Xuyên Thành Vai Ác Pháo Hôi Đệ Đệ

Chương 7: Nhan Mộng Viện

Trước
Cậu ở Dịch gia ăn ăn ngủ ngủ cũng giống như đang ở Mộ gia, chỉ là ở đây nhiều hơn một gương mặt, đó là quản gia mà cậu đã gặp khi vừa trọng sinh xuyên tới.

Lão quản gia họ Sài, mọi người đều kêu là Sài thúc. Sài thúc luôn mặc tây trang mang mắt kính kèm theo giày da, trước ngực luôn để một cái khăn xếp gọn gàng, nhìn rất thanh lịch. Cậu đang ở trong sân nằm phơi nắng, mắt nhìn đối phương với những bước chân thẳng tắp đang đi đến chỗ cậu.

Sài thúc ngừng ở bên người cậu, khom người nói: "Mộ thiếu gia, Dịch tiên sinh đang đợi cậu."

Cậu cảm thấy thời tiết ấm áp dễ chịu như vậy, nên cậu muốn có một chú mèo để đùa giỡn thì vui biết mấy, nhưng trong tay cậu lại trống trơn, đột nhiên thấy bản thân hơi cô đơn, đứng lên nói: "Đã biết."

Không biết Dịch Thừa Tiêu tìm cậu là muốn làm cái gì, cậu đẩy cửa bước vào phòng khách. Vừa vào cậu đã thấy một loạt người hầu, mỗi người trên tay cầm một cái khay, trên khay là các bộ quần áo chỉnh tề. Thấy cậu tiến vào, tất cả mọi người đều cúi người hành lễ: "Thiếu gia."

Cậu vội đỡ tường, suýt nữa thì không đứng được. Cậu xúc động nghĩ... Này cũng quá khoa trương đi. Thế giới Mary Sue thật là không thể nói lý.

Cậu đi lại đứng ở bên cạnh Dịch Thừa Tiêu, khóe miệng run rẩy nói: "Anh...... Làm gì vậy?"

Dịch Thừa Tiêu chỉ chỉ quần áo: "Lát đi dự tiệc, em mau chọn một bộ, đều là hàng cao cấp."

Cậu xấu hổ, thì ra là muốn tham dự tiệc, ngẫm lại cũng đúng, bọn họ đều là dòng tộc hào môn khó tránh khỏi mấy bữa tiệc tùng. Cậu thấy không có gì hứng thú, nhưng vẫn đi đến một loạt người hầu, cậu thấy một bộ tây trang xanh kèm theo trên ngực là một bông hồng đỏ được thêu thùa tỉ mỉ, thuận miệng nói: "Cái này đi."

Dịch Thừa Tiêu gật đầu, cậu liền đi theo người hầu thay quần áo. Cậu lần trước ra khỏi nhà là do chạy trốn, xách theo vali bị đói mà bất tỉnh. Lần này thì trời trong nắng ấm, lại cùng ngồi cạnh nam chính, tâm tình cậu không khỏi vui lên, lười biếng ngồi ở hàng phía sau thủ thỉ cười thầm. Dịch Thừa Tiêu thấy vậy liền nhàn nhạt cười nói: "Gặp Lê Lan vui vẻ như vậy sao?"

?!

Người thiếu niên vốn dĩ mang cười nghe vậy khoé miệng liền hơi cứng đờ. Cậu nhìn Dịch Thừa Tiêu bên cạnh, hỏi: "Lê Lan?"

Không đợi cậu được nghe câu trả lời, phía trước tài xế bỗng nhiên dừng xe nói: "Tới nơi rồi Dịch tiên sinh. Lê tiểu thư mời ngài đi đường dành cho khách VIP, cuộc họp báo còn khoảng nửa giờ nữa sẽ bắt đầu."

Mộ Vân Trạch: "......"

Dịch Thừa Tiêu một bên xuống xe, một bên quở trách cậu: "Anh còn tưởng rằng em nhớ rõ, hôm nay Lê Lan mở cuộc họp báo, không phải tháng trước muốn tới cổ vũ sao?"

Hai chân cậu như nhũn ra...... Cứu mạng a. Tháng trước cậu còn nằm ở bệnh viện, nào có biết những việc này đâu?! Nếu biết buổi tiệc này của Lê Lan, đánh chết cậu cũng không đi!

Cậu chậm chạp ra khỏi xe, tuy rằng có chút lúng túng, nhưng cậu vẫn căng da đầu nói: "Anh...Em đột nhiên cảm thấy hơi đau bụng, có thể đi về trước không?"

Mộ Vân Trạch vốn đã xinh đẹp, bộ dáng yếu ớt như vậy ngược lại nhìn như đang làm nũng, tim Dịch Thừa Tiêu liền đập mạnh, bàn tay to không tự giác xoa đầu thiếu niên: "Sao vậy? Vừa rồi không phải rất khoẻ sao?"

Cậu lắc đầu, gấp đến độ như muốn khóc tới nơi: "Chính là...Rất đau."

Dịch Thừa Tiêu từ trong túi móc di động ra, nói: "Để anh gọi bác sĩ Tống."

Cậu không nghĩ tới sẽ xảy ra sự tình này, thì ra người giàu còn có bác sĩ tư nhân, lỡ như phát hiện ra cậu đang giả vờ thì......



Cậu cười khổ ha ha nói: "Ưm.....Em đột nhiên hết đau, chúng ta đi vào thôi."

Dịch Thừa Tiêu nói: "Thật sự không có việc gì?"

Cậu nỗ lực gượng cười giải thích: "Không có việc gì, không có việc gì."

Cuộc sống quá khó khăn! Cậu trong lòng yên lặng phun tào*.

Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm-nguồn https://namlundidong18.wordpress.com/%E2%99%A5%E2%95%AD%E2%95%AE%E2%99%A5-luom-lat-%EF%B8%B6%EF%B8%BF%EF%B8%B6/tu-dien-mini-1/

Đường cho khách VIP được dẫn thẳng đến phòng nghỉ cuộc họp báo. Khi cửa mở ra, cậu thấy Lê Lan đang mặc một bộ lễ phục màu lam lộng lẫy bị một nhóm chuyên viên trang điểm vây quanh, qua gương cô vừa vặn có thể nhìn thấy có người mở cửa đi vào, quay đầu lại mỉm cười nói: "Lại đây."

Cậu vừa nhìn thấy cô liền đau đầu, tìm cái cớ nói với Dịch Thừa Tiêu: "Anh, em muốn ra ngoài sảnh, vừa nãy em có nhìn thấy anh trai em ở đó."

Dịch Thừa Tiêu gật đầu, cậu liền vội đi ra ngoài. Mộ Vân Thiệu xác thật đang ở đây, nếu không phải trong tình thế bức bách, cậu cũng không định đi tìm hắn.

Mộ Vân Thiệu hiện đang ngồi ở trong thính phòng thân cận nói chuyện với một nhà đầu tư.

"Đinh tổng, công ty hạng mục tân điện ảnh của ngài dự định khi nào khởi công?"

Người đầu tư là người trung niên, thân thể hơi béo, cười tủm tỉm nói: "Cái này tạm thời tôi chưa tính toán, bất quá nếu Mộ tổng ngài có ý định đầu tư thì đó là vinh hạnh của tôi."

Mộ Vân Thiệu trên mặt cười thành một đóa hoa: "Không không, tôi cũng rất vinh hạnh. Đây là danh thiếp của tôi, có rảnh thì cùng nhau đánh mã cầu*."

*Polo hay còn gọi là Mã cầu (馬球, mǎqiú) là một môn thể thao đồng đội. Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương.

Cậu ở một bên nghe, nhịn không được hơi xem thường. Anh trai cậu, một lời khó nói hết. Khả năng bởi vì đã biết bản thân không phải người thừa kế của Mộ gia, nên Mộ Vân Thiệu cho dù vẫn sống một cuộc sống hào môn nhưng hắn vẫn luôn đi chèo kéo, làm thân tất cả danh nghiệp như không bao giờ buông tha bất kì cơ hội kết giao nào.

Hai người họ hàn huyên một hồi, người đầu tư mới đứng dậy đi. Hắn vừa nhấc chân mới phát hiện người ngồi bên cạnh là em trai mình, có chút ngoài ý muốn hỏi: "Vân Trạch à, ngồi đây bao lâu rồi, Thừa Tiêu đâu?"

Cậu nhàn nhạt trả lời: "Ở phòng nghỉ."

Mộ Vân Thiệu gỡ xuống bộ mặt khách sáo, quan tâm hỏi: "Sao không ở Dịch gia mà chạy đến đây làm gì?"

Trong lòng cậu cười lạnh, tùy ý nói: "Thay đổi không khí."

Mộ Vân Thiệu ôm lấy bả vai cậu vỗ vỗ, làm dáng vẻ huynh trưởng nói: "Vậy em muốn về nhà chưa đấy?"

Bỗng nhiên trong lòng cậu dâng lên một hận ý mãnh liệt, cậu tin tưởng rằng, loại hận ý này không phải của cậu mà chính là của nguyên bản. Chỉ sợ Mộ Vân Trạch cũng biết vụ tai nạn xe cộ đó không phải là ngoài ý muốn. Cậu ôm ngực cảm nhận từng trận ghê tởm bỗng trán cảm giác được hơi lạnh. Cậu ngẩng đầu, Dịch Thừa Tiêu không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh cậu, vừa để tay sờ lên trán cậu, vừa nhìn chằm chằm cậu lo lắng.

"Còn không thoải mái sao?" Hắn nhẹ giọng nói.

Mộ Vân Thiệu ở một bên kỳ quái nói: "Vừa rồi nhìn còn bình thường mà."



Cậu thật sự thấy hơi không thoải mái, nhưng bàn tay lạnh lạnh kia lại làm cậu thoải mái, cậu giống như chó cún nhỏ, không tự giác mà rung đùi đắc ý cọ cọ. Dịch Thừa Tiêu hỏi: "Đi về không?"

Cậu nhìn lên sân khấu, người chủ trì đã lên đài, cuộc họp báo chuẩn bị bắt đầu rồi. Rốt cuộc hận ý mãnh liệt kia cũng dần chậm rãi bình ổn lại, cậu ngồi ngay ngắn, lắc đầu: "Không cần, em ổn rồi."

Dịch Thừa Tiêu vỗ bả vai cậu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía sân khấu.

Trên sân khấu, Lê Lan mặc một lễ phục màu lam, trên váy điểm xuyến phần lớn là những đóa hoa sơn chi trắng, làn váy nhẹ nhàng đung đưa theo mỗi bước chân của cô, cô vừa đi vừa mỉm cười chào hỏi những vị khán giả rồi hướng đến trung tâm sân khấu.

Nữ chủ trì thập phần khoa trương hét lên: "Oh my god! Lê Lan, cho hỏi trên váy cô là hoa thiệt sao?! Vừa rồi cô đi ngang qua dường như tôi có thể ngửi được mùi hương tươi mát của hoa chi sơn đó!"

Cậu thừa nhận, Lê Lan xác thật là một mỹ nhân. Khi cô vừa bước lên sân khấu, không khí chợt im lặng để dõi theo từng hành động của cô.

Lê Lan cười, không tỏ ý kiến, như đang bướng bỉnh cười nói: "Cô đoán xem."

Nữ chủ trì làm biểu tình như đã bị cô làm cho say mê, xua xua tay nói: "Không được, tôi không thể nói chuyện với cô nữa, Lan Lan thật sự quá đáng yêu, tôi là nữ nhân mà còn muốn đem Lan Lan về nhà giấu đi!"

Nữ chủ trì lại chuyển hướng đến một vị trí khác trên sân khấu, duỗi tay nói: "Đêm nay chúng ta còn có một vị nữ thần đặc biệt khác cũng tới tham dự, xin cho mời Nhan Mộng Viện ~"

Ngay lập tức một nữ minh tinh mặc một bộ lễ phục đen chậm rãi đi lên sân khấu, trước ngực được thiết kế đính nhiều đá quý, blingbling sáng chói. Nhan Mộng Viện có khuôn mặt nhỏ, mũi cao, đôi mắt to, làn da trắng nõn, thoạt nhìn là một người rất có tinh thần.

《 Người Chứng Kiến 》 là bộ điện ảnh có hai nữ chính, lúc trước thời điểm tuyển diễn viên chính thực sự phí thật lớn một phen công phu.

Trước tiên đạo diễn đề nghị mời một nữ diễn viên, mặt khác lại tuyển thêm tân binh để có thể giảm chi phí cho đoàn phim. Đạo diễn vuốt cái trán trọc lóc sầu não, đưa kịch bản cho ai cũng đều từ chối. Kỳ thật mọi người đều biết rõ nguyên nhân: Có hai nữ chính thì tương đối khó khăn, lại không phân cao thấp, các tiền bối đều sẽ không nguyện ý hy sinh chính mình để nâng một tân binh.

Kịch bản lúc trước được đưa tới Nhan Mộng Viện, đối phương nghe nói hợp tác với nữ diễn viên mười tám tuyến liền nói: "Đạo diễn ông lại lừa gạt tôi, về sau chúng ta liền rất khó hợp tác rồi, ông tìm diễn viên mười tám tuyến muốn hợp tác với tôi, nàng là họ hàng thân thích của ông sao? Không có kinh nghiệm đương nhiên nếu phối hợp sẽ xảy ra phiền toái, ông định đào hố chôn tôi à? Sao không tìm vài vị có kinh nghiệm như tôi, ví dụ như Lê Lan. Đương nhiên cái này ông không cần để ý, đây chỉ là ví dụ thôi, bằng không tôi cũng ngại hạ giá trị bản thân!" Sau đó cô liền cúp máy.

Nhà sản xuất vội la lên: "Nếu không mời Lê Lan đi? Dù sao thì cũng từng được nhận nhiều giải thưởng, phòng bán vé lại được bảo đảm. Ta sẽ đi tìm thêm nhà đầu tư."

Đạo diễn sờ sờ cằm, liếc mắt một cái: "Cậu điên rồi, Nhan Mộng Viện đó là đang nói móc tôi, cô ta sao có thể cùng Lê Lan đóng phim điện ảnh."

Nhan Mộng Viện và Lê Lan bất hòa quan hệ mọi người trong ngành đều biết, giá trị nhan sắc đều cao. Thời điểm mới xuất đạo thường xuyên bị đặt lên bàn cân, sau đó hai nàng chuyển sang thể loại điện ảnh, fans hai nhà thường xuyên cãi lộn, cuối cùng không phải gió tây áp đảo gió đông, hay gió đông thổi bạt gió tây. Phòng bán vé chênh lệch cũng không bao nhiêu.

Nhà sản xuất nói: "Ta đi hỏi thử, không thử thì làm sao biết kết quả như thế nào."

Hạng mục điện ảnh này như đang ở bên bờ vực thẳm, Lê Lan nhận được thông tin, nghe nói nữ chính là đối thủ Nhan Mộng Viện, cô có chút kinh ngạc. Nằm mơ cũng không thể tin được lại có người mời cô đóng phim cùng Nhan Mộng Viện. Cô vốn dĩ định từ chối, nhưng cô lại nói: "Kỳ thực cũng không phải là không thể, nếu như cô ấy thấy tôi mà còn có thể kiên trì diễn, thì tôi rất bội phục, chỉ mong cô ấy không bị tổn thương." Khi nói lời này Lê Lan đang sơn móng tay lén lút nói với nhân viên công tác, không biết như thế nào liền truyền tới tai Nhan Mộng Viện.

Nhan Mộng Viện quả thực điên rồi, thầm nghĩ vốn dĩ kịch bản này đưa cho mình đầu tiên, sau đó mới đến lượt Lê Lan, nếu như cô bị loại thì đối phương cũng sẽ bị loại, nên cô cũng bớt tức, nói:"Cô ấy diễn thì tôi cũng diễn!" Xem ai sợ ai!

Vì thế trời xui đất khiến, chấn động trong lịch sử điện ảnh đã xảy ra, hai nữ thần điện ảnh muốn hợp tác chung một tác phẩm!

Khi tin này được đăng lên liền được đứng ở TOP 1 tìm kiếm, fans hai nhà vì đoán xem ai là nữ chính mà điên cuồng cắn xé nhau, thiếu chút nữa đem đạo diễn mắng đến tự kỉ. Sau đó đạo diễn phải ra mặt giải thích, việc này mới kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước