Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một

Chương 28: A

Trước Sau
Vết cắn này, sao trông giống như cô cắn thế nhỉ? Hai bên trái phải hàm răng cô có một chiếc răng không đều, hơi nhọn, vết cắn đối xứng này chẳng phải là trùng khớp với răng của cô sao.

"Cái này… là tối qua em cắn đấy à?”

Vì Ôn Uyển Uyển muốn kéo cổ áo của Cố Nghĩa ra, nên lúc này hai người đứng rất gần nhau.

Lời nói của Ôn Uyển Uyển truyền vào tai Cố Nghĩa, lại thêm khoảng cách của hai người lúc này, từ góc độ của Cố Nghĩa vừa vặn nhìn thấy đôi môi hồng hào của Ôn Uyển Uyển.

Anh, muốn nếm thử xem sao!

Ôn Uyển Uyển vừa hỏi xong liền nhìn thấy dục vọng cuồn cuộn trong mắt anh, giống như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi, cô vội vàng lùi ra xa.

Cố Nghĩa cố gắng kìm nén dục vọng trong lòng: "Không sao đâu, không đau.”

Câu nói này coi như khẳng định đây chính là do Ôn Uyển Uyển cắn. Trời ơi, tối qua cô đã làm gì thế này? Sao cô có thể cắn anh được chứ? Xấu hổ chết mất…

"Em… em… em đã nói với anh là em ngủ không ngoan rồi mà, sao anh còn xán lại gần làm gì?”

Cố Nghĩa rất muốn nói, anh không hề động đậy, là tự cô xán lại gần cơ mà. Nhưng anh sợ nói ra lời này, lỡ đâu buổi tối cô không chịu ngủ chung giường với anh thì phải làm sao?

"Ừm, là lỗi của anh.”

Câu trả lời này khiến Ôn Uyển Uyển càng thêm bối rối, cô biết mình ngủ không ngoan, không ngờ mới ngủ chung giường với Cố Nghĩa một ngày đã cắn anh rồi, thật là mất mặt quá đi.

Nhưng anh đã nhận lỗi là do mình rồi, vậy thì cứ cho là lỗi của anh đi, cô nhất quyết không thể thừa nhận là do cô chủ động cắn.

"Phải đấy, tất cả đều là lỗi của anh, sau này anh phải ngoan ngoãn một chút đấy.”



Nói xong, Ôn Uyển Uyển cầm lấy bát ba đứa nhỏ vừa ăn trứng hấp xong chạy vào bếp.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Cố Nghĩa bật cười ha hả.

Ba đứa nhỏ đang tập trung ăn trứng hấp nào còn tâm trí đâu mà để ý đến lời nói của Cố Nghĩa và Ôn Uyển Uyển ban nãy.

Nhưng nhìn thấy anh vui vẻ như vậy, chúng cũng cười theo.

Nghe thấy tiếng cười đùa của mấy người bên ngoài, Ôn Uyển Uyển vừa xấu hổ vừa bực bội.

Không được, tối nay cô nhất định phải quấn mình thật kỹ, không được cựa quậy lung tung nữa.

Trên cánh đồng.

Dân làng đều đang hăng say bận rộn với vụ thu hoạch mùa thu, Hạ Ninh Tĩnh vừa nghĩ đến bát trứng hấp sáng nay mẹ chồng làm mà không cho cô ta ăn một miếng nào, trong lòng liền cảm thấy bất bình, hơn nữa, bọn họ đã đi làm từ sớm mà Ôn Uyển Uyển vẫn chưa dậy, bố mẹ chồng cũng chẳng nói gì, cô ta và chị dâu cả sao có thể có đãi ngộ tốt như vậy chứ, càng nghĩ càng tức, lúc này ngay cả ngô cũng chẳng muốn bẻ nữa.

Tổ trưởng tổ sản xuất của bọn họ nhìn thấy cũng không tiện nói gì, dù sao người ta cũng là giáo viên, con của mình cũng đang học trong lớp của cô ta.

Những người khác trong tổ sớm đã nhìn cô ta không vừa mắt, kéo tụt tiến độ của cả tổ, chỉ là ngại thân phận giáo viên của cô ta nên không dám phàn nàn.

Người trong làng có con cái không phàn nàn không có nghĩa là sẽ có người nhẫn nhịn mãi được.

"Tổ trưởng Cố, tôi muốn báo cáo, Hạ Ninh Tĩnh lười biếng! Cô ta làm việc không ra hồn, kéo chậm tiến độ của cả tổ.”

Người nói là tri thức Lưu ở điểm thanh niên tri thức, cô ấy chẳng sợ Hạ Ninh Tĩnh, cô ấy cũng đâu có con cái phải đi học lớp của Hạ Ninh Tĩnh.

Hạ Ninh Tĩnh nghe thấy có người mách lẻo mình, trong lòng đang có một bụng tức giận không có chỗ trút, lúc này lại cho cô ta cơ hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau