Xuyên Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Nông, Ta Bị Phu Quân Cưng Chiều
Chương 12:
Liễu Đại Sơn và Tần thị đang chuẩn bị ra đồng làm việc, Bán Hạ thấy vậy, nói muốn đi cùng nhưng Tần thị bảo nàng ở nhà nấu cơm.
Bán Hạ cũng không đi theo nữa, đợi họ đi rồi, nàng đeo gùi đi xuống chân núi.
Lương thực trong nhà chỉ có từng ấy, nàng phải đi đào chút rau dại về.
Đến chân núi, Từ Bán Hạ vô cùng kinh ngạc.
Một vùng lớn như thế này hầu như đều là rau dại có thể ăn được.
Nàng đào khá nhiều cải cúc, rau sam bỏ vào gùi.
Tiếp đó lại đi lên trên, nàng nhìn thấy cây hương xuân, trên cây toàn là hương xuân non.
Hương xuân xào trứng là món ngon tuyệt hảo.
Từ Bán Hạ vội vàng đặt gùi xuống, trèo lên cây hái hương xuân.
Rất nhanh, nàng đã hái được khá nhiều.
Từ Bán Hạ nghĩ rằng bữa ăn trong ngày đã có, tâm trạng rất tốt, đeo gùi đi về nhà.
Về đến nhà, Từ Bán Hạ thấy Liễu Văn Tu đang cho gà ăn.
Liễu Văn Tu thấy Từ Bán Hạ về, trên mặt nở nụ cười. "Hạ Hạ, nàng đi đâu vậy?"
"Đi đào rau dại."
Từ Bán Hạ xách gùi đi rửa rau, rửa sạch hết rồi, nàng bưng vào bếp.
Đầu tiên nàng hấp sáu cái bánh ngô thô, băm nhỏ hương xuân đập một quả trứng vào trộn đều, sau đó cho vào chảo xào thơm nêm muối rồi bắc ra.
Tiếp đó lại chần rau sam rồi trộn, lấy cải cúc nấu canh.
Số cải cúc, rau sam và hương xuân còn lại, Từ Bán Hạ định để chiều làm bữa tối.
Nấu cơm xong, Liễu Đại Sơn và Tần thị cũng từ ngoài đồng về.
Từ Bán Hạ đi ra bảo họ rửa tay ăn cơm, còn mình thì vào bếp bưng thức ăn ra.
Đợi đến khi thức ăn được bưng lên bàn, Liễu Đại Sơn và Tần thị đều ngây người, ngay cả Liễu Văn Tu cũng ngẩn ra.
Tần thị nhìn sáu cái bánh ngô thô trên bàn, cau mày nói: "Bán Hạ, nhà mình bốn người, mỗi người một cái bánh ngô thô là đủ rồi, con hấp nhiều thế này lãng phí quá, với lại tình hình nhà mình con cũng biết mà."
Từ Bán Hạ đương nhiên biết nhà mình khó khăn. "Mẫu thân, Văn Tu còn đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày phụ mẫu ra đồng làm việc vất vả như vậy nên ăn nhiều một chút, nếu không lấy đâu ra sức mà làm việc chứ, sáu cái bánh ngô thô này chúng ta mỗi người một cái, hai cái còn lại phụ mẫu chia nhau một cái, con và Văn Tu chia nhau một cái."
Bán Hạ cũng không đi theo nữa, đợi họ đi rồi, nàng đeo gùi đi xuống chân núi.
Lương thực trong nhà chỉ có từng ấy, nàng phải đi đào chút rau dại về.
Đến chân núi, Từ Bán Hạ vô cùng kinh ngạc.
Một vùng lớn như thế này hầu như đều là rau dại có thể ăn được.
Nàng đào khá nhiều cải cúc, rau sam bỏ vào gùi.
Tiếp đó lại đi lên trên, nàng nhìn thấy cây hương xuân, trên cây toàn là hương xuân non.
Hương xuân xào trứng là món ngon tuyệt hảo.
Từ Bán Hạ vội vàng đặt gùi xuống, trèo lên cây hái hương xuân.
Rất nhanh, nàng đã hái được khá nhiều.
Từ Bán Hạ nghĩ rằng bữa ăn trong ngày đã có, tâm trạng rất tốt, đeo gùi đi về nhà.
Về đến nhà, Từ Bán Hạ thấy Liễu Văn Tu đang cho gà ăn.
Liễu Văn Tu thấy Từ Bán Hạ về, trên mặt nở nụ cười. "Hạ Hạ, nàng đi đâu vậy?"
"Đi đào rau dại."
Từ Bán Hạ xách gùi đi rửa rau, rửa sạch hết rồi, nàng bưng vào bếp.
Đầu tiên nàng hấp sáu cái bánh ngô thô, băm nhỏ hương xuân đập một quả trứng vào trộn đều, sau đó cho vào chảo xào thơm nêm muối rồi bắc ra.
Tiếp đó lại chần rau sam rồi trộn, lấy cải cúc nấu canh.
Số cải cúc, rau sam và hương xuân còn lại, Từ Bán Hạ định để chiều làm bữa tối.
Nấu cơm xong, Liễu Đại Sơn và Tần thị cũng từ ngoài đồng về.
Từ Bán Hạ đi ra bảo họ rửa tay ăn cơm, còn mình thì vào bếp bưng thức ăn ra.
Đợi đến khi thức ăn được bưng lên bàn, Liễu Đại Sơn và Tần thị đều ngây người, ngay cả Liễu Văn Tu cũng ngẩn ra.
Tần thị nhìn sáu cái bánh ngô thô trên bàn, cau mày nói: "Bán Hạ, nhà mình bốn người, mỗi người một cái bánh ngô thô là đủ rồi, con hấp nhiều thế này lãng phí quá, với lại tình hình nhà mình con cũng biết mà."
Từ Bán Hạ đương nhiên biết nhà mình khó khăn. "Mẫu thân, Văn Tu còn đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày phụ mẫu ra đồng làm việc vất vả như vậy nên ăn nhiều một chút, nếu không lấy đâu ra sức mà làm việc chứ, sáu cái bánh ngô thô này chúng ta mỗi người một cái, hai cái còn lại phụ mẫu chia nhau một cái, con và Văn Tu chia nhau một cái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất