếm xuống, bình tĩnh đảo qua hoàn cảnh bốn phía.
Đây là một quảng trường cực kỳ lớn. Mặt đất được lát bằng đá trắng, bên trên phủ một lớp gì đó tương tự như bạch ngọc, thoạt nhìn trông sạch sẽ mịn màng, khiến lòng người sinh ra cảm giác mát mẻ. Cùng với ánh nắng trực tiếp chiếu vào, đem mặt đất lấp lánh tỏa sáng, nhìn thoáng qua lại càng thêm lộng lẫy xinh đẹp.
Ở chính giữa quảng trường, cứ cách mười mấy trượng lại có một cột đá chạm khắc hình rồng ba người ôm không xuể, tổng cộng có chín cây cột, chính giữa là một khoảng trống bao quanh, bên trong đặt một đại đình cao ước chừng mười trượng. Trong đình khói nhẹ lượn lờ, cả quảng trường đều tràn ngập hương thơm thoang thoảng của đình kia.
Đây là địa điểm chung kết của môn phái đại bỉ lần này.
Ngụy Lăng đi tới trước đình, cúi người xá một cái, chưa kịp đứng thẳng người, một giọng nữ đột nhiên từ trong đại điện truyền đến: "Vệ sư huynh đến rồi!"
Giọng nói rất xa lạ, Ngụy Lăng chắc chắn rằng mình không nhận ra. Hắn lúc này cũng không nghĩ nhiều, vội vàng phi thân về phía đại điện.
Lúc vừa đáp xuống lối vào đại điện, Ngụy Lăng khẽ ngẩng đầu lên, tầm mắt của hắn tình cờ bắt gặp tấm biển treo cao.
Thủ Khuyết Điện.
Tên điện này được lấy từ câu “Do dục bão tàn Thủ Khuyết, hiệp khùng kiến phá chi tư ý, nhi vô tòng thiện phục nghĩa chi công tâm”. Đây là một câu triệt triệt để để mang nghĩa xấu.
Ngụy Lăng tự đáy lòng thở dài một hơi, hắn thật sự không hiểu tại sao ban đầu lại phát điên cái gì, thế nhưng thiết lập một ám tuyến như vậy...... Quả nhiên tác giả chỉ có thể tự hãm hại chính mình.
Mọi người trong điện thấy Ngụy Lăng nhìn chằm chằm vào bảng hiệu bất động, liền lên tiếng gọi hắn. Một nữ tử không quen biết bước tới, thanh lãnh như tuyết kêu hắn một tiếng "Vệ sư huynh".
Ngụy Lăng đang chuẩn bị bước vào đại điện, nghe thấy tiếng "Vệ sư huynh" này, sợ tới mức bước chân loạng choạng, bị bậc cửa cao cao ngáng lại, suýt chút nữa ngã tại chỗ thành chó gặm phân!!!
Cũng may hắn phản ứng kịp thời, linh lực xoay chuyển, xoay người tại chỗ, phi thân tới chính giữa đại điện.
Các sư huynh đệ đều có vài phần buồn cười, nhưng không ai biểu hiện ra ngoài. Lúc Ngụy Lăng xuyên qua, đã mất mặt quá nhiều, lúc này ngược lại cũng đã quen với cảnh xấu hổ này, nên vẻ mặt vẫn không thay đổi, cúi đầu đối với chủ tọa Nam Tấn Vinh, nói: "Bái kiến chưởng môn sư huynh!" Mỗi khi Nam Tấn Vinh nhìn thấy Ngụy Lăng, sắc mặt của hắn trở nên ôn hòa không ít. Lần này càng thêm rõ ràng, thậm chí còn có một tia ý cười không dễ nhận ra: “Vệ sư đệ đã mấy năm rồi không đến Thủ Khuyết Điện.” Nam Tấn Vinh ra hiệu cho Ngụy Lăng ngồi xuống ghế bên cạnh, rồi nói: "Môn phái đại bỉ sắp tới, Vô Tình Cốc cốc chủ vì có sự tình nên không thể đến, nên đã giao cho Lịch Tầm tiên tử dẫn ba vị sư đệ sư muội đến dự thi. Ta nghĩ ngươi cùng Lịch Tầm tiên tử có hôn ước với nhau, Tọa Phong Phong đệ tử cũng không nhiều, liền kêu ngươi tới đây, muốn cho ngươi an bài các nàng ở lại Tọa Vong Phong."
Ngụy Lăng vẻ mặt bối rối: "Hầu hết Vô Tình Cốc đều là nữ đệ tử, trong khi Tọa Vong Phong đều là nam đệ tử, chuyện này......" “Vệ sư huynh!"
Lại là giọng nói lạnh như tuyết này! Ngụy Lăng đau đầu nhìn về phía nữ tử đang nói chuyện.
Nữ tử này mắt ngọc mày ngài, mi như thanh đại, một đầu tóc đen buộc ở sau đầu, trên trán để lại một sợi rơi bên gò má. Một thân y phục bạch sắc, tay áo gấm hẹp, thoạt nhìn minh diễm lại mang theo anh khí, anh khí trong hàm chứa lãnh ngạo, gần như ngay lập tức hạ gục tất cả những minh tinh mỹ nhân mà Ngụy Lăng từng thấy!
Thế nhưng! Đó là một bông hồng có gai - chạm, không, đến!!!
Lớn lên xinh đẹp, lại xuất thân từ Vô Tình Cốc, không cần phải nói, chắc chắn là đệ nhất hậu cung nương nương của vai chính, Thẩm Lăng Tuyết! Bạn nghĩ Ngụy Lăng có dám đáp lại không? Dám đáp lại sao?! Này mẹ nó chính là cái bùa đòi mạng di động a Đm!
Ngụy Lăng mặt không chút cảm xúc nói: "Tàng Tú Phong của Minh Lan sư tỷ đều là nữ đệ tử, vừa lúc thích hợp cho đồng môn Vô Tình Cốc cư trú."
Mọi người trong nháy mắt trầm mặc xuống, tựa hồ không ai ngờ tới Ngụy Lăng lại từ chối.
Một lúc lâu sau, Phù Diêu mỉm cười mở miệng nói: "Sư huynh sư tỷ các ngươi xem, một tháng không thấy, Vệ sư huynh còn học được cách thẹn thùng! Rõ ràng vừa rồi nghe thấy giọng nói của Thẩm sư muội đều đi đứng không vững, nhưng bây giờ lại ngượng ngùng xoắn xít, làm cái gì đấy?" Ngụy Lăng muốn phản bác, Minh Lan hừ lạnh một tiếng nói, "Hắn lúc nào chẳng như vậy?"
Luôn như vậy? Đó là bởi vì nguyên chủ thích giả bộ, không phải hắn Ngụy Lăng có được không?
Phù Diêu cười haha một tiếng, lập tức tiếp nối: "Không muốn chiếu cố Thẩm sư muội cũng không sao, e rằng hai ngày nữa Thẩm sư muội lên đài tỷ thí, sẽ có người lo lắng ngay cả lời đều sẽ không nói!"
Hahaha …… Haha em gái ngươi chứ haha! Vừa mới thổ tào xong, Ngụy Lăng đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn, Thẩm Lăng Tuyết muốn tham gia tỷ thí? Ngụy Lăng lập tức quay đầu lại hỏi Thẩm Lăng Tuyết đang ngồi sang một bên: "Ngươi muốn tham gia tỷ thí?"
Thẩm Lăng Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, sư tôn đã phân phó, môn phái đại bỉ lần này là để ta cùng đại sư tỷ, nhị sư huynh, tam sư tỷ tham gia báo danh."
Ngụy Lăng nói: “Còn các tiểu bối đệ tử khác thì sao?"
Thẩm Lăng Tuyết nhẹ lắc đầu: "Trong số các đệ tử trẻ tuổi lần này, chỉ có một ít đệ tử đạt tới Dung Khiếu hậu kỳ, nhưng......" Thẩm Lăng Tuyết rũ mắt xuống, không nói gì nữa.
Một nữ đệ tử khác của Vô Tình Cốc nói: "Là như vầy. Mấy ngày trước, đáy biển Đông Hải phát sinh dị động, sư tôn đã phái một số đệ tử có tu vi tốt hơn đi điều tra, kết quả là những đệ tử đó....... Đều không có trở về."
Ngụy Lăng trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ: Hỏng rồi!
Có lẽ như Phù Diêu đã nói, bị thương lặp đi lặp lại đã ảnh hưởng đến tu vi của hắn. Thời gian ba tháng bế quan trong nháy mắt trôi qua, sau khi Ngụy Lăng lưu chuyển linh lực trong cơ thể được một vòng, hắn mới chậm rãi nhắm mắt mở mắt.
Tuy chỉ mới ba tháng, nhưng tâm cảnh của Ngụy Lăng đã rất khác so với trước đây. Hắn trời sinh không có bao nhiêu sở cầu, cũng không giống nguyên chủ có nhiều chấp niệm, mà tâm pháp Tọa Vong Phong cùng tâm cảnh của hắn không hẹn mà nên, lần này bế quan trực tiếp đột phá tầng thứ bảy trung kỳ, tiến vào tầng thứ bảy hậu kỳ. Ngoài ra, hắn vô thức bắt đầu tu tập Âm Sát Môn vô thượng tâm pháp Thái Âm Dục Hỏa Quyết, cho nên tu vi của hắn dường như không có tiến bộ bao nhiêu, nhưng trên thực tế, linh lực của hắn càng thêm cô đọng, linh lực công kích đã không thể so sánh với ngày hôm qua.
Môn phái đại bỉ đến gần, Phỉ Nhạc cùng Lục Vô Trần xuất quan trước so với hắn, lúc này đang ở bên ngoài động phủ chờ hắn.
Ngụy Lăng hai mắt sáng ngời, ý niệm vừa động, tất cả lưu quang xung quanh đều hội tụ vào trong cơ thể hắn.
Nhàn nhã bước xuống giường đá, Ngụy Lăng duỗi tay chân, lại xoa xoa mặt chính mình, xác định sẽ không mất đi biểu tình băng lãnh của mình, lúc này mới sửa sang lại quần áo rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, đâm vào mắt người làm đau, Ngụy Lăng nheo mắt lại, nhìn thấy Phỉ Nhạc đi tới vẻ mặt vui mừng, lập tức vươn tay sờ sờ đầu của hắn nói: "Dung khiếu hậu kỳ? Không tồi." Xem ra để cho bọn chúng bế quan là một lựa chọn không tồi.
Phỉ Nhạc hehe cười nói: "Sư tôn người không biết sao, trước đây ta và các sư huynh sư tỷ bị nhốt trong địa lao của Âm Sát Môn, nơi đó có rất nhiều độc vật, chúng ta ngày đêm tự dùng linh lực để đề phòng độc vật tiếp cận, bất tri bất giác tu vi đã tiến bộ rất nhiều, sau lần bế quan này, đệ tử có chút cố gắng đã đột phá!"
Ngụy Lăng gõ trán hắn nói: "Một lũ ngốc, ngày thường ngươi đã ăn hết mấy trận pháp phòng ngự mà vi sư đã dạy cho ngươi rồi sao?"
Phi Nhạc sửng sốt một chút, sau đó vỗ đùi nói: "Ta thế nào sao không nhớ ra!"
Một khi triển khai trận pháp phòng ngự sẽ tự động hấp thu linh khí phụ cận để duy trì vận hành, có thể tiết kiệm rất nhiều linh lực. Tuy nhiên, việc Phỉ Nhạc sử dụng linh lực quá độ lại có thể tăng tiến tu vi, coi như là nhân họa đắc phúc.
Ngụy Lăng khẽ lắc đầu, ánh mắt vô tình bắt gặp Lục Vô Trần đang đứng yên tại chỗ.
Ngụy Lăng cau mày nói: “Lại đây."
Lục Vô Trần chậm rãi bước tới, đứng ở trước mặt Ngụy Lăng thi lễ: "Sư tôn."
Ngụy Lăng thấy Lục Vô Trần tu vi tinh tiến, khí chất xuất chúng, trong lòng hơi vui mừng nói: “Ngươi cũng không tệ, ít nhất có đủ tư cách tham gia đại bỉ.” Môn phái đại bỉ ngạch cửa là Dung Khiếu trở lên Hồn Động trở xuống, ai vượt quá ngưỡng sẽ không được tham dự.
Tu vi chân chính của Lục Vô Trần được chiếc nhẫn ngọc giúp hắn che giấu, cho nên Ngụy Lăng hiện tại không thể nhìn ra hắn rốt cuộc là tu vi gì. Chỉ có thể phỏng đoán đại khái vẫn chưa tới Kim Đan kỳ. Dù sao trước kia hắn đã bị người móc đan phủ, cho dù Thẩm Nhượng thủ đoạn lợi hại đến đâu, cũng không thể chữa khỏi tất cả thương thế cùng hậu hoạn của hắn chỉ trong vòng một tháng.
“Thương thế của sư tôn thế nào?” Lục Vô Trần ngẩng đầu nhìn Ngụy Lăng, vẻ lo lắng trong mắt dường như không có chút nào là giả.
Ngụy Lăng gật đầu: “Không sao.” Ngụy Lăng nói xong liền lướt qua Lục Vô Trần hướng phía trước đi, Phỉ Nhạc cùng Lục Vô Trần vội vàng đuổi theo, thầy trò ba người một đường không nói gì.
Đến khán đài Thông Tiên Phong, Ngụy Lăng nhìn xung quanh nói: “Các môn phái đã đến đông đủ chưa?” Ở đây linh khí bắt đầu khởi động, trong không khí có rất nhiều linh tức của đệ tử môn phái khác, Ngụy Lăng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Phỉ Nhạc vui vẻ nói: "Chỉ có Phương Trượng và những người của sa vực còn chưa tới, tất cả đệ tử của Vô Tình Cốc đều đã đến đông đủ!"
Ngụy Lăng "Ồ" một tiếng, không rõ tiểu tử này hưng phấn cái gì.
Đúng lúc này, một con vẹt to béo trắng nõn nhanh chóng bay tới trước mặt Ngụy Lăng nói: "Vệ sư huynh! Vệ sư huynh!"
Ngụy Lăng nắm lấy cánh vẹt vừa ngu xuẩn vừa vụng về, khẽ cau mày nói: “Lại ầm ĩ liền nhổ sạch lông của ngươi!"
Phỉ Nhạc không đành lòng nhìn thẳng khóe miệng giật một cái, trong khi biểu tình của Lục Vô Trần vẫn không thay đổi.
Con chim béo sợ đến mức không ngừng bay tán loạn, nhất thời lông bay tứ phía, Ngụy Lăng vươn tay sờ lên đầu nó, con vẹt béo cuối cùng cũng bình tĩnh lại nói: "Chưởng môn sư huynh yêu cầu ngươi đến chủ điện một chuyến! Mau tới nha! Mau tới nha! Vệ sư huynh!"
Ngụy Lăng nhìn hai người Phỉ Nhạc một cái: “Các ngươi trước đi tìm đệ tử Chiến Kiếm Phong bái danh, không cần chờ ta." Phỉ Nhạc cùng Lục Vô Trần hành lễ đáp ứng. Ngay khi linh kiếm của Nụy Lăng xuất hiện, lập tức ngự kiếm đi về hướng chủ điện Thông Tiên Phong.
Thông Tiên Phong đứng đầu trong thất phong, giống như đầu của một con cự long đang vươn cao. Chính giữa được dựng lên một tòa cung điện, cung điện hùng vĩ, mây mù bao quanh, thỉnh thoảng có mấy tiên hạc bay qua, thanh linh tĩnh lặng, phảng phất tiên cảnh.
Ngụy Lăng ngự kiếm xuống, bình tĩnh đảo qua hoàn cảnh bốn phía.
Đây là một quảng trường cực kỳ lớn. Mặt đất được lát bằng đá trắng, bên trên phủ một lớp gì đó tương tự như bạch ngọc, thoạt nhìn trông sạch sẽ mịn màng, khiến lòng người sinh ra cảm giác mát mẻ. Cùng với ánh nắng trực tiếp chiếu vào, đem mặt đất lấp lánh tỏa sáng, nhìn thoáng qua lại càng thêm lộng lẫy xinh đẹp.
Ở chính giữa quảng trường, cứ cách mười mấy trượng lại có một cột đá chạm khắc hình rồng ba người ôm không xuể, tổng cộng có chín cây cột, chính giữa là một khoảng trống bao quanh, bên trong đặt một đại đình cao ước chừng mười trượng. Trong đình khói nhẹ lượn lờ, cả quảng trường đều tràn ngập hương thơm thoang thoảng của đình kia.
Đây là địa điểm chung kết của môn phái đại bỉ lần này.
Ngụy Lăng đi tới trước đình, cúi người xá một cái, chưa kịp đứng thẳng người, một giọng nữ đột nhiên từ trong đại điện truyền đến: "Vệ sư huynh đến rồi!"
Giọng nói rất xa lạ, Ngụy Lăng chắc chắn rằng mình không nhận ra. Hắn lúc này cũng không nghĩ nhiều, vội vàng phi thân về phía đại điện.
Lúc vừa đáp xuống lối vào đại điện, Ngụy Lăng khẽ ngẩng đầu lên, tầm mắt của hắn tình cờ bắt gặp tấm biển treo cao.
Thủ Khuyết Điện.
Tên điện này được lấy từ câu “Do dục bão tàn Thủ Khuyết, hiệp khùng kiến phá chi tư ý, nhi vô tòng thiện phục nghĩa chi công tâm”. Đây là một câu triệt triệt để để mang nghĩa xấu.
Ngụy Lăng tự đáy lòng thở dài một hơi, hắn thật sự không hiểu tại sao ban đầu lại phát điên cái gì, thế nhưng thiết lập một ám tuyến như vậy...... Quả nhiên tác giả chỉ có thể tự hãm hại chính mình.
Mọi người trong điện thấy Ngụy Lăng nhìn chằm chằm vào bảng hiệu bất động, liền lên tiếng gọi hắn. Một nữ tử không quen biết bước tới, thanh lãnh như tuyết kêu hắn một tiếng "Vệ sư huynh".
Ngụy Lăng đang chuẩn bị bước vào đại điện, nghe thấy tiếng "Vệ sư huynh" này, sợ tới mức bước chân loạng choạng, bị bậc cửa cao cao ngáng lại, suýt chút nữa ngã tại chỗ thành chó gặm phân!!!
Cũng may hắn phản ứng kịp thời, linh lực xoay chuyển, xoay người tại chỗ, phi thân tới chính giữa đại điện.
Các sư huynh đệ đều có vài phần buồn cười, nhưng không ai biểu hiện ra ngoài. Lúc Ngụy Lăng xuyên qua, đã mất mặt quá nhiều, lúc này ngược lại cũng đã quen với cảnh xấu hổ này, nên vẻ mặt vẫn không thay đổi, cúi đầu đối với chủ tọa Nam Tấn Vinh, nói: "Bái kiến chưởng môn sư huynh!" Mỗi khi Nam Tấn Vinh nhìn thấy Ngụy Lăng, sắc mặt của hắn trở nên ôn hòa không ít. Lần này càng thêm rõ ràng, thậm chí còn có một tia ý cười không dễ nhận ra: “Vệ sư đệ đã mấy năm rồi không đến Thủ Khuyết Điện.” Nam Tấn Vinh ra hiệu cho Ngụy Lăng ngồi xuống ghế bên cạnh, rồi nói: "Môn phái đại bỉ sắp tới, Vô Tình Cốc cốc chủ vì có sự tình nên không thể đến, nên đã giao cho Lịch Tầm tiên tử dẫn ba vị sư đệ sư muội đến dự thi. Ta nghĩ ngươi cùng Lịch Tầm tiên tử có hôn ước với nhau, Tọa Phong Phong đệ tử cũng không nhiều, liền kêu ngươi tới đây, muốn cho ngươi an bài các nàng ở lại Tọa Vong Phong."
Ngụy Lăng vẻ mặt bối rối: "Hầu hết Vô Tình Cốc đều là nữ đệ tử, trong khi Tọa Vong Phong đều là nam đệ tử, chuyện này......" “Vệ sư huynh!"
Lại là giọng nói lạnh như tuyết này! Ngụy Lăng đau đầu nhìn về phía nữ tử đang nói chuyện.
Nữ tử này mắt ngọc mày ngài, mi như thanh đại, một đầu tóc đen buộc ở sau đầu, trên trán để lại một sợi rơi bên gò má. Một thân y phục bạch sắc, tay áo gấm hẹp, thoạt nhìn minh diễm lại mang theo anh khí, anh khí trong hàm chứa lãnh ngạo, gần như ngay lập tức hạ gục tất cả những minh tinh mỹ nhân mà Ngụy Lăng từng thấy!
Thế nhưng! Đó là một bông hồng có gai - chạm, không, đến!!!
Lớn lên xinh đẹp, lại xuất thân từ Vô Tình Cốc, không cần phải nói, chắc chắn là đệ nhất hậu cung nương nương của vai chính, Thẩm Lăng Tuyết! Bạn nghĩ Ngụy Lăng có dám đáp lại không? Dám đáp lại sao?! Này mẹ nó chính là cái bùa đòi mạng di động a Đm!
Ngụy Lăng mặt không chút cảm xúc nói: "Tàng Tú Phong của Minh Lan sư tỷ đều là nữ đệ tử, vừa lúc thích hợp cho đồng môn Vô Tình Cốc cư trú."
Mọi người trong nháy mắt trầm mặc xuống, tựa hồ không ai ngờ tới Ngụy Lăng lại từ chối.
Một lúc lâu sau, Phù Diêu mỉm cười mở miệng nói: "Sư huynh sư tỷ các ngươi xem, một tháng không thấy, Vệ sư huynh còn học được cách thẹn thùng! Rõ ràng vừa rồi nghe thấy giọng nói của Thẩm sư muội đều đi đứng không vững, nhưng bây giờ lại ngượng ngùng xoắn xít, làm cái gì đấy?" Ngụy Lăng muốn phản bác, Minh Lan hừ lạnh một tiếng nói, "Hắn lúc nào chẳng như vậy?"
Luôn như vậy? Đó là bởi vì nguyên chủ thích giả bộ, không phải hắn Ngụy Lăng có được không?
Phù Diêu cười haha một tiếng, lập tức tiếp nối: "Không muốn chiếu cố Thẩm sư muội cũng không sao, e rằng hai ngày nữa Thẩm sư muội lên đài tỷ thí, sẽ có người lo lắng ngay cả lời đều sẽ không nói!"
Hahaha …… Haha em gái ngươi chứ haha! Vừa mới thổ tào xong, Ngụy Lăng đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn, Thẩm Lăng Tuyết muốn tham gia tỷ thí? Ngụy Lăng lập tức quay đầu lại hỏi Thẩm Lăng Tuyết đang ngồi sang một bên: "Ngươi muốn tham gia tỷ thí?"
Thẩm Lăng Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, sư tôn đã phân phó, môn phái đại bỉ lần này là để ta cùng đại sư tỷ, nhị sư huynh, tam sư tỷ tham gia báo danh."
Ngụy Lăng nói: “Còn các tiểu bối đệ tử khác thì sao?"
Thẩm Lăng Tuyết nhẹ lắc đầu: "Trong số các đệ tử trẻ tuổi lần này, chỉ có một ít đệ tử đạt tới Dung Khiếu hậu kỳ, nhưng......" Thẩm Lăng Tuyết rũ mắt xuống, không nói gì nữa.
Một nữ đệ tử khác của Vô Tình Cốc nói: "Là như vầy. Mấy ngày trước, đáy biển Đông Hải phát sinh dị động, sư tôn đã phái một số đệ tử có tu vi tốt hơn đi điều tra, kết quả là những đệ tử đó....... Đều không có trở về."
Ngụy Lăng trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ: Hỏng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất