Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một

Chương 18: A

Trước Sau
Anh đâu biết Ôn Uyển Uyển là không thích, bởi vì thịt này quá béo, nhưng người thời này thì biết cái gì, chẳng phải ai cũng thích ăn mỡ sao.

Tiệc tàn.

Bố Cố cùng Cố lão đại uống rượu với Thẩm Kiến Dân rất nhiều, chưa đến lúc tàn tiệc đã say mèm, được mọi người dìu vào phòng nghỉ ngơi. Lúc này ngoài sân chỉ còn Mẹ Cố cùng hai nàng dâu và con trai thứ ba là Cố lão tam đang dọn dẹp.

Ôn Uyển Uyển cầm bát đũa của mình và Cố Nghĩa ra ngoài, định bụng phụ một tay thì bị mẹ Cố chặn lại.

“Uyển Uyển à, con không cần phải làm đâu, con dâu mới về nhà chồng ngày đầu tiên, sao có thể để con làm mấy việc này được. Con vào nói chuyện với chồng con đi, hoặc là ra sau nhà chơi với Tiểu Tứ, nó đang dẫn hai đứa cháu chơi ở đằng sau đấy.”

Ôn Uyển Uyển thấy mẹ chồng nói vậy nên cũng không đòi giúp nữa, quay người về phòng.

“Nếu em thấy chán thì ra sau nhà chơi với tiểu Tứ và mấy đứa nhỏ đi.” Cố Nghĩa cũng nghe thấy mẹ mình nói, quay sang nói với Ôn Uyển Uyển vừa đẩy cửa bước vào.

Ôn Uyển Uyển muốn đưa tay lên che mặt, cô trông nhỏ lắm sao? Còn bảo cô đi chơi với đám nhóc đó?

“Ngoài trời hơi nóng, trong nhà mát mẻ hơn. Anh cứ làm việc của anh đi, dù sao thì em cũng đang rảnh.”

Lúc này đang mùa thu hoạch, ban ngày trời vẫn còn nóng, chỉ đến tối trời mới bắt đầu mát mẻ hơn.

Hai người trong phòng không ai nói gì nữa, Cố Nghĩa vẫn im lặng ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ôn Uyển Uyển ngồi trên giường đung đưa chân, cũng chẳng biết làm gì. Tóm lại, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cuối cùng, Ôn Uyển Uyển cảm thấy quá yên lặng, cô giả vờ tựa vào tủ đầu giường nhắm mắt lại, nhưng thực chất là đã vào không gian.

Cô vào siêu thị lấy ít trái cây tráng miệng, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra. Quả táo cô vừa lấy từ trên giá xuống, rất nhanh đã tự động được bổ sung.



Chuyện này... Ha ha ha, không ngờ lại thần kỳ đến vậy, phải may mắn lắm mới có thể gặp được chuyện thần kỳ như thế này.

Nhìn lõi táo mình vừa ăn xong, cô suy nghĩ một chút, thử đặt lõi táo xuống nền đất mờ ảo, dùng nước linh tuyền tưới thử.

Kết quả là một mảng đất mờ ảo nhanh chóng trở nên trong suốt, và mọc lên một cây táo. Ôn Uyển Uyển lập tức dùng ý niệm điều khiển nước linh tuyền tưới nước.

Cho đến khi tất cả các cây táo đều kết trái to, đỏ au, cô mới dừng lại.

Hái một quả táo, giòn tan, nhiều nước, độ ngọt cũng hơn hẳn táo trong siêu thị. Quả nhiên, được tưới bằng nước linh tuyền thì khác hẳn.

Cố Nghĩa hồi lâu không nghe thấy tiếng động sau lưng, quay đầu lại nhìn.

Lúc này, Ôn Uyển Uyển đang rất vui vẻ vì mọi thứ trong không gian. Nụ cười trên môi tự nhiên hiện lên. Cố Nghĩa nhìn mà có chút sững sờ.

Thật xinh đẹp! Vợ như thế này sau này phải bảo vệ gấp bội, không thể để lũ ruồi muỗi ngoài kia dòm ngó được.

Ôn Uyển Uyển ra khỏi không gian, thấy Cố Nghĩa vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết anh rốt cuộc đang nhìn gì?

Nhan sắc của Cố Nghĩa có thể nói là không thua kém gì minh tinh thời hiện đại, hơn nữa mình lại có bảo bối thần kỳ là không gian này, cuộc sống sau này nhất định sẽ không tồi.

Có lẽ ông trời cũng thấy cô ở kiếp sau quá cô đơn, nên đã đưa cô đến đây.

Nếu bố mẹ đã khuất biết được hoàn cảnh hiện tại của cô, liệu họ sẽ thấy đau lòng hay vui mừng cho cô đây?

Đã đến thì phải an phận, đã may mắn có được cơ duyên như vậy, vậy thì hãy tận hưởng nó. Coi như là để bù đắp cho bản thân cô đơn ở kiếp sau vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau