Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi
Chương 43: Cảm xúc khó tả
Một lát sau, với nét mặt chán nản như không thể chán nản hơn được nữa, "quân vương" Tống Trạch ngồi trên ghế, cánh tay chống cằm, đảo mắt ngắm nghía các "mỹ nhân" đang tung tăng lượn qua lượn lại bên dưới làn nước trong xanh, lẫn thêm chút sắc vàng.
Cho đến khi cơ thể tuyệt trần của "vị mỹ nhân được đắc sủng" một lần nữa lại trồi lên khỏi mặt nước, "quân vương" tức thì nhìn với ánh mắt si mê, chép miệng giở giọng điệu trêu ghẹo: "Mỹ nhân nhà ai mà lại xinh đẹp đến nao lòng người thế này."
Tạ Vũ lắc đầu làm cho mái tóc vốn ướt nhèm chỉ còn lại một chút lấm tấm nước, từng giọt từng giọt nước lăn dài trên ngũ quan của anh, rồi chậm rãi trượt xuống góc cạnh của sườn mặt.
Những hạt nước long lanh rơi xuống từ tóc, đi một đường lướt qua thân trên, nhưng cuối cùng vẫn là bị gấp khúc tại cơ bụng săn chắc kia.
Cơn gió mát rượi, ánh nắng rực rỡ. Cảm nhận thời tiết tươi đẹp qua từng giác quan, trước mắt còn có "tuyệt sắc mỹ nhân" tạo dáng. Xem như là không còn gì có thể sánh ngang với sự hưởng thụ của "quân vương" Tống Trạch.
Nhưng bỗng nhiên đang chăm chú ngắm nhìn "đại mỹ nhân" thì hai bên tai lại truyền tới giọng nói.
"Vậy không biết ngài đây có muốn xuống dưới đó chơi đùa cùng với "mỹ nhân" không nào?"
Vừa dứt lời, Trịnh Quang cùng Triệu Bân đồng lòng hợp sức. Người nắm hai tay, người nắm hai chân, mỗi bên một đầu mà nhấc cậu đi đến gần hồ bơi.
Tống Trạch ra sức vùng vẫy, miệng không ngừng tha thiết xin tha: "Ây, đừng, đừng, đừng..."
Song cuối cùng vẫn là đã trễ, cơ thể thiếu niên tiếp xúc mạnh lên bề mặt của làn nước tạo nên một tiếng ồ ạt lớn. Nước trong hồ văng tung tóe lên phía trên, nhanh chóng lan ra làm đẫm cả khu vực xung quanh.
Toàn thân ướt sũng như chuột lột, Tống Trạch đưa tay vuốt xuống tầng nước đang chảy dài trên gương mặt, che chắn đi mi mắt của cậu. Nhưng vừa định đứng thẳng người dậy thì bất chợt bước chân không đúng phương hướng mà bị trượt ngang, cả cơ thể tức thì mất thăng bằng nghiêng ngả.
Tưởng chừng như một lần nữa phải chìm nghỉm trong nước, Tống Trạch trước đó còn chuẩn bị tinh thần, nhắm mắt buông xuôi. Tuy nhiên thứ cậu cảm nhận được bấy giờ lại không phải là dòng nước, mà là một thứ lành lạnh bên hông.
Đôi mắt đang nhắm nghiền từ từ mở ra, ngay tức khắc đập vào tầm nhìn là khuôn mặt phóng đại của Tạ Vũ. Chóp mũi hai người hiện tại có lẽ chỉ còn cách nhau vỏn vẹn vài xen ti mét.
Con ngươi đen láy của Tạ Vũ thu hết hình ảnh phản chiếu khuôn mặt của cậu vào bên trong. Nó cho cậu một cảm giác như thể trong đôi mắt ấy, ngoài cậu ra thì chẳng có thêm bất kì một ai khác có thể lọt vào.
Thế là lúc này lại vô thức nhớ tới một câu nói mà bản thân đã từng nghe qua. "Đừng bao giờ dại dột mà nhìn thẳng vào đôi mắt của một kẻ si tình, vì khi nhìn vào, bạn nhất định sẽ bị sự nóng bỏng của nó đốt cháy thành tro."
Cảm xúc bất chợt khó tả nên lời, Tống Trạch bĩu môi, hừ lạnh một tiếng. Duỗi hai tay vòng qua cổ người nọ, sau đó lại bật cả cơ thể đu lên người của anh, hai chân thon gọn vắt chéo qua vùng xương thắt lưng. Nhanh chóng tạo thành tư thế triệt để giam lỏng Tạ Vũ.
Sợi dây cung trong đầu Tạ Vũ bỗng nhiên đứt đoạn, trái tim trong lồng ngực đập loạn lên, gần như đang muốn nhảy ra ngoài.
Song vì sợ thiếu niên trượt xuống, anh vẫn phải duỗi tay đỡ lấy cậu, tư thế như đang trực tiếp ôm người vào lòng, giọng nói khàn khàn, khó khăn phát ra từ cổ họng: "Tiểu, tiểu Trạch?"
Chiếc áo thun mỏng manh bị ướt dính chặt vào thân người mảnh mai. Cánh tay trái đang đặt ngang lưng của thiếu niên lúc này dường như đã có thể cảm nhận được sự thon thả của vòng eo ấy. Tạ Vũ cố gắng trấn tĩnh bản thân, hắng giọng gọi thêm một lần: "Tiểu Trạch, sao thế?"
Người nào đó cuối cùng cũng đã chịu cử động, cậu nhẹ nhàng đặt cằm lên cổ vai anh, làm cho khoảng cách cơ thể của hai người lúc này chỉ còn lại một lớp vải mỏng dính.
Sau đó là từ từ cất lên giọng điệu ỉu xìu: "Chân của em hình như bị trật rồi."
Lời vừa dứt, sắc mặt của người nào đó liền trở nên sa sầm, nhưng cánh tay vẫn cẩn thận bồng bế người trong lòng, bước chân ra khỏi hồ bơi.
Anh đang định đặt người xuống ghế mây để xem xét cổ chân, nhưng thiếu niên vẫn một mực bám dính trên người. Cánh tay đang choàng qua cổ lại càng lúc càng siết chặt hơn.
Không thể hiểu vì sao cậu lại cư xử như vậy, nhưng Tạ Vũ vẫn cố gắng dịu giọng dụ dỗ: "Thả ra một lúc nhé, năm phút thôi. Để tôi xem qua cổ chân cho em đã."
Tống Trạch vùi đầu vào vai anh, hết hít sâu rồi lại thở dài. Cuối cùng mới chịu khẽ nới lỏng cánh tay, phát ra một tiếng ậm ừ thỏa thuận.
Bàn tay cẩn thận cầm lấy cổ chân thon nhỏ, ngón cái anh chạm nhẹ lên các vùng quanh xương sên của cậu: "Chỗ này sao?"
Nhìn ấn đường đang nhăn lại cùng ánh mắt chăm chú kia của anh, Tống Trạch nhẹ gật đầu đáp lại: "Ừm"
Có được câu trả lời, Tạ Vũ ngoảnh đầu liếc xéo về hướng hai tên vừa mới gây chuyện kia, giọng điệu kèm theo một chút trách cứ: "Hai người các cậu còn đứng đấy? Lấy giúp người ta cái hộp y tế đi chứ."
Hai "cha nội" lỡ chơi ngu nhưng lại vô tình giúp hai người kia tiến tới tình huống hiện tại, bấy giờ tay đang chống hông, bốn mắt nhìn nhau, sử dụng ngôn ngữ biểu cảm mà giao tiếp.
Triệu Bân hếch cằm vào hướng cửa Villa, sau đó lại đá chân mày về phía hai người kia.
Trịnh Quang lắc đầu ngao ngán: "Lên kế hoạch thì chả đâu vào đâu, vô tình một khắc liền thành công."
Triệu Bân nhún vai: "Vậy thì tôi đi lấy thuốc, còn cậu đi lấy khăn".
Hết chương.
Cho đến khi cơ thể tuyệt trần của "vị mỹ nhân được đắc sủng" một lần nữa lại trồi lên khỏi mặt nước, "quân vương" tức thì nhìn với ánh mắt si mê, chép miệng giở giọng điệu trêu ghẹo: "Mỹ nhân nhà ai mà lại xinh đẹp đến nao lòng người thế này."
Tạ Vũ lắc đầu làm cho mái tóc vốn ướt nhèm chỉ còn lại một chút lấm tấm nước, từng giọt từng giọt nước lăn dài trên ngũ quan của anh, rồi chậm rãi trượt xuống góc cạnh của sườn mặt.
Những hạt nước long lanh rơi xuống từ tóc, đi một đường lướt qua thân trên, nhưng cuối cùng vẫn là bị gấp khúc tại cơ bụng săn chắc kia.
Cơn gió mát rượi, ánh nắng rực rỡ. Cảm nhận thời tiết tươi đẹp qua từng giác quan, trước mắt còn có "tuyệt sắc mỹ nhân" tạo dáng. Xem như là không còn gì có thể sánh ngang với sự hưởng thụ của "quân vương" Tống Trạch.
Nhưng bỗng nhiên đang chăm chú ngắm nhìn "đại mỹ nhân" thì hai bên tai lại truyền tới giọng nói.
"Vậy không biết ngài đây có muốn xuống dưới đó chơi đùa cùng với "mỹ nhân" không nào?"
Vừa dứt lời, Trịnh Quang cùng Triệu Bân đồng lòng hợp sức. Người nắm hai tay, người nắm hai chân, mỗi bên một đầu mà nhấc cậu đi đến gần hồ bơi.
Tống Trạch ra sức vùng vẫy, miệng không ngừng tha thiết xin tha: "Ây, đừng, đừng, đừng..."
Song cuối cùng vẫn là đã trễ, cơ thể thiếu niên tiếp xúc mạnh lên bề mặt của làn nước tạo nên một tiếng ồ ạt lớn. Nước trong hồ văng tung tóe lên phía trên, nhanh chóng lan ra làm đẫm cả khu vực xung quanh.
Toàn thân ướt sũng như chuột lột, Tống Trạch đưa tay vuốt xuống tầng nước đang chảy dài trên gương mặt, che chắn đi mi mắt của cậu. Nhưng vừa định đứng thẳng người dậy thì bất chợt bước chân không đúng phương hướng mà bị trượt ngang, cả cơ thể tức thì mất thăng bằng nghiêng ngả.
Tưởng chừng như một lần nữa phải chìm nghỉm trong nước, Tống Trạch trước đó còn chuẩn bị tinh thần, nhắm mắt buông xuôi. Tuy nhiên thứ cậu cảm nhận được bấy giờ lại không phải là dòng nước, mà là một thứ lành lạnh bên hông.
Đôi mắt đang nhắm nghiền từ từ mở ra, ngay tức khắc đập vào tầm nhìn là khuôn mặt phóng đại của Tạ Vũ. Chóp mũi hai người hiện tại có lẽ chỉ còn cách nhau vỏn vẹn vài xen ti mét.
Con ngươi đen láy của Tạ Vũ thu hết hình ảnh phản chiếu khuôn mặt của cậu vào bên trong. Nó cho cậu một cảm giác như thể trong đôi mắt ấy, ngoài cậu ra thì chẳng có thêm bất kì một ai khác có thể lọt vào.
Thế là lúc này lại vô thức nhớ tới một câu nói mà bản thân đã từng nghe qua. "Đừng bao giờ dại dột mà nhìn thẳng vào đôi mắt của một kẻ si tình, vì khi nhìn vào, bạn nhất định sẽ bị sự nóng bỏng của nó đốt cháy thành tro."
Cảm xúc bất chợt khó tả nên lời, Tống Trạch bĩu môi, hừ lạnh một tiếng. Duỗi hai tay vòng qua cổ người nọ, sau đó lại bật cả cơ thể đu lên người của anh, hai chân thon gọn vắt chéo qua vùng xương thắt lưng. Nhanh chóng tạo thành tư thế triệt để giam lỏng Tạ Vũ.
Sợi dây cung trong đầu Tạ Vũ bỗng nhiên đứt đoạn, trái tim trong lồng ngực đập loạn lên, gần như đang muốn nhảy ra ngoài.
Song vì sợ thiếu niên trượt xuống, anh vẫn phải duỗi tay đỡ lấy cậu, tư thế như đang trực tiếp ôm người vào lòng, giọng nói khàn khàn, khó khăn phát ra từ cổ họng: "Tiểu, tiểu Trạch?"
Chiếc áo thun mỏng manh bị ướt dính chặt vào thân người mảnh mai. Cánh tay trái đang đặt ngang lưng của thiếu niên lúc này dường như đã có thể cảm nhận được sự thon thả của vòng eo ấy. Tạ Vũ cố gắng trấn tĩnh bản thân, hắng giọng gọi thêm một lần: "Tiểu Trạch, sao thế?"
Người nào đó cuối cùng cũng đã chịu cử động, cậu nhẹ nhàng đặt cằm lên cổ vai anh, làm cho khoảng cách cơ thể của hai người lúc này chỉ còn lại một lớp vải mỏng dính.
Sau đó là từ từ cất lên giọng điệu ỉu xìu: "Chân của em hình như bị trật rồi."
Lời vừa dứt, sắc mặt của người nào đó liền trở nên sa sầm, nhưng cánh tay vẫn cẩn thận bồng bế người trong lòng, bước chân ra khỏi hồ bơi.
Anh đang định đặt người xuống ghế mây để xem xét cổ chân, nhưng thiếu niên vẫn một mực bám dính trên người. Cánh tay đang choàng qua cổ lại càng lúc càng siết chặt hơn.
Không thể hiểu vì sao cậu lại cư xử như vậy, nhưng Tạ Vũ vẫn cố gắng dịu giọng dụ dỗ: "Thả ra một lúc nhé, năm phút thôi. Để tôi xem qua cổ chân cho em đã."
Tống Trạch vùi đầu vào vai anh, hết hít sâu rồi lại thở dài. Cuối cùng mới chịu khẽ nới lỏng cánh tay, phát ra một tiếng ậm ừ thỏa thuận.
Bàn tay cẩn thận cầm lấy cổ chân thon nhỏ, ngón cái anh chạm nhẹ lên các vùng quanh xương sên của cậu: "Chỗ này sao?"
Nhìn ấn đường đang nhăn lại cùng ánh mắt chăm chú kia của anh, Tống Trạch nhẹ gật đầu đáp lại: "Ừm"
Có được câu trả lời, Tạ Vũ ngoảnh đầu liếc xéo về hướng hai tên vừa mới gây chuyện kia, giọng điệu kèm theo một chút trách cứ: "Hai người các cậu còn đứng đấy? Lấy giúp người ta cái hộp y tế đi chứ."
Hai "cha nội" lỡ chơi ngu nhưng lại vô tình giúp hai người kia tiến tới tình huống hiện tại, bấy giờ tay đang chống hông, bốn mắt nhìn nhau, sử dụng ngôn ngữ biểu cảm mà giao tiếp.
Triệu Bân hếch cằm vào hướng cửa Villa, sau đó lại đá chân mày về phía hai người kia.
Trịnh Quang lắc đầu ngao ngán: "Lên kế hoạch thì chả đâu vào đâu, vô tình một khắc liền thành công."
Triệu Bân nhún vai: "Vậy thì tôi đi lấy thuốc, còn cậu đi lấy khăn".
Hết chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất