Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
Chương 30: A
Ôn Uyển Uyển nhìn dòng sông trong vắt, rất muốn cởi giày xuống sông, nhất định sẽ mát mẻ dễ chịu, nhưng vì có Cố Nghĩa luôn nhìn nên đành thôi.
Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, liền chạy về hướng đó.
Sao cô lại nhanh như vậy? Hơn nữa lúc nãy cô đẩy xe lăn đưa anh đến đây, đường đi không dễ đi chút nào mà cô cũng không có vẻ gì là mệt mỏi.
Cố Nghĩa đẩy xe lăn đi tới, thấy cô đã cởi giày, đang đứng trong sông mò mẫm cái gì đó. May là chỗ này nước nông, có đá chặn lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cố Nghĩa, anh xem, có ốc nè.” Ôn Uyển Uyển cầm con ốc vừa nhặt được đưa cho Cố Nghĩa xem.
Cố Nghĩa nhìn cô như phát hiện ra thứ gì đó ghê gớm lắm, nụ cười của cô lại càng thêm rạng rỡ.
"Cố Nghĩa, Cố Nghĩa, anh đang nghĩ gì vậy?” Ôn Uyển Uyển thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm cũng có chút ngại ngùng.
"Ốc này không ngon đâu, lên đây mau.” Nói rồi liền nắm tay Ôn Uyển Uyển kéo cô lên.
"Ốc này không ngon là do mọi người không biết làm thôi, trưa nay em làm ốc xào cay cho anh ăn, nhất định sẽ ngon.”
Ở kiếp trước món ốc xào cay này là món ăn được nhiều nhà hàng bán chạy nhất. Hơn nữa trong không gian của cô có rất nhiều gia vị, làm ra nhất định sẽ rất ngon.
Cô nói cô sẽ làm ốc xào cay cho anh ăn, cô muốn nấu ăn cho anh!
"Không được xuống sông, mau đi giày vào, nước sông lạnh lắm. Cố Tiểu Tứ, lại đây!”
Được rồi, người này thật là cứng đầu! Nhưng mà, hình như cô rất thích, vui lắm!
"Anh hai, anh gọi em có việc gì?”
"Nhặt ốc mang về nhà đi, chị dâu làm ốc xào cay cho ăn.”
Cái gì, thứ này không ngon, nhặt nó làm gì, thà đi bắt cá còn hơn, dù sao cũng chẳng bắt được bao nhiêu.
"Chị dâu, ốc này không ngon đâu, ăn vào toàn là cát.” Tuy nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhặt, còn gọi Lạc Lạc và Du Du lại nhặt cùng.
Ừm, cậu em này ngoan ngoãn nghe lời.
"Vậy thì em cứ chờ xem, đảm bảo em ăn rồi sẽ còn muốn ăn nữa.”
Ốc nhặt được gần nửa thùng, chắc là đủ cho cả nhà ăn rồi, còn có thể mang sang cho nhà bác Thẩm một ít.
"Haizz, anh hai, hôm nay vẫn không có cá lớn, toàn là cá con.” Cố Tiểu Tứ không biết đã ném trả bao nhiêu con cá nhỏ, thở dài nói với Cố Nghĩa.
Thời buổi này cá trong sông bị bắt gần hết rồi, trừ những lúc ao xả nước ra thì có kha khá cá, còn bình thường gần như không thấy con nào.
Lợi dụng lúc mọi người đang nhìn chằm chằm vào lưới đánh cá, Ôn Uyển Uyển lén lút đổ một ít nước linh tuyền vào chỗ nước sông bên cạnh, nghĩ bụng lũ cá con này uống vào chắc sẽ lớn nhanh hơn.
"Mọi người đừng nói chuyện!” Cố Nghĩa nghe thấy tiếng động gì đó, nhưng lại không phân biệt được chính xác là tiếng gì, bèn bảo mọi người im lặng để lắng nghe cho kỹ.
Ôn Uyển Uyển cũng nghe thấy, chẳng qua có lẽ là do cô đã uống nước linh tuyền nên thính giác càng thêm nhạy bén.
Tiếng động này truyền đến từ phía thượng nguồn con sông, chắc là sắp đến chỗ bọn họ rồi.
"Có cá đến kìa!”
"Cái gì? Chị dâu, cá đâu?” Cố Tiểu Tứ đứng bật dậy, vươn cổ nhìn.
Cố Nghĩa mỉm cười nhìn Ôn Uyển Uyển, cô cũng nghe thấy rồi, xem ra, vợ anh đúng là báu vật mà!
"Woa! Cá thật kìa! Nhiều cá quá, anh hai, chị dâu, mau nhìn đi, nhiều cá quá!”
Cố Tiểu Tứ kích động hét lớn với Cố Nghĩa và Ôn Uyển Uyển, tay còn cầm giỏ tre xuống sông vớt cá.
Lạc Lạc và Du Du cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều cá như vậy, ngạc nhiên đến mức há to cả miệng.
Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, liền chạy về hướng đó.
Sao cô lại nhanh như vậy? Hơn nữa lúc nãy cô đẩy xe lăn đưa anh đến đây, đường đi không dễ đi chút nào mà cô cũng không có vẻ gì là mệt mỏi.
Cố Nghĩa đẩy xe lăn đi tới, thấy cô đã cởi giày, đang đứng trong sông mò mẫm cái gì đó. May là chỗ này nước nông, có đá chặn lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cố Nghĩa, anh xem, có ốc nè.” Ôn Uyển Uyển cầm con ốc vừa nhặt được đưa cho Cố Nghĩa xem.
Cố Nghĩa nhìn cô như phát hiện ra thứ gì đó ghê gớm lắm, nụ cười của cô lại càng thêm rạng rỡ.
"Cố Nghĩa, Cố Nghĩa, anh đang nghĩ gì vậy?” Ôn Uyển Uyển thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm cũng có chút ngại ngùng.
"Ốc này không ngon đâu, lên đây mau.” Nói rồi liền nắm tay Ôn Uyển Uyển kéo cô lên.
"Ốc này không ngon là do mọi người không biết làm thôi, trưa nay em làm ốc xào cay cho anh ăn, nhất định sẽ ngon.”
Ở kiếp trước món ốc xào cay này là món ăn được nhiều nhà hàng bán chạy nhất. Hơn nữa trong không gian của cô có rất nhiều gia vị, làm ra nhất định sẽ rất ngon.
Cô nói cô sẽ làm ốc xào cay cho anh ăn, cô muốn nấu ăn cho anh!
"Không được xuống sông, mau đi giày vào, nước sông lạnh lắm. Cố Tiểu Tứ, lại đây!”
Được rồi, người này thật là cứng đầu! Nhưng mà, hình như cô rất thích, vui lắm!
"Anh hai, anh gọi em có việc gì?”
"Nhặt ốc mang về nhà đi, chị dâu làm ốc xào cay cho ăn.”
Cái gì, thứ này không ngon, nhặt nó làm gì, thà đi bắt cá còn hơn, dù sao cũng chẳng bắt được bao nhiêu.
"Chị dâu, ốc này không ngon đâu, ăn vào toàn là cát.” Tuy nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhặt, còn gọi Lạc Lạc và Du Du lại nhặt cùng.
Ừm, cậu em này ngoan ngoãn nghe lời.
"Vậy thì em cứ chờ xem, đảm bảo em ăn rồi sẽ còn muốn ăn nữa.”
Ốc nhặt được gần nửa thùng, chắc là đủ cho cả nhà ăn rồi, còn có thể mang sang cho nhà bác Thẩm một ít.
"Haizz, anh hai, hôm nay vẫn không có cá lớn, toàn là cá con.” Cố Tiểu Tứ không biết đã ném trả bao nhiêu con cá nhỏ, thở dài nói với Cố Nghĩa.
Thời buổi này cá trong sông bị bắt gần hết rồi, trừ những lúc ao xả nước ra thì có kha khá cá, còn bình thường gần như không thấy con nào.
Lợi dụng lúc mọi người đang nhìn chằm chằm vào lưới đánh cá, Ôn Uyển Uyển lén lút đổ một ít nước linh tuyền vào chỗ nước sông bên cạnh, nghĩ bụng lũ cá con này uống vào chắc sẽ lớn nhanh hơn.
"Mọi người đừng nói chuyện!” Cố Nghĩa nghe thấy tiếng động gì đó, nhưng lại không phân biệt được chính xác là tiếng gì, bèn bảo mọi người im lặng để lắng nghe cho kỹ.
Ôn Uyển Uyển cũng nghe thấy, chẳng qua có lẽ là do cô đã uống nước linh tuyền nên thính giác càng thêm nhạy bén.
Tiếng động này truyền đến từ phía thượng nguồn con sông, chắc là sắp đến chỗ bọn họ rồi.
"Có cá đến kìa!”
"Cái gì? Chị dâu, cá đâu?” Cố Tiểu Tứ đứng bật dậy, vươn cổ nhìn.
Cố Nghĩa mỉm cười nhìn Ôn Uyển Uyển, cô cũng nghe thấy rồi, xem ra, vợ anh đúng là báu vật mà!
"Woa! Cá thật kìa! Nhiều cá quá, anh hai, chị dâu, mau nhìn đi, nhiều cá quá!”
Cố Tiểu Tứ kích động hét lớn với Cố Nghĩa và Ôn Uyển Uyển, tay còn cầm giỏ tre xuống sông vớt cá.
Lạc Lạc và Du Du cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều cá như vậy, ngạc nhiên đến mức há to cả miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất