Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay
Chương 52: Hắn Đang Diệt Khẩu
Giang Lâm nghe Nhị hoàng tử nói xong, có chút mờ mịt trong một cái chớp mắt, ngón tay hắn chỉ chỉ bản thân, lại chỉ chỉ Vệ Vân Chiêu, nhỏ giọng hỏi, “Nhị hoàng tử coi trọng hai phu phu bọn ta sao?”
Giang Lâm vò đầu, “Điện hạ làm vậy có chút làm khó chúng ta quá, thân phận của hai người bọn ta thực sự cũng không thích hợp để làm sủng phi thiếp thất gì đó của Nhị hoàng tử, hay là ngài đổi thành điều kiện khác đi.”
Nhị hoàng tử lạnh lùng liếc nhìn Giang Lâm một cái, “Bớt ở đây giả ngây giả dại đi, Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu, các ngươi biết bổn điện đang nói tới người nào.”
Giờ khắc này, kỹ năng diễn xuất của hai người đều vô cùng đồng nhất, bốn mắt nhìn nhau, lộ ra biểu tình mê mang, lại cùng lúc nói với Nhị hoàng tử, “Xin điện hạ nói rõ?”
Nhị hoàng tử ném nắp đậy chén trà lên bàn, cười lạnh, “Muốn bổn điện nói rõ phải không, Tiêu Dương, mấy tiểu hài nhi vừa mới đi ra ngoài kia, ừ, đứa nhỏ nhất đi, xách ra cửa giết, để bọn hắn hiểu ý của bổn điện là gì.”
Hơi thở trên người Vệ Vân Chiêu lập tức trở nên lãnh lệ, “Điện hạ hà tất phải làm khó xử mấy tiểu hài tử, điện hạ muốn tìm người nào thì có thể nói thẳng, nếu Vân Chiêu biết thì nhất định sẽ báo cho điện hạ.”
Nhị hoàng tử lại gọi một tiếng Tiêu Dương, Tiêu Dương liền xoay người đi ra ngoài, Giang Lâm đứng dậy cản hắn, “Nhị hoàng tử đây là muốn học theo Thái tử, coi rẻ tính mạng của bá tánh, thậm chí đến cả một tiểu hài tử mà cũng không buông tha?”
Nhị hoàng tử không mở miệng, Tiêu Dương phải chấp hành mệnh lệnh, liền trực tiếp động thủ với Giang Lâm.
Nhìn thái độ này của Nhị hoàng tử, Giang Lâm liền hiểu rõ hôm nay hắn không hề có thiện ý mà đến, lạnh lùng nói: “Ngươi ra tay trước, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.”
Giang Lâm liên tục thay đổi chiêu thức, mỗi chiêu đều nhắm tới chỗ yếu hại, trên người hắn hiện rõ sát ý, không hề che giấu ý định muốn giải quyết Tiêu Dương.
Nhị hoàng tử lại không hề nóng nảy, nhàn nhã uống trà xem trò hay.
Võ công của Tiêu Dương cực kỳ cao cường, hoàn toàn không ở cùng cấp bậc với đám sát thủ mà Giang Lâm đã gặp phải trước kia, chủ yếu chính là trên tay người này đã dính qua quá nhiều huyết tinh, mỗi lần ra tay đều là một sát chiêu, hung ác hơn đám sát thủ kia không biết bao nhiêu lần, động tác cũng quả quyết hơn rất nhiều.
Giao thủ vài lần, Giang Lâm dồn hết toàn bộ lực chú ý, nếu hôm nay không giải quyết được thì người này tất sẽ trở thành một mối tai họa ngầm, cho dù cuối cùng không thể giết chết thì Giang Lâm cũng muốn người này phải kiêng kị mình.
Tiêu Dương cầm kiếm, Giang Lâm tay không, ngươi tới ta đi vậy mà lại biến thành đánh ngang tay, Nhị hoàng tử đang uống trà xem diễn cũng lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, không khỏi có nhận thức mới đối với Giang Lâm.
Tuy nhiên hắn lại không hề lo lắng về Tiêu Dương, nhìn Vệ Vân Chiêu nói: “Bổn điện không nhớ An Dương Bá có người nhi tử nào giỏi võ công như vậy, Vệ Vân Chiêu, ngươi nên khai báo đúng sự thật, rốt cuộc hắn là người phương nào!”
Vệ Vân Chiêu chắp tay, “Điện hạ nói đùa, phu nhân thật sự không biết võ công, hắn chỉ biết một ít kỹ xảo tự vệ mà thôi. Nếu điện hạ không tin thì có thể nhìn kỹ, phu nhân của thần ra chiêu cũng không hề có kết cấu.”
Đúng thật là không có vẻ gì là biết võ công, nhưng dần dần lại bức Tiêu Dương lộ ra bại tướng.
Khi Giang Lâm dùng chủy thủ kề cổ Tiêu Dương, sắc mặt Nhị hoàng tử đã hoàn toàn trầm xuống, lạnh lùng mắng Tiêu Dương một tiếng, “Đồ vô dụng, còn không mau trở lại!”
Tiêu Dương định chạy, nhưng Giang Lâm thì lại không muốn thả người, hắn nói: “Điện hạ, ta đã nói rồi, chuyện của người lớn thì đừng nên liên lụy đến tiểu hài nhi, nếu điện hạ khăng khăng muốn lấy mạng của những người khác để uy hiếp bọn ta, vậy hôm nay mọi người cũng chỉ có thể cùng nhau chôn thây tại đây.”
Nhị hoàng tử đập bàn một cái, nổi trận lôi đình, “Ngươi dám uy hiếp bổn điện, Giang Lâm ngươi thật to gan!”
“Giang Lâm không dám, Giang Lâm chẳng qua chỉ muốn tìm cho mình một con đường sống mà thôi, nhưng nếu bị ép đến đường cùng, vậy cũng chỉ có thể dùng đến biện pháp ngu xuẩn như cá chết lưới rách, đồng quy vu tận này.”
Vệ Vân Chiêu đúng lúc mở miệng, bảo Giang Lâm thả người ra, sau đó nói với Nhị hoàng tử, “Điện hạ, hiện giờ Vệ gia đã đi vào tuyệt cảnh, trong phủ cũng chỉ còn lại vài mạng người ít ỏi, hoàn toàn không thể sánh được với hoành đồ bá nghiệp của điện hạ, mong điện hạ giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho Vệ gia.”
Trên cổ Tiêu Dương bị chủy thủ của Giang Lâm rạch ra một vệt máu, Nhị hoàng tử nhìn chỉ cảm thấy hết sức chói mắt, chuyện vốn dĩ nằm trong lòng bàn tay nhưng hiện giờ lại bị phá hỏng toàn bộ, bởi vì một cao thủ đứng đầu như Tiêu Dương không thể đấu lại một kẻ ăn chơi trác táng, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.
Sắc mặt Nhị hoàng tử tràn ngập vẻ âm trầm mà đứng dậy, “Vệ Vân Chiêu, tốt nhất ngươi nên giấu hai người kia cho thật kỹ, nếu như để bổn điện tìm được, thứ mà bổn điện muốn không nhất định chỉ là mạng của người Vệ gia thôi đâu.”
Dứt lời, Nhị hoàng tử vung tay áo, bước nhanh ra cửa.
Giang Lâm đi theo đưa người ra cổng lớn, “Điện hạ, trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, có một số việc chúng ta không biết, nhưng cũng không có nghĩa là người khác sẽ không biết.”
“Hiện tại bọn ta vẫn chưa biết Nhị hoàng tử đang muốn tìm ai, nhưng bọn ta rất nhanh cũng sẽ biết được thôi.” Giang Lâm chắp tay, cúi người lạy một lạy với Nhị hoàng tử ở đằng xa, “Đa tạ Nhị hoàng tử đã đưa nhược điểm tới cửa, Vệ gia xin nhận lấy.”
Vẻ mặt của Nhị hoàng tử càng trở nên khó coi, nhưng cũng bị lời nói của Giang Lâm làm cho sinh ra một chút dao động, đợi đến khi bước lên xe ngựa hồi phủ, Nhị hoàng tử mới hỏi Tiêu Dương về chuyện giao thủ với Giang Lâm ban nãy, “Ngươi thật sự không phải đối thủ của hắn?”
Tiêu Dương cung kính đáp, “Hắn ra tay trông có vẻ như không hề có kết cấu, nhưng lại rất khó tìm được sơ hở, cũng không nhìn thấu được là công pháp nhà ai, điện hạ, người này không đơn giản.”
Nhị hoàng tử tức giận nói, “Đơn giản mà lại có thể đánh thắng ngươi, ngươi liền thật sự biến thành phế vật.”
Tiêu Dương hổ thẹn cúi đầu, “Thuộc hạ vô năng.”
Nhị hoàng tử giơ tay ngăn hắn lại, “Cũng là do bổn điện không dự đoán được, trước kia nghe nói Giang Lâm biết mấy chiêu, bổn điện cũng chỉ tưởng rằng nếu là nhằm vào người thường thì cũng coi như có chút thân thủ, nhưng không ngờ hắn lại có thể đánh thắng ngươi.”
Tiêu Dương liền càng thêm hổ thẹn, “Điện hạ, Tiêu Dương sẽ gắng sức luyện tập gia tăng công lực.”
Tập võ không phải chuyện chỉ trong một chốc là có thể thành tài, cho dù Tiêu Dương có tâm đến đâu thì cũng không thể tăng lên được bao nhiêu nội trong khoảng thời gian ngắn, huống chi ngoại trừ Giang Lâm thì vẫn còn một Vệ Vân Chiêu, người này tuy không thể đi lại, nhưng cũng không thể dễ đối phó như vậy.
Nhị hoàng tử lại nghĩ tới lời nói của Giang Lâm lúc sắp sửa rời đi kia, hắn hỏi Tiêu Dương, “Ngươi xác định tin tức có đáng tin hay không, hai người kia đều là người của Vệ gia?”
Tiêu Dương nói: “Thuộc hạ khẳng định, tin tức tuyệt đối không thể sai, một người trong đó là thị vệ bên người của Vệ Vân Chiêu, một người khác là gã vai vặt mang theo từ An Dương Hầu phủ của Giang Lâm, điện hạ còn từng gặp qua gã sai vặt kia.”
Nhị hoàng tử gặp qua quá nhiều người, nhất thời cũng không nhớ được, nhưng hắn tin tưởng lời nói của Tiêu Dương, khóe miệng có chút cong lên, “Xem ra Giang Lâm đây là đang nhắc nhở bổn điện, vẫn còn những người khác biết đến việc ở mỏ đá. Tiêu Dương, lập tức sai người đi điều tra, còn những ai biết được chuyện này.”
“Dạ.” Tiêu Dương lĩnh mệnh, “Điện hạ, vậy còn mỏ đá bên kia?”
“Kẻ nào thành thật thì mang đi, còn lại, nếu vô dụng thì diệt trừ.” Chỉ một câu đơn giản của hắn liền dễ như trở bàn tay mà lấy đi tính mạng của rất nhiều người.
……
Nhị hoàng tử đi rồi, người của hắn cũng bỏ chạy theo, mấy tiểu cô nương dẫn Vệ Vân Kỳ tới tìm hai người Giang Lâm, có chút bị dọa sợ.
Hành động lần này của Nhị hoàng tử cũng không khác gì cường đạo xông vào cửa.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu an ủi từng người, Giang Lâm lấy xấp vé xem diễn mà mình mang về ra, đưa cho bọn họ, “Buổi tối cùng đi xem.”
Cả nhà đều có, Vệ phu nhân, kể cả vài vị thẩm thẩm của nhị tam tứ phòng cũng được tặng vé, hắn liền giao nhiệm vụ này cho mấy tiểu hài nhi, để bọn chúng chạy đi hỏi xem các nàng có đi hay không.
Vệ Vân Gia thấy ca ca và đại tẩu vẫn còn tâm tình để đi xem diễn, cũng liền không còn lo lắng như vậy nữa, dẫn theo Vệ Vân Kỳ và hai tỷ muội Vệ Vân Uyển cùng nhau chơi đánh đố, mỗi người đến một phòng, xem ai có thể thuyết phục nhanh hơn.
Mấy tiểu hài nhi hào hứng chạy đi, Giang Lâm nhìn bộ dáng của bọn chúng mà nhẹ nhàng nở nụ cười.
Không giống với lối suy nghĩ không chút vướng bận, tùy ý làm chuyện mình muốn như khi vừa xuyên qua, hiện tại hắn đã có thêm một vài mối uy hiếp.
Nhưng hắn lại nguyện ý bảo vệ những uy hiếp này.
“Đi thôi.” Giang Lâm nói, mỉm cười nhìn theo mấy tiểu hài nhi.
Khi nơi này chỉ còn lại hai người là hắn và Vệ Vân Chiêu, bầu không khí liền không còn nhẹ nhàng như vậy nữa.
Tuân Thất và Thường An đã rời khỏi Thịnh Kinh, điểm đến là do Vệ Vân Chiêu an bài, Giang Lâm cũng không biết, mà Vệ Vân Chiêu cũng dặn dò bọn họ không cần gửi thư về Thịnh Kinh, sợ bị bọn người theo dõi tra ra hành tung của bọn họ.
Tuy người đã không còn ở Thịnh Kinh, nhưng Nhị hoàng tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, hắn sẽ vẫn tiếp tục giám sát Vệ gia.
“Cục diện một nhà độc đại hiện giờ của Nhị hoàng tử rất không tốt (đối với chúng ta), hắn sẽ càng thêm kiêu ngạo.” Mà sự kiêu ngạo này sẽ cổ vũ hắn dùng mạng người để đùa bỡn với quyền mưu.
Xông vào nhà triều thần, nói muốn giết người nào là giết người nấy, đến cả Trường Đức đế cũng không làm ra được loại hành vi này, trong khi hắn chỉ là một hoàng tử.
“Cực kỳ bất lợi đối với chúng ta.” Giang Lâm nói tiếp, “Hắn muốn che giấu bí mật của mình, chúng ta chính là cái gai trong mắt hắn, dù hôm nay trở về tay không, nhưng sau này hắn nhất định sẽ tiếp tục nghĩ cách để diệt trừ chúng ta.”
“Ừ, cho nên phải nghĩ ra cách.” Ánh mắt Vệ Vân Chiêu âm trầm, tựa hồ như đang nghĩ đến điều gì.
Giang Lâm cũng đang cân nhắc, “Nếu có thể gọi Đại hoàng tử trở về thì tốt rồi, bàn về lập công, công lao Đại hoàng tử đánh giặc đóng giữ ở biên quan còn cao hơn nhiều so với Nhị hoàng tử, hơn nữa Đại hoàng tử là võ tướng, trong tay nắm giữ binh quyền, nếu như hắn trở về thì Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ kiêng kị.”
Cảm giác tồn tại của vị Đại hoàng tử này còn bạc nhược hơn cả Lục hoàng tử, dù gì ở trong nguyên tác Lục hoàng tử cũng là một vai ác, phần sau có rất nhiều đất diễn, mà Đại hoàng tử thì vẫn luôn là một hoàng tử, chỉ trở về sau khi Trường Đức đế băng hà, sau đó lại rời đi.
Có điều Thái tử lại không phải người dễ dãi, Đại hoàng tử tỏ rõ thái độ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh.
Giang Lâm nói xong, rất nhanh liền phủ định ý tưởng này, cho dù trở về thì Đại hoàng tử cũng không phải là đối phủ của Nhị hoàng tử, có khả năng còn vô tội toi mạng, vẫn không nên lôi kéo hắn vào chuyện này thì hơn.
Thời điểm hắn đang ở một bên lắc đầu, Vệ Vân Chiêu bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, “Có cách.”
Giang Lâm vội vàng hỏi, “Cách gì?”
Vệ Vân Chiêu lại không đáp, ánh mắt dừng trên đôi môi mềm mại có chút hồng nhuận của Giang Lâm, “Mấy ngày nay phu nhân ra ngoài cả ngày, ta dường như đã hồi lâu không gặp ngươi.”
Còn lộ ra một vẻ ủy khuất nho nhỏ.
Giang Lâm đã hiểu, hắn cực kỳ chủ động, khom lưng hôn lên, thuận tiện còn cắn Vệ Vân Chiêu một chút.
Vệ Vân Chiêu: “…….” Hoàn toàn không giống như trong kế hoạch.
Giang Lâm duỗi tay gợi cằm Vệ Vân Chiêu, hệt như một tên lưu manh mà đánh giá y, một tay khác nhéo nhéo chóp mũi của y, “Bộ dáng của ngươi cũng khá xinh đẹp đấy, để gia thơm ngươi một ngụm nào.”
Vệ Vân Chiêu chủ động nhắm mắt lại, vô cùng tự giác.
Giang Lâm cười, lại cúi xuống hôn hôn y, cảm thấy người này thật quá dễ thỏa mãn.
Có điều khoảng thời gian vui sướng bao giờ cũng ngắn ngủi, Giang Lâm vừa hôn người xong liền hỏi Vệ Vân Chiêu nghĩ ra cách gì, đến cả một chút thời gian để dư vị cũng không chừa cho người ta.
Vệ Vân Chiêu vô cùng bất đắc dĩ, nỗi ủy khuất cũng chưa tiêu tán, nhưng lại nghĩ đến chuyện phu nhân là của mình, nhất định phải sủng, cho nên liền nói ra biện pháp của mình.
“Ngày mai, ngươi đi theo ta gặp một ít người đi.”
“Gặp ai?”
Vệ Vân Chiêu nói: “Người của Thái tử.”
Mặc dù hiện tại Thái tử đang bị cấm túc ở Đông cung, nhưng trong triều vẫn có người của hắn, tất cả đều ngóng trông Thái tử có thể sớm ngày được gỡ bỏ lệnh cấm.
Nhị hoàng tử là một người thông minh, sẽ hiểu rõ dụng ý của y.
“Được.” Giang Lâm không có ý kiến.
Sau đó đẩy Vệ Vân Chiêu trở về phòng thay quần áo, cả nhà hiếm khi có cơ hội ra ngoài chơi, vậy cũng nên chơi cho cao hứng tận hứng một chút, đến giờ cấm đi lại ban đêm rồi hẵng về.
Vở diễn《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》sẽ được khai xướng vào đêm nay, Giang Lâm tin rằng vở diễn này sẽ vô cùng náo nhiệt.
Vài vị phu nhân của Vệ gia đã lâu không ra khỏi cửa, kỳ thật không cần khuyên nhủ thì bọn họ đã gấp không chờ nổi mà muốn ra ngoài một chút. Chỉ có Vệ phu nhân bên kia là không đáp ứng, những gì mà Đổng gia đã làm với Vệ gia chính là vết thương trong lòng Vệ phu nhân, hiện giờ hai bên tựa như nước với lửa không bao giờ có thẻ hòa hảo, Vệ phu nhân lại càng thêm khổ sở.
Tuy bà ta không còn một lòng vì nhà mẹ đẻ như trước, nhưng cũng không thể tiếp thu được việc Giang Lâm rêu rao chuyện này ra ngoài, hủy hoại hoàn toàn thanh danh của Đổng gia.
Bà ta còn có ý muốn khuyên Vệ Vân Gia và Vệ Vân Kỳ đừng đi, nhưng lại bị Tôn ma ma ngăn cản, Đổng gia dám nhẫn tâm hạ cổ Vệ Vân Kỳ, dựa vào đâu mà còn muốn yêu cầu cậu ấy nhận Đổng gia làm nhà ngoại của mình.
Vì thế, đêm nay ngoại trừ Vệ phu nhân thì các chủ tử khác của Vệ gia đều ra ngoài.
Trước khi ra cửa, Giang Lâm dặn dò quản gia nhất định phải bảo vệ nhà cửa thật tốt, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép tùy ý ra vào, hắn sợ ra ngoài chơi một chuyến, trở về liền thấy nội bộ mâu thuẫn.
……
Bên ngoài rạp hát đã chật kín người, phải có vé thì mới có thể được cho vào, mà loại vé này lại không phải là loại mua trực tiếp ở cửa vào như trước kia, mà là quà tặng kèm khi đến mua sách ở tiệm sách, cho nên có nhiều người không có vé liền tới xem náo nhiệt.
Đám người Giang Lâm bước vào cũng rất thu hút ánh mắt của người khác, có điều sau khi tiến vào mới phát hiện ở bên trong đều là người một nhà đi cùng nhau.
Tiểu nhị nhận thức Giang Lâm, lập tức dẫn bọn họ tới chỗ ngồi đã được chuẩn bị từ trước, đúng lúc ở ngay bên cạnh hai nhà Chu Đỗ.
Người làm đương gia trong nhà không tới, nhưng hai người mẫu thân của Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh đều tới, cùng với một vài người huynh đệ tỷ muội của bọn họ, tất cả đều ngồi chung một chỗ.
Nguyên thân khá thân thiết với hai vị phu nhân này, Giang Lâm tất nhiên cũng yêu thích bọn họ, đi tới hàn huyên một chút, Giang Lâm cũng giới thiệu vài vị thẩm thẩm của nhị tam tứ phòng cho bọn họ, ba vị thẩm thẩm không thường ra cửa, cũng không biết nhiều chuyện ở bên ngoài. Mà hai vị phu nhân Chu Đỗ không chỉ hiểu biết rộng rãi mà còn rất biết cách biểu đạt, dần dần liền trở thành hai người nói ba người nói, mỗi lần còn có thể cho ra phản ứng ngoài ý muốn hay kinh ngạc cảm thán, làm cho hai vị phu nhân rất là thỏa mãn.
Trưởng bối trò chuyện, đám tiểu gia hỏa bên này cũng không cần hắn phải dặn dò, tự mình chạy đi tìm nhóm tiểu hài nhi tiểu cô nương cùng tuổi chơi đùa.
Ngay cả Vệ Vân Chiêu cũng không nhàn rỗi, hàn huyên với mấy người huynh trưởng của Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh, Giang Lâm ngược lại liền biến thành người không có việc để làm, hắn nói một tiếng với Vệ Vân Chiêu, đi ra phía sau tìm người.
Phía sau sân khấu là một khối đất trống, người nhiều mà đồ cũng nhiều.
Giang Lâm tìm được hai người Chu Thành Vọng ở trong đám đông, bọn họ đang thúc giục người dọn đồ vật, nhìn thấy Giang Lâm đi tới, Chu Thành Vọng nháy mắt liền vui vẻ, “Lâm Nhi, ngươi tới rồi, ngươi mà không tới bọn ta liền coi như không có tâm phúc.”
Hắn thực sự có chút khẩn trương, “Đây là lần đầu tiên bọn ta làm việc này, nếu như diễn sai, vậy thì thật sự ném hết mặt mũi.”
“Không diễn sai đâu, yên tâm đi, trước đó ta xem qua cảm thấy rất tốt, hơn nữa hôm nay người tới xem đều là người quen, dù có diễn sai thì bọn họ cũng sẽ cho ngươi mặt mũi, không ra ngoài nói bậy đâu, đừng sợ.”
Chu Thành Vọng không cảm nhận được một chút an ủi nào, cảm thấy Giang Lâm thật sự không biết nói chuyện.
Giang Lâm cười, “Nhất định có thể thành công, mãn đường reo hò, sau đó các ngươi liền có thể gỡ xuống cái mũ ăn chơi trác táng này.”
Chu Thành Vọng còn rất ngạo kiều, “Làm như ta hiếm lạ lắm vậy, làm ăn chơi trác táng cũng khá tốt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, dù có bị nói là khác người hay không nên thân thì ta vẫn tình nguyện làm một kẻ ăn chơi trác táng.”
Giang Lâm cảm thấy lời này rất có đạo lý, tựa như khi người xấu làm một chuyện tốt, người khác sẽ nói là hắn có lương tâm, mà một khi người tốt không cẩn thận làm ra chuyện xấu gì đó, mọi thanh danh tốt đẹp tích lũy trước kia đều sẽ bị hủy hoại trong một sớm một chiều, không chịu nổi những lời chỉ trích chửi rủa.
Cho nên làm người tốt quá mệt mỏi, làm ăn chơi trác táng xác thật cũng khá tốt.
Ở phía sau sân khấu cười đùa một lát thì cũng sắp sửa đến giờ mở màn, bọn Giang Lâm cũng phải đi ra phía trước ngồi chờ xem diễn.
Cả trang phục và bối cảnh đều tốn nhiều tâm tư tỉ mỉ, phần mở màn bắt đầu bằng một đoạn xướng khúc, làm tăng khẩu vị ăn uống của người xem, sau đó mới chính thức bắt đầu diễn. Người Đổng gia ngồi tụm lại một chỗ, ngươi một lời ta một câu thương lượng xem phải đối phó với Vân gia như thế nào, tâm tư âm độc cay nghiệt đều được thể hiện ra rõ ràng, khiến người xem ở phía dưới đều có một loại cảm giác giống như đang thật sự nhìn thấy người Đổng gia thương nghị đối phó với Vân gia.
Hơn nữa đối thoại bình thường thật sự dễ nghe hơn xướng khúc nhi, hình thức mới mẻ độc đáo này không khỏi khiến cho người xem phía dưới không nỡ chớp mắt.
Cũng đúng như lời của Giang Lâm, thật sự mãn đường reo hò.
Đến lúc diễn xong, có rất nhiều người vẫn luyến tiếc rời đi, muốn xem thêm một lần.
Những phản ứng này cũng biểu lộ rằng vở diễn này đã thành công, bắt đầu từ đêm nay, Thịnh Kinh sẽ nghênh đón một ngọn gió hí khúc kiểu mới, còn kiếm được không ít bạc, đời này Đổng gia cũng đừng mơ có thể tẩy trắng thanh danh của mình.
Xem diễn xong, người Vệ gia vô cùng cao hứng mà trở về nhà, ngày hôm sau còn ngủ đến lúc mặt trời lên cao.
Đợi đến khi biết được chuyện Đổng nhị lão gia tìm tới cửa, Giang Lâm thật sự không hề có chút ngoài ý muốn nào.
Đổng nhị lão gia muốn gặp Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu trực tiếp bảo quản gia từ chối, y không muốn nhận thân cũng không có nhu cầu hướng tới.
Quản gia dựa theo phân phó của Vệ Vân Chiêu mà đi đáp lời, Đổng nhị lão gia ở trước cửa tức giận chửi ầm lên, mắng Vệ gia không phải người, cố ý làm bại hoại thanh danh của người Đổng gia.
Quản gia nghe trong chốc lát, cảm thấy ông ta đã mắng đủ rồi mới nói, “Mời Đổng nhị lão gia hãy trở về đi thôi, thanh danh của Đổng gia là hư thối hay tốt đẹp thì trong lòng mọi người đều đã có phân lượng, Nhị lão gia cũng đừng nên vô cớ gây rối.”
Đổng nhị lão gia bị quản gia làm cho tức giận đến độ suýt nữa đã đâm đầu xuống bậc thang, nhưng khi ông ta mang theo một bụng lửa giận muốn tính sổ với quản gia thì quản gia đã trực tiếp sai người đóng cửa lại.
Đổng nhị lão gia lại càng thêm tức giận, đáng tiếc không một ai để ý đến ông ta.
Mang theo tức giận mà đến, rồi lại mang theo nhiều tức giận hơn mà trở về, nghe nói sau đó còn ngã bệnh.
Bọn Giang Lâm tạm thời vẫn chưa biết Thịnh Kinh lại sắp sửa có lời đồn đãi mới về Vệ gia, hắn đang đẩy Vệ Vân Chiêu đi bái phỏng người.
Trước hết chính là Tào gia.
Từ sau khi Hoàng hậu và Thái tử bị cấm túc, Tào gia liền hành sự điệu thấp đi nhiều, ngay cả Tào Tuấn Tài cũng nhốt mình ở thư viện đọc sách, không dám ra ngoài hồ nháo.
Bỗng nhiên nghe được Vệ Vân Chiêu dẫn theo Giang Lâm tới cửa bái phỏng, phản ứng đầu tiên của Tào gia chính là Giang Lâm lại tới bới lông tìm vết.
Tào phu nhân gần như buột miệng mà thốt ra, “Không gặp, đuổi bọn họ về đi!”
Tào lão gia thì lại hỏi, “Có nói là tới để làm gì không?”
Người gác cổng nói: “Không có, chỉ nói là tới bái phỏng lão gia ngài.”
Tào phu nhân: “Bái phỏng, bái cái gì phỏng, đây là cáo chúc tết gà, không có ý tốt!”
Trong chớp mắt, Tào lão gia liền biến thành gà, ông ta trừng Tào phu nhân một cái, “Không biết nói thì bớt nói một chút đi, mất mặt.”
Tiếp theo lại đi tới phòng đối diện, nói: “Mời người đến ngồi ở sảnh ngoài, một lát ta sẽ đi qua.”
Người gác cổng lĩnh mệnh rời đi, Tào phu nhân không cao hứng hỏi Tào lão gia, “Ông gặp bọn họ làm gì, lần trước Giang Lâm nháo lớn chuyện kia làm ta bị người khác chê cười thật lâu, ai biết lần này hắn lại muốn làm ra chuyện xấu gì.”
Tào lão gia lạnh mặt, “Bà còn có mặt mũi mà nhắc tới, nếu bà không bảo Tài Nhi đi xuất đầu vì nha đầu của Giang gia kia thì làm sao lại xảy ra chuyện, may mà bà không cho người đến Giang gia cầu hôn, đoạt nữ nhân với Hoàng thượng, là vì chê Tào gia ta còn chưa đủ nổi bật sao?”
Tào phu nhân lẩm bẩm, “Khi đó ai mà biết được Hoàng thượng cũng có ý với nàng ta chứ, người mà Giang Cẩm Nguyệt vẫn luôn thích chính là Thái tử.”
Tào phu nhân cảm thấy nữ nhân Giang Cẩm Nguyệt này thật đúng là một trò cười, thích nhi tử nhưng cuối cùng lại theo lão tử, dưới bầu trời này thật khó mà tìm được người nào không biết xấu hổ giống như nàng ta.
Tào lão gia cũng chướng mắt Giang Cẩm Nguyệt, một nữ tử chưa xuất giá mà lại đi dây dưa không rõ với nam nhân khác thì có thể là dạng nữ nhân đường hoàng gì, cưới một người như vậy vào cửa chẳng khác gì rước họa vào người.
Ông ta nhìn Tào phu nhân một cái, lập tức đi ra ngoài gặp hai người Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu nói tới cửa bái phỏng liền thật sự chỉ là bái phỏng, nói chuyện tào lao hết nửa ngày cũng không thấy có chuyện nào quan trọng, khiến cho Tào lão gia không khỏi cảm thấy mơ hồ, không đoán được ý đồ của y.
Ngay khi Tào lão gia đã mất hết kiên nhẫn bảo y nói thẳng thì Vệ Vân Chiêu lại đưa ra lời cáo từ, mặt Tào lão gia tức khắc xanh mét, cực kỳ không cao hứng mà hừ một tiếng, sai người đưa y ra cửa, cũng quyết định sau này sẽ không cho người này vào cửa nữa.
Mà hôm nay có vài hộ nhân gia cũng trải qua chuyện tương tự, đều liệt Vệ Vân Chiêu vào danh sách sau này không cho vào cửa.
Những kẻ giám sát hướng đi của Vệ Vân Chiêu rất nhanh liền nhận thấy việc này, những người mà y đến bái phỏng hôm nay đều là vây cánh của Thái tử, Nhị hoàng tử vừa nghe xong tin tức liền ném văng cây bút trong tay, nghiến răng nghiến lợi kêu tên Vệ Vân Chiêu.
“Làm tốt lắm, dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt uy hiếp bổn điện.”
“Thật sự cho rằng bổn điện dù tâm sinh kiêng kị nhưng cũng không dám động đến hắn sao?” Ánh mắt của Nhị hoàng tử vô cùng lạnh lẽo, lộ ra một tia sắc lạnh.
Tiêu Dương tiến lên hai bước dò hỏi, “Điện hạ, có cần thuộc hạ dẫn người xử lý việc này không ạ?”
Tuy rằng đối phó với Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu có chút phiền phức, nhưng những người khác của Vệ gia đều là một đám người tay trói gà không chặt, diệt trừ bọn họ là chuyện hết sức dễ dàng.
Hoặc chỉ cần phóng hỏa một phen, đốt sạch toàn bộ Vệ gia là xong chuyện, tên tàn phế Vệ Vân Chiêu kia cũng không nhất định sẽ có thể chạy ra ngoài.
Nhị hoàng tử trầm ngâm một lát, phân phó Tiêu Dương, “Cho một chút giáo huấn, để bọn chúng biết bổn điện không phải là người mà bọn chúng có thể tùy ý uy hiếp, nếu như thức thời thì mau chóng giao người ra, nếu không, bổn điện còn có rất nhiều biện pháp để đối phó với bọn chúng.”
“Dạ!”
……
Vào thu, thời tiết dần dần chuyển lạnh, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu vừa về nhà không bao lâu thì trời liền đổ mưa, hơn nữa còn càng ngày càng nặng hạt, đến nửa đêm còn vang lên tiếng sấm chớp.
Xen lẫn giữa tiếng sấm chớp còn có một tiếng vang cực lớn, tiếng vang kinh thiên động địa này đã khiến cho rất nhiều người bừng tỉnh giữa đêm khuya.
Sấm sét giáng xuống, ở một nơi nằm ở ngoại thành Thịnh Kinh bỗng dưng bùng lên ánh lửa.
Giang Lâm khoác áo đẩy Vệ Vân Chiêu ra ngoài cửa nhìn xem, nhìn về phương hướng tỏa ra ánh lửa, trong lòng Giang Lâm chợt hiện lên một luồng dự cảm chẳng lành, “Đó là chỗ mỏ đá mà bọn Tuân Thất đã nói đúng không?”
Tia chớp cắt qua bầu trời đêm, lại một tiếng sấm vang lên, tiếng vang khiến người ta theo bản năng mà run lên.
Trong mắt Vệ Vân Chiêu nhiễm hàn quang, nhìn chằm chằm về phía bốc lên ánh lửa hồi lâu, khẽ nói một tiếng, “Hắn đang diệt khẩu.”
Giải quyết mọi hậu quả, che giấu chứng cứ phạm tội truân tư binh của mình.
Giang Lâm vò đầu, “Điện hạ làm vậy có chút làm khó chúng ta quá, thân phận của hai người bọn ta thực sự cũng không thích hợp để làm sủng phi thiếp thất gì đó của Nhị hoàng tử, hay là ngài đổi thành điều kiện khác đi.”
Nhị hoàng tử lạnh lùng liếc nhìn Giang Lâm một cái, “Bớt ở đây giả ngây giả dại đi, Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu, các ngươi biết bổn điện đang nói tới người nào.”
Giờ khắc này, kỹ năng diễn xuất của hai người đều vô cùng đồng nhất, bốn mắt nhìn nhau, lộ ra biểu tình mê mang, lại cùng lúc nói với Nhị hoàng tử, “Xin điện hạ nói rõ?”
Nhị hoàng tử ném nắp đậy chén trà lên bàn, cười lạnh, “Muốn bổn điện nói rõ phải không, Tiêu Dương, mấy tiểu hài nhi vừa mới đi ra ngoài kia, ừ, đứa nhỏ nhất đi, xách ra cửa giết, để bọn hắn hiểu ý của bổn điện là gì.”
Hơi thở trên người Vệ Vân Chiêu lập tức trở nên lãnh lệ, “Điện hạ hà tất phải làm khó xử mấy tiểu hài tử, điện hạ muốn tìm người nào thì có thể nói thẳng, nếu Vân Chiêu biết thì nhất định sẽ báo cho điện hạ.”
Nhị hoàng tử lại gọi một tiếng Tiêu Dương, Tiêu Dương liền xoay người đi ra ngoài, Giang Lâm đứng dậy cản hắn, “Nhị hoàng tử đây là muốn học theo Thái tử, coi rẻ tính mạng của bá tánh, thậm chí đến cả một tiểu hài tử mà cũng không buông tha?”
Nhị hoàng tử không mở miệng, Tiêu Dương phải chấp hành mệnh lệnh, liền trực tiếp động thủ với Giang Lâm.
Nhìn thái độ này của Nhị hoàng tử, Giang Lâm liền hiểu rõ hôm nay hắn không hề có thiện ý mà đến, lạnh lùng nói: “Ngươi ra tay trước, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.”
Giang Lâm liên tục thay đổi chiêu thức, mỗi chiêu đều nhắm tới chỗ yếu hại, trên người hắn hiện rõ sát ý, không hề che giấu ý định muốn giải quyết Tiêu Dương.
Nhị hoàng tử lại không hề nóng nảy, nhàn nhã uống trà xem trò hay.
Võ công của Tiêu Dương cực kỳ cao cường, hoàn toàn không ở cùng cấp bậc với đám sát thủ mà Giang Lâm đã gặp phải trước kia, chủ yếu chính là trên tay người này đã dính qua quá nhiều huyết tinh, mỗi lần ra tay đều là một sát chiêu, hung ác hơn đám sát thủ kia không biết bao nhiêu lần, động tác cũng quả quyết hơn rất nhiều.
Giao thủ vài lần, Giang Lâm dồn hết toàn bộ lực chú ý, nếu hôm nay không giải quyết được thì người này tất sẽ trở thành một mối tai họa ngầm, cho dù cuối cùng không thể giết chết thì Giang Lâm cũng muốn người này phải kiêng kị mình.
Tiêu Dương cầm kiếm, Giang Lâm tay không, ngươi tới ta đi vậy mà lại biến thành đánh ngang tay, Nhị hoàng tử đang uống trà xem diễn cũng lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, không khỏi có nhận thức mới đối với Giang Lâm.
Tuy nhiên hắn lại không hề lo lắng về Tiêu Dương, nhìn Vệ Vân Chiêu nói: “Bổn điện không nhớ An Dương Bá có người nhi tử nào giỏi võ công như vậy, Vệ Vân Chiêu, ngươi nên khai báo đúng sự thật, rốt cuộc hắn là người phương nào!”
Vệ Vân Chiêu chắp tay, “Điện hạ nói đùa, phu nhân thật sự không biết võ công, hắn chỉ biết một ít kỹ xảo tự vệ mà thôi. Nếu điện hạ không tin thì có thể nhìn kỹ, phu nhân của thần ra chiêu cũng không hề có kết cấu.”
Đúng thật là không có vẻ gì là biết võ công, nhưng dần dần lại bức Tiêu Dương lộ ra bại tướng.
Khi Giang Lâm dùng chủy thủ kề cổ Tiêu Dương, sắc mặt Nhị hoàng tử đã hoàn toàn trầm xuống, lạnh lùng mắng Tiêu Dương một tiếng, “Đồ vô dụng, còn không mau trở lại!”
Tiêu Dương định chạy, nhưng Giang Lâm thì lại không muốn thả người, hắn nói: “Điện hạ, ta đã nói rồi, chuyện của người lớn thì đừng nên liên lụy đến tiểu hài nhi, nếu điện hạ khăng khăng muốn lấy mạng của những người khác để uy hiếp bọn ta, vậy hôm nay mọi người cũng chỉ có thể cùng nhau chôn thây tại đây.”
Nhị hoàng tử đập bàn một cái, nổi trận lôi đình, “Ngươi dám uy hiếp bổn điện, Giang Lâm ngươi thật to gan!”
“Giang Lâm không dám, Giang Lâm chẳng qua chỉ muốn tìm cho mình một con đường sống mà thôi, nhưng nếu bị ép đến đường cùng, vậy cũng chỉ có thể dùng đến biện pháp ngu xuẩn như cá chết lưới rách, đồng quy vu tận này.”
Vệ Vân Chiêu đúng lúc mở miệng, bảo Giang Lâm thả người ra, sau đó nói với Nhị hoàng tử, “Điện hạ, hiện giờ Vệ gia đã đi vào tuyệt cảnh, trong phủ cũng chỉ còn lại vài mạng người ít ỏi, hoàn toàn không thể sánh được với hoành đồ bá nghiệp của điện hạ, mong điện hạ giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho Vệ gia.”
Trên cổ Tiêu Dương bị chủy thủ của Giang Lâm rạch ra một vệt máu, Nhị hoàng tử nhìn chỉ cảm thấy hết sức chói mắt, chuyện vốn dĩ nằm trong lòng bàn tay nhưng hiện giờ lại bị phá hỏng toàn bộ, bởi vì một cao thủ đứng đầu như Tiêu Dương không thể đấu lại một kẻ ăn chơi trác táng, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.
Sắc mặt Nhị hoàng tử tràn ngập vẻ âm trầm mà đứng dậy, “Vệ Vân Chiêu, tốt nhất ngươi nên giấu hai người kia cho thật kỹ, nếu như để bổn điện tìm được, thứ mà bổn điện muốn không nhất định chỉ là mạng của người Vệ gia thôi đâu.”
Dứt lời, Nhị hoàng tử vung tay áo, bước nhanh ra cửa.
Giang Lâm đi theo đưa người ra cổng lớn, “Điện hạ, trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, có một số việc chúng ta không biết, nhưng cũng không có nghĩa là người khác sẽ không biết.”
“Hiện tại bọn ta vẫn chưa biết Nhị hoàng tử đang muốn tìm ai, nhưng bọn ta rất nhanh cũng sẽ biết được thôi.” Giang Lâm chắp tay, cúi người lạy một lạy với Nhị hoàng tử ở đằng xa, “Đa tạ Nhị hoàng tử đã đưa nhược điểm tới cửa, Vệ gia xin nhận lấy.”
Vẻ mặt của Nhị hoàng tử càng trở nên khó coi, nhưng cũng bị lời nói của Giang Lâm làm cho sinh ra một chút dao động, đợi đến khi bước lên xe ngựa hồi phủ, Nhị hoàng tử mới hỏi Tiêu Dương về chuyện giao thủ với Giang Lâm ban nãy, “Ngươi thật sự không phải đối thủ của hắn?”
Tiêu Dương cung kính đáp, “Hắn ra tay trông có vẻ như không hề có kết cấu, nhưng lại rất khó tìm được sơ hở, cũng không nhìn thấu được là công pháp nhà ai, điện hạ, người này không đơn giản.”
Nhị hoàng tử tức giận nói, “Đơn giản mà lại có thể đánh thắng ngươi, ngươi liền thật sự biến thành phế vật.”
Tiêu Dương hổ thẹn cúi đầu, “Thuộc hạ vô năng.”
Nhị hoàng tử giơ tay ngăn hắn lại, “Cũng là do bổn điện không dự đoán được, trước kia nghe nói Giang Lâm biết mấy chiêu, bổn điện cũng chỉ tưởng rằng nếu là nhằm vào người thường thì cũng coi như có chút thân thủ, nhưng không ngờ hắn lại có thể đánh thắng ngươi.”
Tiêu Dương liền càng thêm hổ thẹn, “Điện hạ, Tiêu Dương sẽ gắng sức luyện tập gia tăng công lực.”
Tập võ không phải chuyện chỉ trong một chốc là có thể thành tài, cho dù Tiêu Dương có tâm đến đâu thì cũng không thể tăng lên được bao nhiêu nội trong khoảng thời gian ngắn, huống chi ngoại trừ Giang Lâm thì vẫn còn một Vệ Vân Chiêu, người này tuy không thể đi lại, nhưng cũng không thể dễ đối phó như vậy.
Nhị hoàng tử lại nghĩ tới lời nói của Giang Lâm lúc sắp sửa rời đi kia, hắn hỏi Tiêu Dương, “Ngươi xác định tin tức có đáng tin hay không, hai người kia đều là người của Vệ gia?”
Tiêu Dương nói: “Thuộc hạ khẳng định, tin tức tuyệt đối không thể sai, một người trong đó là thị vệ bên người của Vệ Vân Chiêu, một người khác là gã vai vặt mang theo từ An Dương Hầu phủ của Giang Lâm, điện hạ còn từng gặp qua gã sai vặt kia.”
Nhị hoàng tử gặp qua quá nhiều người, nhất thời cũng không nhớ được, nhưng hắn tin tưởng lời nói của Tiêu Dương, khóe miệng có chút cong lên, “Xem ra Giang Lâm đây là đang nhắc nhở bổn điện, vẫn còn những người khác biết đến việc ở mỏ đá. Tiêu Dương, lập tức sai người đi điều tra, còn những ai biết được chuyện này.”
“Dạ.” Tiêu Dương lĩnh mệnh, “Điện hạ, vậy còn mỏ đá bên kia?”
“Kẻ nào thành thật thì mang đi, còn lại, nếu vô dụng thì diệt trừ.” Chỉ một câu đơn giản của hắn liền dễ như trở bàn tay mà lấy đi tính mạng của rất nhiều người.
……
Nhị hoàng tử đi rồi, người của hắn cũng bỏ chạy theo, mấy tiểu cô nương dẫn Vệ Vân Kỳ tới tìm hai người Giang Lâm, có chút bị dọa sợ.
Hành động lần này của Nhị hoàng tử cũng không khác gì cường đạo xông vào cửa.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu an ủi từng người, Giang Lâm lấy xấp vé xem diễn mà mình mang về ra, đưa cho bọn họ, “Buổi tối cùng đi xem.”
Cả nhà đều có, Vệ phu nhân, kể cả vài vị thẩm thẩm của nhị tam tứ phòng cũng được tặng vé, hắn liền giao nhiệm vụ này cho mấy tiểu hài nhi, để bọn chúng chạy đi hỏi xem các nàng có đi hay không.
Vệ Vân Gia thấy ca ca và đại tẩu vẫn còn tâm tình để đi xem diễn, cũng liền không còn lo lắng như vậy nữa, dẫn theo Vệ Vân Kỳ và hai tỷ muội Vệ Vân Uyển cùng nhau chơi đánh đố, mỗi người đến một phòng, xem ai có thể thuyết phục nhanh hơn.
Mấy tiểu hài nhi hào hứng chạy đi, Giang Lâm nhìn bộ dáng của bọn chúng mà nhẹ nhàng nở nụ cười.
Không giống với lối suy nghĩ không chút vướng bận, tùy ý làm chuyện mình muốn như khi vừa xuyên qua, hiện tại hắn đã có thêm một vài mối uy hiếp.
Nhưng hắn lại nguyện ý bảo vệ những uy hiếp này.
“Đi thôi.” Giang Lâm nói, mỉm cười nhìn theo mấy tiểu hài nhi.
Khi nơi này chỉ còn lại hai người là hắn và Vệ Vân Chiêu, bầu không khí liền không còn nhẹ nhàng như vậy nữa.
Tuân Thất và Thường An đã rời khỏi Thịnh Kinh, điểm đến là do Vệ Vân Chiêu an bài, Giang Lâm cũng không biết, mà Vệ Vân Chiêu cũng dặn dò bọn họ không cần gửi thư về Thịnh Kinh, sợ bị bọn người theo dõi tra ra hành tung của bọn họ.
Tuy người đã không còn ở Thịnh Kinh, nhưng Nhị hoàng tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, hắn sẽ vẫn tiếp tục giám sát Vệ gia.
“Cục diện một nhà độc đại hiện giờ của Nhị hoàng tử rất không tốt (đối với chúng ta), hắn sẽ càng thêm kiêu ngạo.” Mà sự kiêu ngạo này sẽ cổ vũ hắn dùng mạng người để đùa bỡn với quyền mưu.
Xông vào nhà triều thần, nói muốn giết người nào là giết người nấy, đến cả Trường Đức đế cũng không làm ra được loại hành vi này, trong khi hắn chỉ là một hoàng tử.
“Cực kỳ bất lợi đối với chúng ta.” Giang Lâm nói tiếp, “Hắn muốn che giấu bí mật của mình, chúng ta chính là cái gai trong mắt hắn, dù hôm nay trở về tay không, nhưng sau này hắn nhất định sẽ tiếp tục nghĩ cách để diệt trừ chúng ta.”
“Ừ, cho nên phải nghĩ ra cách.” Ánh mắt Vệ Vân Chiêu âm trầm, tựa hồ như đang nghĩ đến điều gì.
Giang Lâm cũng đang cân nhắc, “Nếu có thể gọi Đại hoàng tử trở về thì tốt rồi, bàn về lập công, công lao Đại hoàng tử đánh giặc đóng giữ ở biên quan còn cao hơn nhiều so với Nhị hoàng tử, hơn nữa Đại hoàng tử là võ tướng, trong tay nắm giữ binh quyền, nếu như hắn trở về thì Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ kiêng kị.”
Cảm giác tồn tại của vị Đại hoàng tử này còn bạc nhược hơn cả Lục hoàng tử, dù gì ở trong nguyên tác Lục hoàng tử cũng là một vai ác, phần sau có rất nhiều đất diễn, mà Đại hoàng tử thì vẫn luôn là một hoàng tử, chỉ trở về sau khi Trường Đức đế băng hà, sau đó lại rời đi.
Có điều Thái tử lại không phải người dễ dãi, Đại hoàng tử tỏ rõ thái độ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh.
Giang Lâm nói xong, rất nhanh liền phủ định ý tưởng này, cho dù trở về thì Đại hoàng tử cũng không phải là đối phủ của Nhị hoàng tử, có khả năng còn vô tội toi mạng, vẫn không nên lôi kéo hắn vào chuyện này thì hơn.
Thời điểm hắn đang ở một bên lắc đầu, Vệ Vân Chiêu bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, “Có cách.”
Giang Lâm vội vàng hỏi, “Cách gì?”
Vệ Vân Chiêu lại không đáp, ánh mắt dừng trên đôi môi mềm mại có chút hồng nhuận của Giang Lâm, “Mấy ngày nay phu nhân ra ngoài cả ngày, ta dường như đã hồi lâu không gặp ngươi.”
Còn lộ ra một vẻ ủy khuất nho nhỏ.
Giang Lâm đã hiểu, hắn cực kỳ chủ động, khom lưng hôn lên, thuận tiện còn cắn Vệ Vân Chiêu một chút.
Vệ Vân Chiêu: “…….” Hoàn toàn không giống như trong kế hoạch.
Giang Lâm duỗi tay gợi cằm Vệ Vân Chiêu, hệt như một tên lưu manh mà đánh giá y, một tay khác nhéo nhéo chóp mũi của y, “Bộ dáng của ngươi cũng khá xinh đẹp đấy, để gia thơm ngươi một ngụm nào.”
Vệ Vân Chiêu chủ động nhắm mắt lại, vô cùng tự giác.
Giang Lâm cười, lại cúi xuống hôn hôn y, cảm thấy người này thật quá dễ thỏa mãn.
Có điều khoảng thời gian vui sướng bao giờ cũng ngắn ngủi, Giang Lâm vừa hôn người xong liền hỏi Vệ Vân Chiêu nghĩ ra cách gì, đến cả một chút thời gian để dư vị cũng không chừa cho người ta.
Vệ Vân Chiêu vô cùng bất đắc dĩ, nỗi ủy khuất cũng chưa tiêu tán, nhưng lại nghĩ đến chuyện phu nhân là của mình, nhất định phải sủng, cho nên liền nói ra biện pháp của mình.
“Ngày mai, ngươi đi theo ta gặp một ít người đi.”
“Gặp ai?”
Vệ Vân Chiêu nói: “Người của Thái tử.”
Mặc dù hiện tại Thái tử đang bị cấm túc ở Đông cung, nhưng trong triều vẫn có người của hắn, tất cả đều ngóng trông Thái tử có thể sớm ngày được gỡ bỏ lệnh cấm.
Nhị hoàng tử là một người thông minh, sẽ hiểu rõ dụng ý của y.
“Được.” Giang Lâm không có ý kiến.
Sau đó đẩy Vệ Vân Chiêu trở về phòng thay quần áo, cả nhà hiếm khi có cơ hội ra ngoài chơi, vậy cũng nên chơi cho cao hứng tận hứng một chút, đến giờ cấm đi lại ban đêm rồi hẵng về.
Vở diễn《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》sẽ được khai xướng vào đêm nay, Giang Lâm tin rằng vở diễn này sẽ vô cùng náo nhiệt.
Vài vị phu nhân của Vệ gia đã lâu không ra khỏi cửa, kỳ thật không cần khuyên nhủ thì bọn họ đã gấp không chờ nổi mà muốn ra ngoài một chút. Chỉ có Vệ phu nhân bên kia là không đáp ứng, những gì mà Đổng gia đã làm với Vệ gia chính là vết thương trong lòng Vệ phu nhân, hiện giờ hai bên tựa như nước với lửa không bao giờ có thẻ hòa hảo, Vệ phu nhân lại càng thêm khổ sở.
Tuy bà ta không còn một lòng vì nhà mẹ đẻ như trước, nhưng cũng không thể tiếp thu được việc Giang Lâm rêu rao chuyện này ra ngoài, hủy hoại hoàn toàn thanh danh của Đổng gia.
Bà ta còn có ý muốn khuyên Vệ Vân Gia và Vệ Vân Kỳ đừng đi, nhưng lại bị Tôn ma ma ngăn cản, Đổng gia dám nhẫn tâm hạ cổ Vệ Vân Kỳ, dựa vào đâu mà còn muốn yêu cầu cậu ấy nhận Đổng gia làm nhà ngoại của mình.
Vì thế, đêm nay ngoại trừ Vệ phu nhân thì các chủ tử khác của Vệ gia đều ra ngoài.
Trước khi ra cửa, Giang Lâm dặn dò quản gia nhất định phải bảo vệ nhà cửa thật tốt, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép tùy ý ra vào, hắn sợ ra ngoài chơi một chuyến, trở về liền thấy nội bộ mâu thuẫn.
……
Bên ngoài rạp hát đã chật kín người, phải có vé thì mới có thể được cho vào, mà loại vé này lại không phải là loại mua trực tiếp ở cửa vào như trước kia, mà là quà tặng kèm khi đến mua sách ở tiệm sách, cho nên có nhiều người không có vé liền tới xem náo nhiệt.
Đám người Giang Lâm bước vào cũng rất thu hút ánh mắt của người khác, có điều sau khi tiến vào mới phát hiện ở bên trong đều là người một nhà đi cùng nhau.
Tiểu nhị nhận thức Giang Lâm, lập tức dẫn bọn họ tới chỗ ngồi đã được chuẩn bị từ trước, đúng lúc ở ngay bên cạnh hai nhà Chu Đỗ.
Người làm đương gia trong nhà không tới, nhưng hai người mẫu thân của Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh đều tới, cùng với một vài người huynh đệ tỷ muội của bọn họ, tất cả đều ngồi chung một chỗ.
Nguyên thân khá thân thiết với hai vị phu nhân này, Giang Lâm tất nhiên cũng yêu thích bọn họ, đi tới hàn huyên một chút, Giang Lâm cũng giới thiệu vài vị thẩm thẩm của nhị tam tứ phòng cho bọn họ, ba vị thẩm thẩm không thường ra cửa, cũng không biết nhiều chuyện ở bên ngoài. Mà hai vị phu nhân Chu Đỗ không chỉ hiểu biết rộng rãi mà còn rất biết cách biểu đạt, dần dần liền trở thành hai người nói ba người nói, mỗi lần còn có thể cho ra phản ứng ngoài ý muốn hay kinh ngạc cảm thán, làm cho hai vị phu nhân rất là thỏa mãn.
Trưởng bối trò chuyện, đám tiểu gia hỏa bên này cũng không cần hắn phải dặn dò, tự mình chạy đi tìm nhóm tiểu hài nhi tiểu cô nương cùng tuổi chơi đùa.
Ngay cả Vệ Vân Chiêu cũng không nhàn rỗi, hàn huyên với mấy người huynh trưởng của Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh, Giang Lâm ngược lại liền biến thành người không có việc để làm, hắn nói một tiếng với Vệ Vân Chiêu, đi ra phía sau tìm người.
Phía sau sân khấu là một khối đất trống, người nhiều mà đồ cũng nhiều.
Giang Lâm tìm được hai người Chu Thành Vọng ở trong đám đông, bọn họ đang thúc giục người dọn đồ vật, nhìn thấy Giang Lâm đi tới, Chu Thành Vọng nháy mắt liền vui vẻ, “Lâm Nhi, ngươi tới rồi, ngươi mà không tới bọn ta liền coi như không có tâm phúc.”
Hắn thực sự có chút khẩn trương, “Đây là lần đầu tiên bọn ta làm việc này, nếu như diễn sai, vậy thì thật sự ném hết mặt mũi.”
“Không diễn sai đâu, yên tâm đi, trước đó ta xem qua cảm thấy rất tốt, hơn nữa hôm nay người tới xem đều là người quen, dù có diễn sai thì bọn họ cũng sẽ cho ngươi mặt mũi, không ra ngoài nói bậy đâu, đừng sợ.”
Chu Thành Vọng không cảm nhận được một chút an ủi nào, cảm thấy Giang Lâm thật sự không biết nói chuyện.
Giang Lâm cười, “Nhất định có thể thành công, mãn đường reo hò, sau đó các ngươi liền có thể gỡ xuống cái mũ ăn chơi trác táng này.”
Chu Thành Vọng còn rất ngạo kiều, “Làm như ta hiếm lạ lắm vậy, làm ăn chơi trác táng cũng khá tốt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, dù có bị nói là khác người hay không nên thân thì ta vẫn tình nguyện làm một kẻ ăn chơi trác táng.”
Giang Lâm cảm thấy lời này rất có đạo lý, tựa như khi người xấu làm một chuyện tốt, người khác sẽ nói là hắn có lương tâm, mà một khi người tốt không cẩn thận làm ra chuyện xấu gì đó, mọi thanh danh tốt đẹp tích lũy trước kia đều sẽ bị hủy hoại trong một sớm một chiều, không chịu nổi những lời chỉ trích chửi rủa.
Cho nên làm người tốt quá mệt mỏi, làm ăn chơi trác táng xác thật cũng khá tốt.
Ở phía sau sân khấu cười đùa một lát thì cũng sắp sửa đến giờ mở màn, bọn Giang Lâm cũng phải đi ra phía trước ngồi chờ xem diễn.
Cả trang phục và bối cảnh đều tốn nhiều tâm tư tỉ mỉ, phần mở màn bắt đầu bằng một đoạn xướng khúc, làm tăng khẩu vị ăn uống của người xem, sau đó mới chính thức bắt đầu diễn. Người Đổng gia ngồi tụm lại một chỗ, ngươi một lời ta một câu thương lượng xem phải đối phó với Vân gia như thế nào, tâm tư âm độc cay nghiệt đều được thể hiện ra rõ ràng, khiến người xem ở phía dưới đều có một loại cảm giác giống như đang thật sự nhìn thấy người Đổng gia thương nghị đối phó với Vân gia.
Hơn nữa đối thoại bình thường thật sự dễ nghe hơn xướng khúc nhi, hình thức mới mẻ độc đáo này không khỏi khiến cho người xem phía dưới không nỡ chớp mắt.
Cũng đúng như lời của Giang Lâm, thật sự mãn đường reo hò.
Đến lúc diễn xong, có rất nhiều người vẫn luyến tiếc rời đi, muốn xem thêm một lần.
Những phản ứng này cũng biểu lộ rằng vở diễn này đã thành công, bắt đầu từ đêm nay, Thịnh Kinh sẽ nghênh đón một ngọn gió hí khúc kiểu mới, còn kiếm được không ít bạc, đời này Đổng gia cũng đừng mơ có thể tẩy trắng thanh danh của mình.
Xem diễn xong, người Vệ gia vô cùng cao hứng mà trở về nhà, ngày hôm sau còn ngủ đến lúc mặt trời lên cao.
Đợi đến khi biết được chuyện Đổng nhị lão gia tìm tới cửa, Giang Lâm thật sự không hề có chút ngoài ý muốn nào.
Đổng nhị lão gia muốn gặp Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu trực tiếp bảo quản gia từ chối, y không muốn nhận thân cũng không có nhu cầu hướng tới.
Quản gia dựa theo phân phó của Vệ Vân Chiêu mà đi đáp lời, Đổng nhị lão gia ở trước cửa tức giận chửi ầm lên, mắng Vệ gia không phải người, cố ý làm bại hoại thanh danh của người Đổng gia.
Quản gia nghe trong chốc lát, cảm thấy ông ta đã mắng đủ rồi mới nói, “Mời Đổng nhị lão gia hãy trở về đi thôi, thanh danh của Đổng gia là hư thối hay tốt đẹp thì trong lòng mọi người đều đã có phân lượng, Nhị lão gia cũng đừng nên vô cớ gây rối.”
Đổng nhị lão gia bị quản gia làm cho tức giận đến độ suýt nữa đã đâm đầu xuống bậc thang, nhưng khi ông ta mang theo một bụng lửa giận muốn tính sổ với quản gia thì quản gia đã trực tiếp sai người đóng cửa lại.
Đổng nhị lão gia lại càng thêm tức giận, đáng tiếc không một ai để ý đến ông ta.
Mang theo tức giận mà đến, rồi lại mang theo nhiều tức giận hơn mà trở về, nghe nói sau đó còn ngã bệnh.
Bọn Giang Lâm tạm thời vẫn chưa biết Thịnh Kinh lại sắp sửa có lời đồn đãi mới về Vệ gia, hắn đang đẩy Vệ Vân Chiêu đi bái phỏng người.
Trước hết chính là Tào gia.
Từ sau khi Hoàng hậu và Thái tử bị cấm túc, Tào gia liền hành sự điệu thấp đi nhiều, ngay cả Tào Tuấn Tài cũng nhốt mình ở thư viện đọc sách, không dám ra ngoài hồ nháo.
Bỗng nhiên nghe được Vệ Vân Chiêu dẫn theo Giang Lâm tới cửa bái phỏng, phản ứng đầu tiên của Tào gia chính là Giang Lâm lại tới bới lông tìm vết.
Tào phu nhân gần như buột miệng mà thốt ra, “Không gặp, đuổi bọn họ về đi!”
Tào lão gia thì lại hỏi, “Có nói là tới để làm gì không?”
Người gác cổng nói: “Không có, chỉ nói là tới bái phỏng lão gia ngài.”
Tào phu nhân: “Bái phỏng, bái cái gì phỏng, đây là cáo chúc tết gà, không có ý tốt!”
Trong chớp mắt, Tào lão gia liền biến thành gà, ông ta trừng Tào phu nhân một cái, “Không biết nói thì bớt nói một chút đi, mất mặt.”
Tiếp theo lại đi tới phòng đối diện, nói: “Mời người đến ngồi ở sảnh ngoài, một lát ta sẽ đi qua.”
Người gác cổng lĩnh mệnh rời đi, Tào phu nhân không cao hứng hỏi Tào lão gia, “Ông gặp bọn họ làm gì, lần trước Giang Lâm nháo lớn chuyện kia làm ta bị người khác chê cười thật lâu, ai biết lần này hắn lại muốn làm ra chuyện xấu gì.”
Tào lão gia lạnh mặt, “Bà còn có mặt mũi mà nhắc tới, nếu bà không bảo Tài Nhi đi xuất đầu vì nha đầu của Giang gia kia thì làm sao lại xảy ra chuyện, may mà bà không cho người đến Giang gia cầu hôn, đoạt nữ nhân với Hoàng thượng, là vì chê Tào gia ta còn chưa đủ nổi bật sao?”
Tào phu nhân lẩm bẩm, “Khi đó ai mà biết được Hoàng thượng cũng có ý với nàng ta chứ, người mà Giang Cẩm Nguyệt vẫn luôn thích chính là Thái tử.”
Tào phu nhân cảm thấy nữ nhân Giang Cẩm Nguyệt này thật đúng là một trò cười, thích nhi tử nhưng cuối cùng lại theo lão tử, dưới bầu trời này thật khó mà tìm được người nào không biết xấu hổ giống như nàng ta.
Tào lão gia cũng chướng mắt Giang Cẩm Nguyệt, một nữ tử chưa xuất giá mà lại đi dây dưa không rõ với nam nhân khác thì có thể là dạng nữ nhân đường hoàng gì, cưới một người như vậy vào cửa chẳng khác gì rước họa vào người.
Ông ta nhìn Tào phu nhân một cái, lập tức đi ra ngoài gặp hai người Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu nói tới cửa bái phỏng liền thật sự chỉ là bái phỏng, nói chuyện tào lao hết nửa ngày cũng không thấy có chuyện nào quan trọng, khiến cho Tào lão gia không khỏi cảm thấy mơ hồ, không đoán được ý đồ của y.
Ngay khi Tào lão gia đã mất hết kiên nhẫn bảo y nói thẳng thì Vệ Vân Chiêu lại đưa ra lời cáo từ, mặt Tào lão gia tức khắc xanh mét, cực kỳ không cao hứng mà hừ một tiếng, sai người đưa y ra cửa, cũng quyết định sau này sẽ không cho người này vào cửa nữa.
Mà hôm nay có vài hộ nhân gia cũng trải qua chuyện tương tự, đều liệt Vệ Vân Chiêu vào danh sách sau này không cho vào cửa.
Những kẻ giám sát hướng đi của Vệ Vân Chiêu rất nhanh liền nhận thấy việc này, những người mà y đến bái phỏng hôm nay đều là vây cánh của Thái tử, Nhị hoàng tử vừa nghe xong tin tức liền ném văng cây bút trong tay, nghiến răng nghiến lợi kêu tên Vệ Vân Chiêu.
“Làm tốt lắm, dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt uy hiếp bổn điện.”
“Thật sự cho rằng bổn điện dù tâm sinh kiêng kị nhưng cũng không dám động đến hắn sao?” Ánh mắt của Nhị hoàng tử vô cùng lạnh lẽo, lộ ra một tia sắc lạnh.
Tiêu Dương tiến lên hai bước dò hỏi, “Điện hạ, có cần thuộc hạ dẫn người xử lý việc này không ạ?”
Tuy rằng đối phó với Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu có chút phiền phức, nhưng những người khác của Vệ gia đều là một đám người tay trói gà không chặt, diệt trừ bọn họ là chuyện hết sức dễ dàng.
Hoặc chỉ cần phóng hỏa một phen, đốt sạch toàn bộ Vệ gia là xong chuyện, tên tàn phế Vệ Vân Chiêu kia cũng không nhất định sẽ có thể chạy ra ngoài.
Nhị hoàng tử trầm ngâm một lát, phân phó Tiêu Dương, “Cho một chút giáo huấn, để bọn chúng biết bổn điện không phải là người mà bọn chúng có thể tùy ý uy hiếp, nếu như thức thời thì mau chóng giao người ra, nếu không, bổn điện còn có rất nhiều biện pháp để đối phó với bọn chúng.”
“Dạ!”
……
Vào thu, thời tiết dần dần chuyển lạnh, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu vừa về nhà không bao lâu thì trời liền đổ mưa, hơn nữa còn càng ngày càng nặng hạt, đến nửa đêm còn vang lên tiếng sấm chớp.
Xen lẫn giữa tiếng sấm chớp còn có một tiếng vang cực lớn, tiếng vang kinh thiên động địa này đã khiến cho rất nhiều người bừng tỉnh giữa đêm khuya.
Sấm sét giáng xuống, ở một nơi nằm ở ngoại thành Thịnh Kinh bỗng dưng bùng lên ánh lửa.
Giang Lâm khoác áo đẩy Vệ Vân Chiêu ra ngoài cửa nhìn xem, nhìn về phương hướng tỏa ra ánh lửa, trong lòng Giang Lâm chợt hiện lên một luồng dự cảm chẳng lành, “Đó là chỗ mỏ đá mà bọn Tuân Thất đã nói đúng không?”
Tia chớp cắt qua bầu trời đêm, lại một tiếng sấm vang lên, tiếng vang khiến người ta theo bản năng mà run lên.
Trong mắt Vệ Vân Chiêu nhiễm hàn quang, nhìn chằm chằm về phía bốc lên ánh lửa hồi lâu, khẽ nói một tiếng, “Hắn đang diệt khẩu.”
Giải quyết mọi hậu quả, che giấu chứng cứ phạm tội truân tư binh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất