Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn
Chương 35:
Bởi vì biết thời gian cụ thể, cho nên rất nhanh đã đến đoạn cần tìm, mà khi chủ nhiệm Lý thấy rõ hình ảnh theo dõi sắc mặt lập tức thay đổi.
Ngay từ đầu thấy Thẩm Miên duỗi chân ngáng Giang Li, ông còn cảm thấy có thể là do vấn đề góc độ của cameras quay chụp, lo lắng oan uổng cho Thẩm Miên.
Nhưng ngay sau đó ông ta lại nhìn thấy lúc Thẩm Miên vọt tới vạch đích, xoay người lộ ra biểu tình khıêυ khí©h, còn hướng về phía Giang Li dựng ngón giữa.
Hai màn ảnh tổ hợp lại thì chuyện Thẩm Miên cố ý gạt chân Giang Li ngã đã là chứng cứ vô cùng xác thực.
Chủ nhiệm Lý xoay người nhìn Giang Li, “Có phải trước đó em đã hoài nghi có người cố ý ngáng chân em rồi không?”
Giang Li cực kỳ thẳng thắn thành khẩn gật đầu, “Chỉ là hoài nghi nhưng cũng không xác định.”
Cho nên mặc dù sau đấy Đồng Diệc nói cậu tận mắt nhìn thấy Thẩm Miên duỗi chân gạt ngã mình, Giang Li vẫn lựa chọn loại phương thức uyển chuyển này để xem lại đoạn ghi hình.
Chủ nhiệm Lý tức khắc cảm thấy đứa nhỏ này cũng rất không dễ dàng, đại khái là bởi vì lớn lên ở cô nhi viện nên mới làm cô thận trọng từ lời nói đến việc làm như vậy, nếu đổi thành học sinh khác, khẳng định sẽ vào ngay lúc bị ngã kia liền tranh cãi xem lại đoạn camera theo dõi, cũng xin phúc khảo.
“Chuyện của Thẩm Miên thầy sẽ xử lý sau, còn thành tích chạy dài của em thầy sẽ thay em xin phúc khảo, tuy hơi phiền toái chút nhưng hẳn là còn cơ hội.” Chủ nhiệm Lý thanh âm ôn hòa.
Giang Li lắc đầu nói: “Không cần xin trọng khảo đâu ạ, em muốn dùng thời gian đó để học hơn.”
Chủ nhiệm Lý nhíu mày, “Điểm thi chạy của em bị trừ hai điểm, tuy có vẻ không nhiều lắm nhưng được cộng vào điểm tổng của kỳ thi cấp ba cũng có thể làm rớt không ít người đâu.”
Giang Li vẫn lắc đầu như cũ, “Cho dù em không bị Thẩm Miên làm ngã cũng chưa chắc có thể lấy được điểm tối đa, nếu xin phúc khảo sẽ không công bằng với các bạn học khác ạ.”
Kỳ thật cũng không phải là không chắc chắn mà lúc vừa rồi xem lại camera theo dõi cô đã nghiêm khắc tính toán qua thời gian, kể cả Thẩm Miên không gạt chân cô thì cô cũng tuyệt đối không lấy được điểm tối đa, bởi vì lúc ấy thể lực của cô đã cạn kiệt, căn bản là cô không có khả năng dùng hết sức cuối cùng lao về đích như các bạn học khác.
Có thể nói, Thẩm Miên lần này đã làm tiểu nhân uổng công rồi.
Giang Li không muốn dành thời gian cùng tinh lực lãng phí trên chuyện không chắc chắn này, huống chi tuần sau sẽ phải thi thử, cô càng không muốn phân tâm, đối với cô mà nói, việc trước mắt là phải lấy được học bổng kếch xù kia mới là quan trọng nhất.
Trừ cái này ra, cô còn muốn tìm được nữ sinh đã đỡ cô lên để nói lời cảm ơn, tuy gương mặt kia khá xa lạ, nhưng chỉ cần ở cùng một trường học thì khẳng định có cơ hội gặp được.
Chủ nhiệm Lý:……
Vừa rồi ông ấy chỉ chú ý tới hành vi ác liệt của Thẩm Miên nên đúng là không chú ý đến vấn đề thời gian, nhưng nghiêm khắc mà tính thì kể cả Giang Li không bị vướng ngã, phỏng chừng cũng phải dùng tầm 3 phút 40 giây mới về đích được, hơn nữa trạng thái lúc ấy của cô bé rõ ràng đã không ổn rồi, tỷ lệ lấy được điểm tối đa xác thật rất nhỏ.
Huống chi Giang Li đã rời khỏi trường thi, muốn xin phúc khảo cũng không hề dễ dàng.
Thấy thái độ cô kiên quyết, chủ nhiệm Lý cũng không khuyên bảo nữa.
“Hành vi của Thẩm Miên quá mức ác liệt, trường học chắc chắn sẽ xử lý, em đi về học trước đi, những chuyện còn lại cứ giao cho giáo viên, được không?”
Giang Li gật đầu, “Cảm ơn thầy Lý ạ.”
Ngay từ đầu thấy Thẩm Miên duỗi chân ngáng Giang Li, ông còn cảm thấy có thể là do vấn đề góc độ của cameras quay chụp, lo lắng oan uổng cho Thẩm Miên.
Nhưng ngay sau đó ông ta lại nhìn thấy lúc Thẩm Miên vọt tới vạch đích, xoay người lộ ra biểu tình khıêυ khí©h, còn hướng về phía Giang Li dựng ngón giữa.
Hai màn ảnh tổ hợp lại thì chuyện Thẩm Miên cố ý gạt chân Giang Li ngã đã là chứng cứ vô cùng xác thực.
Chủ nhiệm Lý xoay người nhìn Giang Li, “Có phải trước đó em đã hoài nghi có người cố ý ngáng chân em rồi không?”
Giang Li cực kỳ thẳng thắn thành khẩn gật đầu, “Chỉ là hoài nghi nhưng cũng không xác định.”
Cho nên mặc dù sau đấy Đồng Diệc nói cậu tận mắt nhìn thấy Thẩm Miên duỗi chân gạt ngã mình, Giang Li vẫn lựa chọn loại phương thức uyển chuyển này để xem lại đoạn ghi hình.
Chủ nhiệm Lý tức khắc cảm thấy đứa nhỏ này cũng rất không dễ dàng, đại khái là bởi vì lớn lên ở cô nhi viện nên mới làm cô thận trọng từ lời nói đến việc làm như vậy, nếu đổi thành học sinh khác, khẳng định sẽ vào ngay lúc bị ngã kia liền tranh cãi xem lại đoạn camera theo dõi, cũng xin phúc khảo.
“Chuyện của Thẩm Miên thầy sẽ xử lý sau, còn thành tích chạy dài của em thầy sẽ thay em xin phúc khảo, tuy hơi phiền toái chút nhưng hẳn là còn cơ hội.” Chủ nhiệm Lý thanh âm ôn hòa.
Giang Li lắc đầu nói: “Không cần xin trọng khảo đâu ạ, em muốn dùng thời gian đó để học hơn.”
Chủ nhiệm Lý nhíu mày, “Điểm thi chạy của em bị trừ hai điểm, tuy có vẻ không nhiều lắm nhưng được cộng vào điểm tổng của kỳ thi cấp ba cũng có thể làm rớt không ít người đâu.”
Giang Li vẫn lắc đầu như cũ, “Cho dù em không bị Thẩm Miên làm ngã cũng chưa chắc có thể lấy được điểm tối đa, nếu xin phúc khảo sẽ không công bằng với các bạn học khác ạ.”
Kỳ thật cũng không phải là không chắc chắn mà lúc vừa rồi xem lại camera theo dõi cô đã nghiêm khắc tính toán qua thời gian, kể cả Thẩm Miên không gạt chân cô thì cô cũng tuyệt đối không lấy được điểm tối đa, bởi vì lúc ấy thể lực của cô đã cạn kiệt, căn bản là cô không có khả năng dùng hết sức cuối cùng lao về đích như các bạn học khác.
Có thể nói, Thẩm Miên lần này đã làm tiểu nhân uổng công rồi.
Giang Li không muốn dành thời gian cùng tinh lực lãng phí trên chuyện không chắc chắn này, huống chi tuần sau sẽ phải thi thử, cô càng không muốn phân tâm, đối với cô mà nói, việc trước mắt là phải lấy được học bổng kếch xù kia mới là quan trọng nhất.
Trừ cái này ra, cô còn muốn tìm được nữ sinh đã đỡ cô lên để nói lời cảm ơn, tuy gương mặt kia khá xa lạ, nhưng chỉ cần ở cùng một trường học thì khẳng định có cơ hội gặp được.
Chủ nhiệm Lý:……
Vừa rồi ông ấy chỉ chú ý tới hành vi ác liệt của Thẩm Miên nên đúng là không chú ý đến vấn đề thời gian, nhưng nghiêm khắc mà tính thì kể cả Giang Li không bị vướng ngã, phỏng chừng cũng phải dùng tầm 3 phút 40 giây mới về đích được, hơn nữa trạng thái lúc ấy của cô bé rõ ràng đã không ổn rồi, tỷ lệ lấy được điểm tối đa xác thật rất nhỏ.
Huống chi Giang Li đã rời khỏi trường thi, muốn xin phúc khảo cũng không hề dễ dàng.
Thấy thái độ cô kiên quyết, chủ nhiệm Lý cũng không khuyên bảo nữa.
“Hành vi của Thẩm Miên quá mức ác liệt, trường học chắc chắn sẽ xử lý, em đi về học trước đi, những chuyện còn lại cứ giao cho giáo viên, được không?”
Giang Li gật đầu, “Cảm ơn thầy Lý ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất