Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng
Chương 56: Ngạn Tảo kể chuyện cổ tích
Nói gì thì nói, thông tin về việc lộ trình của thế giới sẽ kết thúc nhanh chóng vẫn khiến cho người ta cảm thấy phấn chấn vô cùng.
Song, Yến Đôn bình tĩnh suy ngẫm lại, trước khi lộ trình của thế giới kết thúc thì nhiệm vụ mà cậu phải hoàn thành là:
1. Thu thập tất cả lời thoại của tổng tài bá đạo.
2. Trở thành bạn tốt nhất của Cố Cố.
3. Giúp Cố Cố đánh cắp chuyện cơ mật của Ngạn thị.
4. Sau khi phạm sai lầm như vậy thì thú thật với tổng tài bá đạo rồi được tha thứ.
5. Bắt tay với tổng tài bá đạo để đánh bại Cố Cố.
Năm nhiệm vụ này trông thế thôi, chứ thật ra cũng không dễ lắm đâu. Tuy nhân viên chăm sóc khách hàng luôn nói rằng Yến Đôn có hào quang nhân vật chính, cậu sẽ đánh đâu thắng đó, thế nhưng Yến Đôn vẫn không quá chắc chắn rằng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Một điều vô cùng quan trọng là hào quang nhân vật chính của Yến Đôn không có hiệu quả đối với Ngạn Tảo. Anh là một người có đầu óc sáng suốt mà, sao có thể bị bỡn cợt một cách dễ dàng như vậy được?
Hơn nữa, Yến Đôn có cảm giác hào quang nhân vật chính của mình cũng không có tác dụng gì với Cố Cố. Nói về khoảng thời gian khi mới xuyên qua, Yến Đôn vẫn chỉ cho rằng mình là một công cụ hình người, cậu không cảm nhận được sự tồn tại của hào quang trên người mình. Cứ như thế, sau khi trải qua nhiều tình tiết kịch bản như vậy, Yến Đôn đã hiểu gần như toàn bộ tác dụng của hào quang, ví dụ như sự khoan dung ấm áp không có lí do mà Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo dành cho cậu. Yến Đôn biết rõ đây không phải là việc do sức hấp dẫn của riêng mình gây ra — Cậu rất tự mình biết mình. Nguyên nhân duy nhất khiến cậu nhanh chóng có được sự đối đãi khác biệt của Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo chính là hào quang nhân vật chính trên đầu mình.
Nhưng Yến Đôn có thể cảm nhận được rằng Cố Cố chẳng có đãi ngộ gì khó hiểu đối với cậu.
Ánh mắt Cố Cố nhìn Yến Đôn chính là ánh mắt dùng để nhìn một công cụ hình người.
Yến Đôn đã có kinh nghiệm biến thành “vạn người mê” từ một “công cụ hình người”, nên bây giờ cậu cũng có thể nhạy bén nhận ra rằng mình chỉ là một công cụ hình người trong mắt Cố Cố.
Dưới tình huống như vậy, cậu phải trở thành bạn tốt nhất của Cố Cố kiểu gì đây?
E rằng còn khó hơn là có được sự tha thứ của Ngạn Tảo nữa.
Suy cho cùng, Yến Đôn cảm thấy Ngạn Tảo vẫn đối xử với mình rất tốt — Việc này có thể là do công lao của cảm giác quen thuộc nằm trong tiềm thức chăng?
Đó là điều kiện tiên quyết để Yến Đôn và Ngạn Tảo thân thiết với nhau: Sự ăn ý đã được nuôi dưỡng suốt nhiều năm khiến cậu có thể trở nên quen thuộc với anh khá nhanh chóng. Thế nhưng với Cố Cố thì sao đây?
Yến Đôn cũng không chắc chắn được như thế.
Nếu nói như vậy, việc làm theo nhiệm vụ mà hệ thống ban bố là giúp đỡ Cố Cố đánh cắp tài liệu của Tập đoàn Ngạn thị, nói không chừng đây lại là một cách để kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Yến Đôn quyết định cứ bỏ “con đường thánh mẫu” mà hệ thống cung cấp trước cái đã, nói thật thì cậu thấy “hào quang thánh mẫu” không đả động được Cố Cố đâu. Nên cậu sửa lại chiến thuật một chút, cậu dùng suy nghĩ lý trí để phân tích tình huống trước mắt rồi bình tĩnh nói với Cố Cố: “Tại sao lại là tôi?”
Cố Cố nghe xong câu này thì cười cười: “Bởi vì cậu có một…” Nói đến đây, Cố Cố hơi khựng lại, cứ như đang suy nghĩ xem phải dùng từ nào mới thích hợp. Y tìm tòi trong kho từ vựng của mình khoảng hai ba giây rồi mới tìm ra được một cách biểu đạt mà y cho là phù hợp: “Sức hấp dẫn đặc biệt.”
— Bởi vì cậu có một… Sức hấp dẫn đặc biệt.
Những lời này hơi giống như đang khen ngợi, rồi cũng hơi giống như đang ve vãn lấy lòng.
Nhưng khi chúng bật ra khỏi đôi môi lạnh như băng của Cố Cố thì lại chẳng giống bên nào cả, chỉ là một câu trần thuật không có cảm tình mà thôi, như đang nói một cách khách quan rằng “cậu là một con người”, mà không hề mang theo ý tứ nào khác.
Yến Đôn càng lúc càng nhận ra Cố Cố không giống với những nhân vật khác, y vô cùng khác biệt. Tuy Cố Cố cũng nói, cũng cười đấy, nhưng y không hề giống một con người.
Có lẽ… Đây là “hào quang nhân vật phản diện” chăng?
Là nhân vật phản diện lớn nhất trong bản gốc, y có vô tình thì cũng rất hợp lý.
Yến Đôn mím môi, hỏi: “Tôi có sức hấp dẫn đặc biệt ư? Tôi không nghĩ vậy.” Nói xong, Yến Đôn ngẫm lại về những chuyện lúc trước rồi nói: “Lúc đó, khi tôi bị Hoa Đại Mạo đổ vấy là gián điệp thương mại, không lẽ anh gửi tin nhắn nhắc tôi rằng người đứng sau là anh ta cũng vì ‘sức hấp dẫn đặc biệt’ của tôi sao?”
Cố Cố đáp lại một câu chẳng liên quan gì: “Thật ra lần này cậu bị bắt cóc là do tôi bày ra.”
Yến Đôn trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cái gì?”
Câu nói của Cố Cố gây chấn động đến mức Yến Đôn quên luôn câu hỏi trước của mình là gì. Thay vào đó, một dấu chấm hỏi to hơn xuất hiện trên đỉnh đầu cậu: Gì? Cái gì cơ? Vụ bắt cóc là do Cố Cố sắp đặt á?
“Tại sao?” Yến Đôn không thể hiểu được, “Sao lại là anh?”
Cố Cố cũng không định đáp lại câu nói của Yến Đôn, y chỉ vươn ngón tay ra búng vào vết thương của cậu.
Yến Đôn vẫn còn đang ở trong trạng thái ngơ ngác, lại còn có cả Khiên chắn đau nên cậu không có bất kì phản ứng gì.
Cố Cố nhìn gương mặt đờ đẫn của Yến Đôn, hỏi: “Không đau à?”
Trái tim Yến Đôn nảy lên: “Tôi…” Bây giờ tui giả vờ đau còn kịp hông?
Cố Cố cũng không để ý đến phản ứng của Yến Đôn lắm, y cứ thế rời khỏi căn phòng, quăng ra một câu: “Nghỉ ngơi sớm đi, khi vết thương đỡ hơn thì tôi sẽ đưa cậu về.”
Ở một diễn biến khác, khi tên bắt cóc gửi tin nhắn cho Hoa Đại Mạo, Ngạn Tảo và Ngạn Trì để báo cho họ biết rằng Yến Đôn đang nằm trong tay mình, cả ba tổng tài bá đạo đều nhanh chóng phản ứng lại. Mọi người đều biết tên bắt cóc là một gã khờ mà, hắn trực tiếp dùng điện thoại của mình để add đối phương luôn, vậy nên ba tổng tài bá đạo định vị được chỗ của hắn rất nhanh.
Nhưng sau khi ba tổng tài bá đạo vội vã đến hiện trường thì lại phát hiện ra người bị thương và đang nằm trên đất là tên bắt cóc, không thấy Yến Đôn và Bạch Lệ Tô đâu cả.
Theo lẽ thường tình, các bánh của chiếc xe việt dã đã đưa Yến Đôn và Bạch Lệ Tô rất lớn, nên nhất định chúng sẽ lưu lại dấu vết trên nền đất. Nhưng vì có sức mạnh của kịch bản giúp đỡ nhân vật phản diện tại nút thắt này, nên đám tổng tài bá đạo không tìm ra manh mối gì, họ không hề biết Yến Đôn đã bị đưa đến nơi đâu.
Các tổng tài bá đạo rơi vào đường cùng, đành phải đưa tên bắt cóc đi bệnh viện.
Sau khi tên bắt cóc tỉnh lại thì hắn trưng ra vẻ mặt đã thông suốt mọi thứ, khai ra hết hành vi phạm tội của mình: “Tôi nghe nói Bạch Lệ Tô là người được các tổng tài bá đạo cưng chiều tận đáy lòng nên tôi mới đi bắt cóc cô ta. Kết quả tôi nhận ra mình đã sai, Yến Đôn mới là người được các tổng tài bá đạo cưng chiều tận đáy lòng, nên tôi lại đi bắt cóc Yến Đôn…”
Sắc mặt của cả ba tổng tài bá đạo đều trở nên vô cùng vi diệu.
Đặc biệt là Ngạn Tảo. Suy cho cùng thì anh cũng không quen với cách diễn đạt của thế giới tổng tài bá đạo lắm, cái gì mà “người được các tổng tài bá đạo cưng chiều tận đáy lòng” cơ chứ, mấy từ phát ra từ miệng gã đàn ông da ngăm đen đủ để khiến anh phải run rẩy tám lần.
Hoa Đại Mạo không muốn nghe động cơ của hắn, nên anh ta cứ thể hỏi thẳng vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Vậy bây giờ Yến Đôn đang ở đâu?”
Tên bắt cóc lơ mơ gật đầu: “Tôi không biết ạ.”
Ngạn Trì giận dữ: “Mày còn giả vờ à? Không phải mày bắt cóc cậu ấy ư? Sao mày không biết cậu ấy ở đâu?”
Tên bắt cóc nghĩ bụng: Bọn họ toàn hỏi về Yến Đôn, chẳng hỏi gì đến Bạch Lệ Tô. Quả nhiên chỉ có mình Yến Đôn là người được cưng đến tận đáy lòng ha.
Mắt thấy các tổng tài bá đạo giận đến mức sắp bùng cháy, tên bắt cóc lập tức sợ hãi rụt đầu, nói: “Tôi thật sự không biết! Nhân lúc tôi không có mặt, Yến Đôn và Bạch Lệ Tô đã cởi dây thừng và chạy trốn. Đợi đến khi tôi đuổi kịp thì… Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa… Tôi nghĩ chắc mình bị đánh úp nên mới ngất đi. Khi tôi tỉnh lại thì đang ở bệnh viện rồi.”
Lời nói của tên bắt cóc vô cùng thành khẩn, hơn nữa cũng ăn khớp với dấu vết ở hiện trường. Nên đám tổng tài bá đạo cho rằng những lời của tên bắt cóc hẳn là sự thật.
Nếu vậy thì vấn đề là tên bắt cóc bị tập kích như thế nào? Và Yến Đôn đã đi đâu?
Ngạn Tảo bắt được điểm mấu chốt, anh hỏi tên bắt cóc: “Ai nói với cậu rằng Bạch Lệ Tô là…” Anh định nói “người được các tổng tài bá đạo cưng chiều tận đáy lòng”, nhưng mấy từ này thật sự quá xấu hổ, nên anh đành nuốt khan rồi nói: “Ai nói với cậu Bạch Lệ Tô là người bọn tôi để ý?”
Tên bắt cóc ngẩn ra: “Tôi không biết, tôi không quen y. Chỉ gặp ở quán bar mà thôi.”
“…” Ngạn Tảo cũng ngẩn ra, “Lời của một người chỉ gặp trong quán bar mà cậu cũng tin à?”
Tên bắt cóc nói: “Y nói đâu ra đấy hẳn hoi, sao tôi lại không tin chứ?”
“…” Ngạn Tảo cố làm rõ suy nghĩ của hắn, “Vì lời của một người xa lạ mà cậu phạm tội à?”
Tên bắt cóc nghe thấy hai chữ “phạm tội” thì phản đối: “Giám đốc à, tôi là tội phạm mà, phạm tội là công việc của tôi. Tôi là một kẻ bắt cóc, tôi thiếu tiền, không đi bắt cóc tống tiền thì chẳng lẽ đi hốt c*t?”
“…” Ngạn Tảo từ bỏ việc nói chuyện bằng logic với hắn luôn.
Là một kẻ cuồng phạm pháp, Hoa Đại Mạo rất hiểu suy nghĩ của tên bắt cóc, nên anh ta không định nói chuyện logic với hắn, chỉ cười lạnh rồi nói: “Mày bắt cóc tống tiền cũng được, hốt c*t cũng vậy, chẳng liên quan gì đến tao. Nhưng mạo phạm đến tao à? Mày có biết tao là ai không?”
Tên bắt cóc đột nhiên sợ run cả người, là một vật hi sinh mà phải đối mặt với sức mạnh của tổng tài bá đạo thì đương nhiên là hắn ta sợ đến mức són ra quần, quỳ xuống khóc lóc: “Giám đốc tha mạng! Tôi sai rồi, tôi ăn c*t, tôi ngu lắm, ngài cứ xem tôi như cục c*t mà thải ra đi!”
Hoa Đại Mạo không hề bỏ vào tai mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn, kêu người lôi hắn ta ra ngoài.
Tuy không tìm ra được tung tích của Yến Đôn từ miệng tên bắt cóc, nhưng may mắn thay là Yến Đôn lại được tìm thấy rất nhanh chóng. Các tổng tài bá đạo biết được tên bắt cóc đưa Yến Đôn và Bạch Lệ Tô đến vùng ngoại ô, vì vậy nên họ phái rất nhiều người đến tìm ở những nơi gần khu vực ngoại thành.
Đương nhiên, trong mắt Yến Đôn thì “đội tìm kiếm” này cũng chẳng hề hấn gì, họ tìm tới tìm lui mà cũng không phát hiện ra trang viên ai-trông-thấy-là-ngủm của Cố Cố — Yến Đôn chỉ có thể quy hết công lao lên sức mạnh của kịch bản. Sào huyệt của nhân vật phản diện mà, chưa tới chương cuối cùng thì bản đồ này không thể nào mở khóa được.
Đến cuối cùng, khi Cố Cố sai người đập Yến Đôn bất tỉnh rồi ném tới bờ sông thì cậu mới được đội tìm kiếm phát hiện.
Sau khi đội tìm kiếm phát hiện ra Yến Đôn thì lập tức đưa cậu đến bệnh viện.
Lúc Yến Đôn tỉnh lại ở phòng bệnh VIP thì phát hiện ra ba tổng tài bá đạo đã đứng bên giường cậu rồi — Cảm giác kia vẫn có hơi đáng sợ.
Yến Đôn “suỵt” một tiếng rồi ngồi dậy, cậu nói với vẻ mặt mơ màng: “Đây là đâu ạ?”
Ngạn Trì có phản ứng nhanh nhất và mạnh mẽ nhất, hắn vô cùng kích động nói: “Tiểu Yến, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu có biết bọn tôi lo lắng cho cậu lắm không!”
Trong lòng Yến Đôn xuất hiện một chút áy náy, ánh mắt cũng vô thức phóng lên người Ngạn Tảo. Nhưng cậu lại thấy anh đứng yên tại chỗ, vẫn giữ dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, không nhìn ra được một chút bối rối nào, sắc mặt anh cũng ôn hòa, nguội lạnh cứ như hôm qua bọn họ vừa gặp nhau vậy.
Trong lòng Yến Đôn có hơi mất mát: Hình như sếp Tảo không lo lắng cho mình lắm…
Hoa Đại Mạo cũng thể hiện ra sự quan tâm, anh ta hỏi: “Bé Tiểu Yến, cậu có khó chịu ở đâu không?”
Yến Đôn lắc đầu, nói: “Sao tôi lại ở đây ạ?”
Ngạn Trì đáp: “Đội cứu hộ phát hiện ra cậu ở bờ sông.”
Yến Đôn hỏi: “Vậy Bạch Lệ Tô đâu rồi ạ?”
Ngạn Trì ngẩn ra: “Cái gì Bạch?”
Hoa Đại Mạo cũng ngẩn ra: “Cái gì Tô?”
Yến Đôn: “…” Hỏi sao Bạch Lệ Tô phải hắc hóa.
Ngạn Tảo lại bảo: “Không thấy cô ta… Phải rồi, cậu thay quần áo ở đâu vậy?”
Yến Đôn giật mình, cậu cúi đầu nhìn bản thân, lúc bấy giờ cậu mới phát hiện ra mình đang mặc một chiếc áo sơ mi được may theo kiểu Oxford cực kì tinh tế, cổ tay áo còn được thêu rất phức tạp.
Cái này nhất định là do Cố Cố gây ra!
Nghĩ đến cái tên Cố Cố ngày nào cũng uống rượu vang và mặc áo bành tô trong trang viên hoa hồng kia, Yến Đôn cảm thấy bộ đồ mà y cho mình mặc cũng không kì quái — Mới là lạ á!
Có ai bị bắt cóc về mà mặc đồ cứ như sắp đi tham gia tiệc khiêu vũ không chứ!
Chỉ cần là người bình thường thì ai cũng sẽ nghi ngờ cả?
Yến Đôn: …Phắc.
Hoa Đại Mạo và Ngạn Trì cũng bắt đầu đánh giá quần áo của Yến Đôn.
Hoa Đại Mạo nói: “Bộ độ này may khéo ghê, đặt ở chỗ nào vậy?”
Ngạn Trì nói: “Anh đừng có ảo tưởng sức mạnh nữa, nếu là anh thì chắc chắn không mặc đẹp như Tiểu Yến đâu.”
Cứ như vậy, Hoa Đại Mạo và Ngạn Trì lại bắt đầu cãi cọ.
Tuy Yến Đôn cảm thấy trận cãi vã này đột ngột quá chừng, song đồng thời cậu lại cảm thấy may mắn vì hai người kia ầm ĩ vào đúng lúc này, nếu không thì cậu cũng không giải thích ngay được tại sao mình lại mặc một bộ đồ như vậy mà ngã ở bờ sông.
Yến Đôn ngã lên trên giường, cậu ra vẻ chuẩn bị sắp ngất xỉu đến nơi. Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo bị màn diễn xuất “xỉu ngang” của Yến Đôn lừa đẹp, họ lập tức không dám lớn tiếng cãi nhau nữa, khuyên cậu nghỉ ngơi cho khỏe rồi rời khỏi phòng bệnh luôn.
Ngạn Tảo kéo một cái ghế sang rồi ngồi xuống bên mép giường, anh chậm rãi cầm một quả táo đặt trong lẵng hoa quả ở bên cạnh lên, anh nắm quả táo trong tay rồi bắt đầu gọt vỏ một cách từ tốn.
Yến Đôn nhìn dáng vẻ của Ngạn Tảo thì chợt cảm thấy căng thẳng: Nếu nói dối quá vụng về thì chắc chắn sẽ bị sếp Tảo nhìn thấu…
Ngạn Tảo nhướng mi, anh hỏi một cách không lạnh không nóng: “Nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?”
“K-Không có gì ạ.” Yến Đôn hồi hộp đến mức nói lắp luôn, “T-Tôi chỉ không biết nên nói gì…”
Ngạn Tảo nhìn vẻ mặt của Yến Đôn như đang quan sát điều gì, một lúc sau anh mới chậm rãi nói: “Cậu có vẻ rất chột dạ, như đã làm chuyện gì xấu vậy.”
“T-Tôi không có…” Yến Đôn thấp giọng, “Tôi chỉ hơi mệt thôi ạ.”
Ngạn Tảo nở nụ cười nhẹ nhàng, anh bỏ trái táo xuống rồi nói: “Thế thì thôi vậy, tôi còn đang định gọt trái cây cho cậu ăn đây. Nếu cậu mệt rồi thì chi bằng tôi kể chuyện cho cậu nghe để dỗ cậu ngủ nhé?”
Đề nghị này thật ấm áp, mềm mại đến mức Yến Đôn không thể cưỡng lại được: “Được ạ.”
Ngạn Tảo bèn kể với chất giọng dịu dàng: “Ngày xửa ngày xưa có một cậu bạn nhỏ, cậu ấy nói dối…”
Chút ấm áp trong lòng Yến Đôn chợt tiêu tan, đôi ngươi co rụt lại: “S-Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó,” Ngạn Tảo dịu dàng nói, “Cậu ấy bị một con sói xám to đùng nuốt chửng.”
Mặt Yến Đôn cứng ngắc: “Đây đúng là một câu chuyện… Ngắn gọn ạ.”
“Đây là một câu chuyện nói ít hiểu nhiều, tuy rất ngắn nhưng lại truyền tải được ý nghĩa.” Giọng điệu của Ngạn Tảo vô cùng êm dịu, cứ như đang nói chuyện với một cậu bạn nhỏ vậy, “Cậu có biết câu chuyện này nói cho chúng ta biết điều gì không?”
Mắt Yến Đôn đảo qua đảo lại: “Nói cho chúng ta biết rằng, trẻ con không được nói dối ạ?”
“Không phải.” Ngạn Tảo lắc đầu, “Câu chuyện này nói cho chúng ta biết rằng, trẻ con phải tránh xa khỏi sói xám.”
Song, Yến Đôn bình tĩnh suy ngẫm lại, trước khi lộ trình của thế giới kết thúc thì nhiệm vụ mà cậu phải hoàn thành là:
1. Thu thập tất cả lời thoại của tổng tài bá đạo.
2. Trở thành bạn tốt nhất của Cố Cố.
3. Giúp Cố Cố đánh cắp chuyện cơ mật của Ngạn thị.
4. Sau khi phạm sai lầm như vậy thì thú thật với tổng tài bá đạo rồi được tha thứ.
5. Bắt tay với tổng tài bá đạo để đánh bại Cố Cố.
Năm nhiệm vụ này trông thế thôi, chứ thật ra cũng không dễ lắm đâu. Tuy nhân viên chăm sóc khách hàng luôn nói rằng Yến Đôn có hào quang nhân vật chính, cậu sẽ đánh đâu thắng đó, thế nhưng Yến Đôn vẫn không quá chắc chắn rằng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Một điều vô cùng quan trọng là hào quang nhân vật chính của Yến Đôn không có hiệu quả đối với Ngạn Tảo. Anh là một người có đầu óc sáng suốt mà, sao có thể bị bỡn cợt một cách dễ dàng như vậy được?
Hơn nữa, Yến Đôn có cảm giác hào quang nhân vật chính của mình cũng không có tác dụng gì với Cố Cố. Nói về khoảng thời gian khi mới xuyên qua, Yến Đôn vẫn chỉ cho rằng mình là một công cụ hình người, cậu không cảm nhận được sự tồn tại của hào quang trên người mình. Cứ như thế, sau khi trải qua nhiều tình tiết kịch bản như vậy, Yến Đôn đã hiểu gần như toàn bộ tác dụng của hào quang, ví dụ như sự khoan dung ấm áp không có lí do mà Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo dành cho cậu. Yến Đôn biết rõ đây không phải là việc do sức hấp dẫn của riêng mình gây ra — Cậu rất tự mình biết mình. Nguyên nhân duy nhất khiến cậu nhanh chóng có được sự đối đãi khác biệt của Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo chính là hào quang nhân vật chính trên đầu mình.
Nhưng Yến Đôn có thể cảm nhận được rằng Cố Cố chẳng có đãi ngộ gì khó hiểu đối với cậu.
Ánh mắt Cố Cố nhìn Yến Đôn chính là ánh mắt dùng để nhìn một công cụ hình người.
Yến Đôn đã có kinh nghiệm biến thành “vạn người mê” từ một “công cụ hình người”, nên bây giờ cậu cũng có thể nhạy bén nhận ra rằng mình chỉ là một công cụ hình người trong mắt Cố Cố.
Dưới tình huống như vậy, cậu phải trở thành bạn tốt nhất của Cố Cố kiểu gì đây?
E rằng còn khó hơn là có được sự tha thứ của Ngạn Tảo nữa.
Suy cho cùng, Yến Đôn cảm thấy Ngạn Tảo vẫn đối xử với mình rất tốt — Việc này có thể là do công lao của cảm giác quen thuộc nằm trong tiềm thức chăng?
Đó là điều kiện tiên quyết để Yến Đôn và Ngạn Tảo thân thiết với nhau: Sự ăn ý đã được nuôi dưỡng suốt nhiều năm khiến cậu có thể trở nên quen thuộc với anh khá nhanh chóng. Thế nhưng với Cố Cố thì sao đây?
Yến Đôn cũng không chắc chắn được như thế.
Nếu nói như vậy, việc làm theo nhiệm vụ mà hệ thống ban bố là giúp đỡ Cố Cố đánh cắp tài liệu của Tập đoàn Ngạn thị, nói không chừng đây lại là một cách để kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Yến Đôn quyết định cứ bỏ “con đường thánh mẫu” mà hệ thống cung cấp trước cái đã, nói thật thì cậu thấy “hào quang thánh mẫu” không đả động được Cố Cố đâu. Nên cậu sửa lại chiến thuật một chút, cậu dùng suy nghĩ lý trí để phân tích tình huống trước mắt rồi bình tĩnh nói với Cố Cố: “Tại sao lại là tôi?”
Cố Cố nghe xong câu này thì cười cười: “Bởi vì cậu có một…” Nói đến đây, Cố Cố hơi khựng lại, cứ như đang suy nghĩ xem phải dùng từ nào mới thích hợp. Y tìm tòi trong kho từ vựng của mình khoảng hai ba giây rồi mới tìm ra được một cách biểu đạt mà y cho là phù hợp: “Sức hấp dẫn đặc biệt.”
— Bởi vì cậu có một… Sức hấp dẫn đặc biệt.
Những lời này hơi giống như đang khen ngợi, rồi cũng hơi giống như đang ve vãn lấy lòng.
Nhưng khi chúng bật ra khỏi đôi môi lạnh như băng của Cố Cố thì lại chẳng giống bên nào cả, chỉ là một câu trần thuật không có cảm tình mà thôi, như đang nói một cách khách quan rằng “cậu là một con người”, mà không hề mang theo ý tứ nào khác.
Yến Đôn càng lúc càng nhận ra Cố Cố không giống với những nhân vật khác, y vô cùng khác biệt. Tuy Cố Cố cũng nói, cũng cười đấy, nhưng y không hề giống một con người.
Có lẽ… Đây là “hào quang nhân vật phản diện” chăng?
Là nhân vật phản diện lớn nhất trong bản gốc, y có vô tình thì cũng rất hợp lý.
Yến Đôn mím môi, hỏi: “Tôi có sức hấp dẫn đặc biệt ư? Tôi không nghĩ vậy.” Nói xong, Yến Đôn ngẫm lại về những chuyện lúc trước rồi nói: “Lúc đó, khi tôi bị Hoa Đại Mạo đổ vấy là gián điệp thương mại, không lẽ anh gửi tin nhắn nhắc tôi rằng người đứng sau là anh ta cũng vì ‘sức hấp dẫn đặc biệt’ của tôi sao?”
Cố Cố đáp lại một câu chẳng liên quan gì: “Thật ra lần này cậu bị bắt cóc là do tôi bày ra.”
Yến Đôn trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cái gì?”
Câu nói của Cố Cố gây chấn động đến mức Yến Đôn quên luôn câu hỏi trước của mình là gì. Thay vào đó, một dấu chấm hỏi to hơn xuất hiện trên đỉnh đầu cậu: Gì? Cái gì cơ? Vụ bắt cóc là do Cố Cố sắp đặt á?
“Tại sao?” Yến Đôn không thể hiểu được, “Sao lại là anh?”
Cố Cố cũng không định đáp lại câu nói của Yến Đôn, y chỉ vươn ngón tay ra búng vào vết thương của cậu.
Yến Đôn vẫn còn đang ở trong trạng thái ngơ ngác, lại còn có cả Khiên chắn đau nên cậu không có bất kì phản ứng gì.
Cố Cố nhìn gương mặt đờ đẫn của Yến Đôn, hỏi: “Không đau à?”
Trái tim Yến Đôn nảy lên: “Tôi…” Bây giờ tui giả vờ đau còn kịp hông?
Cố Cố cũng không để ý đến phản ứng của Yến Đôn lắm, y cứ thế rời khỏi căn phòng, quăng ra một câu: “Nghỉ ngơi sớm đi, khi vết thương đỡ hơn thì tôi sẽ đưa cậu về.”
Ở một diễn biến khác, khi tên bắt cóc gửi tin nhắn cho Hoa Đại Mạo, Ngạn Tảo và Ngạn Trì để báo cho họ biết rằng Yến Đôn đang nằm trong tay mình, cả ba tổng tài bá đạo đều nhanh chóng phản ứng lại. Mọi người đều biết tên bắt cóc là một gã khờ mà, hắn trực tiếp dùng điện thoại của mình để add đối phương luôn, vậy nên ba tổng tài bá đạo định vị được chỗ của hắn rất nhanh.
Nhưng sau khi ba tổng tài bá đạo vội vã đến hiện trường thì lại phát hiện ra người bị thương và đang nằm trên đất là tên bắt cóc, không thấy Yến Đôn và Bạch Lệ Tô đâu cả.
Theo lẽ thường tình, các bánh của chiếc xe việt dã đã đưa Yến Đôn và Bạch Lệ Tô rất lớn, nên nhất định chúng sẽ lưu lại dấu vết trên nền đất. Nhưng vì có sức mạnh của kịch bản giúp đỡ nhân vật phản diện tại nút thắt này, nên đám tổng tài bá đạo không tìm ra manh mối gì, họ không hề biết Yến Đôn đã bị đưa đến nơi đâu.
Các tổng tài bá đạo rơi vào đường cùng, đành phải đưa tên bắt cóc đi bệnh viện.
Sau khi tên bắt cóc tỉnh lại thì hắn trưng ra vẻ mặt đã thông suốt mọi thứ, khai ra hết hành vi phạm tội của mình: “Tôi nghe nói Bạch Lệ Tô là người được các tổng tài bá đạo cưng chiều tận đáy lòng nên tôi mới đi bắt cóc cô ta. Kết quả tôi nhận ra mình đã sai, Yến Đôn mới là người được các tổng tài bá đạo cưng chiều tận đáy lòng, nên tôi lại đi bắt cóc Yến Đôn…”
Sắc mặt của cả ba tổng tài bá đạo đều trở nên vô cùng vi diệu.
Đặc biệt là Ngạn Tảo. Suy cho cùng thì anh cũng không quen với cách diễn đạt của thế giới tổng tài bá đạo lắm, cái gì mà “người được các tổng tài bá đạo cưng chiều tận đáy lòng” cơ chứ, mấy từ phát ra từ miệng gã đàn ông da ngăm đen đủ để khiến anh phải run rẩy tám lần.
Hoa Đại Mạo không muốn nghe động cơ của hắn, nên anh ta cứ thể hỏi thẳng vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Vậy bây giờ Yến Đôn đang ở đâu?”
Tên bắt cóc lơ mơ gật đầu: “Tôi không biết ạ.”
Ngạn Trì giận dữ: “Mày còn giả vờ à? Không phải mày bắt cóc cậu ấy ư? Sao mày không biết cậu ấy ở đâu?”
Tên bắt cóc nghĩ bụng: Bọn họ toàn hỏi về Yến Đôn, chẳng hỏi gì đến Bạch Lệ Tô. Quả nhiên chỉ có mình Yến Đôn là người được cưng đến tận đáy lòng ha.
Mắt thấy các tổng tài bá đạo giận đến mức sắp bùng cháy, tên bắt cóc lập tức sợ hãi rụt đầu, nói: “Tôi thật sự không biết! Nhân lúc tôi không có mặt, Yến Đôn và Bạch Lệ Tô đã cởi dây thừng và chạy trốn. Đợi đến khi tôi đuổi kịp thì… Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa… Tôi nghĩ chắc mình bị đánh úp nên mới ngất đi. Khi tôi tỉnh lại thì đang ở bệnh viện rồi.”
Lời nói của tên bắt cóc vô cùng thành khẩn, hơn nữa cũng ăn khớp với dấu vết ở hiện trường. Nên đám tổng tài bá đạo cho rằng những lời của tên bắt cóc hẳn là sự thật.
Nếu vậy thì vấn đề là tên bắt cóc bị tập kích như thế nào? Và Yến Đôn đã đi đâu?
Ngạn Tảo bắt được điểm mấu chốt, anh hỏi tên bắt cóc: “Ai nói với cậu rằng Bạch Lệ Tô là…” Anh định nói “người được các tổng tài bá đạo cưng chiều tận đáy lòng”, nhưng mấy từ này thật sự quá xấu hổ, nên anh đành nuốt khan rồi nói: “Ai nói với cậu Bạch Lệ Tô là người bọn tôi để ý?”
Tên bắt cóc ngẩn ra: “Tôi không biết, tôi không quen y. Chỉ gặp ở quán bar mà thôi.”
“…” Ngạn Tảo cũng ngẩn ra, “Lời của một người chỉ gặp trong quán bar mà cậu cũng tin à?”
Tên bắt cóc nói: “Y nói đâu ra đấy hẳn hoi, sao tôi lại không tin chứ?”
“…” Ngạn Tảo cố làm rõ suy nghĩ của hắn, “Vì lời của một người xa lạ mà cậu phạm tội à?”
Tên bắt cóc nghe thấy hai chữ “phạm tội” thì phản đối: “Giám đốc à, tôi là tội phạm mà, phạm tội là công việc của tôi. Tôi là một kẻ bắt cóc, tôi thiếu tiền, không đi bắt cóc tống tiền thì chẳng lẽ đi hốt c*t?”
“…” Ngạn Tảo từ bỏ việc nói chuyện bằng logic với hắn luôn.
Là một kẻ cuồng phạm pháp, Hoa Đại Mạo rất hiểu suy nghĩ của tên bắt cóc, nên anh ta không định nói chuyện logic với hắn, chỉ cười lạnh rồi nói: “Mày bắt cóc tống tiền cũng được, hốt c*t cũng vậy, chẳng liên quan gì đến tao. Nhưng mạo phạm đến tao à? Mày có biết tao là ai không?”
Tên bắt cóc đột nhiên sợ run cả người, là một vật hi sinh mà phải đối mặt với sức mạnh của tổng tài bá đạo thì đương nhiên là hắn ta sợ đến mức són ra quần, quỳ xuống khóc lóc: “Giám đốc tha mạng! Tôi sai rồi, tôi ăn c*t, tôi ngu lắm, ngài cứ xem tôi như cục c*t mà thải ra đi!”
Hoa Đại Mạo không hề bỏ vào tai mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn, kêu người lôi hắn ta ra ngoài.
Tuy không tìm ra được tung tích của Yến Đôn từ miệng tên bắt cóc, nhưng may mắn thay là Yến Đôn lại được tìm thấy rất nhanh chóng. Các tổng tài bá đạo biết được tên bắt cóc đưa Yến Đôn và Bạch Lệ Tô đến vùng ngoại ô, vì vậy nên họ phái rất nhiều người đến tìm ở những nơi gần khu vực ngoại thành.
Đương nhiên, trong mắt Yến Đôn thì “đội tìm kiếm” này cũng chẳng hề hấn gì, họ tìm tới tìm lui mà cũng không phát hiện ra trang viên ai-trông-thấy-là-ngủm của Cố Cố — Yến Đôn chỉ có thể quy hết công lao lên sức mạnh của kịch bản. Sào huyệt của nhân vật phản diện mà, chưa tới chương cuối cùng thì bản đồ này không thể nào mở khóa được.
Đến cuối cùng, khi Cố Cố sai người đập Yến Đôn bất tỉnh rồi ném tới bờ sông thì cậu mới được đội tìm kiếm phát hiện.
Sau khi đội tìm kiếm phát hiện ra Yến Đôn thì lập tức đưa cậu đến bệnh viện.
Lúc Yến Đôn tỉnh lại ở phòng bệnh VIP thì phát hiện ra ba tổng tài bá đạo đã đứng bên giường cậu rồi — Cảm giác kia vẫn có hơi đáng sợ.
Yến Đôn “suỵt” một tiếng rồi ngồi dậy, cậu nói với vẻ mặt mơ màng: “Đây là đâu ạ?”
Ngạn Trì có phản ứng nhanh nhất và mạnh mẽ nhất, hắn vô cùng kích động nói: “Tiểu Yến, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu có biết bọn tôi lo lắng cho cậu lắm không!”
Trong lòng Yến Đôn xuất hiện một chút áy náy, ánh mắt cũng vô thức phóng lên người Ngạn Tảo. Nhưng cậu lại thấy anh đứng yên tại chỗ, vẫn giữ dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, không nhìn ra được một chút bối rối nào, sắc mặt anh cũng ôn hòa, nguội lạnh cứ như hôm qua bọn họ vừa gặp nhau vậy.
Trong lòng Yến Đôn có hơi mất mát: Hình như sếp Tảo không lo lắng cho mình lắm…
Hoa Đại Mạo cũng thể hiện ra sự quan tâm, anh ta hỏi: “Bé Tiểu Yến, cậu có khó chịu ở đâu không?”
Yến Đôn lắc đầu, nói: “Sao tôi lại ở đây ạ?”
Ngạn Trì đáp: “Đội cứu hộ phát hiện ra cậu ở bờ sông.”
Yến Đôn hỏi: “Vậy Bạch Lệ Tô đâu rồi ạ?”
Ngạn Trì ngẩn ra: “Cái gì Bạch?”
Hoa Đại Mạo cũng ngẩn ra: “Cái gì Tô?”
Yến Đôn: “…” Hỏi sao Bạch Lệ Tô phải hắc hóa.
Ngạn Tảo lại bảo: “Không thấy cô ta… Phải rồi, cậu thay quần áo ở đâu vậy?”
Yến Đôn giật mình, cậu cúi đầu nhìn bản thân, lúc bấy giờ cậu mới phát hiện ra mình đang mặc một chiếc áo sơ mi được may theo kiểu Oxford cực kì tinh tế, cổ tay áo còn được thêu rất phức tạp.
Cái này nhất định là do Cố Cố gây ra!
Nghĩ đến cái tên Cố Cố ngày nào cũng uống rượu vang và mặc áo bành tô trong trang viên hoa hồng kia, Yến Đôn cảm thấy bộ đồ mà y cho mình mặc cũng không kì quái — Mới là lạ á!
Có ai bị bắt cóc về mà mặc đồ cứ như sắp đi tham gia tiệc khiêu vũ không chứ!
Chỉ cần là người bình thường thì ai cũng sẽ nghi ngờ cả?
Yến Đôn: …Phắc.
Hoa Đại Mạo và Ngạn Trì cũng bắt đầu đánh giá quần áo của Yến Đôn.
Hoa Đại Mạo nói: “Bộ độ này may khéo ghê, đặt ở chỗ nào vậy?”
Ngạn Trì nói: “Anh đừng có ảo tưởng sức mạnh nữa, nếu là anh thì chắc chắn không mặc đẹp như Tiểu Yến đâu.”
Cứ như vậy, Hoa Đại Mạo và Ngạn Trì lại bắt đầu cãi cọ.
Tuy Yến Đôn cảm thấy trận cãi vã này đột ngột quá chừng, song đồng thời cậu lại cảm thấy may mắn vì hai người kia ầm ĩ vào đúng lúc này, nếu không thì cậu cũng không giải thích ngay được tại sao mình lại mặc một bộ đồ như vậy mà ngã ở bờ sông.
Yến Đôn ngã lên trên giường, cậu ra vẻ chuẩn bị sắp ngất xỉu đến nơi. Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo bị màn diễn xuất “xỉu ngang” của Yến Đôn lừa đẹp, họ lập tức không dám lớn tiếng cãi nhau nữa, khuyên cậu nghỉ ngơi cho khỏe rồi rời khỏi phòng bệnh luôn.
Ngạn Tảo kéo một cái ghế sang rồi ngồi xuống bên mép giường, anh chậm rãi cầm một quả táo đặt trong lẵng hoa quả ở bên cạnh lên, anh nắm quả táo trong tay rồi bắt đầu gọt vỏ một cách từ tốn.
Yến Đôn nhìn dáng vẻ của Ngạn Tảo thì chợt cảm thấy căng thẳng: Nếu nói dối quá vụng về thì chắc chắn sẽ bị sếp Tảo nhìn thấu…
Ngạn Tảo nhướng mi, anh hỏi một cách không lạnh không nóng: “Nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?”
“K-Không có gì ạ.” Yến Đôn hồi hộp đến mức nói lắp luôn, “T-Tôi chỉ không biết nên nói gì…”
Ngạn Tảo nhìn vẻ mặt của Yến Đôn như đang quan sát điều gì, một lúc sau anh mới chậm rãi nói: “Cậu có vẻ rất chột dạ, như đã làm chuyện gì xấu vậy.”
“T-Tôi không có…” Yến Đôn thấp giọng, “Tôi chỉ hơi mệt thôi ạ.”
Ngạn Tảo nở nụ cười nhẹ nhàng, anh bỏ trái táo xuống rồi nói: “Thế thì thôi vậy, tôi còn đang định gọt trái cây cho cậu ăn đây. Nếu cậu mệt rồi thì chi bằng tôi kể chuyện cho cậu nghe để dỗ cậu ngủ nhé?”
Đề nghị này thật ấm áp, mềm mại đến mức Yến Đôn không thể cưỡng lại được: “Được ạ.”
Ngạn Tảo bèn kể với chất giọng dịu dàng: “Ngày xửa ngày xưa có một cậu bạn nhỏ, cậu ấy nói dối…”
Chút ấm áp trong lòng Yến Đôn chợt tiêu tan, đôi ngươi co rụt lại: “S-Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó,” Ngạn Tảo dịu dàng nói, “Cậu ấy bị một con sói xám to đùng nuốt chửng.”
Mặt Yến Đôn cứng ngắc: “Đây đúng là một câu chuyện… Ngắn gọn ạ.”
“Đây là một câu chuyện nói ít hiểu nhiều, tuy rất ngắn nhưng lại truyền tải được ý nghĩa.” Giọng điệu của Ngạn Tảo vô cùng êm dịu, cứ như đang nói chuyện với một cậu bạn nhỏ vậy, “Cậu có biết câu chuyện này nói cho chúng ta biết điều gì không?”
Mắt Yến Đôn đảo qua đảo lại: “Nói cho chúng ta biết rằng, trẻ con không được nói dối ạ?”
“Không phải.” Ngạn Tảo lắc đầu, “Câu chuyện này nói cho chúng ta biết rằng, trẻ con phải tránh xa khỏi sói xám.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất