Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn

Chương 7:

Trước Sau
Nhưng làm Giang Hoài ngoài ý muốn chính là, kế sách của nha đầu này rõ ràng đã thất bại, thế nhưng cũng không khóc không nháo, đúng là rất biết vờ vịt.

Vào ban đêm, Phong Vận cùng Giang Hoài nói chuyện.

“Tiểu Li tình nguyện để chúng ta nói ra ngoài nó là họ hàng của Giang gia, cũng không muốn chúng ta nói nó là con gái nuôi Giang gia, là đang trách chúng ta đúng không?”

Giang Hoài dường như không có việc gì nói: “Nó còn nhỏ, không thể lý giải được suy nghĩ của người lớn, dằn dỗi cùng chúng ta thôi, chờ thêm mấy ngày nữa là tốt rồi.”

Phong Vận lại nhẹ nhàng nhíu mày, “Nhưng em cứ cảm thấy, mục đích con bé nói như vậy, chỉ là bởi vì không muốn đổi giọng gọi chúng ta là ba mẹ đó.”

Giang Hoài hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là giở tính tình thôi, em càng nhân nhượng nó sẽ càng được đằng chân lân đằng đầu, chẳng lẽ chúng ta còn phải theo ý nó, công bố thân phận của nó cùng Nhược Nhược chắc?”

Phong Vận chần chờ trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Từ nhỏ con bé đã ở cô nhi viện, không có ai dạy dỗ, khó tránh khỏi sẽ tùy hứng, hay là……”

“Không có khả năng!” Giang Hoài cắt ngang lời bà nói, “Nhược Nhược là một tay em nuôi lớn, chúng ta nuôi con bé mười mấy năm, phương diện tình cảm tất nhiên không cần phải nói, hơn nữa Nhược Nhược có hôn ước với Tần Chinh, nếu để người Tần gia biết Nhược Nhược không phải con gái ruột của chúng ta, sợ là không xong đâu.”

Ánh mắt Phong Vận có chút mê mang, “Lúc trước cùng Tần gia định ra hôn ước, chẳng lẽ không phải bởi vì Nhược Nhược cùng Tần Chinh yêu thích lẫn nhau sao?”

Giang Hoài lộ ra nụ cười trào phúng, “Tần Chinh thích Nhược Nhược không sai, nhưng em coi những người Tần gia đó là làm từ thiện à? Chuyện này anh đã có tính toán, em đừng quản nữa.”

Nghe ông ta nói như vậy, Phong Vận thở dài, cũng không hề tiếp tục kiên trì.

Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng rời giường dùng bữa sáng, mới phát hiện ba đứa trẻ thế nhưng đã ngồi trước bàn ăn.

Phong Vận theo bản năng lược qua Giang Châu cùng Giang Nhược, ánh mắt dừng trên người con gái ruột Giang Li.

Lúc này Giang Li mặc áo thun màu đen rộng thùng thình, một đầu tóc dài được cô dùng khăn lụa buộc thành đuôi ngựa, tóc mái vốn dày nặng được vén lên dùng một cái kẹp màu đen cố định lại.

Đại khái là bởi vì để tóc mái lâu rồi, dẫn tới màu da trên trán cô trắng hơn những nơi khác trên mặt một chút, đối lập có vẻ hơi không ổn, nhưng chỉ cần trang điểm nhẹ, hẳn là sẽ dễ dàng che dấu được.



Phong Vận nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, nhịn không được nghĩ: Con gái ruột của mình thật ra tướng mạo rất đẹp, mặc dù không phấn son, thế nhưng nhìn cũng không hề kém hơn Nhược Nhược.

Quan trọng nhất chính là, lúc cô bé ngồi trước bàn ăn ăn cơm Tây, động tác tuy không phải thật tiêu chuẩn, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng tự nhiên, khí chất như vậy, căn bản không giống người mà cô nhi viện có thể bồi dưỡng ra được.

Phong Vận cố ý thân cận với con gái, liền chủ động ngồi vào bên cạnh cô, thanh âm mềm nhẹ nói: “Phòng quần áo để nhiều quần áo mới thế mà, sao con lại không mặc?”

Tầm mắt Giang Li rốt cuộc chuyển từ bàn đồ ăn sang, thanh âm bình bình nói: “Phòng để quần áo đúng là có rất nhiều quần áo, nhưng số đo đều nhỏ, không có cái nào thích hợp với tôi cả.”

Nghe xong Giang Li nói, Phong Vận rõ ràng ngây ngẩn cả người.

Lúc trước bà kêu quản gia chuẩn bị quần áo cho Tiểu Li, Nhược Nhược nghe thấy liền chủ động nói để con bé lo, lại không nghĩ rằng chuẩn bị quần áo số đo không đúng.

Nhưng mà việc này cũng không thể trách Nhược Nhược được, bởi vì con bé căn bản không biết số đo của Tiểu Li.

“Xin lỗi con Tiểu Li, lúc trước bác quản gia chuẩn bị quần áo cho con đều do mẹ đề cử, nhưng mẹ không nghĩ tới con cao đến vậy, nếu không nhất định sẽ không lầm.”

Giang Châu không thể để em gái chịu ủy khuất, hắn nghiêng con mắt nhìn Giang Li, “Quần áo không vừa thì sai người đổi là được, cô không cần cảm thấy tất cả mọi người đều thiếu nợ cô.”

Giang Li nhẹ nhàng buông dao nĩa trong tay, nhíu mày hỏi: “Tôi phải làm như nào mới không làm anh cho rằng tôi cảm thấy tất cả mọi người đều thiếu nợ tôi vậy?”

Không đợi Giang Châu trả lời, cô lại hỏi: “Có phải tôi nhất định phải đem những bộ quần áo không vừa đó mặc ở trên người, anh mới cảm thấy tôi không vô cớ gây rối?”

Căn cứ nội dung trong tiểu thuyết, ngày đầu tiên nguyên chủ đến Giang gia, đã bị quần áo trong phòng chứa quần áo làm cho sợ đến hoa mắt.

Cô ấy mặc vào quần áo hàng hiệu nữ chính tỉ mỉ chọn lựa, lại hoàn toàn không nhét vào nổi, dường như cả người đều viết lên chữ béo vậy.

Ngay cả người làm đều nhịn không được ngầm nghị luận, nói diện mạo nguyên chủ không bằng tiểu thư Nhược Nhược, khí chất cũng kém tiểu thư Nhược Nhược N con phố, thoạt nhìn căn bản không giống người Giang gia chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau