Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
Chương 27: A
Ra đến sân, cô thấy Cố Nghĩa đang dạy Cố Tiểu Tứ và Lạc Lạc, Du Du nhận mặt chữ. Rõ ràng là những người khác đã đi làm hết rồi.
"Chị dâu hai, chị dậy rồi à! Bữa sáng còn hâm nóng trong nồi đấy, mẹ cố tình để phần chị, chị dậy ăn đi."
Cố Tiểu Tứ là người đầu tiên nhìn thấy Ôn Uyển Uyển, cậu chạy đến trước mặt cô nói. Mẹ cậu đã nói, nhất định phải đối xử tốt với chị dâu hai, như vậy chị dâu hai mới đối xử tốt với anh hai.
"Ừ, chị biết rồi, em tiếp tục học đi." Ôn Uyển Uyển nói xong liền quay người đi rửa mặt ở giếng nước trước.
Chỉ là cô luôn cảm thấy có gì đó đang nhìn mình chằm chằm, cô nhìn xung quanh, ngoài Cố Nghĩa và lũ trẻ ra thì không thấy ai khác, dù sao thì ánh mắt đó cũng không có ác ý, cứ mặc kệ vậy.
Xem ra cô nhóc này khá cẩn thận. Cố Nghĩa không biết Ôn Uyển Uyển có còn nhớ chuyện tối qua hay không.
Nhìn chằm chằm Ôn Uyển Uyển một lúc, hình như bị cô phát hiện, anh không nhìn chằm chằm vào cô nữa.
Ôn Uyển Uyển đi vào bếp, thật ra chỉ là một căn bếp đơn giản được dựng lên ở khoảng trống giữa hai gian nhà, nhưng những dụng cụ nấu nướng cần có thì không thiếu thứ gì.
Phải nói là tỷ lệ sử dụng không gian thời này khá cao.
Ôn Uyển Uyển nhìn bát trứng hấp trong nồi, chớp chớp mắt, thời buổi này trứng gà là thứ tốt, vậy mà bát trứng hấp to như vậy lại để cô ăn một mình sao?
Ôn Uyển Uyển ăn một cái bánh bột ngô, ăn kèm với dưa muối, uống thêm chút nước suối linh tuyền là xong bữa sáng.
Bánh bột ngô ở kiếp sau được mọi người tranh nhau mua đấy, dù sao thì cuộc sống kiếp sau sung túc, ăn bánh mì trắng nhiều rồi cũng nên đổi khẩu vị một chút.
Cô chia trứng hấp thành ba phần, đem đến cho Cố Tiểu Tứ, Du Du và Lạc Lạc.
Cố Tiểu Tứ nhìn bát trứng hấp trước mặt, lúc sáng mẹ làm cậu đã ngửi thấy mùi thơm thèm chảy nước miếng rồi, giờ trứng hấp đã ở trước mặt, nước miếng cậu lại càng chảy ra nhiều hơn.
Hai đứa nhỏ Lạc Lạc và Du Du cũng đã thèm chảy nước miếng từ lâu, nhưng cả ba đứa nhỏ đều không dám nhận.
"Mấy đứa mau nhận lấy đi, đều là đứa trẻ ngoan chăm chỉ học tập, đây là phần thưởng cho mấy đứa đó.”
Ôn Uyển Uyển nhìn bộ dạng thèm thuồng nhưng không dám nhận của bọn trẻ mà thấy xót, vội vàng giục giã, kết quả ba đứa nhỏ vẫn không chịu nhận.
Cô bất lực nhìn về phía Cố Nghĩa.
"Không sao đâu, đây là quà của Uyển Uyển cho mấy đứa, cứ nhận lấy đi. Sau này, mấy đứa cũng phải ngoan ngoãn nghe lời Uyển Uyển, biết chưa?”
Cố Nghĩa nghiêm giọng nói với em trai và hai đứa cháu trai của mình, đối xử tốt với con cháu là điều nên làm nhưng cũng phải để chúng biết ơn.
Cố Tiểu Tứ, Lạc Lạc và Du Du nghe Cố Nghĩa lên tiếng mới dám nhận lấy: "Anh hai yên tâm, sau này tụi em nhất định sẽ nghe lời chị dâu hai! Nếu Lạc Lạc và Du Du dám hỗn láo với chị dâu hai, em sẽ thay anh hai dạy dỗ chúng.”
"Chúng cháu cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời thím hai!”
"Đúng vậy, chúng cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời thím hai!”
Ôi, đúng là con nít, có đồ ăn là quên hết.
Ôn Uyển Uyển cảm thán, vô tình liếc thấy trên cổ Cố Nghĩa có một mảng đỏ ửng, bèn đến gần muốn nhìn cho rõ hơn.
Kết quả là thấy Cố Nghĩa nhanh tay kéo cổ áo che đi.
"Làm gì thế, anh lại giấu em làm chuyện gì mờ ám hả?”
Nhanh tay thế cơ à? Chột dạ sao?
"Khụ… không có gì đâu.” Cố Nghĩa ho khan để che giấu sự lúng túng.
"Còn chối!” Ôn Uyển Uyển nhân lúc anh đang bận giải thích bèn chớp lấy thời cơ, kéo cổ áo anh ra. Nhưng khi nhìn thấy dấu vết đó, cô im lặng.
"Chị dâu hai, chị dậy rồi à! Bữa sáng còn hâm nóng trong nồi đấy, mẹ cố tình để phần chị, chị dậy ăn đi."
Cố Tiểu Tứ là người đầu tiên nhìn thấy Ôn Uyển Uyển, cậu chạy đến trước mặt cô nói. Mẹ cậu đã nói, nhất định phải đối xử tốt với chị dâu hai, như vậy chị dâu hai mới đối xử tốt với anh hai.
"Ừ, chị biết rồi, em tiếp tục học đi." Ôn Uyển Uyển nói xong liền quay người đi rửa mặt ở giếng nước trước.
Chỉ là cô luôn cảm thấy có gì đó đang nhìn mình chằm chằm, cô nhìn xung quanh, ngoài Cố Nghĩa và lũ trẻ ra thì không thấy ai khác, dù sao thì ánh mắt đó cũng không có ác ý, cứ mặc kệ vậy.
Xem ra cô nhóc này khá cẩn thận. Cố Nghĩa không biết Ôn Uyển Uyển có còn nhớ chuyện tối qua hay không.
Nhìn chằm chằm Ôn Uyển Uyển một lúc, hình như bị cô phát hiện, anh không nhìn chằm chằm vào cô nữa.
Ôn Uyển Uyển đi vào bếp, thật ra chỉ là một căn bếp đơn giản được dựng lên ở khoảng trống giữa hai gian nhà, nhưng những dụng cụ nấu nướng cần có thì không thiếu thứ gì.
Phải nói là tỷ lệ sử dụng không gian thời này khá cao.
Ôn Uyển Uyển nhìn bát trứng hấp trong nồi, chớp chớp mắt, thời buổi này trứng gà là thứ tốt, vậy mà bát trứng hấp to như vậy lại để cô ăn một mình sao?
Ôn Uyển Uyển ăn một cái bánh bột ngô, ăn kèm với dưa muối, uống thêm chút nước suối linh tuyền là xong bữa sáng.
Bánh bột ngô ở kiếp sau được mọi người tranh nhau mua đấy, dù sao thì cuộc sống kiếp sau sung túc, ăn bánh mì trắng nhiều rồi cũng nên đổi khẩu vị một chút.
Cô chia trứng hấp thành ba phần, đem đến cho Cố Tiểu Tứ, Du Du và Lạc Lạc.
Cố Tiểu Tứ nhìn bát trứng hấp trước mặt, lúc sáng mẹ làm cậu đã ngửi thấy mùi thơm thèm chảy nước miếng rồi, giờ trứng hấp đã ở trước mặt, nước miếng cậu lại càng chảy ra nhiều hơn.
Hai đứa nhỏ Lạc Lạc và Du Du cũng đã thèm chảy nước miếng từ lâu, nhưng cả ba đứa nhỏ đều không dám nhận.
"Mấy đứa mau nhận lấy đi, đều là đứa trẻ ngoan chăm chỉ học tập, đây là phần thưởng cho mấy đứa đó.”
Ôn Uyển Uyển nhìn bộ dạng thèm thuồng nhưng không dám nhận của bọn trẻ mà thấy xót, vội vàng giục giã, kết quả ba đứa nhỏ vẫn không chịu nhận.
Cô bất lực nhìn về phía Cố Nghĩa.
"Không sao đâu, đây là quà của Uyển Uyển cho mấy đứa, cứ nhận lấy đi. Sau này, mấy đứa cũng phải ngoan ngoãn nghe lời Uyển Uyển, biết chưa?”
Cố Nghĩa nghiêm giọng nói với em trai và hai đứa cháu trai của mình, đối xử tốt với con cháu là điều nên làm nhưng cũng phải để chúng biết ơn.
Cố Tiểu Tứ, Lạc Lạc và Du Du nghe Cố Nghĩa lên tiếng mới dám nhận lấy: "Anh hai yên tâm, sau này tụi em nhất định sẽ nghe lời chị dâu hai! Nếu Lạc Lạc và Du Du dám hỗn láo với chị dâu hai, em sẽ thay anh hai dạy dỗ chúng.”
"Chúng cháu cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời thím hai!”
"Đúng vậy, chúng cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời thím hai!”
Ôi, đúng là con nít, có đồ ăn là quên hết.
Ôn Uyển Uyển cảm thán, vô tình liếc thấy trên cổ Cố Nghĩa có một mảng đỏ ửng, bèn đến gần muốn nhìn cho rõ hơn.
Kết quả là thấy Cố Nghĩa nhanh tay kéo cổ áo che đi.
"Làm gì thế, anh lại giấu em làm chuyện gì mờ ám hả?”
Nhanh tay thế cơ à? Chột dạ sao?
"Khụ… không có gì đâu.” Cố Nghĩa ho khan để che giấu sự lúng túng.
"Còn chối!” Ôn Uyển Uyển nhân lúc anh đang bận giải thích bèn chớp lấy thời cơ, kéo cổ áo anh ra. Nhưng khi nhìn thấy dấu vết đó, cô im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất