Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 38:
“Thật không ngờ." Giang Tiểu Mãn dẫn Nguyên Bảo không hề khách sáo ngồi xuống: “Anh còn biết nấu ăn cơ à?”
Còn nấu ngon như vậy.
Đừng nói đây là thập niên tám mươi, cho dù là năm 2025, trong đám chồng của đồng nghiệp của Giang Tiểu Mãn cũng không được có mấy người có tay nghề tốt như Mạc Lệ Phong.
Mạc Lệ Phong có thói quen im lặng sống trong bầu không khí yên tĩnh, đột nhiên giờ cùng vợ và con ngồi vào bàn ăn cơm, anh cảm thấy có chút không quen.
“Thật ra khi ở đơn vị tôi cũng tự nấu mà." Mạc Lệ Phong cũng không biết vì sao mà mình nói vậy, anh chỉ là muốn giải thích một chút.
Giang Tiểu Mãn nhìn những miếng thịt trong đĩa gần như là có cùng kích thước, cô lại thêm hiểu biết về Mạc Lệ Phong.
Khéo ông anh này mắc chứng OCD mất thôi.
Thịt kho tàu vừa vào miệng, đột nhiên Giang Tiểu Mãn hiểu được câu “vừa ăn vào liền tan trong miệng” của các nhà phê bình ẩm thực có nghĩa là gì.
Từ nhỏ Nguyên Bảo đã không được ăn thịt nhiều lúc này lại càng trợn tròn mắt hơn, cái miệng nhỏ nhắn không nỡ hé ra, giống như chỉ cần hé môi, thịt sẽ chảy ra khỏi miệng cậu bé mất.
"Mẹ ơi, ngon quá mẹ ạ!" Nguyên Bảo dùng hai tay che miệng, vui mừng đến mức cười tít mắt.
"Ngon thì con ăn thêm đi!" Giang Tiểu Mãn lại liếc mắt nhìn Mạc Lệ Phong, ngoại trừ chuyện bốn năm anh không trở về, quá là khó tin, đến mức mà nữ chính chết ở bên ngoài cũng không biết, còn đâu người này vẫn ổn lắm.
Cũng không phải là Giang Tiểu Mãn giận chó đánh mèo, mà là trong chuyện này, quả thực cái mà Mạc Lệ Phong thiếu nhất chính là trách nhiệm.
Nếu như anh ta vẫn còn chút quan tâm đến nữ chính và Nguyên Bảo còn đang sống ở nông thôn, thì chắc chắn sẽ không xảy ra thảm kịch kia.
Đương nhiên, hai đương sự chính vẫn là Mạc Trần Thị và Mạc Linh Chi rồi.
Hai người này, lòng dạ tham lam, ác độc.
Chỉ cần hai mẹ con Giang Tiểu Mãn còn sống ở đại đội một ngày, cho dù Mạc Lệ Phong có chăm về hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội xuống tay.
"Vậy sau này, vào thành phố sinh sống, anh sẽ nấu cơm hết đúng không?" Giang Tiểu Mãn không có ý định sống cả đời với Mạc Lệ PHong, nhưng có thể miễn nấu cơm được một ngày, thế thì cô có lời lắm.
Còn nấu ngon như vậy.
Đừng nói đây là thập niên tám mươi, cho dù là năm 2025, trong đám chồng của đồng nghiệp của Giang Tiểu Mãn cũng không được có mấy người có tay nghề tốt như Mạc Lệ Phong.
Mạc Lệ Phong có thói quen im lặng sống trong bầu không khí yên tĩnh, đột nhiên giờ cùng vợ và con ngồi vào bàn ăn cơm, anh cảm thấy có chút không quen.
“Thật ra khi ở đơn vị tôi cũng tự nấu mà." Mạc Lệ Phong cũng không biết vì sao mà mình nói vậy, anh chỉ là muốn giải thích một chút.
Giang Tiểu Mãn nhìn những miếng thịt trong đĩa gần như là có cùng kích thước, cô lại thêm hiểu biết về Mạc Lệ Phong.
Khéo ông anh này mắc chứng OCD mất thôi.
Thịt kho tàu vừa vào miệng, đột nhiên Giang Tiểu Mãn hiểu được câu “vừa ăn vào liền tan trong miệng” của các nhà phê bình ẩm thực có nghĩa là gì.
Từ nhỏ Nguyên Bảo đã không được ăn thịt nhiều lúc này lại càng trợn tròn mắt hơn, cái miệng nhỏ nhắn không nỡ hé ra, giống như chỉ cần hé môi, thịt sẽ chảy ra khỏi miệng cậu bé mất.
"Mẹ ơi, ngon quá mẹ ạ!" Nguyên Bảo dùng hai tay che miệng, vui mừng đến mức cười tít mắt.
"Ngon thì con ăn thêm đi!" Giang Tiểu Mãn lại liếc mắt nhìn Mạc Lệ Phong, ngoại trừ chuyện bốn năm anh không trở về, quá là khó tin, đến mức mà nữ chính chết ở bên ngoài cũng không biết, còn đâu người này vẫn ổn lắm.
Cũng không phải là Giang Tiểu Mãn giận chó đánh mèo, mà là trong chuyện này, quả thực cái mà Mạc Lệ Phong thiếu nhất chính là trách nhiệm.
Nếu như anh ta vẫn còn chút quan tâm đến nữ chính và Nguyên Bảo còn đang sống ở nông thôn, thì chắc chắn sẽ không xảy ra thảm kịch kia.
Đương nhiên, hai đương sự chính vẫn là Mạc Trần Thị và Mạc Linh Chi rồi.
Hai người này, lòng dạ tham lam, ác độc.
Chỉ cần hai mẹ con Giang Tiểu Mãn còn sống ở đại đội một ngày, cho dù Mạc Lệ Phong có chăm về hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội xuống tay.
"Vậy sau này, vào thành phố sinh sống, anh sẽ nấu cơm hết đúng không?" Giang Tiểu Mãn không có ý định sống cả đời với Mạc Lệ PHong, nhưng có thể miễn nấu cơm được một ngày, thế thì cô có lời lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất