Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
Chương 3: Kiếp Này Tôi Thay Cô
Nực cười hơn là hai mẹ con này trước mặt mọi người đối xử với Ôn Uyển Uyển rất tốt, sau lưng lại là một bộ mặt khác.
“Uyển Uyển à, bây giờ ba con không có ở nhà, đã lâu rồi cũng không gửi tiền về, nhà mình thực sự không sống nổi nữa. Bây giờ con cũng lớn rồi, là chị cả cũng phải gánh vác cho gia đình chứ.” Diêu Tuyết Mai nắm tay Ôn Uyển Uyển nói.
“Đúng vậy chị, nhà họ Cố đông người, nghe nói tiền xuất ngũ của Cố Nhị có hơn vạn tệ, chị gả qua đó chắc chắn sẽ không phải lo ăn bữa nay lo bữa mai, không giống em và mẹ, còn phải ở nhà chịu khổ.” Ôn Dương Dương vội vàng tiếp lời, nhưng đôi mắt đảo đi đảo lại thể hiện rõ sự toan tính.
Ha ha, xem kìa, hai mẹ con này lại muốn dụ dỗ mình nữa rồi. Nhưng họ đâu biết Ôn Uyển Uyển bây giờ đã không còn là Ôn Uyển Uyển ngoan ngoãn nghe lời nữa rồi.
“Nếu em cũng thấy nhà họ Cố tốt như vậy, chi bằng em gả qua đó đi.” Ôn Uyển Uyển mở to đôi mắt trong veo nhìn Ôn Dương Dương nói.
“Em không gả cho tên tàn phế kia đâu!”
“Ơ, không, không phải, ý em không phải…”
“Được rồi.”
Diêu Tuyết Mai ngăn Ôn Dương Dương nói tiếp, quay sang nói với Ôn Uyển Uyển:
“Uyển Uyển, em con không có ý đó, con cũng biết bây giờ năm nay làm ăn khó khăn, mẹ cũng là muốn tốt cho con, nếu không thì hàng xóm láng giềng lại nói mẹ kế như mẹ ngược đãi con.”
“Cả cái thôn này ai mà không biết mẹ đối xử tốt với con, ai lại đi nói xấu mẹ chứ.”
Đồ tiểu tam, mình nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của bà ta cho mọi người cùng xem.
Diêu Tuyết Mai thấy thế nào cũng không nói động được Ôn Uyển Uyển, lại sợ cô nghĩ quẩn tự tử lần nữa, đến lúc Ôn Hoa trở về lại nổi giận với bà ta, xem ra chỉ có thể làm như vậy.
Quyết định xong, Diêu Tuyết Mai đau lòng lấy từ trong túi áo ra mười tệ đưa cho Ôn Uyển Uyển:
“Uyển Uyển, đây là của hồi môn mẹ chuẩn bị cho con, con bây giờ đã là thiếu nữ hai mươi tuổi rồi, ba con không có ở nhà, chỉ có mẹ là lo lắng cho con, con đừng chê ít, mẹ cũng chỉ có chừng này thôi.
Nhà họ Cố đông người, con gả qua đó tuyệt đối sẽ không phải chịu đói. Mẹ làm vậy là muốn tốt cho con.”
Ôn Dương Dương ở bên cạnh nhìn thấy số tiền mẹ mình đưa cho Ôn Uyển Uyển, sắc mặt liền thay đổi, dùng sức nắm chặt vạt áo, đáng lẽ số tiền đó là của mình, dựa vào đâu mà phải đưa cho con tiện nhân Ôn Uyển Uyển này.
“Uyển Uyển à, bây giờ ba con không có ở nhà, đã lâu rồi cũng không gửi tiền về, nhà mình thực sự không sống nổi nữa. Bây giờ con cũng lớn rồi, là chị cả cũng phải gánh vác cho gia đình chứ.” Diêu Tuyết Mai nắm tay Ôn Uyển Uyển nói.
“Đúng vậy chị, nhà họ Cố đông người, nghe nói tiền xuất ngũ của Cố Nhị có hơn vạn tệ, chị gả qua đó chắc chắn sẽ không phải lo ăn bữa nay lo bữa mai, không giống em và mẹ, còn phải ở nhà chịu khổ.” Ôn Dương Dương vội vàng tiếp lời, nhưng đôi mắt đảo đi đảo lại thể hiện rõ sự toan tính.
Ha ha, xem kìa, hai mẹ con này lại muốn dụ dỗ mình nữa rồi. Nhưng họ đâu biết Ôn Uyển Uyển bây giờ đã không còn là Ôn Uyển Uyển ngoan ngoãn nghe lời nữa rồi.
“Nếu em cũng thấy nhà họ Cố tốt như vậy, chi bằng em gả qua đó đi.” Ôn Uyển Uyển mở to đôi mắt trong veo nhìn Ôn Dương Dương nói.
“Em không gả cho tên tàn phế kia đâu!”
“Ơ, không, không phải, ý em không phải…”
“Được rồi.”
Diêu Tuyết Mai ngăn Ôn Dương Dương nói tiếp, quay sang nói với Ôn Uyển Uyển:
“Uyển Uyển, em con không có ý đó, con cũng biết bây giờ năm nay làm ăn khó khăn, mẹ cũng là muốn tốt cho con, nếu không thì hàng xóm láng giềng lại nói mẹ kế như mẹ ngược đãi con.”
“Cả cái thôn này ai mà không biết mẹ đối xử tốt với con, ai lại đi nói xấu mẹ chứ.”
Đồ tiểu tam, mình nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của bà ta cho mọi người cùng xem.
Diêu Tuyết Mai thấy thế nào cũng không nói động được Ôn Uyển Uyển, lại sợ cô nghĩ quẩn tự tử lần nữa, đến lúc Ôn Hoa trở về lại nổi giận với bà ta, xem ra chỉ có thể làm như vậy.
Quyết định xong, Diêu Tuyết Mai đau lòng lấy từ trong túi áo ra mười tệ đưa cho Ôn Uyển Uyển:
“Uyển Uyển, đây là của hồi môn mẹ chuẩn bị cho con, con bây giờ đã là thiếu nữ hai mươi tuổi rồi, ba con không có ở nhà, chỉ có mẹ là lo lắng cho con, con đừng chê ít, mẹ cũng chỉ có chừng này thôi.
Nhà họ Cố đông người, con gả qua đó tuyệt đối sẽ không phải chịu đói. Mẹ làm vậy là muốn tốt cho con.”
Ôn Dương Dương ở bên cạnh nhìn thấy số tiền mẹ mình đưa cho Ôn Uyển Uyển, sắc mặt liền thay đổi, dùng sức nắm chặt vạt áo, đáng lẽ số tiền đó là của mình, dựa vào đâu mà phải đưa cho con tiện nhân Ôn Uyển Uyển này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất