Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện
Chương 98
Anh nhớ rõ Quý Khinh Chu từng nói với anh rằng, “Tôi ở trước mặt anh không giống với khi tôi ở trước mặt người khác.”
Thế nhưng giờ đây, Sở Thành nhìn không thấu gì cả.
Anh nhắm mắt lại, đem hết tất cả cảm xúc tồi tệ ấy giấu tận xuống sâu đáy lòng, anh nhẹ nhàng nói, “Sinh nhật vui vẻ.”
Quý Khinh Chu đáp lại, “Cảm ơn anh.”
Như anh đoán, câu nói không hề có tình cảm.
Sở Thành buông cậu ra, anh xoay người, vậy cũng tốt, anh tự nhủ, ít nhất khi ra đi Quý Khinh Chu sẽ không khổ sở, như vậy là đủ rồi.
Thời điểm ăn cơm, Sở Thành tặng món quà sinh nhật mà anh đã chuẩn bị cho Quý Khinh Chu, “Mở ra nhìn xem.”
Quý Khinh Chu mở hộp quà ra, mới phát hiện bên trong là một xâu chìa khóa.
“Đây là chìa khóa căn nhà của tôi ở phía nam thành phố, là một căn nhà song lập, rộng khoảng 400m2, có đủ loại đồ đạc và một khoảng sân nhỏ. Nếu muốn, sau này cậu có thể trồng một số loài hoa và cây nhỏ, có thể xem như là bồi dưỡng tình cảm.”
Quý Khinh Chu không nghĩ tới anh sẽ tặng cho cậu một căn nhà, liền lên tiếng từ chối, “Tôi không muốn nhận món quà này đâu.”
“Nhận đi, đồ tôi đã tặng, sẽ không thu hồi.”
“Nhưng tôi cảm thấy rất xấu hổ khi nhận món quà này.” Cậu nhìn Sở Thành, dựa vào cái gì cậu nhận lấy căn nhà này từ Sở Thành, ngay cả là tình nhân của Sở Thành cậu còn không được tính, thì cậu có tư cách gì để nhận lấy căn nhà này đây.
“Chu Chu, hôm nay là sinh nhật của cậu, có sinh nhật nào mà không nhận quà đâu? Nhận đi, đừng vì chuyện này mà hai ta khắc khẩu, không đáng.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, cậu không nói thêm gì nữa, thật lâu sau, mới nhận lấy xâu chìa khóa, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn. Cậu không muốn nhận căn nhà này, cậu nghĩ, chờ đến ngày cậu rời đi, cậu sẽ đưa xâu chìa khóa này lại cho Sở Thành, còn bây giờ, hai người không nên vì chuyện này mà khắc khẩu, đúng là không đáng.
Sở Thành thấy cậu nhận rồi, lúc này mới vừa lòng, giúp cậu cắt bò bít tết xong, sau đó đặt ở trước mặt cậu, “Ăn đi.”
Quý Khinh Chu “Ừ” một tiếng, cầm dao nĩa lên.
Không được bao lâu, đã đến ngày 29 tháng 8, hợp đồng của Quý Khinh Chu và Sở Thành sẽ kết thúc vào ngày 30 tháng 8, khi đó cậu sẽ rời khỏi nhà Sở Thành, thế nên ngày 29, Quý Khinh Chu đã bắt đầu thu thập hành lý. Sở Thành nhìn cậu thu thập hành lý, vô cớ bực bội trong lòng, anh kiềm nén cảm xúc lại, sau đó bảo đảm với Quý Khinh Chu, “Tiền thuốc men của mẹ cậu, tôi vẫn sẽ tiếp tục gánh vác.”
Quý Khinh Chu muốn thương lượng với anh, “Bây giờ tôi đã có thể tự……”
Nhưng cậu còn chưa kịp nói xong, Sở Thành đã cắt ngang, thái độ của Sở Thành rất kiên quyết, “Không phải trước đó đã nói rồi sao, tôi phụ trách tiền thuốc men của mẹ cậu, không chỉ một năm, mà là toàn bộ, tôi đã nói là sẽ giữ lời.”
Quý Khinh Chu không muốn ầm ĩ với anh, cậu quyết định thôi cứ nhớ kỹ trước, chờ sau này tích cóp đủ rồi, sẽ trả hết một lần cho anh. “Ừm”, cậu tạm thời đồng ý.
Sở Thành không nói nữa, tiếp tục nhìn cậu thu thập hành lý.
Đồ của Quý Khinh Chu không nhiều lắm, khi đến cậu kéo hai vali, hiện tại rời đi, cậu cũng chỉ kéo hai vali. Sở Thành nhìn bình thủy tinh ngôi sao đang đặt trên tủ đầu giường, anh bước qua cầm bình lên đưa cho Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu nhìn bình thủy tinh trong tay anh, nhìn ngôi sao bên trong, liền nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, nhớ tới khi đó Sở Thành dịu dàng chúc phúc cậu. Cậu duỗi tay tiếp nhận, đoạn khẽ nói, “Cảm ơn anh.”
“Không khách khí.”
Quý Khinh Chu nhét bình vào trong vali, sau đó, kéo khóa lại.
Buổi tối trước khi ngủ, Quý Khinh Chu hỏi Sở Thành, “Sáng mai anh sẽ dậy đi làm luôn hay sao?”
“Tôi muốn tiễn cậu.” Sở Thành nói.
Quý Khinh Chu liền từ chối, “Không cần đâu.”
Sở Thành ôm cậu, không khỏi ôm chặt hơn chút nữa, Quý Khinh Chu nhẹ nhàng mà cũng kiên định nói, “Tôi muốn tự mình rời đi.”
Sở Thành cúi đầu nhìn cậu, nhưng cũng chỉ nhìn thấy được đỉnh đầu, “Ừ.” Anh hôn đỉnh đầu Quý Khinh Chu, thỏa hiệp nói.
Tối hôm đó, Sở Thành ngủ không hề yên ổn, anh mơ một giấc mơ, trong mơ không có Quý Khinh Chu, anh đang miêu tả với đám Tần Học rằng, “Quý Khinh Chu à, là tình nhân nhỏ bé của tôi, mấy ông đã gặp qua rồi đó, còn ngồi quét làn đạn cho cậu ấy nữa, bộ mấy ông quên rồi sao?”
Thế nhưng Tần Học lại chỉ cười nói, “Ông nói cái gì vậy, không phải Quý Khinh Chu đã sớm chạy đi cùng với Phương Diệu Tuyên rồi sao? Phương Diệu Tuyên thay cậu ta trả hết số tiền nợ cho ông, ông quên rồi à.”
“Ông nói bậy cái gì vậy,” Sở Thành tức giận nói, “Tuy trước đó cậu ấy có qua lại với Phương Diệu Tuyên, nhưng sau đó đã kết thúc rồi, bây giờ cậu ấy đang ở cùng với tôi mà.”
Tần Học cạn lời, “Ông hỏi đám An Minh xem, nhìn xem có phải Quý Khinh Chu đang ở bên cạnh Phương Diệu Tuyên không, ông điên rồi à? Tới giờ vẫn còn nhớ thương cậu ta, A Thành, ông đâu phải loại người này đâu.”
Sở Thành cảm thấy Tần Học mới điên rồi, thế nhưng Dư An Minh, Diêu Tu Viễn và Thiệu Vĩnh, ai cũng đứng về phía Tần Học. Anh hết cách, đành quay sang hỏi Dư An Nghi, “Hai người các em quen biết nhau, quan hệ không tồi, em có nhớ không?”
Dư An Nghi lạnh lùng cười một tiếng, “Em với cậu ta quan hệ không tồi á? A Thành anh tỉnh lại đi, cậu ta là một tên ở tuyến 18, là một cái tên mơ hồ, căn bản em còn chưa gặp qua, sao có thể có quan hệ không tồi với cậu ta chứ? Có mà quan hệ trong mơ của anh không tồi ý.”
Sở Thành cảm thấy cả đám chẳng ai nói lý cả, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Quý Khinh Chu, nhưng điện thoại không thông. Anh muốn nhắn wechat cho Quý Khinh Chu, nhưng trong wechat lại không có liên lạc của người này. Anh lại chuyển sang nhìn weibo của Quý Khinh Chu, phát hiện weibo cậu dường như chẳng có nội dung nào, hơn nữa còn là một weibo vô cùng xa lạ.
Sở Thành bắt đầu luống cuống, anh hỏi Chu Thành Phong gần đây Quý Khinh Chu đang làm gì, Chu Thành Phong tỏ vẻ anh không biết, Quý Khinh Chu đã ngưng hợp đồng với Tây Ngu từ lâu rồi, hiện tại cậu đang ở phòng làm việc của Phương Diệu Tuyên, nên anh cũng không biết hoạt động gần đây của cậu là gì.
Sở Thành cảm thấy không đúng, tất cả đều không đúng, rõ ràng Quý Khinh Chu đang ở Tây Ngu, rõ ràng cậu đang ở bên cạnh anh! Anh lái xe trở về nhà, nhưng trong nhà lại chẳng có một chút dấu vết sinh hoạt nào của Quý Khinh Chu. Trong phòng ngủ của anh, trên giường chỉ có một gối đầu, phòng quần áo của anh cũng chỉ có quần áo và giày của anh, anh nhìn về phía tủ đầu giường, nơi đó không hề có bình thủy tinh chứa đầy ngôi sao như thường ngày vẫn thấy. Sở Thành nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh, trên bồn rửa mặt cũng chỉ có một bộ vật dụng vệ sinh cá nhân của một mình anh.
Quý Khinh Chu đâu rồi? Quý Khinh Chu ở chung với anh đâu rồi? Cậu đã đi đâu rồi? Vì sao tất cả mọi người đều nói cậu đang ở bên cạnh Phương Diệu Tuyên, vì sao cậu không ở chỗ anh? Sở Thành ngẩng đầu lên, anh kinh ngạc phát hiện, anh ở trong gương, trên cổ rỗng tuếch. Mặt dây chuyền Quý Khinh Chu tặng anh, đã không thấy đâu nữa rồi.
Nháy mắt Sở Thành liền bừng tỉnh, anh vô thức giật giật cánh tay, cảm nhận được xúc cảm ấm áp bên cạnh, theo bản năng liền ôm chặt người vào trong lòng. Sở Thành cảm thấy bản thân có chút hoảng, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra, anh vươn tay vặn mở đèn ngủ trên đầu giường, dưới ánh đèn mờ nhạt anh nhìn Quý Khinh Chu đang yên tĩnh ngủ say trong lòng, nhớ lại giấc mơ vừa rồi mà thấy sợ.
Anh điều chỉnh ánh sáng tối đi một chút, anh ôm lấy Quý Khinh Chu, nhìn cậu chăm chú không chớp mắt, sau đó, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu.
Đêm đó, Sở Thành thức trắng cả đêm, anh cứ như vậy nhìn Quý Khinh Chu, ngẫu nhiên sẽ hôn cậu một cái, sau đó lại lẳng lặng ôm cậu.
Sáng sớm khi rời giường, trong lòng Sở Thành hối hận như từng đợt thủy triều mãnh liệt xô vào bờ, anh hối hận, anh không nên để Quý Khinh Chu rời đi, anh không muốn Quý Khinh Chu rời đi. Anh ôm Quý Khinh Chu, cúi người hôn cậu một lần cuối cùng, dịu dàng mà quý trọng, sau đó, anh xuống giường, để lại không gian cho Quý Khinh Chu.
Sau khi anh rời đi không được bao lâu, Quý Khinh Chu đã tỉnh, cậu nằm trên giường một hồi, sau đó mới rời giường thay quần áo, gắp gọn chăn, chuẩn bị rời đi.
Cậu đem chìa khóa xe, chìa khóa căn nhà mà Sở Thành tặng đặt hết trên tủ đầu giường phòng ngủ của anh, để anh có thể dễ dàng nhìn thấy. Cậu nhìn quanh căn phòng cậu đã ngủ suốt một năm này, tuy có chút không nỡ, nhưng cuối cùng cậu vẫn từ từ cất bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Quý Khinh Chu chợt nhìn bình thủy tinh hoa hồng cậu đặt bên ban công, đó là món quà mà Sở Thành đã tặng cậu vào ngày lễ tình nhân. Cậu không có người yêu, cho nên cậu không có lễ tình nhân, nhưng cậu có yêu thích một người, cho nên cậu muốn có một lễ tình nhân. Mà Sở Thành, hôm đó Sở Thành đã tặng cậu chín đóa hoa hồng và một hộp chocolate.
Chín đóa hoa hồng, lâu lâu dài dài, Quý Khinh Chu rất thích ý nghĩa này, cho dù cậu biết, đây là chuyện không có khả năng. Thế nhưng cậu vẫn luôn rất quý trọng, cho nên trước khi hoa hồng héo rũ, cậu đã phơi khô để giữ gìn dáng vẻ nở rộ tuyệt đẹp của hoa, sau đó cắm vào bình, làm trang trí trong nhà.
Bây giờ cậu phải rời đi rồi, những đóa hoa hồng này, cũng nên vứt luôn đi thôi. Quý Khinh Chu cầm bình hoa lên, muốn mang những đóa hoa hồng này đi, nhưng khi cầm lên rồi, nhìn vẻ đẹp nâu đỏ diễm lệ của hoa, cậu lại yên lặng đặt bình lại chỗ cũ.
Giữ lại đi, Quý Khinh Chu nghĩ, thôi cứ giữ lại đi, ít nhất, nó cũng đã từng nở rộ rất đẹp trong căn nhà này.
Cuối cùng Quý Khinh Chu nhìn thoáng qua bình hoa hồng, tay kéo vali, rời khỏi căn nhà của Sở Thành.
Hôm đó, Quý Khinh Chu đi vô cùng thoải mái, trong căn nhà chất đầy tài phú của Sở Thành, cậu không hề lấy đi bất cứ thứ gì, chỉ lấy đi khối ngọc và những ngôi sao thật sự thuộc về cậu mà thôi.
Khi đến cậu vô cùng sạch sẽ, tay kéo theo hai vali, khi đi cũng vô cùng sạch sẽ, cũng kéo hai vali, khác nhau duy nhất chính là, khi đi cậu để lại tình yêu đã từng nở rộ rất đẹp của cậu, để lại thanh xuân đã từng khiến trái tim cậu rung động, khiến cậu lặng lẽ yêu thích.
Ứng Niên biết hôm nay cậu muốn chuyển nhà, cố ý lái xe đến đón cậu, thấy cậu chỉ kéo mỗi hai chiếc vali, anh liền kinh ngạc hỏi, “Đồ ít vậy?”
“Ừ.”
“Vậy có cần mua thêm gì không? Lát nữa tiện đường ghé siêu thị luôn.”
“Mua chút đồ dùng sinh hoạt đi,” Quý Khinh Chu nói, “Tôi không lấy theo mấy thứ này.”
“Mua thêm vài món nữa, hôm nay cậu vừa chuyển nhà, xem như làm tiệc tân gia đi.”
“Được.”
Rất nhanh hai người đã dạo quanh siêu thị một vòng, mua đồ dùng sinh hoạt cùng rau quả, Ứng Niên hỏi cậu, “Cậu muốn uống rượu không?”
Quý Khinh Chu lắc đầu, cậu tự biết tửu lượng của cậu như thế nào, đời này cậu sẽ không uống rượu nữa.
Ứng Niên thấy vậy, cũng chỉ cầm theo vài lon bia cho anh.
Hai người tính tiền, để đồ vào xe, sau đó lái xe chạy về căn nhà mới của Quý Khinh Chu.
Dọn vào nhà mới, điều đầu tiên phải làm đương nhiên là quét tước vệ sinh, Ứng Niên và Quý Khinh Chu hai người vừa quét vừa tán gẫu, vừa quét vừa dọn, ngược lại phối hợp vô cùng ăn ý, nhưng dù sau căn hộ này cũng rộng gần 300m2, quét dọn một hồi, đúng là có chút mệt.
“Hôm nào để tôi đưa robot quét dọn qua cho cậu, bằng không quá mệt mỏi, cậu cũng không phải thuê dì giúp việc.”
“Anh đưa tôi rồi anh dùng cái gì?” Quý Khinh Chu hỏi anh.
Ứng Niên cười ha ha, “Tôi có nhiều lắm, tôi là người đại diện phát ngôn của thương hiệu này mà, nên thương hiệu này có tặng cho tôi vài cái, có thể xếp thành một dàn anh em hồ lô biến luôn cũng được. Cậu muốn màu nào, cho cậu quyền lựa chọn đó.”
“Màu đen đi.” Quý Khinh Chu nói, “Màu đen cho đỡ dơ.”
“OK.”
Hai người nghỉ ngơi một chút, sau đó lại bắt đầu bận rộn, năng lực hoạt động của Ứng Niên rất mạnh, không được bao lâu đã thu xếp xong căn nhà cho cậu. Quý Khinh Chu nhìn sắc trời gần tối, cậu hỏi: “Đói bụng chưa? Ăn cơm đi.”
Ứng Niên đồng ý, “Ăn lẩu đi, tương đối dễ làm, lát nữa dọn cũng nhanh.”
“Ừm.”
Hai người cùng nhau rửa đồ ăn, sau đó bắt một nồi lẩu lên.
Ứng Niên đổ bia ra ly, đưa một ly sang cho Quý Khinh Chu, cậu từ chối nói, “Tôi thật sự không uống.”
“Không thích à?”
“Tửu lượng không tốt, không uống được.”
“Vậy bia trái cây thì sao?” Ứng Niên hỏi cậu, “Uống bia trái cây chắc là được chứ.”
Quý Khinh Chu vẫn chưa uống bia trái cây ở thế giới này bao giờ, cậu cảm thấy có thể nếm thử một chút, nhưng ngay khi cậu vừa mới chuẩn bị đáp ứng, thì chợt nhớ đến cậu đã từng đáp ứng Sở Thành rằng sẽ không uống bia uống rượu cùng với người khác, nên đành từ chối nói, “Thôi bỏ đi, tôi uống nước là được rồi.”
Ứng Niên cũng không làm khó cậu, rót một ly nước cho cậu.
Hai người cùng nhau cụng ly, Ứng Niên chúc mừng, “Dọn qua nhà mới, chúc cậu có một bắt đầu mới suôn sẻ.”
“Cảm ơn.”
Hương vị nồi lẩu rất tuyệt, Quý Khinh Chu vừa ăn vừa tán gẫu với Ứng Niên, ngày đầu tiên rời khỏi Sở Thành, bởi vì có người bên cạnh, nên so với những gì cậu tưởng tượng, ngày hôm nay cậu trải qua nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thế nhưng giờ đây, Sở Thành nhìn không thấu gì cả.
Anh nhắm mắt lại, đem hết tất cả cảm xúc tồi tệ ấy giấu tận xuống sâu đáy lòng, anh nhẹ nhàng nói, “Sinh nhật vui vẻ.”
Quý Khinh Chu đáp lại, “Cảm ơn anh.”
Như anh đoán, câu nói không hề có tình cảm.
Sở Thành buông cậu ra, anh xoay người, vậy cũng tốt, anh tự nhủ, ít nhất khi ra đi Quý Khinh Chu sẽ không khổ sở, như vậy là đủ rồi.
Thời điểm ăn cơm, Sở Thành tặng món quà sinh nhật mà anh đã chuẩn bị cho Quý Khinh Chu, “Mở ra nhìn xem.”
Quý Khinh Chu mở hộp quà ra, mới phát hiện bên trong là một xâu chìa khóa.
“Đây là chìa khóa căn nhà của tôi ở phía nam thành phố, là một căn nhà song lập, rộng khoảng 400m2, có đủ loại đồ đạc và một khoảng sân nhỏ. Nếu muốn, sau này cậu có thể trồng một số loài hoa và cây nhỏ, có thể xem như là bồi dưỡng tình cảm.”
Quý Khinh Chu không nghĩ tới anh sẽ tặng cho cậu một căn nhà, liền lên tiếng từ chối, “Tôi không muốn nhận món quà này đâu.”
“Nhận đi, đồ tôi đã tặng, sẽ không thu hồi.”
“Nhưng tôi cảm thấy rất xấu hổ khi nhận món quà này.” Cậu nhìn Sở Thành, dựa vào cái gì cậu nhận lấy căn nhà này từ Sở Thành, ngay cả là tình nhân của Sở Thành cậu còn không được tính, thì cậu có tư cách gì để nhận lấy căn nhà này đây.
“Chu Chu, hôm nay là sinh nhật của cậu, có sinh nhật nào mà không nhận quà đâu? Nhận đi, đừng vì chuyện này mà hai ta khắc khẩu, không đáng.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, cậu không nói thêm gì nữa, thật lâu sau, mới nhận lấy xâu chìa khóa, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn. Cậu không muốn nhận căn nhà này, cậu nghĩ, chờ đến ngày cậu rời đi, cậu sẽ đưa xâu chìa khóa này lại cho Sở Thành, còn bây giờ, hai người không nên vì chuyện này mà khắc khẩu, đúng là không đáng.
Sở Thành thấy cậu nhận rồi, lúc này mới vừa lòng, giúp cậu cắt bò bít tết xong, sau đó đặt ở trước mặt cậu, “Ăn đi.”
Quý Khinh Chu “Ừ” một tiếng, cầm dao nĩa lên.
Không được bao lâu, đã đến ngày 29 tháng 8, hợp đồng của Quý Khinh Chu và Sở Thành sẽ kết thúc vào ngày 30 tháng 8, khi đó cậu sẽ rời khỏi nhà Sở Thành, thế nên ngày 29, Quý Khinh Chu đã bắt đầu thu thập hành lý. Sở Thành nhìn cậu thu thập hành lý, vô cớ bực bội trong lòng, anh kiềm nén cảm xúc lại, sau đó bảo đảm với Quý Khinh Chu, “Tiền thuốc men của mẹ cậu, tôi vẫn sẽ tiếp tục gánh vác.”
Quý Khinh Chu muốn thương lượng với anh, “Bây giờ tôi đã có thể tự……”
Nhưng cậu còn chưa kịp nói xong, Sở Thành đã cắt ngang, thái độ của Sở Thành rất kiên quyết, “Không phải trước đó đã nói rồi sao, tôi phụ trách tiền thuốc men của mẹ cậu, không chỉ một năm, mà là toàn bộ, tôi đã nói là sẽ giữ lời.”
Quý Khinh Chu không muốn ầm ĩ với anh, cậu quyết định thôi cứ nhớ kỹ trước, chờ sau này tích cóp đủ rồi, sẽ trả hết một lần cho anh. “Ừm”, cậu tạm thời đồng ý.
Sở Thành không nói nữa, tiếp tục nhìn cậu thu thập hành lý.
Đồ của Quý Khinh Chu không nhiều lắm, khi đến cậu kéo hai vali, hiện tại rời đi, cậu cũng chỉ kéo hai vali. Sở Thành nhìn bình thủy tinh ngôi sao đang đặt trên tủ đầu giường, anh bước qua cầm bình lên đưa cho Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu nhìn bình thủy tinh trong tay anh, nhìn ngôi sao bên trong, liền nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, nhớ tới khi đó Sở Thành dịu dàng chúc phúc cậu. Cậu duỗi tay tiếp nhận, đoạn khẽ nói, “Cảm ơn anh.”
“Không khách khí.”
Quý Khinh Chu nhét bình vào trong vali, sau đó, kéo khóa lại.
Buổi tối trước khi ngủ, Quý Khinh Chu hỏi Sở Thành, “Sáng mai anh sẽ dậy đi làm luôn hay sao?”
“Tôi muốn tiễn cậu.” Sở Thành nói.
Quý Khinh Chu liền từ chối, “Không cần đâu.”
Sở Thành ôm cậu, không khỏi ôm chặt hơn chút nữa, Quý Khinh Chu nhẹ nhàng mà cũng kiên định nói, “Tôi muốn tự mình rời đi.”
Sở Thành cúi đầu nhìn cậu, nhưng cũng chỉ nhìn thấy được đỉnh đầu, “Ừ.” Anh hôn đỉnh đầu Quý Khinh Chu, thỏa hiệp nói.
Tối hôm đó, Sở Thành ngủ không hề yên ổn, anh mơ một giấc mơ, trong mơ không có Quý Khinh Chu, anh đang miêu tả với đám Tần Học rằng, “Quý Khinh Chu à, là tình nhân nhỏ bé của tôi, mấy ông đã gặp qua rồi đó, còn ngồi quét làn đạn cho cậu ấy nữa, bộ mấy ông quên rồi sao?”
Thế nhưng Tần Học lại chỉ cười nói, “Ông nói cái gì vậy, không phải Quý Khinh Chu đã sớm chạy đi cùng với Phương Diệu Tuyên rồi sao? Phương Diệu Tuyên thay cậu ta trả hết số tiền nợ cho ông, ông quên rồi à.”
“Ông nói bậy cái gì vậy,” Sở Thành tức giận nói, “Tuy trước đó cậu ấy có qua lại với Phương Diệu Tuyên, nhưng sau đó đã kết thúc rồi, bây giờ cậu ấy đang ở cùng với tôi mà.”
Tần Học cạn lời, “Ông hỏi đám An Minh xem, nhìn xem có phải Quý Khinh Chu đang ở bên cạnh Phương Diệu Tuyên không, ông điên rồi à? Tới giờ vẫn còn nhớ thương cậu ta, A Thành, ông đâu phải loại người này đâu.”
Sở Thành cảm thấy Tần Học mới điên rồi, thế nhưng Dư An Minh, Diêu Tu Viễn và Thiệu Vĩnh, ai cũng đứng về phía Tần Học. Anh hết cách, đành quay sang hỏi Dư An Nghi, “Hai người các em quen biết nhau, quan hệ không tồi, em có nhớ không?”
Dư An Nghi lạnh lùng cười một tiếng, “Em với cậu ta quan hệ không tồi á? A Thành anh tỉnh lại đi, cậu ta là một tên ở tuyến 18, là một cái tên mơ hồ, căn bản em còn chưa gặp qua, sao có thể có quan hệ không tồi với cậu ta chứ? Có mà quan hệ trong mơ của anh không tồi ý.”
Sở Thành cảm thấy cả đám chẳng ai nói lý cả, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Quý Khinh Chu, nhưng điện thoại không thông. Anh muốn nhắn wechat cho Quý Khinh Chu, nhưng trong wechat lại không có liên lạc của người này. Anh lại chuyển sang nhìn weibo của Quý Khinh Chu, phát hiện weibo cậu dường như chẳng có nội dung nào, hơn nữa còn là một weibo vô cùng xa lạ.
Sở Thành bắt đầu luống cuống, anh hỏi Chu Thành Phong gần đây Quý Khinh Chu đang làm gì, Chu Thành Phong tỏ vẻ anh không biết, Quý Khinh Chu đã ngưng hợp đồng với Tây Ngu từ lâu rồi, hiện tại cậu đang ở phòng làm việc của Phương Diệu Tuyên, nên anh cũng không biết hoạt động gần đây của cậu là gì.
Sở Thành cảm thấy không đúng, tất cả đều không đúng, rõ ràng Quý Khinh Chu đang ở Tây Ngu, rõ ràng cậu đang ở bên cạnh anh! Anh lái xe trở về nhà, nhưng trong nhà lại chẳng có một chút dấu vết sinh hoạt nào của Quý Khinh Chu. Trong phòng ngủ của anh, trên giường chỉ có một gối đầu, phòng quần áo của anh cũng chỉ có quần áo và giày của anh, anh nhìn về phía tủ đầu giường, nơi đó không hề có bình thủy tinh chứa đầy ngôi sao như thường ngày vẫn thấy. Sở Thành nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh, trên bồn rửa mặt cũng chỉ có một bộ vật dụng vệ sinh cá nhân của một mình anh.
Quý Khinh Chu đâu rồi? Quý Khinh Chu ở chung với anh đâu rồi? Cậu đã đi đâu rồi? Vì sao tất cả mọi người đều nói cậu đang ở bên cạnh Phương Diệu Tuyên, vì sao cậu không ở chỗ anh? Sở Thành ngẩng đầu lên, anh kinh ngạc phát hiện, anh ở trong gương, trên cổ rỗng tuếch. Mặt dây chuyền Quý Khinh Chu tặng anh, đã không thấy đâu nữa rồi.
Nháy mắt Sở Thành liền bừng tỉnh, anh vô thức giật giật cánh tay, cảm nhận được xúc cảm ấm áp bên cạnh, theo bản năng liền ôm chặt người vào trong lòng. Sở Thành cảm thấy bản thân có chút hoảng, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra, anh vươn tay vặn mở đèn ngủ trên đầu giường, dưới ánh đèn mờ nhạt anh nhìn Quý Khinh Chu đang yên tĩnh ngủ say trong lòng, nhớ lại giấc mơ vừa rồi mà thấy sợ.
Anh điều chỉnh ánh sáng tối đi một chút, anh ôm lấy Quý Khinh Chu, nhìn cậu chăm chú không chớp mắt, sau đó, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu.
Đêm đó, Sở Thành thức trắng cả đêm, anh cứ như vậy nhìn Quý Khinh Chu, ngẫu nhiên sẽ hôn cậu một cái, sau đó lại lẳng lặng ôm cậu.
Sáng sớm khi rời giường, trong lòng Sở Thành hối hận như từng đợt thủy triều mãnh liệt xô vào bờ, anh hối hận, anh không nên để Quý Khinh Chu rời đi, anh không muốn Quý Khinh Chu rời đi. Anh ôm Quý Khinh Chu, cúi người hôn cậu một lần cuối cùng, dịu dàng mà quý trọng, sau đó, anh xuống giường, để lại không gian cho Quý Khinh Chu.
Sau khi anh rời đi không được bao lâu, Quý Khinh Chu đã tỉnh, cậu nằm trên giường một hồi, sau đó mới rời giường thay quần áo, gắp gọn chăn, chuẩn bị rời đi.
Cậu đem chìa khóa xe, chìa khóa căn nhà mà Sở Thành tặng đặt hết trên tủ đầu giường phòng ngủ của anh, để anh có thể dễ dàng nhìn thấy. Cậu nhìn quanh căn phòng cậu đã ngủ suốt một năm này, tuy có chút không nỡ, nhưng cuối cùng cậu vẫn từ từ cất bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Quý Khinh Chu chợt nhìn bình thủy tinh hoa hồng cậu đặt bên ban công, đó là món quà mà Sở Thành đã tặng cậu vào ngày lễ tình nhân. Cậu không có người yêu, cho nên cậu không có lễ tình nhân, nhưng cậu có yêu thích một người, cho nên cậu muốn có một lễ tình nhân. Mà Sở Thành, hôm đó Sở Thành đã tặng cậu chín đóa hoa hồng và một hộp chocolate.
Chín đóa hoa hồng, lâu lâu dài dài, Quý Khinh Chu rất thích ý nghĩa này, cho dù cậu biết, đây là chuyện không có khả năng. Thế nhưng cậu vẫn luôn rất quý trọng, cho nên trước khi hoa hồng héo rũ, cậu đã phơi khô để giữ gìn dáng vẻ nở rộ tuyệt đẹp của hoa, sau đó cắm vào bình, làm trang trí trong nhà.
Bây giờ cậu phải rời đi rồi, những đóa hoa hồng này, cũng nên vứt luôn đi thôi. Quý Khinh Chu cầm bình hoa lên, muốn mang những đóa hoa hồng này đi, nhưng khi cầm lên rồi, nhìn vẻ đẹp nâu đỏ diễm lệ của hoa, cậu lại yên lặng đặt bình lại chỗ cũ.
Giữ lại đi, Quý Khinh Chu nghĩ, thôi cứ giữ lại đi, ít nhất, nó cũng đã từng nở rộ rất đẹp trong căn nhà này.
Cuối cùng Quý Khinh Chu nhìn thoáng qua bình hoa hồng, tay kéo vali, rời khỏi căn nhà của Sở Thành.
Hôm đó, Quý Khinh Chu đi vô cùng thoải mái, trong căn nhà chất đầy tài phú của Sở Thành, cậu không hề lấy đi bất cứ thứ gì, chỉ lấy đi khối ngọc và những ngôi sao thật sự thuộc về cậu mà thôi.
Khi đến cậu vô cùng sạch sẽ, tay kéo theo hai vali, khi đi cũng vô cùng sạch sẽ, cũng kéo hai vali, khác nhau duy nhất chính là, khi đi cậu để lại tình yêu đã từng nở rộ rất đẹp của cậu, để lại thanh xuân đã từng khiến trái tim cậu rung động, khiến cậu lặng lẽ yêu thích.
Ứng Niên biết hôm nay cậu muốn chuyển nhà, cố ý lái xe đến đón cậu, thấy cậu chỉ kéo mỗi hai chiếc vali, anh liền kinh ngạc hỏi, “Đồ ít vậy?”
“Ừ.”
“Vậy có cần mua thêm gì không? Lát nữa tiện đường ghé siêu thị luôn.”
“Mua chút đồ dùng sinh hoạt đi,” Quý Khinh Chu nói, “Tôi không lấy theo mấy thứ này.”
“Mua thêm vài món nữa, hôm nay cậu vừa chuyển nhà, xem như làm tiệc tân gia đi.”
“Được.”
Rất nhanh hai người đã dạo quanh siêu thị một vòng, mua đồ dùng sinh hoạt cùng rau quả, Ứng Niên hỏi cậu, “Cậu muốn uống rượu không?”
Quý Khinh Chu lắc đầu, cậu tự biết tửu lượng của cậu như thế nào, đời này cậu sẽ không uống rượu nữa.
Ứng Niên thấy vậy, cũng chỉ cầm theo vài lon bia cho anh.
Hai người tính tiền, để đồ vào xe, sau đó lái xe chạy về căn nhà mới của Quý Khinh Chu.
Dọn vào nhà mới, điều đầu tiên phải làm đương nhiên là quét tước vệ sinh, Ứng Niên và Quý Khinh Chu hai người vừa quét vừa tán gẫu, vừa quét vừa dọn, ngược lại phối hợp vô cùng ăn ý, nhưng dù sau căn hộ này cũng rộng gần 300m2, quét dọn một hồi, đúng là có chút mệt.
“Hôm nào để tôi đưa robot quét dọn qua cho cậu, bằng không quá mệt mỏi, cậu cũng không phải thuê dì giúp việc.”
“Anh đưa tôi rồi anh dùng cái gì?” Quý Khinh Chu hỏi anh.
Ứng Niên cười ha ha, “Tôi có nhiều lắm, tôi là người đại diện phát ngôn của thương hiệu này mà, nên thương hiệu này có tặng cho tôi vài cái, có thể xếp thành một dàn anh em hồ lô biến luôn cũng được. Cậu muốn màu nào, cho cậu quyền lựa chọn đó.”
“Màu đen đi.” Quý Khinh Chu nói, “Màu đen cho đỡ dơ.”
“OK.”
Hai người nghỉ ngơi một chút, sau đó lại bắt đầu bận rộn, năng lực hoạt động của Ứng Niên rất mạnh, không được bao lâu đã thu xếp xong căn nhà cho cậu. Quý Khinh Chu nhìn sắc trời gần tối, cậu hỏi: “Đói bụng chưa? Ăn cơm đi.”
Ứng Niên đồng ý, “Ăn lẩu đi, tương đối dễ làm, lát nữa dọn cũng nhanh.”
“Ừm.”
Hai người cùng nhau rửa đồ ăn, sau đó bắt một nồi lẩu lên.
Ứng Niên đổ bia ra ly, đưa một ly sang cho Quý Khinh Chu, cậu từ chối nói, “Tôi thật sự không uống.”
“Không thích à?”
“Tửu lượng không tốt, không uống được.”
“Vậy bia trái cây thì sao?” Ứng Niên hỏi cậu, “Uống bia trái cây chắc là được chứ.”
Quý Khinh Chu vẫn chưa uống bia trái cây ở thế giới này bao giờ, cậu cảm thấy có thể nếm thử một chút, nhưng ngay khi cậu vừa mới chuẩn bị đáp ứng, thì chợt nhớ đến cậu đã từng đáp ứng Sở Thành rằng sẽ không uống bia uống rượu cùng với người khác, nên đành từ chối nói, “Thôi bỏ đi, tôi uống nước là được rồi.”
Ứng Niên cũng không làm khó cậu, rót một ly nước cho cậu.
Hai người cùng nhau cụng ly, Ứng Niên chúc mừng, “Dọn qua nhà mới, chúc cậu có một bắt đầu mới suôn sẻ.”
“Cảm ơn.”
Hương vị nồi lẩu rất tuyệt, Quý Khinh Chu vừa ăn vừa tán gẫu với Ứng Niên, ngày đầu tiên rời khỏi Sở Thành, bởi vì có người bên cạnh, nên so với những gì cậu tưởng tượng, ngày hôm nay cậu trải qua nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất