Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 9: Tướng Quân Tỉnh Lại

Trước Sau
“Ta dám trả, cũng phải xem tiểu tiện chủng kia có dám muốn hay không.” Nghĩ đến mấy thứ kia, trong mắt Triệu Thu Như hiện lên lệ quang, ý cười trên mặt cũng rõ ràng hơn một chút.

Có điều Triệu Thu Như chỉ nói một câu như vậy, sau đó lại bắt lấy tay của Giang Cẩm Nguyệt, “Nguyệt Nhi, con nghe nương nói, trên đời này không có một nam nhân nào tốt cả, chỉ có nắm chặt quyền chưởng gia và tiền tài trong tay mới là tốt nhất.”

Tựa như nàng ta, gả vào hầu phủ nhiều năm như vậy, sinh dục nhi nữ cho hầu gia, chủ trì hầu phủ lo liệu trong ngoài, ngày ngày giả vờ ôn nhu giả vờ hiền thục ở trước mặt ông ta, nhưng đến cuối cùng chỉ vì một chút của hồi môn mà muốn đuổi nàng ta về nhà mẹ đẻ.

Cũng may nàng ta không phải loại người muốn chết muốn sống vì một nam nhân, nếu không cũng không biết sẽ phải thương tâm đến cỡ nào.

“Nguyệt Nhi, con phải nhớ kỹ lời nương nói, trên đời này chỉ có một mình nương là sẽ không hại con.” Triệu Thu Như nghiêm túc dặn dò.

Giang Cẩm Nguyệt gật đầu, nàng ta vẫn luôn thân thiết với Triệu Thu Như, tất nhiên sẽ nghe theo lời của mẫu thân mình.

“Nương, Giang Lâm không giống như trước kia.” Những khi không ở trước mặt người khác, Giang Cẩm Nguyệt liền hô thẳng tên của Giang Lâm.

Triệu Thu Như cũng nhìn ra Giang Lâm có gì đó không bình thường, cũng không tùy ý muốn làm gì thì làm như trước nữa, bất quá cũng không có gì, lần này là vì nàng ta không tính đến việc Giang Lâm dám trực tiếp nháo lớn, lại vì cắt xén của hồi môn lưu lại nhược điểm cho hắn nên mới bị cho ăn mệt, nhưng nàng ta lại không định cứ như vậy mà nhẫn nhịn cho qua chuyện này.

“Không có việc gì, có nương ở đây, nương sẽ không để tiểu tiện chủng kia được sống thoải mái.” Trong mắt Triệu Thu Như lập lòe hàn quang, nếu Giang Lâm dám đối nghịch với nàng ta, vậy bọn họ cứ chờ xem!

……

Tướng quân phủ.

Giang Lâm lại tắm rửa cho Vệ Vân Chiêu.

Giang Lâm lại một lần nữa lột sạch quần áo trên người Vệ Vân Chiêu.

Hắn vừa xoa xoa bụng Vệ tướng quân, vừa liếc mắt nhìn xuống bộ vị nào đó, “Chậc, lớn như vậy có ích lợi gì chứ, ngươi không chịu tỉnh lại thì cả đời này đều không dùng được, lớn cũng uổng phí thôi.”

Giang Lâm đang xoa hăng say, khi bàn tay sắp sửa dịch xuống phía dưới, hắn đột nhiên lại bị bắt dừng tay.

“Phía dưới không cần.”

Giang Lâm: “!!!”

Giang Lâm: “???”

Giang Lâm nhìn cổ tay bị nắm lấy của mình, nổi giận, “Trước nay phía dưới đều vô dụng mà!”

“Phi, không đúng, trước giờ ta đâu có động vào chỗ đó!”

Để chứng minh sự trong sạch của mình, Giang Lâm nói vừa nhanh vừa vội, nhưng hắn hậu tri hậu giác phát hiện, người cầm tay mình chính là đối tượng mà hắn đang tắm rửa.

Cái người mà hắn vừa mới khen lớn kia.

Giang Lâm từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt tối tăm, Giang Lâm không thể nhìn ra cảm xúc trong đó, nhưng bởi vì ở khoảng cách gần, hắn có thể nhìn thấy lỗ chân lông thật nhỏ vì nhiệt khí mà nở ra ở trên mặt đối phương……

Giang Lâm gập đầu ngón chân lại, cảm thấy đến cả lỗ chân lông đều lộ ra sự xấu hổ.

“Ờm…… Chuyện này, ta thật sự không hề chạm qua nơi đó của ngươi, ngươi tin không?” Giang Lâm căng da đầu, một lần nữa tự chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Vệ Vân Chiêu nhất thời cũng không biết nên nói tin hay không tin, hai người nhìn nhau không nói gì.

Giang Lâm yên lặng rút tay mình về, lại yên lặng nhét cái khăn tắm vào tay Vệ Vân Chiêu, “Hay là cứ tắm xong rồi nói sau?”

Xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống.



Giang Lâm đứng dậy chạy thẳng ra ngoài cửa, sợ chậm một giây liền xảy ra tình huống còn xấu hổ hơn nữa.

Thiên ngôn vạn ngữ chỉ hợp thành một câu, Vệ Vân Chiêu tỉnh lại thật con mẹ nó đúng lúc!

Giang Lâm vội vàng chạy ra khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại, Tuân Thất thủ ở bên ngoài định hỏi đã xảy ra chuyện gì, liền nghe trong phòng đột nhiên truyền đến một giọng nói, “Tuân Thất, vào đây!”

Tuân Thất tức khắc cả kinh, trong lòng rất nhanh liền nảy lên ý mừng, hắn có chút khẩn trương hỏi Giang Lâm, “Thiếu phu nhân, có phải Tướng quân……”

Tuân Thất còn chưa nói xong, Giang Lâm đã gật đầu, “Tỉnh lại rồi, ngươi mau vào hầu hạ y mặc quần áo đi.”

Tuân Thất cao hứng, cũng không kịp ngẫm lại vì sao việc mặc quần áo này lại không gọi thiếu phu nhân, lập tức đẩy cửa đi vào.

Đến khi Giang Lâm gặp lại Vệ Vân Chiêu thì đã là nửa canh giờ sau, Vệ Vân Chiêu tắm rửa mặc quần áo xong, còn uống vào một chén cháo nóng bưng lên từ phòng bếp.

Đồng thời cũng từ miệng của Tuân Thất biết được chuyện bản thân vừa có thêm một nam tức phụ, gả đến để xung hỉ cho mình.

Tuân Thất cực lực khen Giang Lâm ở trước mặt Vệ Vân Chiêu, cũng tỏ vẻ, “Thái y hay đại phu đều không đáng tin, tất cả là nhờ có thiếu phu nhân nên Tướng quân mới có thể tỉnh lại, thiếu phu nhân là người tốt.”

Tình huống của bản thân thì bản thân là người rõ ràng nhất, từ một khắc khi phụ thân vừa chết Vệ Vân Chiêu liền biết Vệ gia sau này sẽ không thể thái bình, mà y có thể sống sót hay không đều phải xem mệnh số, hiện giờ có thể tỉnh lại, Vệ Vân Chiêu tất nhiên là cao hứng.

Nhưng y không ngờ mình có thể tỉnh lại là bởi vì nam thê xung hỉ kia.

Vệ Vân Chiêu hỏi, “Hắn đã làm gì?”

Tuân Thất gãi đầu, “Cụ thể thì ta cũng không biết, có điều ta đoán đại khái là vì thiếu phu nhân đã cùng Tướng quân ngài tu luyện loại công pháp này.”

Tuân Thất nói, lấy ra quyển tranh hỏa đồ từ dưới gối của Giang Lâm đưa cho Vệ Vân Chiêu xem.

Vệ Vân Chiêu mở sách ra nhìn nội dung công pháp: “……”

Y rất muốn trực tiếp ném quyển sách lên mặt Tuân Thất, thuận tiện hỏi có phải đầu óc của hắn đều ném cho cẩu ăn rồi hay không.

Tuân Thất còn tri kỷ giải thích, “Thuộc hạ từng nghe qua tiên sinh thuyết thư ở trà lâu đề cập đến một loại công pháp tên là song tu, thuộc hạ đoán thiếu phu nhân đã tiến hành song tu với Tướng quân ngài, cho nên mới có thể làm Tướng quân tỉnh lại.”

Cuối cùng tranh hỏa đồ vẫn đập vào mặt Tuân Thất, hắn mở ra nhìn ‘công pháp’ bên trong, sau đó yên lặng nhét tranh hỏa đồ trở lại dưới gối.

“Tướng quân, thuộc hạ biết sai.”

Vệ Vân Chiêu ấn ấn giữa mày, lưu Tuân Thất bên cạnh hầu hạ là bởi vì tuy đầu óc của hắn không được tốt lắm, nhưng võ công thì lại cực kỳ điêu luyện. Hơn nữa những người khác không phải lưu lại biên quan thì cũng đã bị phái đi làm việc, tạm thời chưa thể về được, cho nên cũng chỉ còn lại mỗi Tuân Thất.

Y hôn mê mấy tháng tỉnh lại, phát hiện bản thân vẫn còn xem nhẹ trình độ ngu ngốc của Tuân Thất.

“Đi ra ngoài!” Vệ Vân Chiêu chỉ về phía cửa.

Tuân Thất xoay người liền đi, cũng tri kỷ gọi Giang Lâm vào.

Tướng quân tỉnh lại, cũng đến lúc để hai người bồi dưỡng tình cảm rồi, Tuân Thất nghĩ như thế.

Giang Lâm bước vào phòng, thấy Vệ Vân Chiêu đang ngồi trên giường, tuy đã tỉnh lại nhưng chân y vẫn chưa thể cử động.

Giang Lâm cảm thấy có chút kỳ quái, dọn ghế ngồi cạnh mép giường hỏi Vệ Vân Chiêu, “Chân của ngươi là bị thương hay là trúng độc thế, vì sao ngươi rõ ràng đã tỉnh lại rồi, nhưng chân vẫn chưa thể đi lại?”

Vệ Vân Chiêu không nói gì, Giang Lâm nghi hoặc nhìn y, duỗi tay chọc chọc trên đùi Vệ Vân Chiêu, “Có cảm giác gì không?”



Vệ Vân Chiêu lại bắt lấy cổ tay của Giang Lâm, không đáp mà lại nói: “Đa tạ ngươi đã chiếu cố ta nhiều ngày nay.”

Y đang đánh giá Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu lớn lên ở quân doanh, mười bốn tuổi liền lên chiến trường, thời gian ở Thịnh Kinh cũng không nhiều, không hiểu biết quá nhiều đối với nhóm phú quý công tử ca, y chỉ biết Giang Lâm là đích trưởng tử của An Dương Hầu phủ mà thôi, hôm nay thậm chí còn là lần đầu tiên y gặp mặt hắn.

Giang Lâm nghe được lời này, đột nhiên cười thẹn thùng, “Ai bảo ngươi là tướng công là phu quân của ta chứ, nếu ta đã gả cho ngươi, vậy đây đều là việc mà ta phải làm.”

Vệ Vân Chiêu nói thẳng, “Chuyện của ngươi Tuân Thất đã nói cho ta rồi, nhưng thánh mệnh không thể không tuân theo, chỉ sợ là phải ủy khuất ngươi ở lại Tướng quân phủ một đoạn thời gian. Bất quá ngươi yên tâm, chỉ cần Vệ Vân Chiêu ta còn sống một ngày, chắc chắn sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”

Giang Lâm vội lắc đầu, “Không ủy khuất, không ủy khuất một chút nào, ta biết Tướng quân…… phu quân là người tốt, sau này ta sẽ hầu hạ tốt cho phu quân ngươi.” Hai chữ phu quân phát ra cực nhỏ, còn có một chút hương vị thẹn thùng.

Nghe được hai chữ phu quân hàm chứa hương vị thẹn thùng kia, tâm tình của Vệ Vân Chiêu có chút phức tạp, không dám đáp lời.

Bầu không khí vẫn còn có chút xấu hổ, may mà có người do Vệ lão phu nhân phái tới mời Giang Lâm đi nói chuyện, hai người đồng thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Trước hết đừng nói cho những người khác là ta đã tỉnh lại.” Khi Giang Lâm vừa đứng dậy, Vệ Vân Chiêu đột nhiên nói.

Ánh mắt của Giang Lâm dừng lại ở trên đùi của Vệ Vân Chiêu trong một cái chớp mắt, gật đầu, “Ta biết rồi, ta sẽ không nói với những người khác.”

……

Khi Giang Lâm dẫn hai nha hoàn Bạch Cập Bạch Vi đến thượng phòng, lại phát hiện tất cả nữ quyến của Vệ gia đều có mặt, Tiểu Chu thị đứng ở bên cạnh Vệ lão phu nhân, dùng một loại ánh mắt phẫn hận nhìn hắn.

Giang Lâm vừa định hành lễ vấn an với mọi người, Vệ lão phu nhân đã xụ mặt lạnh lùng chất vấn hắn, “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đến hầu phủ rồi nói là do Vệ gia ta sai sử ngươi trở về đòi của hồi môn hay không?”

Vệ lão phu nhân sắc mặc nghiêm túc, mơ hồ có thể nhìn ra vài tia phẫn nộ bị cực lực che giấu.

Ánh mắt của Giang Lâm dừng ở trên người của Tiểu Chu thị, toàn bộ Vệ gia đều chỉ có mấy người quả phụ này, Vệ lão phu nhân và nữ quyến của nhị tam tứ phòng ngày thường không hay ra ngoài, vốn dĩ trước kia việc đi lại bên ngoài đều dựa vào Vệ phu nhân và Tiểu Chu thị, mà sau khi Vệ Túc chết trận thì Vệ phu nhân cũng không còn ra cửa nữa, nữ quyến duy nhất thường xuyên ra ngoài cũng chỉ còn lại một mình Tiểu Chu thị.

Nhìn phản ứng này của Vệ lão phu nhân và Tiểu Chu thị, tất nhiên là do Tiểu Chu thị đã nghe được chuyện gì đó ở bên ngoài.

Tiểu Chu thị quả thật là đã nghe nói, hoặc nói cách khác là có người cố tình lộ ra việc này ở trước mặt nàng ta, hôm nay là sinh nhật của lão nương Lại Bộ Thượng thư, Tiểu Chu thị liền đại biểu cho Vệ gia đến dự.

Đúng lúc đụng phải Triệu Thu Như đang nói chuyện phiếm với mấy vị phu nhân, bởi vì chuyện An Dương Hầu phủ đổi người, Tiểu Chu thị tự giác mình không thể đối phó với Triệu Thu Như, cho nên cũng không định để ý đến nàng ta. Kết quả Triệu Thu Như lại chủ động bắt chuyện nói đến của hồi môn, nói hy vọng Vệ gia châm chước một chút thời gian, lúc trước là vì trong phủ bức bách nên mới tham ô của hồi môn của mẫu thân Giang Lâm, chờ qua một đoạn thời gian nàng ta trù bị xong xuôi lại đưa sang cho hắn, mong Vệ gia đừng vì chuyện Giang Lâm không lập tức lấy về của hồi môn mà làm hắn khó xử.

Lời trong lời ngoài đều lộ ra ý tứ Vệ gia sai sử Giang Lâm trở về đòi của hồi môn, ánh mắt của mấy vị phu nhân vừa cùng Triệu Thu Như nói chuyện phiếm kia liền lập tức thay đổi.

Sau đó càng ngày càng có nhiều phụ nhân ghé tai to nhỏ chuyện này, Tiểu Chu thị tức giận đến độ ngay cả một ngụm cơm cũng không muốn ở lại ăn, vội vàng chạy về tìm Vệ lão phu nhân cáo trạng.

Vệ lão phu nhân trước nay đều tin Tiểu Chu thị, huống chi bà ta vốn đã không ưa Giang Lâm, không hề hỏi lại một câu liền lập tức định tội hắn.

Thấy Giang Lâm không nói lời nào, Vệ lão phu nhân càng thêm nổi giận, “Giang Lâm, Vệ gia ta đã đắc tội ngươi ở đâu, mà ngươi lại căm hận muốn phá hủy thanh danh của Vệ gia ta như thế!”

“Vệ gia ta đã tạo ra nghiệt lớn gì, cưới một nam nhân vào cửa khiến cho tôn nhi của ta phải đoạn tử tuyệt tôn không nói, ngươi lại là một tang môn tinh, mới vào cửa liền làm Vệ gia ta phải đeo bêu danh trên lưng, đúng là tạo nghiệt mà!” Vệ lão phu nhân bi thống thở dài.

Tiểu Chu thị rót trà cho Vệ lão phu nhân, sau đó trừng mắt nhìn Giang Lâm, “Giang Lâm, ngươi rốt cuộc rắp tâm muốn làm gì, Vệ gia ta đã như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi muốn làm cho Vệ gia hoàn toàn sụp đổ mới cam tâm hay sao?”

“Kế mẫu kia của ngươi nói ngươi ngưỡng mộ Vệ Vân Chiêu, chủ động đòi gả qua đây, bọn họ ngăn cản không được, ngưỡng mộ của ngươi chính là ngưỡng mộ như vậy đấy à? Vệ gia ta gánh không nổi phần ngưỡng mộ này của ngươi đâu, chỉ cầu xin ngươi đừng bôi đen Vệ gia nữa, để bọn ta sống yên ổn là đủ rồi.”

Giang Lâm hiểu ra, đây thủ đoạn Triệu Thu Như đánh trả cho hắn, chỉ bằng một câu người Vệ gia sai sử hắn trở về đòi của hồi môn của nàng ta, liền trực tiếp đẩy Vệ gia lên đầu sóng ngọn gió, khiến tất cả mọi người nghị luận bàn tán.

Vệ gia thanh danh bại hoại, người của Vệ gia tất nhiên là sẽ tìm Giang Lâm tính sổ. Vệ gia cũng đeo cái ác danh xúi giục tức phụ mới về nhà mẹ đẻ đòi của hồi môn, quả là kế hay, một hòn đá trúng hai con chim.

Mà một khi lời này đã truyền ra ngoài, cho dù Triệu Thu Như có đứng ra giải thích nói đây chỉ là hiểu lầm thì thanh danh của Vệ gia vẫn bị tổn hại, thậm chí người khác còn tưởng rằng Vệ gia vì muốn tẩy trắng mà dùng thủ đoạn ép buộc Triệu Thu Như phải làm sáng tỏ.

Giang Lâm tin rằng, cho dù không có ai nghĩ vậy thì Triệu Thu Như cũng sẽ khiến mọi người nghĩ như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau