Xuyên Thành Trà Xanh Thanh Niên Trí Thức Trong Truyện Niên Đại
Chương 24: Bất ngờ
Tả Doanh Doanh lên đến huyện nói rằng mình phải đi vệ sinh chuồn đi.
Trần Lộ, Văn Nhất Thiên và một vài nữ thanh niên tưởng cô đi vệ sinh nên đợi ở đó, nửa ngày sau mà Tả Doanh Doanh không ra. Đi vào tìm thì phát hiện không có ai, đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi chưa trải sự đời dọa họ sợ tái mặt.
Nghĩ đến việc Tả Doanh Doanh bị bắt cóc, càng nghĩ lại càng sợ hãi, đến huyện chuyện gì cũng không làm chỉ lo đi tìm cô ta, hồi lâu vẫn không tìm được người bắt đầu khóc...
Tả Doanh Doanh chạy đi không nói lời nào là có nơi muốn đi.
Cô ta thoải mái đi chợ đen, lần này mang theo không ít vốn liếng, đối với chuyện Tống Trí Thành trên đường khi nãy chịu kích thích không nhẹ, cô ta đi nhanh gió, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn vừa nhìn là biết không dễ chọc.
Khi cô ta đến chợ đen không phồn hoa như kiếp trước cô ta thấy, cả phố không có ai, cô ta tự giễu, có hiểu biết về việc bây giờ người ở đây nhát gan như thế nào, bây giờ ai cũng là a người không có thế hệ tương lai.
Nhưng cô ấy thì khác, cô ta là trọng sinh.
Thế là bắt đầu gõ điểm hẹn Hắc Lão Dương ở chợ đen, cũng là một nhà nhưng hắn là người có thế lực, mọi thứ đều đảo lộn.
Cô ta nhìn cánh cửa lâu không mở, bên trong nghe thấy có mấy tiếng nói chuyện, cô ta không quản nhiều như vậy tiếp tục gõ cửa.
Ngay sau đó cửa mở ra, không phải Hắc Lão Dương, mà là một người đàn ông xa lạ, lúc này đang nhìn cô bằng ánh mắt rất tệ.
Nếu những cô gái khác bị nhìn như thế này, nhất định sẽ khóc, nhưng cô ta không sợ, cô ta đoán người mở cửa là đàn em của Hắc Lão Dương, cô ta tuổi còn nhỏ sợ người khác coi thường mình nên cô ta cố ý ra dáng một doanh nhân kiếp trước, giọng điệu quen thuộc: "Hắc Lão Dương đâu?"
Những lời này vừa rơi xuống, người bên trong liền mở ra nửa cánh cửa, khóe miệng hơi cong lên, cô đi vào ngay lập tức, ai biết vừa bước vào đã bị hai người đàn ông giữ chặt, tuy cô ta cố giãy dụa nhưng đôi phương lại là hai người đàn ông, cô ta là con gái làm sao có thể chống lại?
Cô ta vừa sợ vừa tức giận, trong đầu lóe lên rất nhiều điều đàn ông làm với phụ nữ, điều này không giống như các thế hệ sau này, nếu gái hư thì cả đời nạn nhân cũng không ngẩng đầu lên được. Cô ta giận dữ nói: "Tôi là khách quý của Hắc Lão Dương, sao các người dám làm vậy!" Ngay khi cô ta hét lên, thì có người tìm thấy một cái giẻ rách mà cô ta không biết tìm ở đâu và kiên quyết chặn miệng lại.
Không biết trước đây đã lau cái gì bằng cái giẻ này có một mùi lạ, nó được nhét vào miệng ấn vào tận gốc lưỡi khiến cô ta nôn khan.
Trong vòng năm phút, bên ngoài có người gõ cửa, mặc đồng phục cảnh sát.
Tả Doanh Doanh khi nhìn thấy vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng ông trời không tệ với cô ta, bây giờ chính nghiệm trị, bọn họ vừa rồi đối xử với cô như vậy, đợi chút nữa phải báo cảnh sát, làm cho bọn chúng ăn súng!
Nhưng ngay sau đó Tả Doanh Doanh cảm thấy có gì đó không ổn, hai người vừa nãy trói cô ta thế mà đang cùng nói chuyện với cảnh sát, một lúc sau cảnh sát đã đưa cô ta đi.
Tả Doanh Doanh không ngừng la hét, khóc lóc hết cỡ, nhìn chằm chằm Lão đại, cuối cùng đến nơi thì bị đưa vào phòng thẩm vấn, người trói cô ta vừa rồi đi vào như trở về nhà của chính mình vậy, nhìn thấy cảnh sát không sợ hãi chút nào, ngược lại họ đang vừa nói vừa cười.
Khi đến đồn cảnh sát, người của đồn mới thả Tả Doanh Doanh ra nhưng nhanh chóng còng tay lạnh như băng vào.
Cái giẻ rách ở miệng cuối cùng cũng được nới lỏng.
Tả Doanh Doanh một ngụm nặng nề phi xuống đất nói: "Các ngươi rắn chuột cùng một ổ, tôi muốn khiếu nại..." Cô ta tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, trong mắt hiện lên vẻ hận ý, nét thanh tú trên khuôn mặt cô ta đã không còn.
Một lúc sau cảnh sát tiến vào nói: "Cô tên gì, tại sao lại xuất hiện ở đó?".
Tả Doanh Doanh chỉ cảm thấy bọn họ cấu kết với kẻ xấu, không chịu nói, cô ta rất tức giận, sự phản bội của Tống Trí Thành, chuyện bị trói vừa rồi cũng khiến cô ta tức giận, mặc dù một tay trói lại tren ghế, nhuwng cô ta vẫn đứng lên đá một cái vào bàn thẩm vấn!
Vào những năm 1970, bàn hỏi cung chỉ là một chiếc bàn gỗ nhỏ, một cước này của cô ta ngay lập tức khiến cảnh sát phải rùng mình.
Cảnh sát nổi giận đùng đùng, Tả Doanh Doanh kiêu ngạo như vậy, bây giờ pháp luật nghiêm minh, nhiều tên tội phạm hung ác đã trở nên thành thật khi bước vào, cô ta tốt rồi, có chuyện gì mà mắng té tát, đạp đá?
Cảnh sát đã phá được Hắc Lão Dương và băng nhóm buôn người của chúng, đồng thời tìm thấy và đưa sáu đứa trẻ trở về, nhưng cảnh sát già kinh nghiệm nói rằng đó chỉ là bề nổi của tản băng chìm. Bọn họ định đem lũ chuột cùng với cống ngầm này đi, nhưng không biết từ đâu tung tin đồn, đến lúc đi điều tra thì chợ đen đã tan hoang, bọn họ không có manh mối gì khác, đành phải ôm cây đợi thỏ, ở đây mấy ngày liền gặp được Tả Doanh Doanh.
Các cảnh sát đều sửng sốt, thầm nghĩ Hắc Lão Dương thật cao thủ, tìm một cô gái nhỏ để kết giao, phụ nữ là người dễ hạ thấp cảnh giác của người khác nhất, không hổ là có thể thành công!
"Nói, làm sao cô biết Hắc Lão Dương."
Tả Doanh Doanh quay mặt sang một bên không chịu trả lời, trong lòng có chút kinh ngạc, đây là ý gì? Chẳng lẽ Hắc Lão Dương đã làm sai chuyện gì sao? Cô ta không nói ra vào lúc này, chỉ vì cô ta không biết chuyện gì đã xảy ra, vì sợ nó sẽ ảnh hưởng đến cô ta.
Cô ta không biết rằng cô ta càng mưu mô thì càng khó minh oan cho mình.
Viên cảnh sát nói: "Nếu cô không nói, tôi có cách cho cô nói." Nói xong, vẻ mặt tức giận đi ra ngoài.
Mặc dù phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát được chia thành nhiều phòng nhỏ, nhưng phía trên cửa ra vào có một cửa sổ kính màu vàng, cửa sổ nhỏ phía trên vừa mở, bên ngoài có thể nghe thấy bất cứ thứ gì.
Tả Doanh Doanh loáng thoáng nghe được có người nói: "Làm sao rồi, cô ta đã nói chưa?"
"Không có, mạnh miệng."
"Ồ, cô ta cũng biết buôn người là tử tội? Nhìn như một cô gái nhỏ văn minh, sao có thể dám làm chuyện vô đạo đức như vậy."."
"Văn minh chết tiệt, ngươi không thấy cô ta đạp đổ bàn ghế bên trong. Nhìn không ra người tốt."
Hai người bên ngoài vừa đi vừa nói chuyện, ngay sau đó âm thanh liền mất đi.
Tả Doanh Doanh kinh ngạc.
Sau đó, cô ta nhớ lại những gì mình đã nói: Tôi là khách quý của Hắc Lão Dương, cô ta vốn là phô trương thanh thế, muốn cho đối phương đối với cô ta tôn kính chút, nhưng cô ta không biết rằng bên kia là cảnh sát.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô ta hận không thể xuyên trở lại bóp chết chính mình, đang yên đang lành tại sao cô ta lại nói như vậy, cô ấy oan uổng mà...
Cô ta mơ hồ nhớ ra kiếp trước đã từng xảy ra chuyện như thế này, nhưng Hắc Lão Dương thần thông đã giải quyết xong chuyện, tuy người mẹ mất con điên cuồng nhưng cô ta không bao giờ quan tâm đến chuyện đó, hoàn toàn cảm thấy là lỗi của cha mẹ ai bảo không biết trông coi con mình.
Khoan đã, không đúng...
Tại sao Hắc Lão Dương bị bắt, tại sao Tống Trí Thành lại phản bội cô ta, kiếp trước chưa từng xảy ra, vậy thì có chuyện gì xảy ra.
Vừa rồi người cảnh sát kia nói: Bắn chết!
Cô ta thoáng rùng mình một cái, cô ta tái sinh là muốn khuấy lên sóng gió, tại sao lại rơi vào vũng lầy?
- -----------------
Trần Lộ, Văn Nhất Thiên và một vài nữ thanh niên tưởng cô đi vệ sinh nên đợi ở đó, nửa ngày sau mà Tả Doanh Doanh không ra. Đi vào tìm thì phát hiện không có ai, đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi chưa trải sự đời dọa họ sợ tái mặt.
Nghĩ đến việc Tả Doanh Doanh bị bắt cóc, càng nghĩ lại càng sợ hãi, đến huyện chuyện gì cũng không làm chỉ lo đi tìm cô ta, hồi lâu vẫn không tìm được người bắt đầu khóc...
Tả Doanh Doanh chạy đi không nói lời nào là có nơi muốn đi.
Cô ta thoải mái đi chợ đen, lần này mang theo không ít vốn liếng, đối với chuyện Tống Trí Thành trên đường khi nãy chịu kích thích không nhẹ, cô ta đi nhanh gió, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn vừa nhìn là biết không dễ chọc.
Khi cô ta đến chợ đen không phồn hoa như kiếp trước cô ta thấy, cả phố không có ai, cô ta tự giễu, có hiểu biết về việc bây giờ người ở đây nhát gan như thế nào, bây giờ ai cũng là a người không có thế hệ tương lai.
Nhưng cô ấy thì khác, cô ta là trọng sinh.
Thế là bắt đầu gõ điểm hẹn Hắc Lão Dương ở chợ đen, cũng là một nhà nhưng hắn là người có thế lực, mọi thứ đều đảo lộn.
Cô ta nhìn cánh cửa lâu không mở, bên trong nghe thấy có mấy tiếng nói chuyện, cô ta không quản nhiều như vậy tiếp tục gõ cửa.
Ngay sau đó cửa mở ra, không phải Hắc Lão Dương, mà là một người đàn ông xa lạ, lúc này đang nhìn cô bằng ánh mắt rất tệ.
Nếu những cô gái khác bị nhìn như thế này, nhất định sẽ khóc, nhưng cô ta không sợ, cô ta đoán người mở cửa là đàn em của Hắc Lão Dương, cô ta tuổi còn nhỏ sợ người khác coi thường mình nên cô ta cố ý ra dáng một doanh nhân kiếp trước, giọng điệu quen thuộc: "Hắc Lão Dương đâu?"
Những lời này vừa rơi xuống, người bên trong liền mở ra nửa cánh cửa, khóe miệng hơi cong lên, cô đi vào ngay lập tức, ai biết vừa bước vào đã bị hai người đàn ông giữ chặt, tuy cô ta cố giãy dụa nhưng đôi phương lại là hai người đàn ông, cô ta là con gái làm sao có thể chống lại?
Cô ta vừa sợ vừa tức giận, trong đầu lóe lên rất nhiều điều đàn ông làm với phụ nữ, điều này không giống như các thế hệ sau này, nếu gái hư thì cả đời nạn nhân cũng không ngẩng đầu lên được. Cô ta giận dữ nói: "Tôi là khách quý của Hắc Lão Dương, sao các người dám làm vậy!" Ngay khi cô ta hét lên, thì có người tìm thấy một cái giẻ rách mà cô ta không biết tìm ở đâu và kiên quyết chặn miệng lại.
Không biết trước đây đã lau cái gì bằng cái giẻ này có một mùi lạ, nó được nhét vào miệng ấn vào tận gốc lưỡi khiến cô ta nôn khan.
Trong vòng năm phút, bên ngoài có người gõ cửa, mặc đồng phục cảnh sát.
Tả Doanh Doanh khi nhìn thấy vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng ông trời không tệ với cô ta, bây giờ chính nghiệm trị, bọn họ vừa rồi đối xử với cô như vậy, đợi chút nữa phải báo cảnh sát, làm cho bọn chúng ăn súng!
Nhưng ngay sau đó Tả Doanh Doanh cảm thấy có gì đó không ổn, hai người vừa nãy trói cô ta thế mà đang cùng nói chuyện với cảnh sát, một lúc sau cảnh sát đã đưa cô ta đi.
Tả Doanh Doanh không ngừng la hét, khóc lóc hết cỡ, nhìn chằm chằm Lão đại, cuối cùng đến nơi thì bị đưa vào phòng thẩm vấn, người trói cô ta vừa rồi đi vào như trở về nhà của chính mình vậy, nhìn thấy cảnh sát không sợ hãi chút nào, ngược lại họ đang vừa nói vừa cười.
Khi đến đồn cảnh sát, người của đồn mới thả Tả Doanh Doanh ra nhưng nhanh chóng còng tay lạnh như băng vào.
Cái giẻ rách ở miệng cuối cùng cũng được nới lỏng.
Tả Doanh Doanh một ngụm nặng nề phi xuống đất nói: "Các ngươi rắn chuột cùng một ổ, tôi muốn khiếu nại..." Cô ta tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, trong mắt hiện lên vẻ hận ý, nét thanh tú trên khuôn mặt cô ta đã không còn.
Một lúc sau cảnh sát tiến vào nói: "Cô tên gì, tại sao lại xuất hiện ở đó?".
Tả Doanh Doanh chỉ cảm thấy bọn họ cấu kết với kẻ xấu, không chịu nói, cô ta rất tức giận, sự phản bội của Tống Trí Thành, chuyện bị trói vừa rồi cũng khiến cô ta tức giận, mặc dù một tay trói lại tren ghế, nhuwng cô ta vẫn đứng lên đá một cái vào bàn thẩm vấn!
Vào những năm 1970, bàn hỏi cung chỉ là một chiếc bàn gỗ nhỏ, một cước này của cô ta ngay lập tức khiến cảnh sát phải rùng mình.
Cảnh sát nổi giận đùng đùng, Tả Doanh Doanh kiêu ngạo như vậy, bây giờ pháp luật nghiêm minh, nhiều tên tội phạm hung ác đã trở nên thành thật khi bước vào, cô ta tốt rồi, có chuyện gì mà mắng té tát, đạp đá?
Cảnh sát đã phá được Hắc Lão Dương và băng nhóm buôn người của chúng, đồng thời tìm thấy và đưa sáu đứa trẻ trở về, nhưng cảnh sát già kinh nghiệm nói rằng đó chỉ là bề nổi của tản băng chìm. Bọn họ định đem lũ chuột cùng với cống ngầm này đi, nhưng không biết từ đâu tung tin đồn, đến lúc đi điều tra thì chợ đen đã tan hoang, bọn họ không có manh mối gì khác, đành phải ôm cây đợi thỏ, ở đây mấy ngày liền gặp được Tả Doanh Doanh.
Các cảnh sát đều sửng sốt, thầm nghĩ Hắc Lão Dương thật cao thủ, tìm một cô gái nhỏ để kết giao, phụ nữ là người dễ hạ thấp cảnh giác của người khác nhất, không hổ là có thể thành công!
"Nói, làm sao cô biết Hắc Lão Dương."
Tả Doanh Doanh quay mặt sang một bên không chịu trả lời, trong lòng có chút kinh ngạc, đây là ý gì? Chẳng lẽ Hắc Lão Dương đã làm sai chuyện gì sao? Cô ta không nói ra vào lúc này, chỉ vì cô ta không biết chuyện gì đã xảy ra, vì sợ nó sẽ ảnh hưởng đến cô ta.
Cô ta không biết rằng cô ta càng mưu mô thì càng khó minh oan cho mình.
Viên cảnh sát nói: "Nếu cô không nói, tôi có cách cho cô nói." Nói xong, vẻ mặt tức giận đi ra ngoài.
Mặc dù phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát được chia thành nhiều phòng nhỏ, nhưng phía trên cửa ra vào có một cửa sổ kính màu vàng, cửa sổ nhỏ phía trên vừa mở, bên ngoài có thể nghe thấy bất cứ thứ gì.
Tả Doanh Doanh loáng thoáng nghe được có người nói: "Làm sao rồi, cô ta đã nói chưa?"
"Không có, mạnh miệng."
"Ồ, cô ta cũng biết buôn người là tử tội? Nhìn như một cô gái nhỏ văn minh, sao có thể dám làm chuyện vô đạo đức như vậy."."
"Văn minh chết tiệt, ngươi không thấy cô ta đạp đổ bàn ghế bên trong. Nhìn không ra người tốt."
Hai người bên ngoài vừa đi vừa nói chuyện, ngay sau đó âm thanh liền mất đi.
Tả Doanh Doanh kinh ngạc.
Sau đó, cô ta nhớ lại những gì mình đã nói: Tôi là khách quý của Hắc Lão Dương, cô ta vốn là phô trương thanh thế, muốn cho đối phương đối với cô ta tôn kính chút, nhưng cô ta không biết rằng bên kia là cảnh sát.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô ta hận không thể xuyên trở lại bóp chết chính mình, đang yên đang lành tại sao cô ta lại nói như vậy, cô ấy oan uổng mà...
Cô ta mơ hồ nhớ ra kiếp trước đã từng xảy ra chuyện như thế này, nhưng Hắc Lão Dương thần thông đã giải quyết xong chuyện, tuy người mẹ mất con điên cuồng nhưng cô ta không bao giờ quan tâm đến chuyện đó, hoàn toàn cảm thấy là lỗi của cha mẹ ai bảo không biết trông coi con mình.
Khoan đã, không đúng...
Tại sao Hắc Lão Dương bị bắt, tại sao Tống Trí Thành lại phản bội cô ta, kiếp trước chưa từng xảy ra, vậy thì có chuyện gì xảy ra.
Vừa rồi người cảnh sát kia nói: Bắn chết!
Cô ta thoáng rùng mình một cái, cô ta tái sinh là muốn khuấy lên sóng gió, tại sao lại rơi vào vũng lầy?
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất