Xuyên Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Nông, Ta Bị Phu Quân Cưng Chiều
Chương 47:
A Lực có chút chê bai nhìn nàng: "Muội có nhiều con mồi như vậy rồi, sao còn giết rắn mang đi?"
Từ Bán Hạ cũng không để ý đến ánh mắt chê bai của hắn, thẳng thắn nói: "Rắn cũng có thể ăn mà, dù sao cũng là thịt."
A Lực: "..." Hắn ta không thể phản bác được.
Hai người đi một đoạn đường không nói gì, Từ Bán Hạ đi trước đột nhiên trượt chân, trực tiếp trượt xuống dốc.
A Lực thấy vậy lập tức buông dây mây kéo con lợn rừng, nhìn xuống dốc: "Muội không sao chứ?"
"Không sao." Từ Bán Hạ nhìn lòng bàn tay bị trầy da chảy máu, sau đó lại xoa xoa cái mông đang hơi đau.
Nàng cảnh giác nhìn xung quanh, đề phòng gặp phải rắn độc.
Nhưng khi nhìn kỹ, Từ Bán Hạ phát hiện ra một thứ tốt!
Phía sau nàng, thực sự có một cây dâu!
Trên cây có rất nhiều quả dâu tằm, đây có được coi là họa vô đơn chí không?
Từ Bán Hạ vui mừng phát điên, kích động quay một vòng, kết quả suýt nữa bị cỏ dại trên mặt đất làm vấp ngã.
A Lực ở trên nhìn thấy Từ Bán Hạ có vẻ rất vui mừng, không hiểu tại sao: "Này! Muội ngã xuống mà còn vui được à?"
Nghe thấy tiếng trên cao, Từ Bán Hạ trả lời hắn ta: "Một lát nữa nói với huynh! Huynh cứ nghỉ ngơi ở trên đó đợi ta, ta sẽ lên ngay."
"Được rồi, muội nhanh lên nhé." A Lực ngồi xuống đất, cảnh giác nhìn xung quanh.
Mặc dù đây là rìa của khu rừng nhưng không có nghĩa là không có nguy hiểm, lỡ như có rắn độc đột nhiên lao ra thì sao, hắn ta vẫn nên cảnh giác thì hơn.
Từ Bán Hạ ở dưới dốc tìm được hai ba chiếc lá to cầm trên tay, đang hái dâu tằm.
Thỉnh thoảng còn cho vào miệng vài quả, chua chua ngọt ngọt, đặc biệt ngon.
Quả dâu tằm đỏ tuy chưa chín, ăn vào hơi chua nhưng cũng không phải không ăn được.
Từ Bán Hạ hái toàn những quả chín, đen tím đen tím.
Văn Tu ăn chắc chắn sẽ thích!
Đến khi hái được kha khá, Từ Bán Hạ mới hài lòng dừng tay, sau đó nắm lấy cỏ dại bắt đầu trèo lên.
A Lực nhìn người nào đó thở hồng hộc trèo lên, hỏi: "Phát hiện ra thứ gì tốt vậy? Lên lâu như vậy."
Từ Bán Hạ cũng không để ý đến ánh mắt chê bai của hắn, thẳng thắn nói: "Rắn cũng có thể ăn mà, dù sao cũng là thịt."
A Lực: "..." Hắn ta không thể phản bác được.
Hai người đi một đoạn đường không nói gì, Từ Bán Hạ đi trước đột nhiên trượt chân, trực tiếp trượt xuống dốc.
A Lực thấy vậy lập tức buông dây mây kéo con lợn rừng, nhìn xuống dốc: "Muội không sao chứ?"
"Không sao." Từ Bán Hạ nhìn lòng bàn tay bị trầy da chảy máu, sau đó lại xoa xoa cái mông đang hơi đau.
Nàng cảnh giác nhìn xung quanh, đề phòng gặp phải rắn độc.
Nhưng khi nhìn kỹ, Từ Bán Hạ phát hiện ra một thứ tốt!
Phía sau nàng, thực sự có một cây dâu!
Trên cây có rất nhiều quả dâu tằm, đây có được coi là họa vô đơn chí không?
Từ Bán Hạ vui mừng phát điên, kích động quay một vòng, kết quả suýt nữa bị cỏ dại trên mặt đất làm vấp ngã.
A Lực ở trên nhìn thấy Từ Bán Hạ có vẻ rất vui mừng, không hiểu tại sao: "Này! Muội ngã xuống mà còn vui được à?"
Nghe thấy tiếng trên cao, Từ Bán Hạ trả lời hắn ta: "Một lát nữa nói với huynh! Huynh cứ nghỉ ngơi ở trên đó đợi ta, ta sẽ lên ngay."
"Được rồi, muội nhanh lên nhé." A Lực ngồi xuống đất, cảnh giác nhìn xung quanh.
Mặc dù đây là rìa của khu rừng nhưng không có nghĩa là không có nguy hiểm, lỡ như có rắn độc đột nhiên lao ra thì sao, hắn ta vẫn nên cảnh giác thì hơn.
Từ Bán Hạ ở dưới dốc tìm được hai ba chiếc lá to cầm trên tay, đang hái dâu tằm.
Thỉnh thoảng còn cho vào miệng vài quả, chua chua ngọt ngọt, đặc biệt ngon.
Quả dâu tằm đỏ tuy chưa chín, ăn vào hơi chua nhưng cũng không phải không ăn được.
Từ Bán Hạ hái toàn những quả chín, đen tím đen tím.
Văn Tu ăn chắc chắn sẽ thích!
Đến khi hái được kha khá, Từ Bán Hạ mới hài lòng dừng tay, sau đó nắm lấy cỏ dại bắt đầu trèo lên.
A Lực nhìn người nào đó thở hồng hộc trèo lên, hỏi: "Phát hiện ra thứ gì tốt vậy? Lên lâu như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất