Xuyên Thành Trà Xanh Thanh Niên Trí Thức Trong Truyện Niên Đại

Chương 12: Không muốn nói

Trước Sau
Nghe được lời nói của Bạch Thu, Tống Trí Thành dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Cô ấy thích trưởng thôn nhỏ?"

Bạch Thu nói: "Trong thôn chúng ta có rất nhiều người thích trưởng thôn nhỏ, cũng không phải là anh không biết." Sau đó khuyên hắn: "Quên đi, anh đừng buồn."

Lồng ngực Tống Trí Thành phập phồng lên xuống, vừa rồi Tả Doanh Doanh còn đang khóc trong vòng tay anh, lại bị giọng nói nhẹ nhàng an ủi, không ngờ lại nói dối hắn đây là một điều vô cùng nhục nhã đối với đàn ông, Tống Trí Thành sắc mặt tái nhợt.

Ở cùng với Tả Doanh Doanh lâu như vậy, hắn thật sự là trả giá rất nhiều, hắn ở trong thôn có danh tiếng tốt, rất nhiều người muốn làm mai cho hắn đều bị hắn từ chối từng cái, đều là thanh niên thời đại mới, không thịnh hành kết hôn do mai mối, muốn tự do yêu đương, Tả Doanh Doanh là người hắn hẹn hò đầu tiên, không ngờ lại bị một cô gái đùa giỡn tình cảm của mình.

Hắn không tin Tả Doanh Doanh thích người khác, nhưng hắn tin tưởng 90% khi nói đối phương là trưởng thôn nhỏ.

Vốn dĩ hai người chia tay trong êm đẹp, hắn cũng không cảm thấy quá tệ, nhưng vừa rồi hai người đã nói chuyện chung thân cả đời, người ta nói gì cũng là lỗ hổng trên mặt đất. Lúc này, hắn biết rằng, thực ra Tả Doanh Doanh chính là người phụ nữ thay lòng, sức sát thương của anh quá lớn.

Bạch Thu nhìn Tống Trí Thành mất hồn nói: "Em chỉ nói với mình anh chuyện này, trưởng thôn nhỏ còn chưa có đồng ý cùng chị ấy, nếu hai người bọn họ không thành có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chị ấy, anh tuyệt đối không nên nói chuyện này với người khác."

Tống Trí Thành nhìn Bạch Thu nói: "Được."

Bạch Thu bước ra khỏi khu rừng cùng hắn, có chút lo lắng nhìn hắn, tuy rằng Tả Doanh Doanh tính tình không tốt lắm, nhưng ánh mắt vẫn là tốt, trưởng thôn nhỏ cùng Tống Trí Thành đều là đàn ông rất tốt.

Không nhìn ra được Tống Trí Thành vẫn là si tình, dường như từ khi nói ra một nửa linh hồn của hắn đã bị lấy mất.

Bạch Thu không đành lòng, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, thay vì cho Tả Doanh Doanh ăn miếng trả miếng, không bao giờ cưới cô ta thì thà sớm nhận ra bộ mặt thật của cô ta mà lập kế hoạch khác.

Đi băng rừng là con đường ngắn nhất, có thể tiết kiệm nửa chặng đường, nhưng Bạch Thu bây giờ mới biết tại sao mọi người không đi rừng, có quá nhiều muỗi.

Khi Bạch Thu đi ra khỏi rừng cùng Tống Trí Thành, tình cờ nhìn thấy trưởng thôn nhỏ đang chỉ huy công việc, một cánh đồng lớn nhìn không thấy đầu, còn anh là nổi bật nhất trong số họ.

Xuyên Tử ở bên cạnh Hạ Trường Phong nói: "Trưởng thôn nhỏ, đó không phải là thanh niên trí thức nhỏ của anh sao? Cậu ta cùng Tống Trí Thành từ trong rừng đi ra kìa." Hắn chớp mắt.

Đều là những người trẻ tuổi năng động, trong thôn có nhiều trai gái, có nhiều người chưa kết hôn. Trong thôn tắt đèn sớm, cứ như vậy ham muốn dư thừa, trong rừng cây lớn ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Hạ Trường Phong tức giận nói: "Không biết xấu hổ. Cậu mỗi ngày đều đang suy nghĩ cái gì. Lại để cho tôi nghe được chuyện này thêm lần nào nữa, tôi liền giết cậu."

Xuyên Tử không ngờ anh lại tức giận như vậy, nói: "Chỉ là nói giỡn, nhìn anh đi như gà mẹ."

"Bạch Thu là đứa nhỏ được tổ chức phân xuống hỗ trợ xây dựng nông thôn, cậu cứ như vậy xúc phạm người ta?"

Xuyên Tử làm sao có thể chịu được tội lớn như vậy, hắn liên tục xin lỗi nói không nên lời.

Vừa đem Xuyên Tử thuyết phục, lại thấy Bạch Thu từ xa đi tới, trên tay cầm một cái liềm và dây thừng, bên cạnh là Tống Trí Thành dáng vẻ kỳ quái, không biết là hắn ngủ không ngon hay sao, bước xuống đất đều lơ mơ.



Vừa rồi bị vấp ngã, chân trái suýt vấp phải chân phải.

Chỉ nghe Bạch Thu nói: "Anh Tống cẩn thận!"

Tống Trí Thành ừ một tiếng liền cùng cậu mỗi người một ngả.

Bạch Thu có vẻ vẫn lo lắng, cứ đứng nhìn hắn rời đi.

Hạ Trường Phong gọi: "Bạch Thu." Một giọng nói khiến Bạch Thu tỉnh táo lại, lập tức đi tới.

Vừa rồi công cụ của Hạ Trường Phong đã bị hỏng, cần gặt gấp nếu không có dụng cụ trong tay thì không làm tiếp được, nen mới kêu người đi lấy.

Nhìn thấy Bạch Thu đi tới, anh liếc mắt một cái nói: "Mặt mày cậu sao vậy?"

Bạch Thu nói: "Tôi bị muỗi đốt." Da cậu trắng, sau khi bị con muỗi to đốt, nhìn rất là giật mình.

Hạ Trường Phong nói: "Yếu ớt." Không hổ là búp bê thành phố, giống như bọn họ, da thịt thô ráp dày đặc muỗi không cắn được chút nào.

Bạch Thu không vui sau khi bị nói.

Hạ Trường Phong nói: "Còn bị cắn ở nơi nào nữa?"

Bạch Thu nâng cánh tay lên, đưa hai cái túi bên trong cánh tay, trên cổ tay cũng có một cái, trên đùi cũng có: "Anh xem..." Thật đáng thương như vậy, còn bị nói.

Hạ Trường Phong: "Cậu đi theo tôi."

Cách đó không xa mọc lên rất nhiều dược liệu, anh cũng không biết gọi là cái gì, bất quá chỉ cần là bị muỗi đốt dán dược liệu trong vòng hai ngày là hết.

Bạch Thu lùi lại một bước, nói: "Không cần đâu, tôi trở về."

Vừa bước đi đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo cổ tay, chưa kịp giãy giụa thì đã nghe thấy từ xa truyền đến một câu cảm thán: "Tống Trí Thành, bị làm sao vậy?" Bên kia một trận náo loạn.

Bạch Thu nhìn thấy Tống Trí Thành bị kích tích lớn không nhìn đường vừa cấm đầu ngã xuống ruộng: "Anh Tống." Trong lòng có chút hối hận, cậu biết Tống Trí Thành rất đa tình.

Hạ Trường Phong lớn tiếng nói: "Cõng Tống Trí Thành đến bóng cây xem anh ta có thể khôi phục lại được không, nếu không tỉnh lại trong vòng mười phút, lập tức lên xe ngựa đến phòng khám thị trấn! "Giọng nói của anh mạnh mẽ và kiên định, mặc dù còn trẻ, nhưng anh có tố chất lãnh đạo xuất sắc, và mọi người đều sẵn lòng lắng nghe anh.

Có anh lên tiếng, nhóm người ba chân bốn cảng bế Tống Trí Thành đến bóng cây. Sau đó anh đem Bạch Thu đi ra ngoài rừng cây, tìm thảo mộc, nắm lấy một nắm nhai rồi dán trực tiếp vào chổ cậu bị cắn.

Nước lá cây màu xanh mượt nhìn qua rất đắt.



Bạch Thu nói: "Tôi tự mình làm."

Hạ Trường Phong không chút do dự mà đưa cho cậu số dược thảo còn lại, khuôn mặt tuấn tú của Bạch Thu liền nhăn lại khi cậu vừa nhai hai lần, còn chưa nói đến dùng răng nghiền nát.

Bạch Thu lấy móng tay chọc một cái đốt, lừa mình dối người nói: "Ỏ, không ngứa nữa."

Hạ Trường Phong không tin lời cậu nói, muỗi độc trong thôn rất mạnh, anh lớn như vậy thích một thanh niên trắng trẻo mềm mại như cậu, càng cào càng sưng thêm, không thể làm gì khác hơn đành phải tiếp tục giúp cậu dán thảo dược.

Dược thảo được dán lên gắn chặt, ở trên vết đốt liền cảm thấy mái mẻ, cậu cũng biết nhận thức người tốt, cũng cảm thấy chua xót, Hạ Trường Phong là muốn giúp cậu có chút cảm kích nói: "Cám ơn trưởng thôn nhỏ."

Hạ Trường Phong hỏi: "Tống Trí Thành xảy ra chuyện gì?" Hai người cùng nhau đi ra khỏi rừng, lúc đi ra Tống Trí Thành đã kỳ quái.

Anh vốn không phải người thích bát quái, nhưng lần này lại đặt câu hỏi.

"Chuyện này..." Bạch Thu không muốn Hạ Trường Phong cùng Tần Doanh Doanh dính líu, càng không muốn nói.

"Ừm?"

Bạch Thu trái tim rung động, giống như hiệu ứng con bướm, cậu không ngăn được việc trong sách nam chính thích nữ chính, cậu đành nói: "Tôi nhìn thấy Tống Trí Thành ôm Tả Doanh Doanh, tôi nói Tả Doanh Doanh không phải người tốt. Anh ta bị kích thích. "Cậu đối với Hạ Trường Phong nói lời này, nhưng là vừa nói liền cảm thấy được không đúng.

Hạ Trường Phong tưởng là cái gì, lúc này mới chế nhạo: "Cô ta có phải là người tốt không, cậu biết?"

Bạch Thu mặc kệ anh.

Cậu đọc cuốn tiểu thuyết 'Tiểu Phúc Nữ thập kỉ 70' từ đầu đến cuối, nếu không phải chính mình cũng là nhân vật trong sách thì cậu đã bỏ dở giữa chừng, người đã giúp nữ chính kiếm được nhiều tiền, là người bắt cóc bán trẻ em. Vào những năm 1970, khi tin tức còn kém phát triển, lạc đường có nghĩa là không bao giờ quay trở lại, kẻ buôn người sau đó bỏ đi khi gia đình kia tìm đến trả thù nữ chính đã giúp kẻ buôn người che đậy, kết quả là mất thời gian tìm kiếm..

Suy nghĩ của Tả Doanh Doanh rất đơn giản, chỉ cần giúp đỡ cô ta thì là người tốt, kẻ khó giúp cô ta thì chính chống lại cô ta.

Bây giờ nhìn Hạ Trường Phong không thèm đếm xỉa đến lời nói của cậu, cứ như vậy đều là như vậy.

Hạ Trường Phong nói: "Chuyện này đừng nói cho người khác biết!" Anh sợ cậu chịu thiệt.

Bạch Thu trầm mặc không nói.

Hạ Trường Phong thấy cậu tức giận liền trêu chọc cậu: "Bạch Thu, em gọi một tiếng 'anh trai' nghe một chút?"

------------

(Trên con đường đau cột sống này mỗi một lượt vote, bình luận của bạn sẽ là động lực để tui viết tiếp~.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau