Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi
Chương 38: Mười hai năm?
Chạy xung quanh tìm một lúc, rất nhanh đã thấy được dáng vẻ của Tạ Vũ đang ở trong một nhà vệ sinh công cộng.
Anh vừa tạt nước lên mặt vừa chống người xuống bồn rửa mặt mà thở dồn dập. Từ đằng xa, Tống Trạch đã có thể nghe thấy những tiếng ho khù khụ phát ra từ bên trong.
Lần đầu tiên thật sự có cảm giác vừa bối rối lại vừa như bị cào một vết ở trong lòng. Đi đến lại gần Tạ Vũ, Tống Trạch vẻ mặt có chút hối lỗi, dịu giọng hỏi: "Anh có sao không? Có cần em giúp gì không?"
Tạ Vũ lắc đầu, chất giọng khàn đặc khó khăn phát ra từ cổ họng: "Tôi, không sao..."
Nói rồi lại tiếp tục cúi người ho sù sụ, nhìn lồng ngực hết phập rồi lại phồng của người nọ. Tống Trạch thật sự có chút lo sợ, có khi nào nếu cứ tiếp tục ho như vậy, thì đến cả phổi cũng bị bể ra luôn không.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve tấm lưng đang cong lại của anh: "Thật sự cứ ho mãi như thế, không có cách nào để dừng lại sao?"
Đối phương lại tiếp tục lắc đầu, hai hàng lông mày Tống Trạch dần nhíu chặt lại do lo lắng. Vài giây sau, cậu chẳng nói chẳng rằng mà đẩy Tạ Vũ áp lưng về phía bồn rửa mặt. Sau đó lại đưa tay lên bịt lấy miệng của anh, nhẹ giọng nói: "Bình tĩnh, hít thở thật đều và nhẹ thôi."
Quả thật là cách này ấy vậy mà có thể ngăn lại được cơn ho khan, hô hấp và nhịp đập của Tạ Vũ cũng dần dần đều lại. Mãi đến một lúc sau, khi cảm giác được người trước mặt đã ổn hơn phần nào. Tống Trạch mới khẽ lấy tay ra khỏi miệng anh.
Khuôn mặt của Tạ Vũ gần như đã đỏ bừng do ứ huyết tĩnh mạch máu, thậm chí phía dưới vành mắt còn ngấn lại vài giọt lệ. Nhìn thấy cảnh này mà chua xót không thôi, cậu vòng tay qua lưng, vỗ nhẹ giúp anh thoải mái hơn.
Người nào đó cũng mệt mỏi, vươn tay ôm lại rồi gục đầu xuống vai cậu, hai người có lẽ đã giữ tư thế này khoảng một lúc lâu. Cho đến khi nghe thấy một tiếng hắng giọng nhẹ bên tai, mới nhận ra là mình vẫn còn đang ở nơi công cộng mà buông tay.
Hiện tại đã ra ngoài và đang quay lại chỗ của hai người kia. Tống Trạch giữa đường không quên mua cho người nào đó một chai nước khoáng, cậu mở nắp rồi mới đưa sang trước mặt anh: "Anh biết mình bị như thế, mà vẫn chơi cùng à?"
Nhận lấy chai nước từ tay cậu, Tạ Vũ khẽ hớp một ngụm, khàn giọng nói: "Lúc đầu tôi không nghĩ nó vẫn còn"
"Vậy à?" Tống Trạch nhướn mày tỏ vẻ không tin, nhưng cậu không nói ra mà hỏi qua chuyện khác: "Sao hồi bé anh rõ sợ mà lại không chịu dừng lại, cứ nhất quyết theo em tới cùng thế?"
"À?..." Tạ Vũ trầm ngâm một lúc: "Chuyện lâu rồi, tôi không nhớ rõ"
"Vậy à?"
Cũng may là còn có hai người kia kể lại. Chứ không, e rằng muốn moi chuyện từ người này thì quả thật là một việc bất khả thi. Tống Trạch bất đắc dĩ nhún vai, bước nhanh về phía trước, Tạ Vũ cũng nối bước theo sau.
Bỗng chiếc điện thoại trong túi quần lúc này đột nhiên rung lên, Tống Trạch từ từ lấy ra, nhìn vào dòng tin nhắn trên thanh thông báo.
Cậu tức thì nhếch khóe môi cười mỉm, sau đó quay người lại đằng sau nhìn Tạ Vũ: "Hai người kia muốn có thế giới riêng nên đã tách ra đi trước rồi. Hay là chúng ta cũng đi khám phá thế giới riêng của mình đi thôi."
Tạ Vũ còn đang mải mê suy nghĩ, vẫn chưa ý thức được cậu vừa rồi nói gì thì đã bị nắm tay kéo đi.
Nhìn xuống bàn tay của mình đang được người nọ nắm chặt, sau đó lại chậm rãi hướng đến bóng lưng phía trước. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, rất nhanh đã gợi lại cho anh khung cảnh quen thuộc.
Cũng là cái nắm tay đến từ bàn tay nhỏ nhắn ấy, cũng là sự ấm áp phát ra từ người trước mặt ấy. Mười hai năm, cậu bé con ngày nào nay đã trở thành một thiếu niên cao ráo. Nhưng cậu vẫn không hề thay đổi, vẫn mãi là cậu. Là sự ấm áp duy nhất sưởi ấm cuộc sống của anh, là một mặt trời nhỏ có thể hiên ngang xé tan đám mây dày đặc mà mọc trên đỉnh núi tuyết lạnh lẽo, làm tan chảy đi những lớp băng luôn bao bọc bên ngoài.
Tạ Vũ khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng chuyển thành kiểu nắm tay đan ngón. Hai người chậm rãi cùng nhau chen qua hàng người đông đúc phía trước. Mặc dù bị tầm mắt của người xung quanh chú ý đến, nhưng họ lúc này chẳng còn quan tâm gì đến nữa, hai tay vẫn không hề có dấu hiệu buông lỏng, thay vào đó càng lúc càng siết chặt lấy nhau hơn mà thong dong đi ra khỏi hàng người.
Hết chương.
- Tác giả có vài lời muốn nói:
Vậy là mọi người có lẽ theo dõi tác phẩm cũng đã được một khoảng thời gian rồi. Thế nhưng, tại đây những cái hố, cũng như những khúc mắc rối rắm vẫn chưa được giải quyết. Vẫn chưa xuất hiện nhân vật dẫn đến tình tiết cao trào của cốt truyện, và vẫn còn rất nhiều ẩn số đang nằm ở đằng sau.
Tuy nhiên vì lối viết của tôi chậm nhiệt, và khá xen kẽ tình tiết. Có thể mọi người sẽ hay không chú ý đến một vài phân đoạn nhỏ tầm vài câu được xuất hiện trong các chương, nhưng thật ra là nó sẽ góp phần dẫn đến một mối liên kết cho tình tiết sau này. Vậy nên tôi mong mọi người sẽ chậm rãi cảm nhận nó, và đừng vội mà bỏ câu chuyện giữa chừng nhé.
Cảm ơn mọi người vì đã theo dõi!!!!
Anh vừa tạt nước lên mặt vừa chống người xuống bồn rửa mặt mà thở dồn dập. Từ đằng xa, Tống Trạch đã có thể nghe thấy những tiếng ho khù khụ phát ra từ bên trong.
Lần đầu tiên thật sự có cảm giác vừa bối rối lại vừa như bị cào một vết ở trong lòng. Đi đến lại gần Tạ Vũ, Tống Trạch vẻ mặt có chút hối lỗi, dịu giọng hỏi: "Anh có sao không? Có cần em giúp gì không?"
Tạ Vũ lắc đầu, chất giọng khàn đặc khó khăn phát ra từ cổ họng: "Tôi, không sao..."
Nói rồi lại tiếp tục cúi người ho sù sụ, nhìn lồng ngực hết phập rồi lại phồng của người nọ. Tống Trạch thật sự có chút lo sợ, có khi nào nếu cứ tiếp tục ho như vậy, thì đến cả phổi cũng bị bể ra luôn không.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve tấm lưng đang cong lại của anh: "Thật sự cứ ho mãi như thế, không có cách nào để dừng lại sao?"
Đối phương lại tiếp tục lắc đầu, hai hàng lông mày Tống Trạch dần nhíu chặt lại do lo lắng. Vài giây sau, cậu chẳng nói chẳng rằng mà đẩy Tạ Vũ áp lưng về phía bồn rửa mặt. Sau đó lại đưa tay lên bịt lấy miệng của anh, nhẹ giọng nói: "Bình tĩnh, hít thở thật đều và nhẹ thôi."
Quả thật là cách này ấy vậy mà có thể ngăn lại được cơn ho khan, hô hấp và nhịp đập của Tạ Vũ cũng dần dần đều lại. Mãi đến một lúc sau, khi cảm giác được người trước mặt đã ổn hơn phần nào. Tống Trạch mới khẽ lấy tay ra khỏi miệng anh.
Khuôn mặt của Tạ Vũ gần như đã đỏ bừng do ứ huyết tĩnh mạch máu, thậm chí phía dưới vành mắt còn ngấn lại vài giọt lệ. Nhìn thấy cảnh này mà chua xót không thôi, cậu vòng tay qua lưng, vỗ nhẹ giúp anh thoải mái hơn.
Người nào đó cũng mệt mỏi, vươn tay ôm lại rồi gục đầu xuống vai cậu, hai người có lẽ đã giữ tư thế này khoảng một lúc lâu. Cho đến khi nghe thấy một tiếng hắng giọng nhẹ bên tai, mới nhận ra là mình vẫn còn đang ở nơi công cộng mà buông tay.
Hiện tại đã ra ngoài và đang quay lại chỗ của hai người kia. Tống Trạch giữa đường không quên mua cho người nào đó một chai nước khoáng, cậu mở nắp rồi mới đưa sang trước mặt anh: "Anh biết mình bị như thế, mà vẫn chơi cùng à?"
Nhận lấy chai nước từ tay cậu, Tạ Vũ khẽ hớp một ngụm, khàn giọng nói: "Lúc đầu tôi không nghĩ nó vẫn còn"
"Vậy à?" Tống Trạch nhướn mày tỏ vẻ không tin, nhưng cậu không nói ra mà hỏi qua chuyện khác: "Sao hồi bé anh rõ sợ mà lại không chịu dừng lại, cứ nhất quyết theo em tới cùng thế?"
"À?..." Tạ Vũ trầm ngâm một lúc: "Chuyện lâu rồi, tôi không nhớ rõ"
"Vậy à?"
Cũng may là còn có hai người kia kể lại. Chứ không, e rằng muốn moi chuyện từ người này thì quả thật là một việc bất khả thi. Tống Trạch bất đắc dĩ nhún vai, bước nhanh về phía trước, Tạ Vũ cũng nối bước theo sau.
Bỗng chiếc điện thoại trong túi quần lúc này đột nhiên rung lên, Tống Trạch từ từ lấy ra, nhìn vào dòng tin nhắn trên thanh thông báo.
Cậu tức thì nhếch khóe môi cười mỉm, sau đó quay người lại đằng sau nhìn Tạ Vũ: "Hai người kia muốn có thế giới riêng nên đã tách ra đi trước rồi. Hay là chúng ta cũng đi khám phá thế giới riêng của mình đi thôi."
Tạ Vũ còn đang mải mê suy nghĩ, vẫn chưa ý thức được cậu vừa rồi nói gì thì đã bị nắm tay kéo đi.
Nhìn xuống bàn tay của mình đang được người nọ nắm chặt, sau đó lại chậm rãi hướng đến bóng lưng phía trước. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, rất nhanh đã gợi lại cho anh khung cảnh quen thuộc.
Cũng là cái nắm tay đến từ bàn tay nhỏ nhắn ấy, cũng là sự ấm áp phát ra từ người trước mặt ấy. Mười hai năm, cậu bé con ngày nào nay đã trở thành một thiếu niên cao ráo. Nhưng cậu vẫn không hề thay đổi, vẫn mãi là cậu. Là sự ấm áp duy nhất sưởi ấm cuộc sống của anh, là một mặt trời nhỏ có thể hiên ngang xé tan đám mây dày đặc mà mọc trên đỉnh núi tuyết lạnh lẽo, làm tan chảy đi những lớp băng luôn bao bọc bên ngoài.
Tạ Vũ khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng chuyển thành kiểu nắm tay đan ngón. Hai người chậm rãi cùng nhau chen qua hàng người đông đúc phía trước. Mặc dù bị tầm mắt của người xung quanh chú ý đến, nhưng họ lúc này chẳng còn quan tâm gì đến nữa, hai tay vẫn không hề có dấu hiệu buông lỏng, thay vào đó càng lúc càng siết chặt lấy nhau hơn mà thong dong đi ra khỏi hàng người.
Hết chương.
- Tác giả có vài lời muốn nói:
Vậy là mọi người có lẽ theo dõi tác phẩm cũng đã được một khoảng thời gian rồi. Thế nhưng, tại đây những cái hố, cũng như những khúc mắc rối rắm vẫn chưa được giải quyết. Vẫn chưa xuất hiện nhân vật dẫn đến tình tiết cao trào của cốt truyện, và vẫn còn rất nhiều ẩn số đang nằm ở đằng sau.
Tuy nhiên vì lối viết của tôi chậm nhiệt, và khá xen kẽ tình tiết. Có thể mọi người sẽ hay không chú ý đến một vài phân đoạn nhỏ tầm vài câu được xuất hiện trong các chương, nhưng thật ra là nó sẽ góp phần dẫn đến một mối liên kết cho tình tiết sau này. Vậy nên tôi mong mọi người sẽ chậm rãi cảm nhận nó, và đừng vội mà bỏ câu chuyện giữa chừng nhé.
Cảm ơn mọi người vì đã theo dõi!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất