Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay
Chương 101
Đỗ Ngọc Linh và Chu Thành Vọng
Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, quan hệ tốt đến mức huynh đệ ruột trong nhà cũng không sánh nổi.
Phía sau lại thêm Giang Lâm, bằng bản lĩnh đã trở thành thành tổ hợp ba công tử bột có chút danh tiếng trong thành Thịnh Kinh, ba người, tuy giữa chừng Giang Lâm đi sai đường quyến rũ hai người họ khiến quan hệ lạnh nhạt một thời gian, nhưng sau khi Giang Lâm lấy chồng thì rất nhanh đã hối cải, lại nối lại tình xưa với họ nên cả ba vẫn là huynh đệ tốt.
Chỉ có điều sau khi Giang Lâm gả cho người ta thì có thêm một gia đình, người cũng thay đổi rất nhiều, có rất nhiều chuyện phải làm, không cả ngày ở cùng với họ giống lúc trước, vậy nên người ở cùng y vẫn chỉ có Đỗ Ngọc Linh.
Chu Thành Vọng không nghĩ tới việc mình sẽ thích một người đàn ông, tuy lúc thấy Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu ngọt ngào với nhau cũng có chút ước ao, nhưng chuyện thích đàn ông lại cách y quá xa, Chu Thành Vọng không nghĩ tới, cũng cảm thấy mình chắc chắn sẽ không thích một người đàn ông.
Nhưng y lại chậm chạp không kết hôn, rõ ràng các cậu ấm ngang tuổi với y ở Thịnh Kinh đã có cả con rồi mà y vẫn không thích cô nương nào cả, đến cả một nha hoàn làm ấm giường bên người cũng không có.
Lúc đầu Chu Thành Vọng cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì Đỗ Ngọc Linh cũng giống y, có người giống mình nên Chu Thành Vọng cũng không để chuyện kết hôn ở trong lòng.
Mãi đến tận khi trong nhà Đỗ Ngọc Linh muốn tìm thê cho hắn, Chu Thành Vọng mới nhận ra có gì đó không đúng, hình như y không muốn Đỗ Ngọc Linh kết hôn, cũng không thể tưởng tượng sau khi Đỗ Ngọc Linh cưới người khác sẽ như thế nào.
Sự không vui trong lòng y giống như một khối u vậy, càng lúc càng lớn.
Nhưng Đỗ Ngọc Linh phản ứng còn nhanh hơn y, không chỉ cự tuyệt sự sắp xếp của người trong nhà mà còn nói với y là thích y nữa.
Lúc đó Chu Thành Vọng ngoài cực kì vui mừng ra thì chỉ còn một ý nghĩ: ‘Mình thua rồi, thế mà lại để cho Đỗ Ngọc Linh nói trước!’
Nhưng cho dù thế nào thì hai người họ đều yêu thương nhau nên rất nhanh đã chính thức lén lút qua lại với nhau.
Ngoài việc ngày nào cũng sợ bị người trong nhà phát hiện rồi bị đánh gãy chân ra thì tất cả đều rất tốt.
Đây là việc vui mà cũng là việc lớn nên Chu Thành Vọng vẫn rất muốn mau chóng chia sẻ với huynh đệ tốt Giang Lâm, nhưng không nghĩ tới y còn chưa nói thì Giang Lâm đã đoán được trước.
Lúc đó Chu Thành Vọng ngoài việc có một chút xíu xấu hổ ra thì một ý nghĩ khác chính là: ‘Mình lại thua rồi, thế mà lại để Tiểu Lâm Nhi nhìn ra trước!’
Có điều huynh đệ tốt cũng có chỗ tốt, Tiểu Lâm Nhi thành công nhắc nhỏ y, y cũng không ít tuổi nhưng người trong nhà lại chưa bao giờ nhắc đến chuyện tìm thê tử cho y, có lẽ người trong nhà đã sớm nhận ra y và Đỗ Ngọc Linh không phải tình huynh đệ bình thường cho nên mới không nhắc tới.
Y và Đỗ Ngọc Linh nghĩ đi nghĩ lại vài biện pháp, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện, có thế nào cũng phải thẳng thắn với người trong nhà, mà thẳng thắn thì nhất định phải ăn một trận đòn, tình huống tốt nhất là đánh sống dở chết dở, một thời gian sau sẽ khỏi, mà tình huống xấu thì là đánh gãy chân hoặc đánh chết, kết quả nào họ cũng không chịu nổi.
Dù sao người trong nhà cũng đã nhận ra là họ có vấn đề, sớm hay muộn gì cũng phải nói thật, cùng lắm là bị đánh gãy chân rồi cùng ngồi ghế lăn với Vệ Vân Chiêu thôi, hai người họ quyết định được ăn cả ngã về không: Nói thật!
Có điều trước khi nói với người nhà thì họ còn làm một chuyện, cũng không biết là quyển sách nào từng nói ‘chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’, hai người họ quét sạch tị hỏa đồ trên thị trường, chuẩn bị dựa theo mấy cuốn sách này phong lưu một lần trước đã.
Hai người đều là lần đầu tiên làm chuyện này nên khó tránh khỏi có chút mới lạ, đến ai trên ai dưới cũng không xác định rõ, suýt chút nữa không phong lưu được.
Sau đó Đỗ Ngọc Linh phải chỉ vào chữ viết trên tị hỏa đồ: ‘người to lớn khiến người phía dưới sung sướng’ để quyết định so sánh kích thước, so xong thì sẽ quyết định xem ai ở trên.
Lúc cởi quần ra Chu Thành Vọng lại đột nhiên nhớ tới chuyện khi còn bé, hồi đó họ còn chưa hiểu chuyện, thích so kích thước, cũng thích so xem ai tiểu xa hơn, Chu Thành Vọng nhắc lại chuyện năm đó với Đỗ Ngọc Linh rồi cười nói: “Không nghĩ tới từ nhỏ chúng ta đã không đứng đắn như thế rồi.”
“Vậy nên từ nhỏ ngươi và ta đã là một đôi trời sinh rồi.” Đỗ Ngọc Linh nói xong thì đẩy Chu Thành Vọng ngã xuống giường.
Bởi vì kết quả của cuộc so tài là hắn to hơn!
Cũng bởi vì là lần đầu tiên nên hậu quả sau khi phong lưu có hơi thảm thiết, Chu Thành Vọng còn phát sốt, phải nằm trên giường chừng vài ngày.
Sau khi khỏe lại thì hai người lập tức tự mình tới phòng chứa củi chọn mấy cây củi to như ngón út cõng trên lưng rồi đi tìm phụ huynh nói thật.
Lúc đó, Chu Thành Vọng nói với Đỗ Ngọc Linh: “Tiểu Linh Tử, ngươi khiến ta phải chịu khổ như vậy mà ta còn đồng ý đến đây cùng ngươi bị đánh gãy chân, ta thực sự là quá thích ngươi rồi, vậy nên ngươi phải tốt với ta cả đời đấy biết không?”
Đỗ Ngọc Linh trịnh trọng gật đầu, cũng chỉ trời thề rằng nếu đời này dám ngoại tình, làm ra chuyện có lỗi với Chu Thành Vọng thì sẽ bị Giang Lâm thiến.
Giang Lâm: “???” Quan hệ giữa ông trời với cậu cũng không tốt đến mức đó đâu, cậu sẽ không tùy tiện truyền lời thề mà người khác nói ra đâu.
Thề xong thì hai người dùng dáng vẻ thấy chết không sờn tiến vào thư phòng của phụ thân Chu Thành Vọng.
Kết quả là Chu phụ mời gia pháp ra, đó là một cây gậy gỗ vừa to vừa dài mà chỉ nhìn đã biết là võ tăng trong chùa miếu thường dùng, chỉ một gậy cũng đủ để khiến mông y nở hoa rồi.
Chân không gãy, nhưng mông lại thật sự nở hoa rồi.
Mẫu thân y ở bên cạnh dịu dàng nói với y: “Tuy chúng ta đã sớm biết con không có chí lớn, cũng không hi vọng con thành tài, nhưng có thế nào thì con vẫn là con trai, không thể tùy tiện gả con cho người ta được. Trận đánh này coi như của hồi môn trong nhà cho con, cũng là để con nhớ kỹ, người là chính con chọn, con bị đánh một trận mới có thể ở bên người ta, sau này nếu con hối hận hoặc thay lòng đổi dạ thì sẽ còn phải chịu thêm một trận đòn nữa.”
“Con trai, con đã nhớ kỹ chưa?”
Chu Thành Vọng rưng rưng gật đầu, nức nở nói đời này y có chết cũng sẽ chết cùng Đỗ Ngọc Linh, tuyệt đối không hối hận cũng sẽ không thay lòng đổi dạ, nếu bị đánh thêm một trận nữa thì y nhất định sẽ bị đánh chết mất.
Chu phụ, Chu mẫu, thậm chí là cả những người khác trong nhà họ Chu đều rất hài lòng, sau đó họ đuổi Đỗ Ngọc Linh về nhà để hắn chịu đòn.
Nhà họ Đỗ rõ ràng cũng không nương tay, Đỗ Ngọc Linh bị thương còn nặng hơn Chu Thành Vọng, đôi uyên ương số khổ vì yêu bị đánh nằm ở nhà một tháng mới gặp nhau.
Vừa gặp mặt đã ôm đầu khóc rống, cùng nhau thề cả đời đều sẽ không buông tay nhau.
Dù sao ai sẽ đầu óc có vấn đề mà muốn ăn thêm một trận đòn nữa.
Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm (cổ đại)
Biên giới Đại Việt cũng không bình yên, Tân đế vừa đăng cơ thì nước địch đã tới tấn công, liên tiếp đánh vài trận.
Người dẫn quân có Tấn vương Việt Qua, cũng có Vệ Vân Chiêu – được Tân đế sắc phong làm Tướng quân sau khi đăng cơ.
Vệ Vân Chiêu dẫn quân xuất chinh, đánh thắng vài trận, danh xưng Vệ tướng quân này lại lần nữa lưu truyền trong dân chúng vùng biên giới, thậm chí còn có lời đồn rằng có nhà họ Vệ giống như có định hải thần châm vậy, chỉ cần còn người của nhà họ Vệ thì Đại Việt còn có thể bình yên.
Vệ Vân Chiêu không chỉ nổi danh trong lòng dân chúng mà còn được Tân đế tin tưởng, hắn không chỉ được quản lí trú quân ngoài thành Thịnh Kinh mà còn được huấn luyện cấm vệ quân, có thể nói chỉ cần Vệ Vân Chiêu có ý đồ thì sẽ có thể dựa vào trú quân và cấm vệ quân mà dễ dàng lật đổ Đại Việt, thay đổi triều đại.
Cũng bởi vậy mà bên tai Tân đế có thêm rất nhiều lời nói, một là nói Vệ Vân Chiêu có tâm tư khác, hai là sợ Vệ Vân Chiêu công cao chấn chủ.
Tân đế nghe xong thì thái độ hờ hững, nói thẳng triều thần không cần xúi giục hắn: “Thời cơ tốt nhất để Vệ Vân Chiêu soán vị đã qua rồi, lúc trước không có thì sau này càng sẽ không có.”
“Trẫm cũng còn chưa tới số tuổi nghe vài câu gièm pha thì đã giết oan trung thần tướng tài, những câu nói này để mấy chục năm nữa rồi hãy nói.”
Triều thần thấy vậy cũng không dám nhiều lời nữa.
Chỉ là sau đó, những người này nghe người khác nói mới biết, Tân đế tin tưởng Vệ Vân Chiêu như vậy hoàn toàn là vì trên người hắn bị buộc một sợi dây thừng, chỉ cần có vị Phu nhân của hắn, chỉ cần Vệ Vân Chiêu còn yêu thương Phu nhân của hắn thì cả đời này Vệ Vân Chiêu cũng sẽ không mơ ước ngôi vị Hoàng đế.
Không chỉ sẽ không mơ ước ngôi vị Hoàng đế mà còn muốn chạy tới biên quan nữa kìa.
Phía Nam có vị Tướng quân tuổi già muốn cáo lão về quê, Tân đế liền điều Tấn vương tới phía Nam thay vị lão tướng kia đóng giữ biên quan, phương Bắc không có chủ tướng nên Vệ Vân Chiêu chủ động xin đi, bất quá hắn không đi một mình mà còn muốn mang phu nhân Giang Lâm và em trai Vệ Vân Kỳ cùng đi nữa.
Giang Lâm còn đưa cả đứa con trai An Dương Bá già rồi mới có, đứa em ruột tên là Giang Huyên đi cùng.
Tân đế đồng ý yêu cầu của Vệ Vân Chiêu, cả nhà họ Vệ to lớn chỉ còn lại vài quả phụ và một cô nương mười mấy tuổi, Vệ Vân Tuyết đã lớn lên trở thành người quản lí nhà họ Vệ.
Triều thần cảm thấy Tân đế thực sự quá tín nhiệm Vệ Vân Chiêu, thậm chí còn có thể xem là dung túng. Khi võ tướng xuất chinh, sợ họ có ý nghĩ gian dối mưu phản nên từ trước đến giờ đều phải để người nhà ở lại Thịnh Kinh, bên ngoài nói là bảo vệ cho sự an toàn của người nhà nhưng thực ra lại là con tin.
Vệ Vân Chiêu đưa cả Vệ Vân Kỳ đi cùng, nữ quyến còn lại trong nhà họ Vệ hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp với hắn, nếu hắn muốn làm phản thì Đại Việt sẽ lâm nguy mất.
Nhưng Tân đế tín nhiệm hắn nên triều thần có khuyên như thế nào cũng không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Biên quan chỉ đổi chủ tướng chứ không đổi trú quân, ngoài đoàn người họ ra thì cũng không có những người khác đi theo, sau khi an bài xong chuyện ở Thịnh Kinh, dặn dò xong tiểu cô nương trong nhà thì họ tới Giang Nam một chuyến trước.
Giang Lâm nói muốn tới thăm nhà họ Vân.
Năm đó nhà họ Vân có công cứu trợ thiên tai, tuy Trường Đức đế không phong thưởng gì cho nhà họ Vân cả nhưng sau khi Tân đế đăng cơ sau đã bù đắp lại toàn bộ: Phong nhà họ Vân là Hoàng thương. Tân đế đặt ra quy định, Hoàng thương cứ ba năm đổi một lần, thương gia ở dân gian cũng có thể cạnh tranh.
Trở thành Hoàng thương có rất nhiều ích lợi, nhà họ Vân làm việc thiện nhiều năm, hơn nữa Giang Lâm đề nghị xây cô lão viện, học đường, được Tân đế nhớ tên nhớ họ, có thể nói chỉ cần người nhà họ Vân không tìm đường chết thì sẽ không ai có thể tùy ý động vào nhà họ Vân.
Những năm qua Giang Lâm và nhà họ Vân vẫn có thư từ qua lại nhưng lại chưa từng gặp mặt, lần này đi phương Bắc có thể tới Giang Nam thăm người nhà họ Vân.
Có thể nói là dẫn cháu rể đi gặp người lớn trong nhà.
Từ cổ chí kim, phong cảnh Giang Nam đều được xếp vào hàng đầu, cháu rể rất được người nhà họ Vân yêu thích, phong cảnh Giang Nam cũng rất hợp mắt Giang Lâm. Họ dừng lại ở Giang Nam vài ngày mới tiếp tục khởi hành tới phía bắc.
Càng đi về phía bắc thì sự khác biệt giữa hai bên Nam Bắc càng rõ ràng, không phải xinh đẹp tuyệt trần như Giang Nam, mà là bao la hùng tráng.
Còn có cả những hình ảnh rất hiếm khi nhìn thấy: thảo nguyên, hoang mạc, núi tuyết và châu thành Đại Việt ở nơi cực Bắc, bốn loại phong cảnh hoàn toàn khác nhau có thể nhìn thấy cùng một lúc, toàn bộ thế gian cũng có hình cảnh như vậy.
Đó là một vẻ tráng lệ khó có thể hình dung.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu cưỡi ngựa đi qua thảo nguyên, cũng từng vào hoang mạc, ngồi ở dưới chân núi tuyết nói chuyện trời đất.
Vệ Vân Chiêu uống một hớp rượu, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Phu nhân, ta từng hứa với ngươi sẽ mang ngươi đến biên quan, bây giờ ngươi xem, nơi này thế nào?”
Gió thổi qua, mang theo tiếng rít, lộ ra âm thanh như tiếng rên rỉ.
Phương Bắc lạnh giá, hoang vu, trên chiến trường chôn vô số thi cốt, dưới tường thành nhuộm đầy máu tươi, là nơi rất nhiều người chỉ nghe cũng thay đổi sắc mặt, cả đời cũng không muốn đặt chân tới.
Nhưng đối với võ tướng mà nói, nơi này là cả thế gian của họ, nơi có thể ăn miếng thịt lớn uống ngụm lớn rượu, thoải mái vui vẻ, không có nhiều âm mưu tính toán, cũng không cẩn thận như đi trên băng mỏng, là nơi mà họ chân chính yêu thích.
Với sự thông minh của Vệ Vân Chiêu thì hắn có thể sống rất tốt ở Thịnh Kinh, thậm chí có thể ngồi vào vị trí trên vạn người. Nhưng so với nơi đó thì hắn vẫn yêu thích biên quan vừa nghèo vừa khổ này hơn.
“Đàn ông nhà họ Vệ gần như đều lớn lên ở nơi này, cũng không biết ngày nào sẽ chết ở trên chiến trường, nhưng ta tình nguyện chết ở trên chiến trường, đây mới là nơi võ tướng nên về.”
Giang Lâm thu hồi tầm mắt đang nhìn nơi xa về: “Nơi này rất tốt, đây là nơi các ngươi dùng mồ hôi và máu để bảo vệ, nơi này chôn dấu vô số anh linh, còn có rất nhiều người vừa đáng yêu vừa có sức sống.”
“Quan trọng nhất là, nơi này có ngươi, ngươi cũng yêu thích nơi này.”
“Vệ Vân Chiêu, ta yêu thích ngươi, cũng thích ngươi ở tại biên thành và biên cảnh rộng lớn vô ngần này.”
Vệ Vân Chiêu nhìn Giang Lâm bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, trong mắt hiện ra u quang như muốn nuốt cậu vào trong bụng vậy.
“Phu nhân nói chuyện thâm tình như vậy, khiến vi phu có chút động lòng.”
Ánh mắt của Giang Lâm đảo qua người Vệ Vân Chiêu rồi sinh ra một chút nghi hoặc.
Vệ Vân Chiêu vẫy tay với cậu: “Phu nhân, tới đây.”
Giang Lâm ngồi sát vào một chút, Vệ Vân Chiêu ghé vào bên tai cậu nói nhỏ, sau khi Giang Lâm nghe xong thì vẻ mặt có chút một lời khó nói hết: “Vệ tướng quân, màn trời chiếu đất, ngươi chơi hoang dại thật đấy.”
“Ngươi thật đúng là khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Vệ Vân Chiêu kéo cậu cùng nằm xuống: “Phu nhân, thực ra đây cũng là chỗ tốt của phương Bắc đấy, chúng ta có nằm ở chỗ này một đêm cũng sẽ không có ai phát hiện cả đâu.”
“Vậy ngươi đã nghĩ tới chuyện có thể cả đời cũng sẽ không có người phát hiện không? Chôn xác bụng sói, không còn hài cốt.” Giang Lâm nhắc nhở hắn nhìn thẳng vào hiện thực.
Vệ Vân Chiêu cười rồi ôm cậu chặt thêm một chút, Giang Lâm vuốt ve lồng ngực cứng rắn của hắn: “Vệ tướng quân, kỳ thực còn một nguyên nhân khiến ta không muốn đáp ứng, chủ yếu là sẽ bị mosaic, ngươi có biết Tấn Giang xét duyệt rất nghiêm không?”
Ánh mắt của Vệ Vân Chiêu lóe lên: “Vậy hôn có được không?”
Cái này thì không thành vấn đề, Giang Lâm lập tức đáp ứng, cũng tỏ vẻ: “Ta chủ động, ngươi nằm hưởng thụ là được rồi.”
Hai người ở dưới chân núi tuyết rất lâu, đến khi nước sương ướt quần áo mới giục ngựa trở về thành.
Thịnh Kinh có sự phồn hoa của Thịnh Kinh, phương Bắc cũng có chỗ tốt của phương Bắc, nếu muốn ở lại thì không bằng sống ở nơi này, cuộc sống còn thoải mái hơn một chút.
Giang Lâm rất nhanh lại bắt đầu bận rộn, mang theo toàn bộ dân chúng ở biên thành, dân chúng ở biên thành cảm thấy vị Tướng quân phu nhân, Thế tử gia này giống như thần tiên mà ông trời ban cho họ vậy, hình như cái gì cậu cũng biết, cậu mang đến thay đổi rất lớn cho phương Bắc, cuộc sống ở nơi này trở nên phồn hoa, giàu có, không cần nhịn ăn nhịn mặc nữa.
Mà có Vệ tướng quân ở đây thì họ cũng không cần lo lắng đề phòng nữa, Vệ tướng quân rất nhanh đã trở thành chiến thần trong lòng dân chúng biên thành.
Hai phu thê này càng khiến vô số người truyền tụng tán thưởng.
Ở phương Bắc mấy năm thì họ lại tới phía Nam, Tân đế thực sự là một vị hoàng đế tốt, mở rộng gieo trồng lúa Tuyên Thành, cho dù là phương Nam hay phương Bắc đều có thể nhìn thấy. Còn có hạt giống bí đỏ mà Giang Lâm từng gieo ở trang trại, sau này cũng trở thành vô số bí đỏ vàng rực giúp người dân lại có thêm một loại đồ ăn có thể no bụng.
Vị Hoàng đế rất ít ngờ vực, cho dù là văn thần hay võ tướng, chỉ cần là người có tài thì sẽ được trọng dụng.
Hai người Giang Lâm rất được Vĩnh Ninh đế tín nhiệm, họ đi qua rất nhiều nơi ở Đại Việt, ngắm rất nhiều phong cảnh khác nhau, điều duy nhất không thay đổi chỉ có người bên cạnh mà thôi.
Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm (hiện đại)
Trần nhà màu trắng trên đầu khiến Giang Lâm sinh ra một chút ngơ ngác, còn thấy hơi xa lạ nữa.
Hình như đã rất lâu cậu không vừa mở mắt đã nhìn thấy trần nhà màu trắng rồi, từ tận thế đến cổ đại, hai đời cộng vào cũng đã mấy chục năm.
Cậu lại nhìn bốn phía, bàn đặt máy vi tính, tủ quần áo, trên giường còn đặt một cái điện thoại di động đang sạc, tất cả đều đang nhắc nhở cậu: Đây không phải là tận thế, cũng không phải cổ đại.
Giang Lâm cầm điện thoại di động lên nhìn ngày tháng trước, 2021, cậu về tới trước tận thế.
Trên điện thoại di động xuất hiện các loại tin tức rất quen thuộc, ngôi sao màn bạc cũng đều nhận ra cả, vậy nên cậu có thể phán đoán, đây là thế giới bình thường trước khi cậu xuyên vào trong sách.
Đồng hồ báo thức vang lên, cậu ở trong ký ức xa xôi và phức tạp tìm được từ khóa, hôm nay cậu vẫn còn là một dân thường, một người làm công ăn lương đáng thương, cần phải đi làm!
Giang Lâm: “…”
Đúng là không phải tin tức tốt.
Giang Lâm dậy tìm một vòng trong nhà nhưng cũng không thấy có ai nữa cả, điều này cũng có nghĩa là tuy cậu trở về nhưng người đàn ông của mình lại không còn.
Cũng không biết thế giới này có hắn hay không, mà cậu còn có thể tìm được Vệ Vân Chiêu hay không.
Giang Lâm phát hiện mình cũng chẳng có bao nhiêu vui sướng khi được trở về cả.
Cậu tìm tên Vệ Vân Chiêu trên điện thoại di động nhưng không phát hiện ra thông tin nào có ích cả, Giang Lâm thở dài, tình yêu khiến người phiền muộn.
Dân thường phải nuôi sống chính mình, sau đó có lẽ còn phải tốn giá cao đăng thông báo tìm người, vậy nên phải kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền, Giang Lâm khổ sở làm vệ sinh cá nhân rồi đi làm.
Có một điều đáng mừng là vẫn còn không gian, ký ức lúc trước cũng vẫn còn, cậu còn nhớ địa chỉ của công ty.
Đã lâu không đi xe buýt, lúc Giang Lâm quẹt thẻ còn hơi ngơ ngác, ngựa xe như nước, nhà cao tầng, hết thảy đều rất quen thuộc, rồi lại lộ ra vẻ xa lạ.
Cậu dùng điện thoại di động tìm kiếm thông tin về Đại Việt triều nhưng không thấy có bất cứ ghi chép gì trong lịch sử cả.
Cậu tìm cuốn tiểu thuyết mà mình xuyên vào, có giống tên nhưng nội dung lại hoàn toàn không giống, ngoài ký ức trong đầu cậu ra thì tất cả những thứ khác đều như bị xóa sạch dấu vết vậy.
“Vệ Vân Chiêu.” Cậu nhỏ giọng đọc ra cái tên này: “Ngươi nhất định phải nhớ lời mình từng nói, có trải qua khó khăn thế nào cũng phải tìm đến ta đó.”
‘Đương nhiên ta cũng sẽ tìm được ngươi’ Giang Lâm ở trong lòng bổ sung.
Cho dù không có manh mối, nhưng chỉ cần cậu còn nhớ thì cậu sẽ vẫn tìm kiếm, mãi đến khi họ gặp lại mới thôi.
Xe buýt đến gần công ty, Giang Lâm xuống xe rồi chạy như bay đến cửa lớn, kết quả ở cửa bị một người tàn tật ngồi xe lăn cản đường.
Đẩy xe lăn là một người cao to mặc áo đen, đeo kính, găng tay trắng, trang phục ‘đinh’ của vệ sĩ.
Giang Lâm cũng không tiện mở miệng bảo người ta nhường đường, không thể làm gì khác hơn là chờ họ đi vào trước rồi nói, nhưng đột nhiên người ngồi trên xe lăn lại quay đầu lại.
Gương mặt đó, gương mặt quen thuộc đó, cậu không biết đã từng hôn, từng chạm vào không biết bao nhiêu lần.
Giang Lâm hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đối phương có thể là một người xa lạ có gương mặt giống Vệ Vân Chiêu, cậu mở miệng theo phản xạ: “Lại tàn phế à? Rốt cuộc thì sao mà anh và xe lăn lại gắn bó keo sơn đến thế hả?”
Vệ sĩ theo phản xạ lườm Giang Lâm một cái, mà người ngồi trên xe lăn lại nở nụ cười rồi gọi một tiếng: “Lâm Lâm.”
Duyên phận thực sự là rất khó hiểu, thật phí công lúc nãy cậu ở trên xe buýt phiền muộn.
Giang Lâm rất tự giác chen vệ sĩ ra để đẩy xe lăn, vừa làm vừa càu nhàu: “Sao em lại xui xẻo như thế chứ, hai đời đều phải đẩy xe lăn cho anh như này à?”
Vệ sĩ muốn nói gì đó nhưng Giang Lâm đã đẩy xe lăn đi rồi, vệ sĩ không thể làm gì khác hơn là đi phía trước dẫn đường, ấn nút thang máy.
Thang máy lên tầng cao nhất, Giang Lâm cười: “Xem ra kiếp này thân phận cũng không kém, thành cấp trên của em rồi này.”
Đúng là không kém, hắn là người thừa kế của một tập đoàn lớn, chỉ là vận may không tốt, bị các chú bác tranh giành gia sản hại thành tàn phế, chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển.
Giang Lâm đẩy hắn vào văn phòng, vệ sĩ ở ngoài cửa bảo vệ, không thể đi theo vào.
Đã tìm được người nên có vẻ như sự u sầu gì cũng biến mất cả, cũng có thật nhiều lời muốn nói, rất nhiều chuyện muốn hỏi.
Giang Lâm còn chưa mở miệng thì đối phương đã mở miệng trước: “Kiếp này tên của anh vẫn là Vệ Vân Chiêu.”
Giang Lâm nghĩ: ‘Thế là được rồi.’
Cậu kéo Vệ Vân Chiêu dậy: “Đứng lên cho em ôm đi, em nhớ anh.”
Vệ Vân Chiêu… lần này thật sự không đứng lên nổi.
Giang Lâm nghe hắn kể lại vở kịch lớn chốn hào môn mà cảm thấy có lẽ hắn thật là mệnh ‘đẹp giỏi thảm’, từ cổ đại đến hiện đại đều là như vậy.
Vệ Vân Chiêu nói: “Thế nên không thể thiếu mất Lâm Lâm được, em là cứu tinh của anh.”
“Sao không gọi là phu nhân?” Cứ là lạ thế nào ấy.
“Phu nhân.” Vệ Vân Chiêu chiều ý cậu nên khẽ gọi một tiếng, là giọng điệu quen thuộc mà cậu từng nghe ngàn vạn lần.
“Ừ, Tướng quân.” Cậu cũng đã từng gọi vô số lần.
Nếu tình yêu này lại tiếp tục thì sau này tất nhiên sẽ phải gọi ngàn vạn lần.
Chỉ là có điều có vẻ phải thay đổi một chút, Giang Lâm hỏi: “Sau này em nên gọi anh là Giám đốc Vệ hả?”
“Anh thích phu nhân gọi lão công hơn, hay là phu nhân gọi một tiếng nghe thử đi.” Giọng điệu có vẻ rất chờ mong.
Giang Lâm cho hắn một đá: “Xem ra anh muốn cả đời này đều không đứng lên nổi rồi.”
Vệ Vân Chiêu mỉm cười ghé sát vào cậu, hắn thấp giọng nói: “Phu nhân, gần đây anh mới học được một từ mới, gọi là ‘văn phòng play’.”
“Vậy chắc là anh chưa từng nghe tới một từ khác rồi, gọi là ‘có cái rắm ấy’!”
Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, quan hệ tốt đến mức huynh đệ ruột trong nhà cũng không sánh nổi.
Phía sau lại thêm Giang Lâm, bằng bản lĩnh đã trở thành thành tổ hợp ba công tử bột có chút danh tiếng trong thành Thịnh Kinh, ba người, tuy giữa chừng Giang Lâm đi sai đường quyến rũ hai người họ khiến quan hệ lạnh nhạt một thời gian, nhưng sau khi Giang Lâm lấy chồng thì rất nhanh đã hối cải, lại nối lại tình xưa với họ nên cả ba vẫn là huynh đệ tốt.
Chỉ có điều sau khi Giang Lâm gả cho người ta thì có thêm một gia đình, người cũng thay đổi rất nhiều, có rất nhiều chuyện phải làm, không cả ngày ở cùng với họ giống lúc trước, vậy nên người ở cùng y vẫn chỉ có Đỗ Ngọc Linh.
Chu Thành Vọng không nghĩ tới việc mình sẽ thích một người đàn ông, tuy lúc thấy Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu ngọt ngào với nhau cũng có chút ước ao, nhưng chuyện thích đàn ông lại cách y quá xa, Chu Thành Vọng không nghĩ tới, cũng cảm thấy mình chắc chắn sẽ không thích một người đàn ông.
Nhưng y lại chậm chạp không kết hôn, rõ ràng các cậu ấm ngang tuổi với y ở Thịnh Kinh đã có cả con rồi mà y vẫn không thích cô nương nào cả, đến cả một nha hoàn làm ấm giường bên người cũng không có.
Lúc đầu Chu Thành Vọng cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì Đỗ Ngọc Linh cũng giống y, có người giống mình nên Chu Thành Vọng cũng không để chuyện kết hôn ở trong lòng.
Mãi đến tận khi trong nhà Đỗ Ngọc Linh muốn tìm thê cho hắn, Chu Thành Vọng mới nhận ra có gì đó không đúng, hình như y không muốn Đỗ Ngọc Linh kết hôn, cũng không thể tưởng tượng sau khi Đỗ Ngọc Linh cưới người khác sẽ như thế nào.
Sự không vui trong lòng y giống như một khối u vậy, càng lúc càng lớn.
Nhưng Đỗ Ngọc Linh phản ứng còn nhanh hơn y, không chỉ cự tuyệt sự sắp xếp của người trong nhà mà còn nói với y là thích y nữa.
Lúc đó Chu Thành Vọng ngoài cực kì vui mừng ra thì chỉ còn một ý nghĩ: ‘Mình thua rồi, thế mà lại để cho Đỗ Ngọc Linh nói trước!’
Nhưng cho dù thế nào thì hai người họ đều yêu thương nhau nên rất nhanh đã chính thức lén lút qua lại với nhau.
Ngoài việc ngày nào cũng sợ bị người trong nhà phát hiện rồi bị đánh gãy chân ra thì tất cả đều rất tốt.
Đây là việc vui mà cũng là việc lớn nên Chu Thành Vọng vẫn rất muốn mau chóng chia sẻ với huynh đệ tốt Giang Lâm, nhưng không nghĩ tới y còn chưa nói thì Giang Lâm đã đoán được trước.
Lúc đó Chu Thành Vọng ngoài việc có một chút xíu xấu hổ ra thì một ý nghĩ khác chính là: ‘Mình lại thua rồi, thế mà lại để Tiểu Lâm Nhi nhìn ra trước!’
Có điều huynh đệ tốt cũng có chỗ tốt, Tiểu Lâm Nhi thành công nhắc nhỏ y, y cũng không ít tuổi nhưng người trong nhà lại chưa bao giờ nhắc đến chuyện tìm thê tử cho y, có lẽ người trong nhà đã sớm nhận ra y và Đỗ Ngọc Linh không phải tình huynh đệ bình thường cho nên mới không nhắc tới.
Y và Đỗ Ngọc Linh nghĩ đi nghĩ lại vài biện pháp, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện, có thế nào cũng phải thẳng thắn với người trong nhà, mà thẳng thắn thì nhất định phải ăn một trận đòn, tình huống tốt nhất là đánh sống dở chết dở, một thời gian sau sẽ khỏi, mà tình huống xấu thì là đánh gãy chân hoặc đánh chết, kết quả nào họ cũng không chịu nổi.
Dù sao người trong nhà cũng đã nhận ra là họ có vấn đề, sớm hay muộn gì cũng phải nói thật, cùng lắm là bị đánh gãy chân rồi cùng ngồi ghế lăn với Vệ Vân Chiêu thôi, hai người họ quyết định được ăn cả ngã về không: Nói thật!
Có điều trước khi nói với người nhà thì họ còn làm một chuyện, cũng không biết là quyển sách nào từng nói ‘chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’, hai người họ quét sạch tị hỏa đồ trên thị trường, chuẩn bị dựa theo mấy cuốn sách này phong lưu một lần trước đã.
Hai người đều là lần đầu tiên làm chuyện này nên khó tránh khỏi có chút mới lạ, đến ai trên ai dưới cũng không xác định rõ, suýt chút nữa không phong lưu được.
Sau đó Đỗ Ngọc Linh phải chỉ vào chữ viết trên tị hỏa đồ: ‘người to lớn khiến người phía dưới sung sướng’ để quyết định so sánh kích thước, so xong thì sẽ quyết định xem ai ở trên.
Lúc cởi quần ra Chu Thành Vọng lại đột nhiên nhớ tới chuyện khi còn bé, hồi đó họ còn chưa hiểu chuyện, thích so kích thước, cũng thích so xem ai tiểu xa hơn, Chu Thành Vọng nhắc lại chuyện năm đó với Đỗ Ngọc Linh rồi cười nói: “Không nghĩ tới từ nhỏ chúng ta đã không đứng đắn như thế rồi.”
“Vậy nên từ nhỏ ngươi và ta đã là một đôi trời sinh rồi.” Đỗ Ngọc Linh nói xong thì đẩy Chu Thành Vọng ngã xuống giường.
Bởi vì kết quả của cuộc so tài là hắn to hơn!
Cũng bởi vì là lần đầu tiên nên hậu quả sau khi phong lưu có hơi thảm thiết, Chu Thành Vọng còn phát sốt, phải nằm trên giường chừng vài ngày.
Sau khi khỏe lại thì hai người lập tức tự mình tới phòng chứa củi chọn mấy cây củi to như ngón út cõng trên lưng rồi đi tìm phụ huynh nói thật.
Lúc đó, Chu Thành Vọng nói với Đỗ Ngọc Linh: “Tiểu Linh Tử, ngươi khiến ta phải chịu khổ như vậy mà ta còn đồng ý đến đây cùng ngươi bị đánh gãy chân, ta thực sự là quá thích ngươi rồi, vậy nên ngươi phải tốt với ta cả đời đấy biết không?”
Đỗ Ngọc Linh trịnh trọng gật đầu, cũng chỉ trời thề rằng nếu đời này dám ngoại tình, làm ra chuyện có lỗi với Chu Thành Vọng thì sẽ bị Giang Lâm thiến.
Giang Lâm: “???” Quan hệ giữa ông trời với cậu cũng không tốt đến mức đó đâu, cậu sẽ không tùy tiện truyền lời thề mà người khác nói ra đâu.
Thề xong thì hai người dùng dáng vẻ thấy chết không sờn tiến vào thư phòng của phụ thân Chu Thành Vọng.
Kết quả là Chu phụ mời gia pháp ra, đó là một cây gậy gỗ vừa to vừa dài mà chỉ nhìn đã biết là võ tăng trong chùa miếu thường dùng, chỉ một gậy cũng đủ để khiến mông y nở hoa rồi.
Chân không gãy, nhưng mông lại thật sự nở hoa rồi.
Mẫu thân y ở bên cạnh dịu dàng nói với y: “Tuy chúng ta đã sớm biết con không có chí lớn, cũng không hi vọng con thành tài, nhưng có thế nào thì con vẫn là con trai, không thể tùy tiện gả con cho người ta được. Trận đánh này coi như của hồi môn trong nhà cho con, cũng là để con nhớ kỹ, người là chính con chọn, con bị đánh một trận mới có thể ở bên người ta, sau này nếu con hối hận hoặc thay lòng đổi dạ thì sẽ còn phải chịu thêm một trận đòn nữa.”
“Con trai, con đã nhớ kỹ chưa?”
Chu Thành Vọng rưng rưng gật đầu, nức nở nói đời này y có chết cũng sẽ chết cùng Đỗ Ngọc Linh, tuyệt đối không hối hận cũng sẽ không thay lòng đổi dạ, nếu bị đánh thêm một trận nữa thì y nhất định sẽ bị đánh chết mất.
Chu phụ, Chu mẫu, thậm chí là cả những người khác trong nhà họ Chu đều rất hài lòng, sau đó họ đuổi Đỗ Ngọc Linh về nhà để hắn chịu đòn.
Nhà họ Đỗ rõ ràng cũng không nương tay, Đỗ Ngọc Linh bị thương còn nặng hơn Chu Thành Vọng, đôi uyên ương số khổ vì yêu bị đánh nằm ở nhà một tháng mới gặp nhau.
Vừa gặp mặt đã ôm đầu khóc rống, cùng nhau thề cả đời đều sẽ không buông tay nhau.
Dù sao ai sẽ đầu óc có vấn đề mà muốn ăn thêm một trận đòn nữa.
Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm (cổ đại)
Biên giới Đại Việt cũng không bình yên, Tân đế vừa đăng cơ thì nước địch đã tới tấn công, liên tiếp đánh vài trận.
Người dẫn quân có Tấn vương Việt Qua, cũng có Vệ Vân Chiêu – được Tân đế sắc phong làm Tướng quân sau khi đăng cơ.
Vệ Vân Chiêu dẫn quân xuất chinh, đánh thắng vài trận, danh xưng Vệ tướng quân này lại lần nữa lưu truyền trong dân chúng vùng biên giới, thậm chí còn có lời đồn rằng có nhà họ Vệ giống như có định hải thần châm vậy, chỉ cần còn người của nhà họ Vệ thì Đại Việt còn có thể bình yên.
Vệ Vân Chiêu không chỉ nổi danh trong lòng dân chúng mà còn được Tân đế tin tưởng, hắn không chỉ được quản lí trú quân ngoài thành Thịnh Kinh mà còn được huấn luyện cấm vệ quân, có thể nói chỉ cần Vệ Vân Chiêu có ý đồ thì sẽ có thể dựa vào trú quân và cấm vệ quân mà dễ dàng lật đổ Đại Việt, thay đổi triều đại.
Cũng bởi vậy mà bên tai Tân đế có thêm rất nhiều lời nói, một là nói Vệ Vân Chiêu có tâm tư khác, hai là sợ Vệ Vân Chiêu công cao chấn chủ.
Tân đế nghe xong thì thái độ hờ hững, nói thẳng triều thần không cần xúi giục hắn: “Thời cơ tốt nhất để Vệ Vân Chiêu soán vị đã qua rồi, lúc trước không có thì sau này càng sẽ không có.”
“Trẫm cũng còn chưa tới số tuổi nghe vài câu gièm pha thì đã giết oan trung thần tướng tài, những câu nói này để mấy chục năm nữa rồi hãy nói.”
Triều thần thấy vậy cũng không dám nhiều lời nữa.
Chỉ là sau đó, những người này nghe người khác nói mới biết, Tân đế tin tưởng Vệ Vân Chiêu như vậy hoàn toàn là vì trên người hắn bị buộc một sợi dây thừng, chỉ cần có vị Phu nhân của hắn, chỉ cần Vệ Vân Chiêu còn yêu thương Phu nhân của hắn thì cả đời này Vệ Vân Chiêu cũng sẽ không mơ ước ngôi vị Hoàng đế.
Không chỉ sẽ không mơ ước ngôi vị Hoàng đế mà còn muốn chạy tới biên quan nữa kìa.
Phía Nam có vị Tướng quân tuổi già muốn cáo lão về quê, Tân đế liền điều Tấn vương tới phía Nam thay vị lão tướng kia đóng giữ biên quan, phương Bắc không có chủ tướng nên Vệ Vân Chiêu chủ động xin đi, bất quá hắn không đi một mình mà còn muốn mang phu nhân Giang Lâm và em trai Vệ Vân Kỳ cùng đi nữa.
Giang Lâm còn đưa cả đứa con trai An Dương Bá già rồi mới có, đứa em ruột tên là Giang Huyên đi cùng.
Tân đế đồng ý yêu cầu của Vệ Vân Chiêu, cả nhà họ Vệ to lớn chỉ còn lại vài quả phụ và một cô nương mười mấy tuổi, Vệ Vân Tuyết đã lớn lên trở thành người quản lí nhà họ Vệ.
Triều thần cảm thấy Tân đế thực sự quá tín nhiệm Vệ Vân Chiêu, thậm chí còn có thể xem là dung túng. Khi võ tướng xuất chinh, sợ họ có ý nghĩ gian dối mưu phản nên từ trước đến giờ đều phải để người nhà ở lại Thịnh Kinh, bên ngoài nói là bảo vệ cho sự an toàn của người nhà nhưng thực ra lại là con tin.
Vệ Vân Chiêu đưa cả Vệ Vân Kỳ đi cùng, nữ quyến còn lại trong nhà họ Vệ hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp với hắn, nếu hắn muốn làm phản thì Đại Việt sẽ lâm nguy mất.
Nhưng Tân đế tín nhiệm hắn nên triều thần có khuyên như thế nào cũng không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Biên quan chỉ đổi chủ tướng chứ không đổi trú quân, ngoài đoàn người họ ra thì cũng không có những người khác đi theo, sau khi an bài xong chuyện ở Thịnh Kinh, dặn dò xong tiểu cô nương trong nhà thì họ tới Giang Nam một chuyến trước.
Giang Lâm nói muốn tới thăm nhà họ Vân.
Năm đó nhà họ Vân có công cứu trợ thiên tai, tuy Trường Đức đế không phong thưởng gì cho nhà họ Vân cả nhưng sau khi Tân đế đăng cơ sau đã bù đắp lại toàn bộ: Phong nhà họ Vân là Hoàng thương. Tân đế đặt ra quy định, Hoàng thương cứ ba năm đổi một lần, thương gia ở dân gian cũng có thể cạnh tranh.
Trở thành Hoàng thương có rất nhiều ích lợi, nhà họ Vân làm việc thiện nhiều năm, hơn nữa Giang Lâm đề nghị xây cô lão viện, học đường, được Tân đế nhớ tên nhớ họ, có thể nói chỉ cần người nhà họ Vân không tìm đường chết thì sẽ không ai có thể tùy ý động vào nhà họ Vân.
Những năm qua Giang Lâm và nhà họ Vân vẫn có thư từ qua lại nhưng lại chưa từng gặp mặt, lần này đi phương Bắc có thể tới Giang Nam thăm người nhà họ Vân.
Có thể nói là dẫn cháu rể đi gặp người lớn trong nhà.
Từ cổ chí kim, phong cảnh Giang Nam đều được xếp vào hàng đầu, cháu rể rất được người nhà họ Vân yêu thích, phong cảnh Giang Nam cũng rất hợp mắt Giang Lâm. Họ dừng lại ở Giang Nam vài ngày mới tiếp tục khởi hành tới phía bắc.
Càng đi về phía bắc thì sự khác biệt giữa hai bên Nam Bắc càng rõ ràng, không phải xinh đẹp tuyệt trần như Giang Nam, mà là bao la hùng tráng.
Còn có cả những hình ảnh rất hiếm khi nhìn thấy: thảo nguyên, hoang mạc, núi tuyết và châu thành Đại Việt ở nơi cực Bắc, bốn loại phong cảnh hoàn toàn khác nhau có thể nhìn thấy cùng một lúc, toàn bộ thế gian cũng có hình cảnh như vậy.
Đó là một vẻ tráng lệ khó có thể hình dung.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu cưỡi ngựa đi qua thảo nguyên, cũng từng vào hoang mạc, ngồi ở dưới chân núi tuyết nói chuyện trời đất.
Vệ Vân Chiêu uống một hớp rượu, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Phu nhân, ta từng hứa với ngươi sẽ mang ngươi đến biên quan, bây giờ ngươi xem, nơi này thế nào?”
Gió thổi qua, mang theo tiếng rít, lộ ra âm thanh như tiếng rên rỉ.
Phương Bắc lạnh giá, hoang vu, trên chiến trường chôn vô số thi cốt, dưới tường thành nhuộm đầy máu tươi, là nơi rất nhiều người chỉ nghe cũng thay đổi sắc mặt, cả đời cũng không muốn đặt chân tới.
Nhưng đối với võ tướng mà nói, nơi này là cả thế gian của họ, nơi có thể ăn miếng thịt lớn uống ngụm lớn rượu, thoải mái vui vẻ, không có nhiều âm mưu tính toán, cũng không cẩn thận như đi trên băng mỏng, là nơi mà họ chân chính yêu thích.
Với sự thông minh của Vệ Vân Chiêu thì hắn có thể sống rất tốt ở Thịnh Kinh, thậm chí có thể ngồi vào vị trí trên vạn người. Nhưng so với nơi đó thì hắn vẫn yêu thích biên quan vừa nghèo vừa khổ này hơn.
“Đàn ông nhà họ Vệ gần như đều lớn lên ở nơi này, cũng không biết ngày nào sẽ chết ở trên chiến trường, nhưng ta tình nguyện chết ở trên chiến trường, đây mới là nơi võ tướng nên về.”
Giang Lâm thu hồi tầm mắt đang nhìn nơi xa về: “Nơi này rất tốt, đây là nơi các ngươi dùng mồ hôi và máu để bảo vệ, nơi này chôn dấu vô số anh linh, còn có rất nhiều người vừa đáng yêu vừa có sức sống.”
“Quan trọng nhất là, nơi này có ngươi, ngươi cũng yêu thích nơi này.”
“Vệ Vân Chiêu, ta yêu thích ngươi, cũng thích ngươi ở tại biên thành và biên cảnh rộng lớn vô ngần này.”
Vệ Vân Chiêu nhìn Giang Lâm bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, trong mắt hiện ra u quang như muốn nuốt cậu vào trong bụng vậy.
“Phu nhân nói chuyện thâm tình như vậy, khiến vi phu có chút động lòng.”
Ánh mắt của Giang Lâm đảo qua người Vệ Vân Chiêu rồi sinh ra một chút nghi hoặc.
Vệ Vân Chiêu vẫy tay với cậu: “Phu nhân, tới đây.”
Giang Lâm ngồi sát vào một chút, Vệ Vân Chiêu ghé vào bên tai cậu nói nhỏ, sau khi Giang Lâm nghe xong thì vẻ mặt có chút một lời khó nói hết: “Vệ tướng quân, màn trời chiếu đất, ngươi chơi hoang dại thật đấy.”
“Ngươi thật đúng là khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Vệ Vân Chiêu kéo cậu cùng nằm xuống: “Phu nhân, thực ra đây cũng là chỗ tốt của phương Bắc đấy, chúng ta có nằm ở chỗ này một đêm cũng sẽ không có ai phát hiện cả đâu.”
“Vậy ngươi đã nghĩ tới chuyện có thể cả đời cũng sẽ không có người phát hiện không? Chôn xác bụng sói, không còn hài cốt.” Giang Lâm nhắc nhở hắn nhìn thẳng vào hiện thực.
Vệ Vân Chiêu cười rồi ôm cậu chặt thêm một chút, Giang Lâm vuốt ve lồng ngực cứng rắn của hắn: “Vệ tướng quân, kỳ thực còn một nguyên nhân khiến ta không muốn đáp ứng, chủ yếu là sẽ bị mosaic, ngươi có biết Tấn Giang xét duyệt rất nghiêm không?”
Ánh mắt của Vệ Vân Chiêu lóe lên: “Vậy hôn có được không?”
Cái này thì không thành vấn đề, Giang Lâm lập tức đáp ứng, cũng tỏ vẻ: “Ta chủ động, ngươi nằm hưởng thụ là được rồi.”
Hai người ở dưới chân núi tuyết rất lâu, đến khi nước sương ướt quần áo mới giục ngựa trở về thành.
Thịnh Kinh có sự phồn hoa của Thịnh Kinh, phương Bắc cũng có chỗ tốt của phương Bắc, nếu muốn ở lại thì không bằng sống ở nơi này, cuộc sống còn thoải mái hơn một chút.
Giang Lâm rất nhanh lại bắt đầu bận rộn, mang theo toàn bộ dân chúng ở biên thành, dân chúng ở biên thành cảm thấy vị Tướng quân phu nhân, Thế tử gia này giống như thần tiên mà ông trời ban cho họ vậy, hình như cái gì cậu cũng biết, cậu mang đến thay đổi rất lớn cho phương Bắc, cuộc sống ở nơi này trở nên phồn hoa, giàu có, không cần nhịn ăn nhịn mặc nữa.
Mà có Vệ tướng quân ở đây thì họ cũng không cần lo lắng đề phòng nữa, Vệ tướng quân rất nhanh đã trở thành chiến thần trong lòng dân chúng biên thành.
Hai phu thê này càng khiến vô số người truyền tụng tán thưởng.
Ở phương Bắc mấy năm thì họ lại tới phía Nam, Tân đế thực sự là một vị hoàng đế tốt, mở rộng gieo trồng lúa Tuyên Thành, cho dù là phương Nam hay phương Bắc đều có thể nhìn thấy. Còn có hạt giống bí đỏ mà Giang Lâm từng gieo ở trang trại, sau này cũng trở thành vô số bí đỏ vàng rực giúp người dân lại có thêm một loại đồ ăn có thể no bụng.
Vị Hoàng đế rất ít ngờ vực, cho dù là văn thần hay võ tướng, chỉ cần là người có tài thì sẽ được trọng dụng.
Hai người Giang Lâm rất được Vĩnh Ninh đế tín nhiệm, họ đi qua rất nhiều nơi ở Đại Việt, ngắm rất nhiều phong cảnh khác nhau, điều duy nhất không thay đổi chỉ có người bên cạnh mà thôi.
Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm (hiện đại)
Trần nhà màu trắng trên đầu khiến Giang Lâm sinh ra một chút ngơ ngác, còn thấy hơi xa lạ nữa.
Hình như đã rất lâu cậu không vừa mở mắt đã nhìn thấy trần nhà màu trắng rồi, từ tận thế đến cổ đại, hai đời cộng vào cũng đã mấy chục năm.
Cậu lại nhìn bốn phía, bàn đặt máy vi tính, tủ quần áo, trên giường còn đặt một cái điện thoại di động đang sạc, tất cả đều đang nhắc nhở cậu: Đây không phải là tận thế, cũng không phải cổ đại.
Giang Lâm cầm điện thoại di động lên nhìn ngày tháng trước, 2021, cậu về tới trước tận thế.
Trên điện thoại di động xuất hiện các loại tin tức rất quen thuộc, ngôi sao màn bạc cũng đều nhận ra cả, vậy nên cậu có thể phán đoán, đây là thế giới bình thường trước khi cậu xuyên vào trong sách.
Đồng hồ báo thức vang lên, cậu ở trong ký ức xa xôi và phức tạp tìm được từ khóa, hôm nay cậu vẫn còn là một dân thường, một người làm công ăn lương đáng thương, cần phải đi làm!
Giang Lâm: “…”
Đúng là không phải tin tức tốt.
Giang Lâm dậy tìm một vòng trong nhà nhưng cũng không thấy có ai nữa cả, điều này cũng có nghĩa là tuy cậu trở về nhưng người đàn ông của mình lại không còn.
Cũng không biết thế giới này có hắn hay không, mà cậu còn có thể tìm được Vệ Vân Chiêu hay không.
Giang Lâm phát hiện mình cũng chẳng có bao nhiêu vui sướng khi được trở về cả.
Cậu tìm tên Vệ Vân Chiêu trên điện thoại di động nhưng không phát hiện ra thông tin nào có ích cả, Giang Lâm thở dài, tình yêu khiến người phiền muộn.
Dân thường phải nuôi sống chính mình, sau đó có lẽ còn phải tốn giá cao đăng thông báo tìm người, vậy nên phải kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền, Giang Lâm khổ sở làm vệ sinh cá nhân rồi đi làm.
Có một điều đáng mừng là vẫn còn không gian, ký ức lúc trước cũng vẫn còn, cậu còn nhớ địa chỉ của công ty.
Đã lâu không đi xe buýt, lúc Giang Lâm quẹt thẻ còn hơi ngơ ngác, ngựa xe như nước, nhà cao tầng, hết thảy đều rất quen thuộc, rồi lại lộ ra vẻ xa lạ.
Cậu dùng điện thoại di động tìm kiếm thông tin về Đại Việt triều nhưng không thấy có bất cứ ghi chép gì trong lịch sử cả.
Cậu tìm cuốn tiểu thuyết mà mình xuyên vào, có giống tên nhưng nội dung lại hoàn toàn không giống, ngoài ký ức trong đầu cậu ra thì tất cả những thứ khác đều như bị xóa sạch dấu vết vậy.
“Vệ Vân Chiêu.” Cậu nhỏ giọng đọc ra cái tên này: “Ngươi nhất định phải nhớ lời mình từng nói, có trải qua khó khăn thế nào cũng phải tìm đến ta đó.”
‘Đương nhiên ta cũng sẽ tìm được ngươi’ Giang Lâm ở trong lòng bổ sung.
Cho dù không có manh mối, nhưng chỉ cần cậu còn nhớ thì cậu sẽ vẫn tìm kiếm, mãi đến khi họ gặp lại mới thôi.
Xe buýt đến gần công ty, Giang Lâm xuống xe rồi chạy như bay đến cửa lớn, kết quả ở cửa bị một người tàn tật ngồi xe lăn cản đường.
Đẩy xe lăn là một người cao to mặc áo đen, đeo kính, găng tay trắng, trang phục ‘đinh’ của vệ sĩ.
Giang Lâm cũng không tiện mở miệng bảo người ta nhường đường, không thể làm gì khác hơn là chờ họ đi vào trước rồi nói, nhưng đột nhiên người ngồi trên xe lăn lại quay đầu lại.
Gương mặt đó, gương mặt quen thuộc đó, cậu không biết đã từng hôn, từng chạm vào không biết bao nhiêu lần.
Giang Lâm hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đối phương có thể là một người xa lạ có gương mặt giống Vệ Vân Chiêu, cậu mở miệng theo phản xạ: “Lại tàn phế à? Rốt cuộc thì sao mà anh và xe lăn lại gắn bó keo sơn đến thế hả?”
Vệ sĩ theo phản xạ lườm Giang Lâm một cái, mà người ngồi trên xe lăn lại nở nụ cười rồi gọi một tiếng: “Lâm Lâm.”
Duyên phận thực sự là rất khó hiểu, thật phí công lúc nãy cậu ở trên xe buýt phiền muộn.
Giang Lâm rất tự giác chen vệ sĩ ra để đẩy xe lăn, vừa làm vừa càu nhàu: “Sao em lại xui xẻo như thế chứ, hai đời đều phải đẩy xe lăn cho anh như này à?”
Vệ sĩ muốn nói gì đó nhưng Giang Lâm đã đẩy xe lăn đi rồi, vệ sĩ không thể làm gì khác hơn là đi phía trước dẫn đường, ấn nút thang máy.
Thang máy lên tầng cao nhất, Giang Lâm cười: “Xem ra kiếp này thân phận cũng không kém, thành cấp trên của em rồi này.”
Đúng là không kém, hắn là người thừa kế của một tập đoàn lớn, chỉ là vận may không tốt, bị các chú bác tranh giành gia sản hại thành tàn phế, chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển.
Giang Lâm đẩy hắn vào văn phòng, vệ sĩ ở ngoài cửa bảo vệ, không thể đi theo vào.
Đã tìm được người nên có vẻ như sự u sầu gì cũng biến mất cả, cũng có thật nhiều lời muốn nói, rất nhiều chuyện muốn hỏi.
Giang Lâm còn chưa mở miệng thì đối phương đã mở miệng trước: “Kiếp này tên của anh vẫn là Vệ Vân Chiêu.”
Giang Lâm nghĩ: ‘Thế là được rồi.’
Cậu kéo Vệ Vân Chiêu dậy: “Đứng lên cho em ôm đi, em nhớ anh.”
Vệ Vân Chiêu… lần này thật sự không đứng lên nổi.
Giang Lâm nghe hắn kể lại vở kịch lớn chốn hào môn mà cảm thấy có lẽ hắn thật là mệnh ‘đẹp giỏi thảm’, từ cổ đại đến hiện đại đều là như vậy.
Vệ Vân Chiêu nói: “Thế nên không thể thiếu mất Lâm Lâm được, em là cứu tinh của anh.”
“Sao không gọi là phu nhân?” Cứ là lạ thế nào ấy.
“Phu nhân.” Vệ Vân Chiêu chiều ý cậu nên khẽ gọi một tiếng, là giọng điệu quen thuộc mà cậu từng nghe ngàn vạn lần.
“Ừ, Tướng quân.” Cậu cũng đã từng gọi vô số lần.
Nếu tình yêu này lại tiếp tục thì sau này tất nhiên sẽ phải gọi ngàn vạn lần.
Chỉ là có điều có vẻ phải thay đổi một chút, Giang Lâm hỏi: “Sau này em nên gọi anh là Giám đốc Vệ hả?”
“Anh thích phu nhân gọi lão công hơn, hay là phu nhân gọi một tiếng nghe thử đi.” Giọng điệu có vẻ rất chờ mong.
Giang Lâm cho hắn một đá: “Xem ra anh muốn cả đời này đều không đứng lên nổi rồi.”
Vệ Vân Chiêu mỉm cười ghé sát vào cậu, hắn thấp giọng nói: “Phu nhân, gần đây anh mới học được một từ mới, gọi là ‘văn phòng play’.”
“Vậy chắc là anh chưa từng nghe tới một từ khác rồi, gọi là ‘có cái rắm ấy’!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất