Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 100

Trước Sau
Đại hoàng tử và Vệ Vân Gia

Nhà họ Vệ có một vị khách, đó chính là đại hoàng tử Việt Qua – người vừa mới được phong làm Tấn vương.

Việt Qua xem như bạn qua thư thời cổ đại của Vệ Vân Chiêu, không quen biết gì Giang Lâm cả.

Nhưng hắn đến nhà họ Vệ cũng không phải là muốn gặp hai người họ mà là muốn gặp Vệ Vân Gia, Việt Qua đề nghị được nói riêng với Vệ Vân Gia vài câu. Vệ Vân Chiêu nghĩ hai người họ vẫn còn có hôn ước nên đồng ý.

Nhưng Việt Qua vừa được dẫn đi gặp Vệ Vân Gia thì Giang Lâm đã lôi kéo Vệ Vân Chiêu lặng lẽ đuổi theo định nghe lỏm rồi.

Vệ Vân Chiêu thấy dáng vẻ tràn đầy phấn khởi của Phu nhân nhà mình thì thực sự không thể nói ra lời ngăn cản được, chỉ có thể nghe lời bị Giang Lâm lôi đi.

Việt Qua và Vệ Vân Gia gặp mặt bên trong khu nhà mà Vệ Vân Gia ở, xung quanh có nha hoàn hầu hạ, chỉ là cách khá xa nên cũng không cản trở việc hai người nói chuyện.

Vệ Vân Gia nhún gối hành lễ với Việt Qua: “Tham kiến Tấn vương điện hạ. “Trong lòng nàng rõ ràng vị Tấn vương điện hạ này vì bọn họ hôn ước mà tới.

Việt Qua giơ tay đỡ hờ: “Vệ cô nương miễn lễ.”

Hai người ngồi xuống trước bàn đá, Việt Qua chủ động mở miệng: “Vệ cô nương, hôm nay bản vương tới là vì chuyện hôn ước.”

Vệ Vân Gia gật đầu rồi rót trà cho hắn: “Điện hạ muốn giải trừ hôn ước giữa hai người chúng ta đúng không?”

Việt Qua nghe vậy thì nhìn Vệ Vân Gia thêm lần nữa, sau đó hắn nói: “Trong thư, Vệ đại nhân từng nói rằng Vệ cô nương thông tuệ hơn người, hôm nay gặp mặt, quả thực như vậy.”

“Hôn ước không phải do cô nương và bản vương mong muốn, cũng không dám lừa gạt cô nương, bản vương từng ở biên quan cứu một người con gái, bản vương cùng nàng kết làm phu thê, tuy nàng đã bệnh mất nhưng cũng để lại cho bản vương hai đứa con một trai một gái. Bản vương từng lập lời thề, đời này sẽ không rước thê nữa. Vì sợ con mình bị liên lụy bởi sự tranh giành phe phái nên ngoài người thân cận bên cạnh thì bản vương vẫn chưa từng tiết lộ với người ngoài về sự tồn tại của vong thê và các con, vậy nên đến Vệ đại nhân cũng không biết chuyện này.”

“Bản vương cố ý che giấu chuyện của vong thê và các con, nhưng cũng không phải là cố ý thất lễ với cô nương mà chỉ là kết hôn là việc quan trọng, vậy nên bản vương mới muốn giải thích rõ ràng trực tiếp với cô nương, xin Vệ cô nương đừng trách tội.” Việt Qua chắp tay nhận lỗi với Vệ Vân Gia.

Vệ Vân Gia khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói: “Điện hạ không cần như vậy, từ phong thư đầu tiên thì điện hạ đã nói rất rõ ràng, chờ đến khi ngài về kinh thì sẽ giải trừ hôn ước với ta, Vân Gia vẫn nhớ. Điện hạ đồng ý giải thích thẳng thắn với Vân Gia đã là cho Vân Gia mặt mũi rồi, sao Vân Gia lại trách tội được.”

“Đa tạ Vệ cô nương, cô nương yên tâm, khi bản vương trở lại sẽ xin Hoàng thượng hạ chỉ giải trừ hôn ước cho chúng ta, sau này chắc chắn cô nương có thể tìm được lang quân như ý, đầu bạc đến già.”

“Cảm ơn Vương gia đã chúc phúc.”

Việt Qua rời đi, Vệ Vân Gia cũng đứng dậy tiễn hắn.

Khi hắn muốn đi ra khỏi sân thì Vệ Vân Gia đột nhiên gọi hắn lại: “Tấn vương điện hạ.”

Việt Qua quay đầu lại, chờ Vệ Vân Gia mở miệng.

“Điện hạ không muốn rước thê nữa là sợ mình có danh khắc thê, sẽ hại cô nương khác ư?”

Việt Qua cười khổ: “Có lẽ là đời này vô duyên, có thể có một hai đứa con như này thì bản vương đã thỏa mãn rồi.”

Vệ Vân Gia: “Vương gia, có một số việc tin mới đáng sợ, đại tẩu ta từng nói, trên đời này không có gì là số mệnh trời định cả, hơn nữa việc thành tại người, có một số việc chỉ là trùng hợp, thậm chí là trùng hợp do con người tạo nên, chỉ cần điện hạ chưa từng làm việc trái với lương tâm thì không cần vì thế mà áy náy.”

Vệ Vân Gia uốn gối, hơi cúi đầu: “Vân Gia cũng chúc điện hạ sẽ có một ngày có thể tìm được người làm bạn một đời, không cần e ngại bất cứ lời đồn đại vô tri nào nữa.”

Việt Qua sửng sốt trong chốc lát, sau đó hắn cười khẽ, hắn chưa từng nghe cách nói như vậy, người nhà họ Vệ đúng là đều rất thú vị.

“Cảm ơn!” Việt Qua cao giọng mở miệng, sau đó nhanh chân rời đi.

Có thể tương lai hắn còn có thể gặp được một nữ nhân nguyện ý cùng hắn yêu nhau gần nhau, nhưng người đó không phải là vị cô nương nhà họ Vệ này, cũng không thể là cô nương ấy được.

Sau khi ra khỏi nhà họ Vệ thì Việt Qua đi thẳng đến hoàng cung.

Hai người đang nghe trộm cũng sinh ra một chút tranh cãi, Giang Lâm oán giận Vệ Vân Chiêu còn không tỉnh táo bằng một tiểu cô nương, Việt Qua – Tiền đại hoàng tử, Tấn vương hiện tại – hoàn toàn không có ý định cưới nhà cô nương họ, Vệ Vân Chiêu đúng là tưởng bở.

Thực ra Giang Lâm cảm thấy, cho dù Việt Qua muốn cưới thì chưa chắc Vệ Vân Gia đã muốn gả, rốt cuộc thì giữa họ còn khoảng cách thù giết cha, mà phụ thân đã khuất núi, người đàn ông duy nhất có thể cáng đáng mọi việc trong nhà cũng vì trúng độc mà nằm ở trên giường, thời gian đó khó khăn đến mức nào thì hẳn là tiểu cô nương vẫn còn nhớ.

Vệ Vân Chiêu nói: “Ta biết, vậy nên ta không muốn một tiểu cô nương như muội ấy phải gánh vác những chuyện này, nếu như muội ấy và Tấn vương có tình cảm với nhau nhưng cuối cùng lại vì ân oán của thế hệ trước mà đứt đoạn nhân duyên thì Vân Gia cũng sẽ không dễ chịu.”

Vệ Vân Chiêu cảm thấy tiểu cô nương nên vui vẻ làm việc mà mình muốn làm, kết hôn sinh con với người mà mình yêu.

Nhưng tiểu cô nương cũng là người có chủ kiến, có ý nghĩ của riêng mình.

Chuyện như vậy không thể nói rõ là đúng hay sai được, Vệ Vân Chiêu hi vọng Vệ Vân Gia đừng vì thù hận mà bỏ qua một cuộc hôn nhân tốt, mà Vệ Vân Gia vẫn nhớ tới chuyện của phụ thân mình, cũng không có tình cảm gì với Đại hoàng tử cả.

Bây giờ xem thì một người không muốn cưới một người không muốn gả lại là kết cục tốt nhất.

Tân đế vẫn rất nể mặt đại ca mình, rất nhanh đã viết thánh chỉ từ hôn đưa đến nhà họ Vệ, từ đây, nam cưới nữ gả không liên quan gì đến nhau nữa.

Sau khi nhận được thánh chỉ, Vệ Vân Chiêu đi tìm Vệ Vân Gia nói chuyện, hai huynh muội nói chuyện rất lâu, cuối cùng Vệ Vân Chiêu đồng ý cho Vệ Vân Gia tự tìm kiếm vị hôn phu tương lai, nếu không muốn lấy chồng thì hắn cũng có thể nuôi muội muội này cả đời.

Vệ Vân Gia rất cảm động nghĩ, việc đại ca còn sống với cả cô bé và toàn bộ nhà họ Vệ chính là chuyện may mắn lớn nhất, mà hết thảy chuyện này đều là công lao của đại tẩu, vậy nên đại tẩu là tốt nhất.

Ngũ hoàng tử và Doãn Phỉ Phỉ

Năm đầu tiên sau khi Tân đế đăng cơ đã làm rất nhiều chuyện, thủ đoạn sấm rền gió cuốn hoàn toàn không phù hợp với khí chất ôn hòa nho nhã của hắn, dưới sự giúp đỡ của Lục hoàng tử Việt Hằng – bây giờ là Hằng vương – thì hắn đã nắm trong tay mọi sự vụ của triều đình, trong chính sự không có bất cứ quan lại nào dám không tận tâm cả.

Người có năng lực, biết làm việc sẽ được Tân đế yêu thích trọng dụng, mà người tầm thường vô dụng muốn dựa vào những con đường khác để tiến thân thì tất nhiên sẽ theo dõi hậu cung vẫn không có một bóng người của Tân đế.

Tiên hoàng băng hà chưa được một năm đã có người đề nghị Tân đế tuyển vài cung phi vào cung hầu hạ trước, dù sao Phi tử không phải Hoàng hậu, không cần cử hành hôn lễ nên cũng không xem như vi phạm quy củ.

Nhưng Tân đế không muốn, không chỉ không muốn mà còn cắt sạch chức quan của người đề nghị rồi đuổi kẻ đó về nhà, vĩnh viễn không cho vào triều làm quan nữa.

Giết gà dọa khỉ rất có hiệu quả, sau đó, trong thời gian để tang cũng không có ai dám đề nghị đưa người vào hậu cung của Tân đế nữa.



Cũng bởi vậy nên rất nhiều người muốn dựa vào nữ nhân tiến thân đều rất sốt ruột, chờ thời gian để tang vừa kết thúc thì tấu chương lập tức bay ào ào tới bàn của Tân đế, muốn hắn mau chóng đón Hoàng hậu vào cung, tuyển Phi tần, sinh Hoàng tử, Công chúa. Mới vài ngày mà tấu chương yêu cầu tân đế tuyển Phi đã chất đầy bàn trà.

Trong này có người còn dòm ngó vị trí Hoàng hậu, hoàn toàn không muốn để Doãn Phỉ Phỉ làm chủ hậu cung mà muốn cô ấy cùng tham gia tuyển Phi, tìm một ứng cử viên khác cho ngôi vị Hoàng hậu.

Tân đế và các triều thần đấu hơn nửa tháng, từ vừa bắt đầu nhất định không muốn thành hôn đến đồng ý cưới cô nương nhà họ Doãn vào cung, nhưng điều kiện là đời này chỉ cưới một người, hậu cung chỉ có một vị Hoàng hậu.

Các triều thần đương nhiên không chịu nhưng vị Tân đế này không chỉ có thủ đoạn mạnh mẽ dứt khoát mà da mặt cũng dày đến mức không mấy ai có thể so sánh được. Hắn nói thẳng là nếu các triều thần không đồng ý thì hắn sẽ không cưới, dù sao hắn cũng không cảm thấy nữ nhân tốt ở chỗ nào, đặc biệt là sau khi nữ nhân trong hậu cung nhiều lên.

Rất nhiều người lập tức nhớ tới mẹ đẻ của vị tân đế này, cũng chính là Đương kim thái hậu có xuất thân không cao, lúc trước sống cũng không dễ chịu gì nên Tân đế cực kì chán ghét chuyện hậu cung có nhiều nữ nhân, những người định cầu Thái hậu khuyên bảo Tân đế cũng lập tức bỏ suy nghĩ đó đi.

Lại qua hơn nửa tháng cò kè mặc cả với các triều thần, rốt cục những người này cũng đồng ý với việc Tân đế chỉ cưới một mình Hoàng hậu, dù sao họ không đáp ứng cũng không được, Hoàng thượng không muốn tuyển Phi thì họ cũng không thể nhét người vào hậu cung được, chỉ sợ đến lúc đó sẽ giống như người khi trước, trực tiếp bị giáng chức đuổi về nhà.

Một đám triều thần tính toán, dù sao Tân đế vẫn còn trẻ, không cần phải cuống lên làm gì cả, chờ mấy năm nữa hắn nhìn chán Hoàng hậu thì tất nhiên sẽ muốn có các cô nương trẻ trung khác, muốn sinh thêm vài đứa con trai, khi đó mới là cơ hội của họ.

Tân đế cũng không để ý tới ý nghĩ của họ, dù sao chỉ cần mục đích của mình đạt thành là được.

Chọn ngày lành tháng tốt, đế hậu đại hôn, cực kỳ long trọng.

Cũng khiến người khác rục rà rục rịch muốn phá hoại.

Người  duy nhất còn sót lại trong nhóm vai chính – vị Tiền thái tử sống dai như đỉa kia – cảm thấy Tân đế cướp đi cả ngôi vị hoàng đế lẫn nữ nhân thuộc về hắn nên cảm thấy cực kỳ không cam lòng.

Cũng không biết tại sao lại có lời đồn “cưới Doãn Phỉ Phỉ làm Hoàng hậu thì sẽ có thể đăng cơ”, nếu không phải lúc nói lời này chỉ có hai người cậu và Vệ Vân Chiêu thì cậu sẽ nghi ngờ có người nghe trộm được lời cậu nói rồi tiết lộ ra ngoài mất.

Không biết lời đồn đại này đến từ đâu nhưng Tiền thái tử lại thực sự bị kích thích, hắn kêu gọi các thuộc hạ cũ giết Tân đế, cướp Hoàng hậu.

Vì để Ngũ ca của y có thể thuận lợi cưới tẩu tử thì Việt Hằng đành phải đi đi ngăn cản cái phiền toái này vậy.

So với các vị hoàng tử khác thì rõ ràng là Tân đế hoàn toàn không coi trọng Tiền thái tử một chút nào cả, chỉ sắc phong hắn làm Quận vương, phong hào ‘Bình’ – Bình quận vương – nghe đã biết là kẻ vô tích sự rồi.

Phủ đệ mà hắn ở là phủ Ngũ hoàng tử mà Tân đế từng ở, phủ đệ của Hoàng tử không được sủng ái thì đương nhiên là không được tốt lắm, càng không thể so sánh với Đông cung được, lúc vừa mới đến thì Bình quận vương còn nổi giận một trận, đáng tiếc từ lâu hắn đã không phải Thái tử nữa nên đương nhiên không thể so với lúc trước được.

Nổi giận cũng vô dụng nên trong lòng hắn càng lúc càng khó chịu, dốc hết sức muốn giết Tân đế, cướp dâu trong ngày đại hôn.

Chỉ tiếc, còn chưa bắt đầu thì phần lớn thuộc hạ của hắn đã bị Việt Hằng xử lý.

Khi biết Việt Hằng muốn đi tìm Bình quận vương tính sổ thì Giang Lâm cũng lôi kéo Vệ Vân Chiêu cùng đến tham gia trò vui, đương nhiên cũng không phải chỉ tham gia trò vui không, họ cũng có chuyện muốn tìm Bình quận vương.

Giang Lâm muốn tìm một đáp án, chính là tạo sao trong đêm tân hôn lúc trước, Diệp ma ma muốn ép cậu phải ngủ với Vệ Vân Chiêu, trước khi Diệp ma ma chết có nói hai chữ, Giang Lâm không thấy rõ khẩu hình nhưng Vệ Vân Chiêu thấy rõ, hắn nói hai chữ kia là: Thái tử.

Lúc đó, thái tử mà Diệp ma ma nói tất nhiên là Tiền thái tử – Bình quận vương lúc này rồi.

Phủ Bình quận vương vì mấy người Việt Hằng đến mà rối tung lên, Việt Hằng trực tiếp vung tay sai cấm vệ quân bao vây kín phủ Bình quận vương, sau đó y và Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu đi gặp Bình quận vương.

Loại thuốc độc mà hệ thống để lại thực sự rất mạnh, cho dù lượng thuốc mà Việt Hằng sử dụng không nhiều nhưng cũng đủ để một người đau đến chết đi sống lại, Bình quận vương cũng phí không ít sức lực, mời rất nhiều đại phu cũng không thể giải độc được, nhiều lắm là dùng dược liệu quý báu để áp chế độc tính, giảm bớt thống khổ mà thôi.

Lúc họ đến, Bình quận vương đang ôm bụng, vẻ mặt đau đớn ngồi trên giường nói chuyện với thuộc hạ, Việt Hằng vừa vào cửa đã ném hai tên thuộc hạ của Bình quận vương này ra ngoài cửa, sau khi cửa đóng lại thì y kéo ghế ngồi đối diện giường, bình tĩnh nhìn Bình quận vương.

“Thật không nghe lời, xem ra là còn chưa đủ đau.”

Bình quận vương vừa sợ hãi vừa hoảng hốt nhìn ba người Việt Hằng: “Các ngươi muốn làm gì? Cô cho các ngươi biết, nếu cô xảy ra chuyện thì tin tức các ngươi mưu sát cô sẽ lập tức truyền ra ngoài, Lão lục, chắc ngươi cũng không muốn phải cõng tội danh giết hoàng huynh trên lưng, để tiếng xấu muôn đời đúng không?”

Việt Hằng nhếch khóe miệng, ánh mắt trào phúng tràn ngập trào phúng: “Còn tự xưng là cô cơ đấy, người ngồi trên long ỷ đã thay đổi rồi, chẳng lẽ ngươi muốn làm con trai của Ngũ ca hả?”

Giang Lâm ở phía sau không nhịn được mà bật cười, cậu cảm thấy Việt Hằng còn độc miệng hơn cả mình nữa.

“Đánh rắm, bổn cung mới là Thái tử, mới là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế mà phụ hoàng khâm định, Việt Thành là cái rắm, sớm muộn gì cô cũng sẽ giết hắn, triệt để diệt trừ tất cả các ngươi.”

“Chà, đầu óc không tỉnh táo.” Giang Lâm xoay người, tay chống trên vai Vệ Vân Chiêu, miệng cảm thán.

Việt Hằng cũng không phải đến để phí lời với hắn, y lấy ra túi thuốc bột không dùng hết kia: “Yên tâm, bản vương sẽ không để cho ngươi chết đâu, ngươi nói đúng, bản vương muốn có danh tiếng tốt thì sao sẽ làm ra chuyện giết hoàng huynh được? Bản vương sẽ chỉ khiến ngươi vĩnh viễn phải chịu đau đớn, sống không bằng chết mà thôi.”

Y lấy ra một chút thuốc bột, hòa tan vào nước rồi định bắt Bình quận vương uống, Bình quận vương đương nhiên không chịu mà ra sức giãy giụa, Giang Lâm thấy thời cơ đến thì lập tức tiến lên vài bước: “Thế này nhé, Quận vương điện hạ, ngươi trả lời ta một câu, ta sẽ giúp ngươi xin Hằng vương cho ngươi uống ít độc một chút, thế nào?”

Vì đã biết loại độc này đáng sợ đến mức nào nên Bình quận vương rất sợ bị Việt Hằng ép uống chén nước này thì hắn sẽ đi đời nhà ma, quan trọng nhất là hiện tại hắn không hề có một chút sức chống đỡ nào cả, chỉ có thể để mặc đám người Việt Hằng muốn làm gì thì làm. Lúc này nghe Giang Lâm nói như vậy thì Bình quận vương lập tức gật đầu: “Ngươi muốn biết gì?” Cùng lúc đó  hắn còn muốn cò kè mặc cả: “Ngươi bảo Việt Hằng đổ chén nước đó đi thì cô sẽ nói cho ngươi biết.”

Giang Lâm cảm thấy người này không thức thời nên nhấc tay rồi nói với Việt Hằng: “Hằng vương điện hạ, mời.”

Thấy chén nước bỏ thêm thuốc độc đã đưa đến bên mép, Bình quận vương  hoảng sợ, hắn lập tức nói: “Được, cô nói, cô sẽ nói hết.”

“Tốt lắm, câu hỏi rất đơn giản, có phải ngươi đã từng sai khiến một ma ma trong nhà họ Vệ ép buộc ta viên phòng với Vệ Vân Chiêu trong đêm tân hôn không? Tại sao ngươi lại phải làm như thế?”

Có lẽ là chuyện này đã xảy ra từ quá lâu nên Bình quận vương phải nghĩ   một hồi lâu mới nhớ ra: “Hình như là có chuyện này, ép các ngươi viên phòng thì đương nhiên là muốn Vệ Vân Chiêu chết rồi, làm gì còn nguyên nhân nào khác.”

Bình quận vương nói rất bình thản, dù sao muốn người nhà họ Vệ chết đi vẫn là tâm nguyện của họ.

Giang Lâm tiếp tục hỏi: “Vì sao ngươi khẳng định ta viên phòng với Vệ Vân Chiêu thì hắn sẽ chết?”

Bình quận vương nhìn cái chén trong tay Việt Hằng một chút, lại muốn cò kè mặc cả lần nữa, nhưng không chờ hắn mở miệng thì Việt Hằng đã dí cái chén về phía trước, Bình quận vương sợ đến mức co rúm ra đằng sau rồi ngoan ngoãn trả lời Giang Lâm.

“Ngươi bị hạ độc, nếu giao hợp với hắn thì cả hai người các ngươi chắc chắn đều phải chết.”

Bây giờ Giang Lâm đã hiểu, tại sao khi cậu xuyên qua, nguyên thân không chỉ bị đánh ngất xỉu mà trên người còn bị hạ độc nữa, nguyên thân bị độc chết nên cậu mới có cơ hội xuyên vào trong thân thể này.

Khi cậu tỉnh lại không bao lâu thì lập tức uống nước linh tuyền, vậy nên chất độc này vẫn chưa sinh ra ảnh hưởng gì với cậu cả.

Cậu nhất định là bị người nhà họ Giang đầu độc, kẻ có hiềm nghi lớn nhất là Giang Cẩm Nguyệt.

“Câu hỏi cuối cùng, tại sao lại tìm Diệp ma ma?”



Bình quận vương rên một tiếng: “Đương nhiên là do đồ sao chổi kia nói rồi, nếu không có con đàn bà kia thì sao cô lại thành ra như thế này cơ chứ?”

Ngay cả tên Giang Cẩm Nguyệt cũng không chịu nói thì có thể thấy được là hận cô ta sâu đến mức nào rồi.

Từ sau khi trúng độc thì Bình quận vương vẫn đang hối hận, hối hận lần thứ hai trêu chọc Giang Cẩm Nguyệt, biết rõ con đàn bà kia là đồ sao chổi xui xẻo, chỉ cần dính phải cô ta thì sẽ không có chuyện tốt, nhưng hắn vẫn không nhớ kỹ giáo huấn, lại xảy ra quan hệ với cô ta.

Nếu như con đàn bà kia không đưa cho hắn thuốc độc thì sao hắn lại đánh mất ngôi vị Hoàng đế, còn sống dở chết dở nằm trên giường như thế này được?

Nếu Giang Cẩm Nguyệt có dính líu đến việc này thì mọi chuyện có thể giải thích được, khi đó Giang Cẩm Nguyệt vẫn có hệ thống, sớm biết con gái của Diệp ma ma bị Vệ An hại chết nên nói cho Bình quận vương, sau đó Bình quận vương lấy cái cớ báo thù để giúp bà ấy, sau đó bảo bà ấy bắt họ viên phòng. Diệp ma ma sốt ruột báo thù nên đương nhiên sẽ đáp ứng.

Nhưng vừa bị Giang Lâm nhắc nhở thì bà ấy sợ tay mình dính máu tươi, trong lòng sợ hãi nên cuống quít chạy trốn.

Giang Lâm vỗ tay một cái: “Được rồi, ta hỏi xong rồi, Hằng vương điện hạ, ngươi xem?”

Việt Hằng tiến lên, đưa tay bóp miệng Bình quận vương, không cho hắn có một chút cơ hội giãy dụa nào mà trực tiếp đổ một chén nước kia xuống, Việt Hằng nói: “Tuy ngươi xin tha, nhưng cũng phải xem bản vương có đồng ý hay không đã.”

Thuốc độc vừa xuống bụng thì lập tức có tác dụng, Bình quận vương há miệng định mắng người, nhưng hắn đau đến không có cả sức để nói, chỉ có thể nằm ở trên giường kêu thảm thiết.

Việt Hằng khoanh hai tay trước ngực nhìn người trên giường, y nhếch miệng cười khẽ: “Các ngươi xem, cả đời đều chỉ có thể cực kỳ đau đớn nằm trên giường, nhìn thứ vốn nên thuộc về hắn rơi vào trong tay người khác, nhìn Ngũ ca được vạn dân kính ngưỡng, phu thê ân ái mà hắn lại không làm được gì cả, cảm giác như vậy có phải là rồi còn khiến người ta khó chịu hơn cả cái chết không?”

“Nhưng bản vương sẽ không cho hắn chết, bản vương sẽ sai người bảo vệ hắn, để hắn cả đời phải chịu khổ như vậy cho đến khi già rồi chết mới thôi.”

Giang Lâm nghiêng đầu nhìn Việt Hằng, phát hiện sắc mặt của y rất bình tĩnh, nhưng sự thù hận dưới đáy mắt lại không thể che giấu, vị Tiền thái tử này cũng từng tham gia không ít vào quá khứ của Việt Hằng.

Giang Lâm nói: “Đúng, đó là một ý kiến rất tốt, có lúc sống sót thực sự đau đớn hơn so với cái chết.”

Họ đi ra khỏi phủ Bình quận vương, trên đường còn rất náo nhiệt, dân chúng đang vui vẻ vì đế hậu đại hôn, trên mặt ai cũng tràn đầy vui mừng.

Giang Lâm nắm lấy tay Vệ Vân Chiêu: “Đi, chúng ta cũng tiến cung, hẳn là vẫn kịp đi chúc mừng Hoàng thượng của chúng ta ôm được mỹ nhân về đấy.”

Lục hoàng tử và Tô Kiều

Gần như toàn bộ người ở Thịnh Kinh đều biết Lục hoàng tử đã yêu một cô gái thanh lâu.

Lúc trước Lục hoàng tử không đáng chú ý, cũng không ai để y vào trong mắt, nhưng từ khi Trường Đức đế muốn dùng y để chống lại Thái tử thì Lục hoàng tử bắt đầu xuất hiện trước mắt mọi người, cho dù là tướng mạo, khí độ hay sự coi trọng của Trường Đức đế đều khiến không ít người chú ý tới y.

Lục hoàng tử vẫn chưa rước thê, cũng vì lúc trước thân thể y ốm yếu, bên cạnh y ngoài cung nữ hầu hạ ra thì ngay cả một người phụ nữ làm ấm giường  đứng đắn cũng không có, rất nhiều Tiểu thư khuê các đều theo dõi vị trí Lục hoàng tử phi này.

Từ sau khi Lục hoàng tử ra cung xây phủ thì mọi hành động của y đều nằm  trong mắt những người chú ý tới y, rất nhanh mọi người đã biết y thường xuyên tới một tiểu viện cũ nát để gặp một cô gái, thân phận của cô gái kia rất dễ điều tra ra, vụ án giết người ở Thịnh Kinh lúc trước chính là nhằm vào nàng ta, họ Tô, tên Kiều. Trước đó nàng ta chỉ là gái lầu xanh.

Tin tức Lục hoàng tử thích một cô gái lầu xanh nhanh chóng lan truyền, quá nửa các vị Tiểu thư từ bỏ ý định trở thành Lục hoàng tử phi.

Cũng có người cảm thấy gia thế, tướng mạo, tài hoa của mình đều tốt hơn gái lầu xanh kia nên muốn tranh giành một lần.

Vậy nên đào hoa của Lục hoàng tử cứ tới liên tục, thường xuyên bên chân sẽ có túi thơm, khăn tay trâm cài,… ‘không cẩn thận’ rơi xuống, còn có vô tình ngã vào lòng, các loại trùng hợp gặp mặt và rất nhiều thiệp mời tham gia tiệc này tiệc kia nữa.

Đáng tiếc Lục hoàng tử tâm địa sắt đá, à không, hẳn là vô cùng chung thủy mới đúng, hoàn toàn không chú ý tới hoa thơm cỏ lạ bên ngoài mà chỉ một lòng nhào vào trên người gái lầu xanh này, còn đón nàng ta vào trong phủ nữa.

Việc này còn truyền vào trong tai Trường Đức đế, Trường Đức đế cũng tìm Việt Hằng nói chuyện nhiều lần nhưng cũng không khuyên được, Việt Hằng nhất quyết làm theo ý mình, dáng vẻ không phải này gái lầu xanh này thì sẽ không cưới. Y si tình như vậy cũng khiến rất nhiều người muốn gả cho y từ bỏ ý định, chỉ nhìn chằm chằm hai người xem rốt cuộc thì Lục hoàng tử có thể sủng ái gái lầu xanh này bao lâu.

Sau này, gái lầu xanh Tô Kiều khôi phục thân phận con gái nhà họ Tô, Lục hoàng tử trở thành Hằng vương, nhưng thân phận của hai người họ vẫn cách nhau rất xa, Tô Kiều vẫn ở tại phủ Hằng vương, mà Hằng vương cũng không có ý định rước thê, chỉ một lòng bảo vệ Tô Kiều.

Tuy Việt Hằng vẫn chuẩn bị các loại công việc của việc kết hôn, tất cả đều đã đầy đủ, chỉ cần Tô Kiều gật đầu là hai người có thể lập tức kết hôn, nhưng y lại chưa bao giờ hỏi Tô Kiều chuẩn bị lúc nào sẽ gả cho mình.

Bởi vì Tô Kiều từng nói, không cần y hỏi, nếu nàng ta suy nghĩ rõ ràng và đồng ý thì sẽ nói cho y biết.

Việt Hằng tới nhà họ Vệ, thấy Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm bái đường, uống rượu mừng của họ.

Y thấy Ngũ ca cưới được Hoàng hậu mà huynh ấy nhớ mãi không quên về cung, lúc hai huynh đệ nói chuyện với nhau thì Ngũ ca cứ ba câu là lại nhắc đến Hoàng hậu một lần.

Ngay cả hai công tử bột vô dụng của nhà họ Chu và nhà họ Đỗ đều đã thành hôn ở trước mắt y mà y vẫn không đợi được Tô Kiều bảo y cưới mình.

Nhưng Tô Tô cũng chưa từng bảo y cưới nữ nhân khác, y biết rõ thứ chắn ngang giữa hai người họ là cái gì, có những thứ là sự thực vĩnh viễn không thể thay đổi được.

Y nghĩ, y không kết hôn, Tô Tô cũng không kết hôn, chỉ cần y vẫn chờ đợi bảo vệ nàng thì nhất định sẽ có ngày ấy.

Hoặc là cả đời không kết hôn cũng không sao, dù sao chỉ cần họ yêu nhau, vẫn luôn ở bên nhau là tốt rồi.

Có lẽ Tô Kiều cũng không nghĩ tới mình có thể co kéo với Việt Hằng lâu như vậy, ngoài việc chính thức kết hôn ra thì cuộc sống của họ rất giống một đôi phu thê già đã ở bên nhau nhiều năm.

Nàng ta từng cảm thấy có lỗi với Việt Hằng, nhưng sau khi nghe Giang Lâm khuyên giải một phen thì lập tức tiêu tan nhanh như lật sách vậy. Tô Kiều vẫn muốn gọi Giang Lâm là Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân nói nàng ta yêu Việt Hằng cũng không ít hơn Việt Hằng yêu nàng ta, hơn nữa nàng ta cũng không kết hôn với người khác, không phải ai có lỗi với ai mà là cả hai đều bị trói buộc với nhau.

Tô Kiều cảm thấy Thiếu phu nhân nói rất có lý.

Chỉ cần họ tự nguyện bị trói buộc thì không có ai nợ ai cả.

Hương vị của tình yêu luôn khiến người ta muốn ngừng mà không được, một khi đã nếm thử thì sẽ rất khó quên mất, có lẽ sẽ dùng cả đời để cảm nhận và trả lại cũng nên.

Sau khi các tiểu cô nương đều đã gả cho ý trung nhân thì Tô Kiều rốt cục đưa ra quyết định, nàng ta rất trịnh trọng nói với Việt Hằng: “Có một số việc ta không quên được, cũng không thể quên, vậy nên chúng ta cứ như vậy đi, cứ như vậy đến khi nản lòng thoái chí, không muốn tiếp tục nữa mới thôi.”

Việt Hằng nói một tiếng ‘được’, y cũng không hứa hẹn thề thốt gì, dù sao Tô Tô của y có thể nhìn thấy được.

Rất nhiều rất nhiều năm sau, cả hai người đều đã già, tóc trắng xoá, ai cũng không biết còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không, Việt Hằng nói ra một yêu cầu: Y muốn sau khi chết họ có thể được chôn cùng nhau, có thể viết trên mộ bia của Tô Kiều là ‘Thê tử của Việt Hằng’, có thể viết trên mộ bia của của y là ‘Phu quân của Tô Kiều’.

Dưới ánh chiều tà, Tô Kiều cũng đáp một tiếng.

“Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau