Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay
Chương 14: Muội muội của ngươi là một cô nhi
Giang Lâm nhìn Vệ Vân Chiêu đang dần dần tỉnh lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, “Ngươi ngất thật sao?”
Biểu hiện của Vệ Vân Chiêu ở trước cổng Tướng quân phủ đã khiến Giang Lâm nhận ra, Vệ Vân Chiêu ra ngoài cùng hắn không chỉ vì muốn đi ăn vạ đơn giản như vậy, y có mục đích riêng.
Giang Lâm không cao hứng việc mình bị lợi dụng, đợi những người khác đi rồi mới định tìm Vệ Vân Chiêu tính sổ, nhưng bộ dáng vừa tỉnh lại này của y lại khiến Giang Lâm cảm thấy rất kỳ quái, hắn đút nước linh tuyền thì hắn chính là người rõ ràng nhất, Vệ Vân Chiêu không nên suy yếu như vậy mới đúng.
Vệ Vân Chiêu khẽ gật đầu, “Ta uống dược.”
Giang Lâm: “Chén dược mà Thái y cho ngươi sáng nay?”
“Ừ.” Vệ Vân Chiêu muốn chống tay ngồi dậy, nhưng chỉ dùng sức một chút liền bắt đầu ho khan.
Giang Lâm đỡ lấy y, cảm thấy việc này có chút gì đó huyền huyễn, “Không phải ngươi chỉ vừa mới tỉnh lại sáng nay hay sao, như thế nào lại hạ dược nhanh đến như vậy chứ?”
Không đợi Vệ Vân Chiêu mở miệng, Giang Lâm rất nhanh đã phản ứng lại, “Không phải buổi sáng hôm nay, mà trước kia mỗi lần uống dược đều có vấn đề đúng không.”
Tuy rằng đang hỏi Vệ Vân Chiêu, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn lại mang tính vô cùng khẳng định.
Vệ Vân Chiêu gật đầu, trên gương mặt tái nhợt lộ ra biểu tình áy náy, “Xin lỗi, đã lợi dụng ngươi.”
Tuy đồng tình với việc Vệ Vân Chiêu bị hạ dược, nhưng nhắc tới chuyện này Giang Lâm vẫn còn có chút tức giận, hắn nói: “Tuy chúng ta chỉ vừa mới nhận thức, còn chưa tạo thành tín nhiệm gì, nhưng ta tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế đấy à?”
“Là ta sai, sau này sẽ không như vậy nữa.” Vệ Vân Chiêu bảo đảm, vô cùng nghiêm túc mà nói.
“Để xem thế nào, tuy rằng ta có thể đoán được nguyên do ngươi làm như vậy, nhưng ngươi không nên không có sự cho phép của ta liền lợi dụng ta, việc này ta sẽ nhớ kỹ.”
Ngồi xe lăn ra ngoài, đơn giản chính là muốn nói cho một số người biết chân của y không thể đi lại, sẽ không tạo thành uy hiếp gì đối với bọn họ. Đột nhiên ho sặc sụa rồi ngất đi ở trước cửa, cũng là để bọn người kia cho rằng tuy y đã tỉnh lại, nhưng thân thể lại cực kỳ suy yếu, có khả năng sẽ đi đời nhà ma bất cứ lúc nào.
Đơn giản chính là muốn làm cho đám người theo dõi y sát sao, muốn y chết kia thả lỏng cảnh giác, không sốt ruột lập tức hạ độc thủ với y và Vệ gia.
Nhưng Giang Lâm tự nhận là một người keo kiệt lại hay mang thù, dù sao hắn cũng đã ghi nhớ bút trướng này với Vệ Vân Chiêu, về sau lại chậm rãi tính sổ.
Mà trước đó, hắn còn có một bút trướng khác, Giang Lâm đặt tay lên đầu gối, đúng vào vị trí đã bị Vệ lão phu nhân dùng quải trượng gõ một cái trước đó, hắn nói: “Hiểu ý của ta chứ?”
Vệ Vân Chiêu trầm mặc nửa ngày mới mở miệng, “Vệ gia không thể so với lúc trước nữa, cũng đến lúc thay đổi rồi, ta không ngăn cản ngươi.”
Giang Lâm tương đối hài lòng đối với câu trả lời này, “Trước nay ta chỉ tôn kính người đáng tôn kính, không quan trọng tuổi tác, cho nên bút trướng này ta nhất định sẽ tính.”
“À, đúng rồi, xét thấy ngươi đã lợi dụng ta, cho nên bữa tối mà ta nói ban nãy liền không có nữa, Vệ tướng quân, đi ngủ thôi.” Giang Lâm xoay người lên giường.
Bởi vì tức giận cho nên đêm nay Giang Lâm cũng không hề khắc chế bản thân, mà hậu quả của việc không khắc chế bản thân chính là—— nhét mình vào lòng ngực của Vệ Vân Chiêu, xem y thành gối ôm, còn kéo quần áo của người ta ra sờ sờ, tóm lại là cả đêm không ngừng nghỉ.
Hắn một đêm ngon giấc, ngày hôm sau thức dậy thần thanh khí sảng.
Mà Vệ Vân Chiêu bị hắn lăn lộn cả đêm lại không chợp mắt được bao nhiêu, hai mắt thâm quầng, cả người trông đặc biệt tiều tụy, căn bản không cần ngụy trang liền có thể tạo ra dáng vẻ không còn sống được bao lâu.
Còn dọa sợ Thái y tới châm cứu cho Vệ Vân Chiêu một phen, Giang Lâm nhìn phản ứng kia của đối phương, cảm thấy ông ta rất có thể là đang cân nhắc xem có phải liều lượng độc dược như vậy là quá nhiều hay không.
Giang Lâm khẽ chậc một tiếng, cảm thấy quyển tiểu thuyết này thật sự tràn ngập ác ý, người tốt không gặp được mấy mống mà chỉ toàn thấy một đống người xấu.
Hắn cũng lười xem bộ dáng dối trá của lão Thái y này, đứng dậy đến phòng bếp làm chút bữa sáng vậy, hắn muốn chiêu đãi bản thân một phen.
Đương nhiên là cũng có phần của Vệ Vân Gia, Giang Lâm bưng bốn cái xíu mại đi đến từ đường thăm tiểu cô nương.
Vệ lão phu nhân quả thật là một người nhẫn tâm, Vệ Vân Gia thật sự quỳ ở từ đường suốt một đêm, buổi tối cũng không có nổi một tấm chăn, tiểu cô nương lạnh đến mức cả người đều run rẩy.
Giang Lâm đưa xíu mại cho nàng, “Ăn đi, ăn no rồi mới có sức quỳ tiếp.”
Vệ Vân Gia ôm cánh tay ủy ủy khuất khuất, “Đại tẩu, ngươi không biết an ủi người khác gì hết.”
Giang Lâm câu môi cười, “Đại ca ngươi còn không có phần đâu đấy.”
Xíu mại tản ra mùi hương mê người, tiểu cô nương quỳ cả đêm đã sớm bụng đói kêu vang không thể nào chống lại được dụ hoặc, cầm lấy nhét vào trong miệng.
“Đây là món gì, ăn ngon thật.” Tiểu cô nương vừa ăn vừa khen.
“Xíu mại, ăn ngon thì ăn nhiều một chút đi.” Dùng nước linh tuyền để làm, hương vị tất nhiên là không còn lời gì để nói rồi.
Giang Lâm nhìn chằm chằm vào đôi môi phát thanh vì bị đông lạnh của Vệ Vân Gia, “Nương của ngươi cũng mặc kệ ngươi sao? Còn mấy người hầu hạ bên cạnh ngươi đâu, đến cả một tấm chăn đệm cũng không đưa cho ngươi?”
Tốc độ ăn xíu mại của Vệ Vân Gia chậm lại, nàng lắc đầu, “Không biết, có lẽ là bị người khác căn dặn không cho đến đây.”
Tiểu cô nương lộ ra biểu tình mất mát trong một cái chớp mắt, sau đó lại lập tức lên tinh thần, “Cũng không phải là lần đầu tiên bị phạt quỳ, từ nhỏ ta đã theo cha và đại ca tập võ, thân thể khỏe mạnh, không có việc gì.”
“Hắc xì!”
Nhưng vả mặt lại tới quá nhanh, mới vừa nói xong liền hắc xì một cái cực kỳ vang dội.
Ánh mắt nhìn Giang Lâm của Vệ Vân Gia liền có chút xấu hổ.
Giang Lâm lấy lại miếng xíu mại trong tay nàng thả lại vào mâm, một tay kéo người đứng dậy, “Cô nương ngốc, đi thôi.”
Giang Lâm trực tiếp mang người về Chiêu Vân Uyển, sau đó bảo Bạch Cập Bạch Vi hầu hạ tắm gội thay quần áo cho nàng, còn mình thì đi vào tìm Vệ Vân Chiêu.
Thái y đã rời đi, Vệ Vân Chiêu đang nói chuyện với Tuân Thất, tựa hồ như đang muốn Tuân Thất đi tra xét chuyện gì đó, cụ thể thì Giang Lâm không nghe rõ, thời điểm hắn bước vào đúng lúc Vệ Vân Chiêu cũng vừa bảo Tuân Thất lui ra ngoài.
Mà lúc Tuân Thất đi ngang qua người Giang Lâm, tầm mắt vẫn luôn đặt trên cái mâm thức ăn trong tay hắn, còn tự cho là giọng nói của mình đã rất nhỏ mà lầm bầm: “Ta còn không kịp ăn bữa sáng do thiếu phu nhân làm, tất cả đều là tại Tướng quân làm liên lụy ta!”
Câu phía sau nghe đặc biệt oán niệm.
Thính lực của Vệ Vân Chiêu rất tốt, nghe rõ ràng rành mạch câu nói kia, lập tức ném qua một ánh mắt sắc lạnh, chỉ kém không bảo hắn cút.
Tuân Thất cảm nhận được sự uy hiếp, nhớ nhung cái xíu mại cuối cùng trong mâm mà hỏa tốc cút ra ngoài cửa, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Vệ Vân Chiêu lại một lần nữa hối hận, lúc ấy y giữ người nào ở lại bên cạnh không tốt chứ, một hai phải giữ tên ngốc Tuân Thất này!
Mà so sánh với vẻ mặt hối hận của Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm ngược lại lại cảm thấy Tuân Thất như vậy cũng không tồi, có thể tăng thêm rất nhiều thú vui cho cuộc sống.
Hắn ngồi xuống mép giường, nói với Vệ Vân Chiêu, “Ta mang muội muội của ngươi về đây rồi, có phải vị tổ mẫu kia của ngươi có ý kiến gì với nàng hay không, ta nghe muội muội ngươi nói đây không phải là lần đầu tiên đến từ đường chịu phạt quỳ.”
Bài vị xếp cao như kim tự tháp, chỉ cần là người hơi nhát gan một chút liền có thể bị dọa cho ngã bệnh, Vệ Vân Gia hiện tại chỉ mới có 12-13 tuổi, những lần trước khẳng định là còn nhỏ tuổi hơn.
Vệ Vân Chiêu nghe mà không khỏi nhíu mày, “Ta không biết.” Y ăn ngay nói thật, “Vân Gia muội ấy chưa từng đề cập qua chuyện này, hạ nhân trong phủ cũng chưa nhắc tới.”
Trước kia hàng năm y đều không ở nhà, có rất nhiều việc không quá rõ ràng, Vệ Vân Gia lại là một cô nương gia, đi theo bên cạnh y đều là mấy tên tháo hán tử, Vệ Vân Chiêu không tiện phái người đi theo nàng.
Mí mắt của Giang Lâm hạ xuống, “Nương của ngươi cũng không nói gì sao?”
Vệ phu nhân không có khả năng không biết bất cứ chuyện gì.
Vệ Vân Chiêu nói: “Chưa từng nghe bà ấy nhắc qua, tính tình của bà có chút mềm mỏng, tuy là con dâu cả nhưng nhiều năm qua đương gia vẫn luôn là tổ mẫu.”
Nói ngắn gọn chính là địa vị giống nhau, lời nói không hề có phân lượng.
“Mẫu thân ta bà ấy…… không quá thích việc Vân Gia theo ta và phụ thân học võ, bà cảm thấy nữ tử như vậy là quá mức thô tục.”
“Cho nên muội muội của ngươi kỳ thật chính là một cô nhi.” Giang Lâm trào phúng đáp lời, còn hảo tâm mà giải thích cho y cô nhi là gì.
“Chính là không cha không mẹ.”
Lời này không dễ nghe, nhưng Vệ Vân Chiêu lại không phản bác.
Vấn đề của Vệ gia nào chỉ là hầu hết các nam đinh đều chết trận sa trường đơn giản như vậy, mà ngay từ bên trong cũng đã bắt đầu lụn bại.
“Còn cả đệ đệ của ngươi nữa, bây giờ còn nhỏ, không thể nhìn ra cái gì, nhưng nếu tiếp tục để nương ngươi dạy dỗ, ai mà biết được ngươi có thể sẽ có thêm một người ngũ thúc nữa hay không?”
Giang Lâm cảm thấy cục diện rối rắm này của Vệ gia thật sự quá sức tưởng tượng, hắn đã bắt đầu hối hận vì sao lúc mới vừa xuyên qua không trực tiếp bỏ chạy cho xong.
“Là do ta mấy năm nay đã quá lơ là chuyện trong nhà.” Cả người Vệ Vân Chiêu đều lộ ra vẻ hối hận.
Việc này nếu thật sự muốn ai đó phải chịu trách nhiệm thì cũng không thể tính đến trên đầu của Vệ Vân Chiêu, chưa đề cập đến việc trước kia khi cha mẹ y còn ở, chỉ riêng việc đến biên quan đánh giặc, vừa đi là mấy tháng thậm chí vài năm, giao thông không thuận tiện thư từ qua lại cũng không thuận tiện, cho dù y có muốn quản chuyện trong nhà thì cũng không quản được.
Chỉ là hiện giờ cha y vừa đi, mẫu thân lại là một người không đáng tin cậy, cho nên mọi trách nhiệm đều đổ dồn lên người của y.
Vệ Vân Chiêu cũng mới hai mươi tuổi, cửu tử nhất sinh sống sót trở về từ chiến trường, lại còn bị đám nữ nhân trong nhà này kéo chân sau, cũng thật là quá đáng thương.
Giang Lâm ngoắc ngoắc ngón tay, “Vệ Vân Chiêu, bằng không ngươi cầu xin ta đi, ta sẽ giúp ngươi xử lý việc này, thế nào?”
Thấy người mặt ủ mày ê, trong lòng Giang Lâm liền sinh ra một chút đồng tình.
Vệ Vân Chiêu trịnh trọng cúi lạy Giang Lâm một lạy, “Vệ Vân Chiêu khẩn cầu phu nhân thay ta quán xuyến việc nhà, chấn chỉnh trên dưới của Vệ gia.”
Vệ Vân Chiêu cúi đầu chậm chạp không nâng lên, ngữ khí chân thành, thật sự là đang cầu Giang Lâm.
Y phản ứng như vậy làm cho Giang Lâm có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn phải giữ mặt mũi, Giang Lâm hắng giọng, nói: “Khụ…… Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta đây liền đáp ứng, ngươi sai người đi chuyển lời cho đám trưởng bối kia đi, cái gì nên giao lại cho ta thì mau chóng đưa tới nội trong sáng nay. Thuận tiện cũng cho bọn họ một lời cảnh cáo, đừng nghĩ đến việc đối nghịch với ta, bằng không ta có khả năng sẽ không nhịn được mà động thủ đấy.”
Vừa nói đến hai chữ động thủ, Giang Lâm liền bắt đầu hoạt động cổ tay.
Động tác này Vệ Vân Chiêu đã từng thấy qua, hôm đó khi y vừa tỉnh lại, Vệ Vân Gia còn vì vậy mà dặn dò y phải đối xử tốt với Giang Lâm.
Nhất thời Vệ Vân Chiêu cũng không nắm rõ được liệu Giang Lâm thật sự biết võ hay là thủ đoạn gì khác, nhưng cũng không dám chậm trễ đối với lời nói của hắn, lập tức gọi Tuân Thất tiến vào, bảo hắn đi truyền lời cho đám người tổ mẫu.
Tuân Thất vừa nhấc chân chạy đi truyền lời, Vệ lão phu nhân đã lập tức dẫn theo một đám người đi tới.
Vào cửa cũng không thèm hỏi Vệ Vân Chiêu một câu thân thể thế nào, liền bắt đầu chỉ trích Giang Lâm, “Hồ ly tinh, ngươi quả nhiên là một con hồ ly tinh, thứ hạ tiện chỉ biết câu dẫn nam nhân, lúc này mới qua bao lâu mà đã câu mất linh hồn nhỏ bé của tôn nhi ta, đến cả chuyện quản gia cũng phải giao cho ngươi. Ta phải mời pháp sư đến làm phép, thiêu chết con hồ ly tinh nhà ngươi……”
“Đủ rồi!”
Trên mặt Vệ Vân Chiêu nhiễm hàn ý, “Để Giang Lâm làm đương gia là chủ ý của ta, nếu các người còn nhận ta làm gia chủ, vậy từ nay về sau liền theo ý của ta mà hành sự.”
“Còn nếu như không muốn nhận, ta đây liền không quản Vệ gia dù chỉ một chút, tùy ý để cái nhà hoàn toàn hư thối!”
Nghe Vệ Vân Chiêu nói vậy, Vệ phu nhân và vài vị thẩm thẩm của y liền vội vàng kêu lên.
“Chiêu Nhi, không thể!”
“Vân Chiêu……”
Mà Vệ lão phu nhân cũng là bộ dáng hít thở không xong, “Được, tốt lắm, ngươi vì thứ tang môn tinh này mà ngay cả tổ mẫu cũng không nhận, Vệ gia ta thế nhưng lại dưỡng ra một tên bạch nhãn lang, thật sự là quá tốt mà.”
“Ngươi muốn để con hồ ly tinh này quản gia, vậy được, từ hôm nay trở đi ta liền mặc kệ cái nhà này, để cho nó quản, ta thật muốn nhìn xem rốt cuộc nó có bao nhiêu chiêu trò!”
Biểu hiện của Vệ Vân Chiêu ở trước cổng Tướng quân phủ đã khiến Giang Lâm nhận ra, Vệ Vân Chiêu ra ngoài cùng hắn không chỉ vì muốn đi ăn vạ đơn giản như vậy, y có mục đích riêng.
Giang Lâm không cao hứng việc mình bị lợi dụng, đợi những người khác đi rồi mới định tìm Vệ Vân Chiêu tính sổ, nhưng bộ dáng vừa tỉnh lại này của y lại khiến Giang Lâm cảm thấy rất kỳ quái, hắn đút nước linh tuyền thì hắn chính là người rõ ràng nhất, Vệ Vân Chiêu không nên suy yếu như vậy mới đúng.
Vệ Vân Chiêu khẽ gật đầu, “Ta uống dược.”
Giang Lâm: “Chén dược mà Thái y cho ngươi sáng nay?”
“Ừ.” Vệ Vân Chiêu muốn chống tay ngồi dậy, nhưng chỉ dùng sức một chút liền bắt đầu ho khan.
Giang Lâm đỡ lấy y, cảm thấy việc này có chút gì đó huyền huyễn, “Không phải ngươi chỉ vừa mới tỉnh lại sáng nay hay sao, như thế nào lại hạ dược nhanh đến như vậy chứ?”
Không đợi Vệ Vân Chiêu mở miệng, Giang Lâm rất nhanh đã phản ứng lại, “Không phải buổi sáng hôm nay, mà trước kia mỗi lần uống dược đều có vấn đề đúng không.”
Tuy rằng đang hỏi Vệ Vân Chiêu, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn lại mang tính vô cùng khẳng định.
Vệ Vân Chiêu gật đầu, trên gương mặt tái nhợt lộ ra biểu tình áy náy, “Xin lỗi, đã lợi dụng ngươi.”
Tuy đồng tình với việc Vệ Vân Chiêu bị hạ dược, nhưng nhắc tới chuyện này Giang Lâm vẫn còn có chút tức giận, hắn nói: “Tuy chúng ta chỉ vừa mới nhận thức, còn chưa tạo thành tín nhiệm gì, nhưng ta tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế đấy à?”
“Là ta sai, sau này sẽ không như vậy nữa.” Vệ Vân Chiêu bảo đảm, vô cùng nghiêm túc mà nói.
“Để xem thế nào, tuy rằng ta có thể đoán được nguyên do ngươi làm như vậy, nhưng ngươi không nên không có sự cho phép của ta liền lợi dụng ta, việc này ta sẽ nhớ kỹ.”
Ngồi xe lăn ra ngoài, đơn giản chính là muốn nói cho một số người biết chân của y không thể đi lại, sẽ không tạo thành uy hiếp gì đối với bọn họ. Đột nhiên ho sặc sụa rồi ngất đi ở trước cửa, cũng là để bọn người kia cho rằng tuy y đã tỉnh lại, nhưng thân thể lại cực kỳ suy yếu, có khả năng sẽ đi đời nhà ma bất cứ lúc nào.
Đơn giản chính là muốn làm cho đám người theo dõi y sát sao, muốn y chết kia thả lỏng cảnh giác, không sốt ruột lập tức hạ độc thủ với y và Vệ gia.
Nhưng Giang Lâm tự nhận là một người keo kiệt lại hay mang thù, dù sao hắn cũng đã ghi nhớ bút trướng này với Vệ Vân Chiêu, về sau lại chậm rãi tính sổ.
Mà trước đó, hắn còn có một bút trướng khác, Giang Lâm đặt tay lên đầu gối, đúng vào vị trí đã bị Vệ lão phu nhân dùng quải trượng gõ một cái trước đó, hắn nói: “Hiểu ý của ta chứ?”
Vệ Vân Chiêu trầm mặc nửa ngày mới mở miệng, “Vệ gia không thể so với lúc trước nữa, cũng đến lúc thay đổi rồi, ta không ngăn cản ngươi.”
Giang Lâm tương đối hài lòng đối với câu trả lời này, “Trước nay ta chỉ tôn kính người đáng tôn kính, không quan trọng tuổi tác, cho nên bút trướng này ta nhất định sẽ tính.”
“À, đúng rồi, xét thấy ngươi đã lợi dụng ta, cho nên bữa tối mà ta nói ban nãy liền không có nữa, Vệ tướng quân, đi ngủ thôi.” Giang Lâm xoay người lên giường.
Bởi vì tức giận cho nên đêm nay Giang Lâm cũng không hề khắc chế bản thân, mà hậu quả của việc không khắc chế bản thân chính là—— nhét mình vào lòng ngực của Vệ Vân Chiêu, xem y thành gối ôm, còn kéo quần áo của người ta ra sờ sờ, tóm lại là cả đêm không ngừng nghỉ.
Hắn một đêm ngon giấc, ngày hôm sau thức dậy thần thanh khí sảng.
Mà Vệ Vân Chiêu bị hắn lăn lộn cả đêm lại không chợp mắt được bao nhiêu, hai mắt thâm quầng, cả người trông đặc biệt tiều tụy, căn bản không cần ngụy trang liền có thể tạo ra dáng vẻ không còn sống được bao lâu.
Còn dọa sợ Thái y tới châm cứu cho Vệ Vân Chiêu một phen, Giang Lâm nhìn phản ứng kia của đối phương, cảm thấy ông ta rất có thể là đang cân nhắc xem có phải liều lượng độc dược như vậy là quá nhiều hay không.
Giang Lâm khẽ chậc một tiếng, cảm thấy quyển tiểu thuyết này thật sự tràn ngập ác ý, người tốt không gặp được mấy mống mà chỉ toàn thấy một đống người xấu.
Hắn cũng lười xem bộ dáng dối trá của lão Thái y này, đứng dậy đến phòng bếp làm chút bữa sáng vậy, hắn muốn chiêu đãi bản thân một phen.
Đương nhiên là cũng có phần của Vệ Vân Gia, Giang Lâm bưng bốn cái xíu mại đi đến từ đường thăm tiểu cô nương.
Vệ lão phu nhân quả thật là một người nhẫn tâm, Vệ Vân Gia thật sự quỳ ở từ đường suốt một đêm, buổi tối cũng không có nổi một tấm chăn, tiểu cô nương lạnh đến mức cả người đều run rẩy.
Giang Lâm đưa xíu mại cho nàng, “Ăn đi, ăn no rồi mới có sức quỳ tiếp.”
Vệ Vân Gia ôm cánh tay ủy ủy khuất khuất, “Đại tẩu, ngươi không biết an ủi người khác gì hết.”
Giang Lâm câu môi cười, “Đại ca ngươi còn không có phần đâu đấy.”
Xíu mại tản ra mùi hương mê người, tiểu cô nương quỳ cả đêm đã sớm bụng đói kêu vang không thể nào chống lại được dụ hoặc, cầm lấy nhét vào trong miệng.
“Đây là món gì, ăn ngon thật.” Tiểu cô nương vừa ăn vừa khen.
“Xíu mại, ăn ngon thì ăn nhiều một chút đi.” Dùng nước linh tuyền để làm, hương vị tất nhiên là không còn lời gì để nói rồi.
Giang Lâm nhìn chằm chằm vào đôi môi phát thanh vì bị đông lạnh của Vệ Vân Gia, “Nương của ngươi cũng mặc kệ ngươi sao? Còn mấy người hầu hạ bên cạnh ngươi đâu, đến cả một tấm chăn đệm cũng không đưa cho ngươi?”
Tốc độ ăn xíu mại của Vệ Vân Gia chậm lại, nàng lắc đầu, “Không biết, có lẽ là bị người khác căn dặn không cho đến đây.”
Tiểu cô nương lộ ra biểu tình mất mát trong một cái chớp mắt, sau đó lại lập tức lên tinh thần, “Cũng không phải là lần đầu tiên bị phạt quỳ, từ nhỏ ta đã theo cha và đại ca tập võ, thân thể khỏe mạnh, không có việc gì.”
“Hắc xì!”
Nhưng vả mặt lại tới quá nhanh, mới vừa nói xong liền hắc xì một cái cực kỳ vang dội.
Ánh mắt nhìn Giang Lâm của Vệ Vân Gia liền có chút xấu hổ.
Giang Lâm lấy lại miếng xíu mại trong tay nàng thả lại vào mâm, một tay kéo người đứng dậy, “Cô nương ngốc, đi thôi.”
Giang Lâm trực tiếp mang người về Chiêu Vân Uyển, sau đó bảo Bạch Cập Bạch Vi hầu hạ tắm gội thay quần áo cho nàng, còn mình thì đi vào tìm Vệ Vân Chiêu.
Thái y đã rời đi, Vệ Vân Chiêu đang nói chuyện với Tuân Thất, tựa hồ như đang muốn Tuân Thất đi tra xét chuyện gì đó, cụ thể thì Giang Lâm không nghe rõ, thời điểm hắn bước vào đúng lúc Vệ Vân Chiêu cũng vừa bảo Tuân Thất lui ra ngoài.
Mà lúc Tuân Thất đi ngang qua người Giang Lâm, tầm mắt vẫn luôn đặt trên cái mâm thức ăn trong tay hắn, còn tự cho là giọng nói của mình đã rất nhỏ mà lầm bầm: “Ta còn không kịp ăn bữa sáng do thiếu phu nhân làm, tất cả đều là tại Tướng quân làm liên lụy ta!”
Câu phía sau nghe đặc biệt oán niệm.
Thính lực của Vệ Vân Chiêu rất tốt, nghe rõ ràng rành mạch câu nói kia, lập tức ném qua một ánh mắt sắc lạnh, chỉ kém không bảo hắn cút.
Tuân Thất cảm nhận được sự uy hiếp, nhớ nhung cái xíu mại cuối cùng trong mâm mà hỏa tốc cút ra ngoài cửa, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Vệ Vân Chiêu lại một lần nữa hối hận, lúc ấy y giữ người nào ở lại bên cạnh không tốt chứ, một hai phải giữ tên ngốc Tuân Thất này!
Mà so sánh với vẻ mặt hối hận của Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm ngược lại lại cảm thấy Tuân Thất như vậy cũng không tồi, có thể tăng thêm rất nhiều thú vui cho cuộc sống.
Hắn ngồi xuống mép giường, nói với Vệ Vân Chiêu, “Ta mang muội muội của ngươi về đây rồi, có phải vị tổ mẫu kia của ngươi có ý kiến gì với nàng hay không, ta nghe muội muội ngươi nói đây không phải là lần đầu tiên đến từ đường chịu phạt quỳ.”
Bài vị xếp cao như kim tự tháp, chỉ cần là người hơi nhát gan một chút liền có thể bị dọa cho ngã bệnh, Vệ Vân Gia hiện tại chỉ mới có 12-13 tuổi, những lần trước khẳng định là còn nhỏ tuổi hơn.
Vệ Vân Chiêu nghe mà không khỏi nhíu mày, “Ta không biết.” Y ăn ngay nói thật, “Vân Gia muội ấy chưa từng đề cập qua chuyện này, hạ nhân trong phủ cũng chưa nhắc tới.”
Trước kia hàng năm y đều không ở nhà, có rất nhiều việc không quá rõ ràng, Vệ Vân Gia lại là một cô nương gia, đi theo bên cạnh y đều là mấy tên tháo hán tử, Vệ Vân Chiêu không tiện phái người đi theo nàng.
Mí mắt của Giang Lâm hạ xuống, “Nương của ngươi cũng không nói gì sao?”
Vệ phu nhân không có khả năng không biết bất cứ chuyện gì.
Vệ Vân Chiêu nói: “Chưa từng nghe bà ấy nhắc qua, tính tình của bà có chút mềm mỏng, tuy là con dâu cả nhưng nhiều năm qua đương gia vẫn luôn là tổ mẫu.”
Nói ngắn gọn chính là địa vị giống nhau, lời nói không hề có phân lượng.
“Mẫu thân ta bà ấy…… không quá thích việc Vân Gia theo ta và phụ thân học võ, bà cảm thấy nữ tử như vậy là quá mức thô tục.”
“Cho nên muội muội của ngươi kỳ thật chính là một cô nhi.” Giang Lâm trào phúng đáp lời, còn hảo tâm mà giải thích cho y cô nhi là gì.
“Chính là không cha không mẹ.”
Lời này không dễ nghe, nhưng Vệ Vân Chiêu lại không phản bác.
Vấn đề của Vệ gia nào chỉ là hầu hết các nam đinh đều chết trận sa trường đơn giản như vậy, mà ngay từ bên trong cũng đã bắt đầu lụn bại.
“Còn cả đệ đệ của ngươi nữa, bây giờ còn nhỏ, không thể nhìn ra cái gì, nhưng nếu tiếp tục để nương ngươi dạy dỗ, ai mà biết được ngươi có thể sẽ có thêm một người ngũ thúc nữa hay không?”
Giang Lâm cảm thấy cục diện rối rắm này của Vệ gia thật sự quá sức tưởng tượng, hắn đã bắt đầu hối hận vì sao lúc mới vừa xuyên qua không trực tiếp bỏ chạy cho xong.
“Là do ta mấy năm nay đã quá lơ là chuyện trong nhà.” Cả người Vệ Vân Chiêu đều lộ ra vẻ hối hận.
Việc này nếu thật sự muốn ai đó phải chịu trách nhiệm thì cũng không thể tính đến trên đầu của Vệ Vân Chiêu, chưa đề cập đến việc trước kia khi cha mẹ y còn ở, chỉ riêng việc đến biên quan đánh giặc, vừa đi là mấy tháng thậm chí vài năm, giao thông không thuận tiện thư từ qua lại cũng không thuận tiện, cho dù y có muốn quản chuyện trong nhà thì cũng không quản được.
Chỉ là hiện giờ cha y vừa đi, mẫu thân lại là một người không đáng tin cậy, cho nên mọi trách nhiệm đều đổ dồn lên người của y.
Vệ Vân Chiêu cũng mới hai mươi tuổi, cửu tử nhất sinh sống sót trở về từ chiến trường, lại còn bị đám nữ nhân trong nhà này kéo chân sau, cũng thật là quá đáng thương.
Giang Lâm ngoắc ngoắc ngón tay, “Vệ Vân Chiêu, bằng không ngươi cầu xin ta đi, ta sẽ giúp ngươi xử lý việc này, thế nào?”
Thấy người mặt ủ mày ê, trong lòng Giang Lâm liền sinh ra một chút đồng tình.
Vệ Vân Chiêu trịnh trọng cúi lạy Giang Lâm một lạy, “Vệ Vân Chiêu khẩn cầu phu nhân thay ta quán xuyến việc nhà, chấn chỉnh trên dưới của Vệ gia.”
Vệ Vân Chiêu cúi đầu chậm chạp không nâng lên, ngữ khí chân thành, thật sự là đang cầu Giang Lâm.
Y phản ứng như vậy làm cho Giang Lâm có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn phải giữ mặt mũi, Giang Lâm hắng giọng, nói: “Khụ…… Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta đây liền đáp ứng, ngươi sai người đi chuyển lời cho đám trưởng bối kia đi, cái gì nên giao lại cho ta thì mau chóng đưa tới nội trong sáng nay. Thuận tiện cũng cho bọn họ một lời cảnh cáo, đừng nghĩ đến việc đối nghịch với ta, bằng không ta có khả năng sẽ không nhịn được mà động thủ đấy.”
Vừa nói đến hai chữ động thủ, Giang Lâm liền bắt đầu hoạt động cổ tay.
Động tác này Vệ Vân Chiêu đã từng thấy qua, hôm đó khi y vừa tỉnh lại, Vệ Vân Gia còn vì vậy mà dặn dò y phải đối xử tốt với Giang Lâm.
Nhất thời Vệ Vân Chiêu cũng không nắm rõ được liệu Giang Lâm thật sự biết võ hay là thủ đoạn gì khác, nhưng cũng không dám chậm trễ đối với lời nói của hắn, lập tức gọi Tuân Thất tiến vào, bảo hắn đi truyền lời cho đám người tổ mẫu.
Tuân Thất vừa nhấc chân chạy đi truyền lời, Vệ lão phu nhân đã lập tức dẫn theo một đám người đi tới.
Vào cửa cũng không thèm hỏi Vệ Vân Chiêu một câu thân thể thế nào, liền bắt đầu chỉ trích Giang Lâm, “Hồ ly tinh, ngươi quả nhiên là một con hồ ly tinh, thứ hạ tiện chỉ biết câu dẫn nam nhân, lúc này mới qua bao lâu mà đã câu mất linh hồn nhỏ bé của tôn nhi ta, đến cả chuyện quản gia cũng phải giao cho ngươi. Ta phải mời pháp sư đến làm phép, thiêu chết con hồ ly tinh nhà ngươi……”
“Đủ rồi!”
Trên mặt Vệ Vân Chiêu nhiễm hàn ý, “Để Giang Lâm làm đương gia là chủ ý của ta, nếu các người còn nhận ta làm gia chủ, vậy từ nay về sau liền theo ý của ta mà hành sự.”
“Còn nếu như không muốn nhận, ta đây liền không quản Vệ gia dù chỉ một chút, tùy ý để cái nhà hoàn toàn hư thối!”
Nghe Vệ Vân Chiêu nói vậy, Vệ phu nhân và vài vị thẩm thẩm của y liền vội vàng kêu lên.
“Chiêu Nhi, không thể!”
“Vân Chiêu……”
Mà Vệ lão phu nhân cũng là bộ dáng hít thở không xong, “Được, tốt lắm, ngươi vì thứ tang môn tinh này mà ngay cả tổ mẫu cũng không nhận, Vệ gia ta thế nhưng lại dưỡng ra một tên bạch nhãn lang, thật sự là quá tốt mà.”
“Ngươi muốn để con hồ ly tinh này quản gia, vậy được, từ hôm nay trở đi ta liền mặc kệ cái nhà này, để cho nó quản, ta thật muốn nhìn xem rốt cuộc nó có bao nhiêu chiêu trò!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất