Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi
Chương 6: Gia thế
Dạ tiệc lần này là tiệc mừng Tạ gia vừa trúng thầu được dự án lớn. Tuy còn sớm nhưng bên trong đại sảnh đã xuất hiện không ít những thế gia có tên tuổi nhỏ trong nước, bọn họ cùng nhau hàn huyên.
Những người này tới tham gia, trong lòng đều có chủ ý muốn tạo mối quan hệ cùng Tạ gia. Những đứa trẻ tầm độ tuổi Tạ Vũ cũng đều được mang tới, xem ra là đều có ý đồ.
Tống Trạch chậm rãi đi lên lầu gác, tại đây phần lớn đều là đám con trai con gái được dắt theo, nói trắng ra thì là nơi tập trung của những người có độ tuổi tầm Tạ Vũ, những thiếu gia, tiểu thư, những người có thể kế thừa gia tộc trong tương lai.
Vừa nhìn xuống đại sảnh phía dưới, Tống Trạch vừa tìm một cái bàn nằm trong góc. Mãi tới khi tìm được một chỗ vừa khuất vừa có thể quan sát được cửa chính của đại sảnh, cậu mới ngồi xuống, thong dong lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Nhưng còn chưa kịp chơi được gì thì đã bị những tiếng âm thanh trêu đùa gần đó làm cho phiền. Tống Trạch ngước mặt lên liền bắt gặp một đám thiếu niên ăn mặc xa hoa, trang trọng, vừa liếc mắt qua cũng đủ biết là con cái của các gia đình không nhỏ. Đám người đó thấy cậu nhìn sang cũng ngay lập tức đi đến bắt chuyện, trong giọng nói chứa đầy sự giễu cợt:
"Yo, không biết là vị thiếu gia nhà nào lại ngồi một mình ở đây?"
Cong khóe môi hứng thú, Tống Trạch đột nhiên nảy ra một ý tưởng giúp giải trí không tồi.
Hệ thống sợ cậu sắp quậy liền nhảy ra nhắc nhở:
[Kí chủ à, anh trai vừa nãy mới bảo cậu không được quậy.]
"Tôi đâu có quậy" Tống Trạch biểu cảm bất đắc dĩ đáp lại hệ thống, sau đó lại hỏi nó: "Cậu ta là ai vậy?"
Hệ thống tìm thông tin người trước mặt rất nhanh liền trả lời:
[Cậu ta là Vương Lỗi, con trai của nhà họ Vương. Không có nhiều thông tin của cậu ta cho lắm.]
"Nhà họ Vương à? Ghê gớm không?"
[Cũng không ghê gớm lắm, chỉ là một gia đình giàu có, mới vươn lên được hai năm thôi, không thể sánh ngang với Tứ đại gia tộc được]
"Mới nổi được hai năm à? Hèn gì cậu ta không biết tôi"
Hệ thống cảm thán: [Kí chủ cũng không trách cậu ta được, Tống Trạch từ bé đến lớn rất ít khi xuất hiện tại những nơi như này. Vậy nên ngoài Tứ đại gia tộc ra, các thế gia lớn khác còn không biết cậu, nói chi tới một thế gia mới nổi hai năm]
"Mà này hệ thống, cậu thử nói xem tình tiết như này có quen không?"
[Tình tiết như này? Ý cậu là sao?] Hệ thống quả thật không thể hiểu nổi người thiếu niên này nghĩ gì. Nó liền ngơ ra một lúc
"Chậc, thì là chút nữa sẽ xuất hiện một anh nam chính lạnh lùng, sau đó anh ta thốt lên câu thoại quốc dân "Trời lạnh rồi, Vương thị nên phá sản đi thôi""
[Ôi kí chủ của tôi, phải cậu không đấy?]
"Ha, đùa thôi. Tôi đâu có như..."
"Này đang nói chuyện với cậu đấy." Cuộc trò chuyện của Tống Trạch và hệ thống đột nhiên bị ngắt ngang bởi một tiếng nói lớn. Cậu lúc này mới nhớ ra mình đã lãng quên mất cái đám người này.
Chậm rãi quay sang nhìn tên Vương có chút Lỗi kia, Tống Trạch hờ hững dựa người lên ghế sô pha, hai chân bắt chéo vào nhau, tay thì đan trước ngực, bộ dáng cực kỳ kiêu căng mà nói: "Thật ngại quá, lần đầu đến đây, chẳng biết ai nên mới ngồi một mình"
Lúc này bên cạnh gã truyền đến một tiếng khúc khích như cười nhạo xem thường, Vương Lỗi cứ như vậy được một đám sao vây xung quanh, tôn lên làm ánh trăng. Còn cậu thì cứ như cái cây bị bọn họ nhìn xuống.
Từ ngữ trào phúng từ đôi môi của ánh trăng kia lại phát ra: "Không biết vị thiếu gia đây đến từ gia tộc nào vậy?"
Quả thật hào môn ở thành phố S đều có mấy nhà như vậy, họ lớn hơn người khác một chút là liền muốn kiếm người yếu thế hơn mà khoe khoang, trêu đùa.
Tống Trạch giả vờ cười ngượng đáp: "À không giấu gì cậu, chỉ là một thế gia nhỏ mới nổi hai năm mà thôi, cũng không thể gọi là thiếu gia gì." Dứt lời cậu cầm lấy ly rượu ít cồn trong tay, khẽ nhấp một ngụm.
Nghe được lời vừa rồi, đám thiếu niên ngay lập tức im lặng hẳn, bầu không khí gượng gạo bao phủ lấy xung quanh. Vương Lỗi tức giận đến thay đổi cả nét mặt, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười thương mại của mình, sau đó cố lơ đi vấn đề vừa rồi: "Xem ra cậu ngồi một mình ở đây chơi điện thoại rất cô đơn, trông đáng thương thật đó. Hay để bọn tôi chơi cùng nữa, cậu thấy thế nào?"
Giả vờ lộ chút vui mừng, cậu cười nói: "Vậy thì tốt quá rồi, rất vui được là quen."
"Để tôi mời cậu ly rượu, xem như làm quen."
Đám thiếu niên bên cạnh đều kìm nén, thấp giọng cười thầm.
Vương Lỗi gọi đến hai ly rượu thượng hạng, hai tay hắn cầm lấy ly rượu nói: "Nếu cậu đã ở đây rồi, chi bằng nếm thử mùi vị của rượu thượng hạng xem thế nào. Lỡ đâu sau này về nhà khó mà được thử"
Dứt lời hắn cầm một ly rượu đưa về phía cậu, nhưng còn chưa đợi cậu đưa tay ra cầm lấy, ly rượu đã bị hắn dốc xuống dưới, rượu đỏ chảy đầy sàn gạch màu trắng tạo nên một vết loang lổ bắt mắt.
"Ngại quá, có lẽ do ly rượu này nó biết thà đổ xuống sàn cũng không muốn vào tay cậu"
Tống Trạch chán nản ngồi xuống sô pha, cậu còn tưởng tên này có trò gì đó lớn lắm, nhưng xem ra chỉ có thể nghĩ đến những trò trẻ con như này là cùng. Liếc mắt nhìn vệt đỏ của rượu, cậu tỏ vẻ tiếc nuối:
"Ôi, tiếc thật đó"
Hết chương.
Những người này tới tham gia, trong lòng đều có chủ ý muốn tạo mối quan hệ cùng Tạ gia. Những đứa trẻ tầm độ tuổi Tạ Vũ cũng đều được mang tới, xem ra là đều có ý đồ.
Tống Trạch chậm rãi đi lên lầu gác, tại đây phần lớn đều là đám con trai con gái được dắt theo, nói trắng ra thì là nơi tập trung của những người có độ tuổi tầm Tạ Vũ, những thiếu gia, tiểu thư, những người có thể kế thừa gia tộc trong tương lai.
Vừa nhìn xuống đại sảnh phía dưới, Tống Trạch vừa tìm một cái bàn nằm trong góc. Mãi tới khi tìm được một chỗ vừa khuất vừa có thể quan sát được cửa chính của đại sảnh, cậu mới ngồi xuống, thong dong lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Nhưng còn chưa kịp chơi được gì thì đã bị những tiếng âm thanh trêu đùa gần đó làm cho phiền. Tống Trạch ngước mặt lên liền bắt gặp một đám thiếu niên ăn mặc xa hoa, trang trọng, vừa liếc mắt qua cũng đủ biết là con cái của các gia đình không nhỏ. Đám người đó thấy cậu nhìn sang cũng ngay lập tức đi đến bắt chuyện, trong giọng nói chứa đầy sự giễu cợt:
"Yo, không biết là vị thiếu gia nhà nào lại ngồi một mình ở đây?"
Cong khóe môi hứng thú, Tống Trạch đột nhiên nảy ra một ý tưởng giúp giải trí không tồi.
Hệ thống sợ cậu sắp quậy liền nhảy ra nhắc nhở:
[Kí chủ à, anh trai vừa nãy mới bảo cậu không được quậy.]
"Tôi đâu có quậy" Tống Trạch biểu cảm bất đắc dĩ đáp lại hệ thống, sau đó lại hỏi nó: "Cậu ta là ai vậy?"
Hệ thống tìm thông tin người trước mặt rất nhanh liền trả lời:
[Cậu ta là Vương Lỗi, con trai của nhà họ Vương. Không có nhiều thông tin của cậu ta cho lắm.]
"Nhà họ Vương à? Ghê gớm không?"
[Cũng không ghê gớm lắm, chỉ là một gia đình giàu có, mới vươn lên được hai năm thôi, không thể sánh ngang với Tứ đại gia tộc được]
"Mới nổi được hai năm à? Hèn gì cậu ta không biết tôi"
Hệ thống cảm thán: [Kí chủ cũng không trách cậu ta được, Tống Trạch từ bé đến lớn rất ít khi xuất hiện tại những nơi như này. Vậy nên ngoài Tứ đại gia tộc ra, các thế gia lớn khác còn không biết cậu, nói chi tới một thế gia mới nổi hai năm]
"Mà này hệ thống, cậu thử nói xem tình tiết như này có quen không?"
[Tình tiết như này? Ý cậu là sao?] Hệ thống quả thật không thể hiểu nổi người thiếu niên này nghĩ gì. Nó liền ngơ ra một lúc
"Chậc, thì là chút nữa sẽ xuất hiện một anh nam chính lạnh lùng, sau đó anh ta thốt lên câu thoại quốc dân "Trời lạnh rồi, Vương thị nên phá sản đi thôi""
[Ôi kí chủ của tôi, phải cậu không đấy?]
"Ha, đùa thôi. Tôi đâu có như..."
"Này đang nói chuyện với cậu đấy." Cuộc trò chuyện của Tống Trạch và hệ thống đột nhiên bị ngắt ngang bởi một tiếng nói lớn. Cậu lúc này mới nhớ ra mình đã lãng quên mất cái đám người này.
Chậm rãi quay sang nhìn tên Vương có chút Lỗi kia, Tống Trạch hờ hững dựa người lên ghế sô pha, hai chân bắt chéo vào nhau, tay thì đan trước ngực, bộ dáng cực kỳ kiêu căng mà nói: "Thật ngại quá, lần đầu đến đây, chẳng biết ai nên mới ngồi một mình"
Lúc này bên cạnh gã truyền đến một tiếng khúc khích như cười nhạo xem thường, Vương Lỗi cứ như vậy được một đám sao vây xung quanh, tôn lên làm ánh trăng. Còn cậu thì cứ như cái cây bị bọn họ nhìn xuống.
Từ ngữ trào phúng từ đôi môi của ánh trăng kia lại phát ra: "Không biết vị thiếu gia đây đến từ gia tộc nào vậy?"
Quả thật hào môn ở thành phố S đều có mấy nhà như vậy, họ lớn hơn người khác một chút là liền muốn kiếm người yếu thế hơn mà khoe khoang, trêu đùa.
Tống Trạch giả vờ cười ngượng đáp: "À không giấu gì cậu, chỉ là một thế gia nhỏ mới nổi hai năm mà thôi, cũng không thể gọi là thiếu gia gì." Dứt lời cậu cầm lấy ly rượu ít cồn trong tay, khẽ nhấp một ngụm.
Nghe được lời vừa rồi, đám thiếu niên ngay lập tức im lặng hẳn, bầu không khí gượng gạo bao phủ lấy xung quanh. Vương Lỗi tức giận đến thay đổi cả nét mặt, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười thương mại của mình, sau đó cố lơ đi vấn đề vừa rồi: "Xem ra cậu ngồi một mình ở đây chơi điện thoại rất cô đơn, trông đáng thương thật đó. Hay để bọn tôi chơi cùng nữa, cậu thấy thế nào?"
Giả vờ lộ chút vui mừng, cậu cười nói: "Vậy thì tốt quá rồi, rất vui được là quen."
"Để tôi mời cậu ly rượu, xem như làm quen."
Đám thiếu niên bên cạnh đều kìm nén, thấp giọng cười thầm.
Vương Lỗi gọi đến hai ly rượu thượng hạng, hai tay hắn cầm lấy ly rượu nói: "Nếu cậu đã ở đây rồi, chi bằng nếm thử mùi vị của rượu thượng hạng xem thế nào. Lỡ đâu sau này về nhà khó mà được thử"
Dứt lời hắn cầm một ly rượu đưa về phía cậu, nhưng còn chưa đợi cậu đưa tay ra cầm lấy, ly rượu đã bị hắn dốc xuống dưới, rượu đỏ chảy đầy sàn gạch màu trắng tạo nên một vết loang lổ bắt mắt.
"Ngại quá, có lẽ do ly rượu này nó biết thà đổ xuống sàn cũng không muốn vào tay cậu"
Tống Trạch chán nản ngồi xuống sô pha, cậu còn tưởng tên này có trò gì đó lớn lắm, nhưng xem ra chỉ có thể nghĩ đến những trò trẻ con như này là cùng. Liếc mắt nhìn vệt đỏ của rượu, cậu tỏ vẻ tiếc nuối:
"Ôi, tiếc thật đó"
Hết chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất